Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa

Chương 11




Nghê Lạc phản xạ nhảy lên một cái, lập tức làm cho Trương Hinh từ trên ghế sofa rơi xuống, một tay còn đang hoảng loạn quơ quần áo phủ lên người, vừa nhảy choi choi rống: “Chị bị bệnh à? Sao lại còn nhìn lén người khác xx! Đồ biến thái!!”

Trương Hinh không để ý cậu phản ứng kịch liệt như vậy, thong thả nhét hai tảng thịt 36D vào trong áo lót, lại còn liếc mắt nhìn Nghê Già đầy khiêu khích.

Như thể đang nói, ngại quá, chàng trai này đổ mồ hôi như mưa trên người tôi đấy, cô đừng đàu lòng quá nhé.

Ai, ngôi sao hạng hai rồi còn đến masquerade, còn đi quấn lấy Nghê Lạc, bảy tám phần là động cơ không tốt.

Nghê Già đưa đôi chân dài đặt trên băng ghế, làn váy xẻ cao buông xuống, để lộ một đôi chân thon dài xinh đẹp, ngay cả Trương Hinh nhìn thấy cũng phải xuýt xoa.

Nghê Già nhẹ nhàng cười khẽ: “Nghê Lạc, cậu vội vàng vậy làm gì? Tuy rằng chúng ta cũng coi như trần trụi ngủ với nhau suốt mười tháng trời, nhưng đến giờ chị có bao giờ lấy chuyện đó ra để nói cậu đâu!”

Lúc đó, Nghê Lạc đang luống cuống kéo khóa quần jean, lập tức bị câu của Nghê Già kích thích, kém tí nữa là cái gì đó gì đó đang xẹp lép xẹp lép đã bị kéo luôn vào phéc mơ tuya rồi.

Nghê Lạc mặt như màu đất, như thể vừa đớp phải ruồi.

Trương Hinh thì tức giận đến trắng bệch cả mặt, Nghê Lạc từ trước đến nay chưa từng chơi cô gái nào quá nửa tháng, vậy mà cô gái này lại có bản lãnh vậy sao?

Nhìn cô dáng vẻ không chút bận tâm, trang phục không giống bình thường, khí chất hoàn mỹ, Trương Hinh cảm thấy hết sức thất bại, không lẽ, là thanh mai trúc mã với Nghê Lạc, là đại tiểu thư môn đăng hộ đối nào sao?

Thật vất vả mới câu được loại con nhà giàu không có tâm cơ lại thích chơi bời như Nghê Lạc, thật vất vả mới khiến cậu có chút động tâm, Trương Hinh không thể nhịn: “Nghê Lạc, không phải anh nói, anh không có người nào khác sao?”

Nghê Lạc mặt đỏ đến tận mang tai: “Cô ta và anh không có một tí quan hệ nào hết!”

“Nhưng cô ta vừa nói cô ta ngủ với anh suốt mười tháng đấy, cô ta rốt cuộc là ai?”

Nghê Lạc:…

Thanh niên 19 tuổi không lẽ không biết xấu hổ nói với chị gái 24 tuổi này là, thiếu nữ 19 tuổi trước mặt đây là chị gái sinh đôi của câu sao? Cậu có thể không biết xấu hổ nói là 10 tháng đó là ở trong bụng mẹ hay sao?

Cậu còn cần mặt mũi nữa không?

Mất mặt quá!

Nhà bọn họ sao lại có một cái sao chổi bay vào thế này?

“Nghê Lạc, anh làm em quá thất vọng!” Trương Hinh lập tức nước mắt rưng rưng, cầm túi đi ra ngoài.

“Hinh nhi!” Nghê Lạc bây giờ rất giống đại nam nhân, chạy đi đuổi theo cô gái hắn yêu…

Nghê Già nổi lên một trận da gà, như lửa cháy đổ thêm dầu quay về phía Trương Hinh, đổi giọng tiểu nữ sinh trẻ con lanh lảnh:

“Đại tỉ tỉ, vào đời bao nhiêu năm như thế, còn quyến rũ thiếu nam vị thành niên, chị có biết xấu hổ không? Nghê Lạc ca ca cũng đâu phải đạo diễn hay nhà đầu tư gì đâu, không có gì tốt cho chị lợi dụng đâu!”

Trương Hinh vừa nãy cũng chỉ cố ý muốn Nghê Lạc đuổi theo cô ta đi ra ngoài, về phần đi đầu, tiểu nha đầu này không quản được. Nhưng, lời Nghê Già nói đã triệt để dồn cô ta vào đường cùng. Cô ta dù gì cũng là ngôi sao có tiếng tăm, tiểu nha đầu này nói thẳng ra như vậy, cô ta còn dây dưa ở đây không đi, thì đúng là không biết xấu hổ rồi.

Nhưng cô ta còn ôm chút hi vọng, cô ta chịu ủy khuất lớn như thế, Nghê Lạc nhất định sẽ đau lòng đuổi theo. Cho nên, cô ta lấy một tư thế càng thêm quyết tuyệt mà bi thương lao ra cửa.

Giống như suy đoán của cô ta, Nghê Lạc thực sự càng kiên quyết đuổi theo.

Chỉ là…

“Nghê Lạc, không được đi!” Nghê Già giọng nói mềm yếu, như là sắp hòa tan người ta được rồi, nghe như làm nũng, lại như oán trách, tuy là để Trương Hinh nghe, nhưng cô lại nhìn Nghê Lạc, với một ánh mắt vô cùng hung ác.

Thò chân ra, tay đưa lên, cô bám vào cổ của cậu, nhào xuống dưới…

Nghê Lạc: TAT!

Vì vậy, chàng trai 181cm, lần thứ hai trơ mắt ra, rõ ràng là còn chút nữa thôi là bắt được minh tinh tỷ tỷ rồi, kết quả, kết quả! Nửa đường đâu ra một Nghê Già. Kết quả. Bị cô kéo té nhào trên ghế salon.

Nghê Lạc phát điên lên rồi, cậu muốn kéo Nghê Già từ trên người xuống đất rồi một chưởng đánh bay người luôn!

Đáng tiếc, giờ cậu nói cũng không nên lời nữa, chỉ có thể khổ sở mà rên rỉ. Bởi vì, tuy Nghê Già sức không lớn, nhưng động tác khóa đúng chỗ quá, hai bên khuỷu tay mảnh dẻ làm thành chữ thập cắm lên cổ Nghê Lạc, cậu sắp bị mưu sát rồi!

Cậu thực sự không muốn sống nữa rồi biết không hả! Vì sao cậu cao to cường tráng thế này mà liên tục bị người mảnh khảnh yếu ớt như cô gạt ngã, đá ngã, đè ra, áp đảo?

Ma ma, Trái Đất quá nguy hiểm, anh đây về sao Hỏa đây! QAQ!

Trương Hinh vọt đến cạnh cửa, Nghê Lạc lại không kéo tay cô ta như dự đoán, nhìn lại, suýt nữa thì tức chết.

Mình còn chưa đi mà, hai người kia đã trèo lên sofa quấn lấy nhau rồi.

Đầu hai người áp vào nhau, nhất định là đang hôn nồng nhiệt, tay tiểu tử Nghê Lạc kia còn đang vuốt ve hông cô ta, tên này thật sự bạc tình thành tính! Mà váy xẻ của Nghê Già hoàn toàn bung ra, lộ ra chân dài trắng nõn, vòng trên đùi Nghê Lạc, con bé này đúng là phóng đãng hết sức!

Trương Hinh căm giận nghiến răng, tức tối bỏ đi.

Đường Tuyên từ ngoài đi vào, trông thấy Trương Hinh nổi giận đùng đùng bỏ đi, có chút khó hiểu, vừa đẩy cửa ra nhìn, kinh kinh, Nghê Lạc và tiểu cô nương dáng người đẹp muốn chết này ôm ấp trên sofa à, em xoa anh bóp nữa à, đáng giận thật đáng giận thật!

Đường Tuyên hơi híp mắt, mặc dù chỉ nhìn thấy lưng, nhưng lấy kinh nghiệm hắn ta qua vạn bụi hoa bao nhiêu năm, cô bé này chắc chắn là vưu vật.

Da thịt vùng cổ mịn màng như lụa, vòng eo thon gọn mềm mại, hút hồn nhất là đôi chân cô gái, tinh tế, thon dài, nhẵn nhụi, trắng nõn, vừa nhìn đã thấy…

Quan trọng là, cô gái này vậy mà đè được hoa tâm đại thiếu Nghê Lạc đấy, quá chủ động, quá thẳng thắn, Đường Tuyên xoa xoa cằm, những cô gái thế này, đủ nóng bỏng, đủ kích thích!

Nghê Già cảm giác được Trương Hinh đi rồi lại có người khác đến, quay đầu nhìn, thì thấy Đường Tuyên.

Vậy nên cô buông tay. Nghê Lạc bị cô đè dưới người đã mặt đỏ bừng, mới được thoải mái mà hít thở được không khí, ho sặc sụa.

Đương Tuyên vô cùng kinh ngạc, trông thế này, không phải là vừa thân thiết hay sao, sao lại nhìn như mưu sát vậy?

Có điều, kệ cô mưu sát hay không, Đường Tuyên không chút quan tâm đến “huynh đệ” Nghê Lạc của hắn, ánh mắt bay thẳng lên khuôn mặt của Nghê Già, cũng không phải là vì Nghê Già có loại dung nhan đẹp đến chó cũng phải ngoái nhìn của Tống Nghiên Nhi, càng không phải vì Nghê Già có loại đẹp hồn nhiên đàn ông cứ nhìn thấy là xán vào như Mạc Doãn Nhi.

Mà là, chỉ cần là một cô gái hơi xinh một tí, Đường Tuyên cũng không bỏ qua.

Huống chi, Nghê Già thật sự chính xác là mỹ nhân, hơn nữa còn là tiểu mỹ nhân có đôi chân đẹp khêu gợi. Nói lại thì, cả ba người đều vô cùng xinh đẹp, có điều nếu cứng răn mà so sánh, đẹp nhất là Tống Nghiên Nhi, nhì là Nghê Già, Mạc Doãn Nhi là bét.

Đường Tuyên nhìn chằm chằm Nghê Già một lúc, nhanh chóng ra kết luận, chỉ sợ, cô bé này còn rất ngây thơ, Nghê Lạc đùa bỡn xong thì bỏ, cho nên mới náo loạn thế này. Thật sự là vừa đáng thương vừa đáng yêu, Đường Tuyên nghĩ, thôi để anh đây đến an ủi tâm hồn tổn thương của thiếu nữ nào!

Nghê Lạc từ trên ghế đứng lên, cậu cũng không đến mức cãi nhau với Nghê Già trước mặt Đường Tuyên, cho nên, mặt đen thui, đi thẳng ra ngoài.

Nghê Già sửng sốt, lại còn để nó chạy thì đêm nay cô coi như công cốc, vậy nên bước đuổi theo, kéo tay cậu: “Nghê Lạc, em muốn đi đâu? Theo chị về!”

(dipM: cái này chả cần chú thích thì nhiều người cũng biết, trong tai Đường Tuyên thì câu này là “Nghê Lạc, anh muốn đi đâu? Theo em về!”)

Nghê Lạc đã chịu hết nổi rồi đấy!

Các người nói thử xem, có em trai nhà nào chạy đến quán bar XX với bạn gái mới, còn bị chị gái ruột bắt tại trận thì chớ còn đứng cạnh nhận xét không?

Có chị gái nhà nào sẽ giả vờ làm bạn gái của em trai để chọc bạn gái chân chính tức giận bỏ đi?

Có chị gái nhà nào sẽ đè em trai mình bóp cổ suýt chết, còn làm cho người khác hiểu lầm là hai người đang thân thiết!

Mặt mũi cậu thực sự là hết lần này đến lần khác bị quăng hết rồi được không hả?

Nhà họ ở đâu ra mà có được một cái chị gái cực phẩm đến nhường này?

Nghê Lạc nhìn Nghê Già còn tóm tay mình, nổi giận, bỗng nhiên sức lực ở đâu ra, hất tay cô:

“Cút!!”

Nghê Già suy cho cùng cũng là con gái, khí lực không bằng cậu, bị cậu đẩy, lùi về sau mấy bước, suýt thì ngã sấp xuống, lại bị Đường Tuyên đứng sau đỡ lấy.

Đường Tuyên rất vô liêm sỉ nắm eo cô, lo lắng mà nói: “Em đừng lo!”

Nghê Già sắc mặt không thể đẹp nổi, tức giận đẩy hắn ra, đuổi theo Nghê Lạc: “Nghê Lạc!”

“Ai!” Đường Tuyên thấy cô muốn chạy, nắm tay cô, “Nghê Lạc hoa tâm lắm, anh đây này, chung tình hơn nhiều!”

Nghê Già không thèm thừa hơi nói gì, nhắm ngay xx của hắn, đạp!!

“A!” Đường Tuyên đau đớn kêu thảm, mặt trắng bệch ôm lấy bộ phận quan trọng, ngã lăn ra đất.

Nghê Già mặt lạnh như sương: “Lần sau còn dám động tay động chân, chị thiến!”

Nói xong, cô đi ra ngoài đuổi theo Nghê Lạc.

Nghê Lạc bước nhanh đến bãi đỗ xe, nổi giận đùng đùng, nói thật, ban đầu cậu cũng chả thích Trương Hinh lắm, nhưng người cô ta tốt lắm, đẹp mà còn dịu dàng, lại là ngôi sao hạng hai, cũng xem là phụ nữ có sự nghiệp thành công rồi, quan trọng nhất, cô ta si tình với cậu!

Lúc đó, cậu vẫn còn đang quan hệ với Liễu Phi Phi, Trương Hinh cũng đã thích cậu rồi. Liễu Phi Phi cũng giống Nghê Lạc, chân đạp n thuyền, trừ trên giường, một chút dịu dàng nữ tính cũng không có. Còn Trương Hinh lại hay săn sóc gửi tin nhắn ân cần thăm hỏi sức khỏe, nhắc nhở thời tiết thế này nọ, vô cùng là ân cần.

Thế tấn công ngọt như mật thế, là đàn ông đều không chịu được là bao lâu. Cho nên, nếu nói là cậu cặp với Trương Hinh, nói thật, Trương Hinh thật sự quá tốt, cái gì cũng đi theo cậu, ngay cả cậu đi bar, nhân vật công chúng như cô ta cũng không nói hai lời theo sát ngay.

Cho nên, Nghê Già làm cô ta giận dữ bỏ đi, Nghê Lạc nhất thời không chấp nhận được.

Cũng không phải là vì cậu có tình cảm sâu nặng gì với Trương Hinh, mà là, một người phụ nữ lúc nào cũng thuận theo mình, đột nhiên lại không để ý đến mình nữa, thật sự là khó chịu!

Cho dù thế nào, cậu cũng phải đuổi theo được cô ta đã!

Chỉ là, chưa bước được mấy bước, sau lưng đã vang lên giọng nói của một đứa con gái chết bầm phiền phức nào đó: “Nghê Lạc! Em đứng lại đó cho chị!”

Nghê Lạc đương nhiên không đứng lại!!!

“Em có tin chị dám đá em không?”

Đương nhiên là cậu tin!!!