Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa

Chương 53




Nghê Già mơ thấy một giấc mơ rất dài, trong mơ có rất nhiều người đàn ông mặt mày dữ tợn đuổi theo cô, cho dù cô cố gắng chạy nhanh đến đâu cũng không thoát được.

Quần áo của cô bị xé thành từng mảnh, tay của những người đàn ông kia thì như những con rắn trói chặt lấy cô, cô giãy giụa ra sao cũng phí công, cô gào thét ra sao cũng không có ai đến cứu.

Cô hoảng loạn đến đổ mồ hôi, cô biết đây chỉ là giấc mơ, còn tự an ủi mình đừng sợ, liều mạng chống cự muốn tỉnh lại, muốn thoát khỏi cơn ác mộng này, nhưng ý thức vẫn rối loạn, cô làm thế nào cũng không tỉnh được. Cô chỉ có thể bất lực quằn quại trong giấc mê man.

Không biết đã bao lâu, trong mơ hồ hình như có người hôn môi cô, cảm giác này rất quen thuộc, cô cảm thấy rất an toàn, cô không phản kháng. Sau đó, một thứ chất lỏng rất rất đắng tràn ra trong khoang miệng, chảy xuống cổ họng.

Rồi sau đó, cô lại mất đi tri giác.

Từ đó trở đi, không còn ác mộng bủa vây cô nữa.

Khi tỉnh lại, Nghê Già phát hiện mình đang bị bao lại bởi một chiếc áo vest có mùi hương dễ chịu, dựa vào một lồng ngực ấm áp, tỏa ra mùi hương thoang thoảng như mùi rừng. cô chui ra khỏi chiếc áo, ngẩng đầu lên thì nhìn thì thấy một đôi mắt yên tĩnh đầy lo lắng của Việt Trạch.

Lúc này, bọn họ đang ngồi trên ghế sau của một chiếc xe, bên ngoài là mưa rền gió lớn bùm bùm.

Bão, thực sự sắp tới rồi.

Bên ngoài mưa gió càng lớn hơn, bóng đêm càng trầm xuống, trong góc của xe, ngực anh vừa ấm áp vừa an toàn, giống như nơi tránh gió duy nhất của cô trong trời đất hỗn loạn này.

Cô giật giật, lại dán tới, ôm anh.

“Tỉnh rồi hả?” Anh cúi đầu, cọ cọ mặt mình lên trán cô, nhíu mày than thở, “Vẫn còn sốt.”

Nghe anh nói thế, Nghê Già mới cảm giác được cơ thể mình không quá bình thường, chẳng có một chút sức lực, nhất là đầu, vừa choáng váng vừa nặng nề, mặt thì nóng như thể một quả bóng sắp nổ.

“Chắc tại tối qua cảm lạnh.” Nghê Già phát ra âm thanh, bấy giờ mới hay giọng mình khàn khàn nghe rất lạ.

Anh nhíu mày, ôm cô càng chặt: “Vốn định cho em nghỉ ngơi, nhưng mà…”

Anh có một dự cảm không ổn, hôm nay còn ở lại đảo sẽ rất nguy hiểm, phải rời đi ngay lập tức, anh không muốn để cô lo lắng, nên dời trọng tâm câu chuyện, “Mơ thấy ác mộng hả?”

Cô bị sốt mê man suốt nửa tiếng, liên tục khổ sở nhíu mày, lăn qua lộn lại trong ngực anh, rất không an phận, như là bị rơi vào cơn mê không thể giãy ra.

Nghê Già xoa xoa hai mắt nhập nhèm, không tinh thần gì đáp lại “Ừm”.

Cô dựa vào ngực anh, cứ cảm thấy sự ấm áp này không chân thực lắm, trong lòng không tránh được nhớ tới chuyện ở sòng bạc, lúc cô né tránh tay anh, muốn tự mình chịu đựng.

Bây giờ chắc anh cũng đang nghĩ đến chuyện này nhỉ?

Không nói ra mà cứ ôm nhau giả vờ như chưa từng có gì xảy ra thế này, thực sự tốt sao?

Mà nếu phải nói, nên nói từ đâu?

Nghê Già nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, điều chỉnh tốt tâm trạng, khóe môi cong cong: “Đột nhiên nhớ ra một việc.”

“Ừ?” Anh thấy cô lấy lại tinh thần, liền khích lệ để cô nói tiếp.

Cô giả vờ ung dung: “Trên đường bay đến Macao, em nghe Doãn Thiên Dã cười chê anh, nói anh cái gì cũng giỏi, chỉ có đánh bài thì chả ra làm sao.”

Anh chậm rãi nói: “Đúng vậy. Cho nên anh mới để Thiên Dã ra tay phủ đầu Tôn Triết trước.” Sau khi thua thảm trong tay Doãn Thiên Dã nhất định Tôn Triết sẽ bị áp lực tâm lý.

“Lúc đó em lo lắng lắm đó,” Nghê Già nói, vô ý thức nắm chặt tay phải của anh, cứ cảm thấy cái tay này vừa đi một vòng qua quỷ môn quan. “Phải rồi, anh rút được bài gì vậy?”

Việt Trạch làm như lơ đãng: “Đã quên rồi, không ra bộ gì hết.”

“Anh thật lợi hại.” Nghê Già rụt lại vào trong áo, giọng mũi ong ong nặng nề, “Nhìn anh chắc chắn như vậy em còn tưởng anh rút được 5 con A áp đảo cả bộ chứ. Nghe bảo ai lấy được bộ như thế phải gọi là con trai thần may mắn.”

“Chắc chắn là anh không rút được vậy rồi,” Việt Trạch nở nụ cười nhẹ, “Trước giờ chẳng bao giờ anh may mắn cả.” Cuối cùng, lành lạnh nói thêm một câu, “Cho dù là gặp chuyện, hay là gặp người.”

Nghê Già căng thẳng trong lòng, không khỏi hơi khó chịu.

Việt Trạch cụp mắt, thấy cô thất thần ngơ ngẩn, mặt mũi mệt mỏi, vừa không đành lòng vừa bất đắc dĩ, lại cảm thấy hơi nhói đau.

Anh cảm giác mình hình như tham lam quá, mong đợi cô không e ngại gì mà giao cả mình cho anh, nhưng cô cảnh giác, bất an và kiêu ngạo không khuất phục như vậy, thật sự là miễn cưỡng quá rồi.

Nếu anh còn ép cô nữa, sẽ chỉ làm cô càng bất an, càng không yên tâm thôi. Có lẽ, sẽ có một ngày cô chạy trốn, biến mất khỏi thế giới của anh.

Mưa to và gió lớn rít lên ngoài cửa xe, theo bản năng Việt Trạch ôm cô càng chặt, thất thần một lúc, mới nói: “Chuyện ngày hôm nay, xin lỗi.”

Nghê Già vốn đang thấp thỏm không biết giải thích với anh thế nào, nghe anh nói vậy thì mờ mịt ngẩng đầu: “Vì sao?”

Anh áp sát vào tóc trên trán cô, đồng tử hơi co lại, thì thầm:

“Em có tự do và kiên quết của em, anh không nên tự làm theo ý mình, xử lý tất cả thay em. Chỉ là có một vài chuyện, anh nghĩ cũng không dám nghĩ đến, trong lúc nhất thời đầu óc không tỉnh táo, không để ý đến cảm nhận của em.”

Anh cười khổ một tiếng, cánh tay cứng lại, ôm cô càng chặt hơn, “Em vốn tự trọng cao, giờ phải nhờ một người đàn ông ra mặt hộ, chắc em rất không phục, rất tức giận nhỉ? Có phải em cảm thấy anh coi thường em, không công nhận em? Thật sự không phải anh có ý đó. Anh…”

Đoạn sau không cần nói nữa, Nghê Già đã đặt ngón tay mình lên môi anh.

“Không, là em có lỗi với anh.” Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, đôi mắt long lanh như nước ẩn dưới lớp tóc càng có vẻ u ám. “Là em không để ý đến cảm giác của anh. Vì em đã quen đơn thương độc mã, không quen được bảo vệ. Nhưng nếu chúng ta đã ở bên nhau, em nên tin tưởng anh hơn. Như chuyện này, em phải cùng anh đối mặt.”

Cổ cô hơi mỏi, nên cô rụt lại vùi vào ngực anh, hơi nhắm mắt lại vì mệt mỏi, hít vài hơi thật mạnh, rồi mỉm cười: “Mà giờ em phát hiện, được người bảo vệ cảm giác thật tốt; được anh bảo vệ, rất rất tốt.”

Việt Trạch hơi sửng sốt, lập tức nổi lên một cảm giác như trời quang mây tạnh sau cơn mưa, một chút gì đó lạ lẫm mà ấm áp quanh quẩn trong lòng anh.

Đột nhiên, anh rất muốn hôn cô, cảm xúc không thể kiềm chế nữa, anh giữ lấy gáy cô, đặt cô xuống lưng ghế, nghiêng người cắn môi cô.

Cô bé ngốc không biết là bị bất ngờ hay là đang ốm nên phản ứng chậm, ngẩn ra một lúc, cứ thể để mặc anh đòi hỏi. Môi và răng cô còn lưu vị đắng của thuốc bắc, nhưng với anh đó lại là mùi vị tuyệt vời nhất.

Đầu lưỡi bá đạo của anh chạy trong miệng cô, dịu dàng kì lạ, rồi lại hung dữ kì lạ. Mút vào đến đâu cũng không đủ, đáy lòng anh vẫn có một sự kích thích muốn nuốt cả cô.

Mà Nghê Già bị anh giữ không thể động đậy, toàn thân chìm trong hơi thở nam tính cuồng bạo của anh, cô càng lúc càng nhận ra đầu óc mình choáng váng, không còn nghĩ được gì nữa.

Nụ hôn của anh từ trước đến nay đều dịu dàng và trìu mến, chưa bao giờ giống như hôm nay, thô bạo và kịch liệt, từng cái hôn đều như đập mạnh vào đầu tim cô, làm cho cô không kiềm được từng cơn run rẩy, cơ thể cô càng lúc càng khó khăn hô hấp. Anh cố sức và điên cuồng, còn cô như bị anh hút theo.

Cô chỉ cảm thấy mình lả đi trong trời đất hỗn loạn, như bị đánh đến ngất đi, vậy mà hương vị bạc hà trong nụ hôn của anh cứ làm cho cô lưu luyến không thể ngừng lại, hồn cô không còn, nhưng bản năng cơ thể lại khiến cô ôm lấy cổ anh, đáp lại hết sức mãnh liệt.

Cứ như thế điên cuồng mà hôn, chẳng biết bao lâu, đột nhiên xe phanh gấp, làm cho hai người phải tách ra.

Nghê Già trọng tâm không ổn định, ngã lại vào ghế, tiếp theo thì rơi vào ngực anh, một lần nữa được bao bọc trong lòng anh.

Và một lần nữa cô bị trút hết hơi, bám vào áo anh, khó khăn và nặng nề hít thở.

Xe dừng, nước mưa và gió rít gào càng lớn, báo hiệu bão đã đến. Tiếng còi liên tiếp, vang vọng từ phía chân trời là những tiếng động lộn xộn và bất an không nhịn được.

Cô vẫn chẳng quan tâm, lòng cô thanh thản, đáy lòng phẳng lặng, cô mềm mại dựa vào ngực anh.

Việt Trạch cúi đầu liếc nhìn cô một cái, chỉ nhìn thấy gò má hồng của cô, nửa là vì sốt, nửa là vì vừa hôn, mà đôi môi nhỏ của cô hình như bị anh hôn đến hơi sưng, anh không khỏi tự trách mình, cô còn chưa khỏe hẳn, không nên mất kiềm chế như vậy.

Nghe tiếng hô hấp của cô vẫn rệu rã và nặng nề như thế, cơ thể cô như sợi bún mềm dụi trong ngực anh, Việt Trạch càng lo lắng, nhất định phải rời khỏi đây nhanh để đưa cô đi bệnh viện.

Nhưng tại sao xe đột nhiên lại dừng?

Bảo vệ ở bên cạnh xe đi xuống, gõ một cái trước cửa sổ xe chỗ Việt Trạch.

Việt Trạch dựng áo vét bọc Nghê Già lên, rồi mới ấn nút, mở ra một khe hở nhỏ trên cửa thủy tinh.

Gió to tràn vào, vài giọt mưa bụi lạnh lẽo bay xuống mặt Nghê Già, lạnh hết cả người. Cô phản ứng theo bản năng dụi càng chặt vào ngực Việt Trạch, co lại một góc trong áo anh, cảm thấy âm thanh bên ngoài như nhỏ đi, không gian tối mờ mờ, cô dán vào ngực anh, chỉ có tiếng tim đập đều đặn của anh.

Một sự yên bình khiến người ta muốn thiếp đi.

“Anh ba,” Giọng của Tiểu Lượng trầm trầm, “Vì có bão nên cầu về đất liền bị đóng cửa.”

Việt Trạch mắt tối đi: “Giờ là mấy giờ?”

“Mười một giờ, sớm hơn một giờ với thời gian chặn cầu được báo trước.” Tiểu Lượng ngừng lại một lát, “Nghe nói hội Trình Hướng hôm nay có biến, anh xem…”

“A Minh và Lê Sổ đâu?”

“Họ đã làm theo lời anh dặn mang theo giấy tờ đi canoe về trước, giờ hẳn đã rời Macao, có thể chuyển máy bay về Bắc Kinh sớm thôi.” Tiểu Lượng nói lại với vẻ mặt không biểu cảm, trong lòng thầm cảm thán Việt Trạch rất cảnh giác. Vừa ra khỏi sòng bạc đã cho người mang giấy tờ đi trước, nói là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận vẫn hơn.

Giờ tuy chỉ là chuyện tranh chấp nội bộ bang phái của Trình Hướng, không liên quan gì đến họ, nhưng bầu không khí kì lạ này thật sự khó chịu, rất có vẻ cái “vạn nhất” đó, thực sự xảy ra.

Trước lúc bão đến, mưa xối xả như hắt nước, trong trời đêm như mực sấm giật chớp rền, khiến cho cây cầu chết cô độc này nổi bật kì dị như tận thế.

Trên cầu nhung nhúc những chiếc xe bị kẹt lại do cầu đột nhiên chặn, không kịp quay đầu thì đằng sau đã ào ào lao lên. Trên cây cầu rất lớn rất dài hình thành một bãi đỗ xe ồn ào. Ai cũng kẹt, không tiến được cũng không lùi được.

Sự bất mãn và oán thán của mọi người bị bao phủ trong mưa và gió, chỉ có tiếng còi thỉnh thoảng mới đâm qua được tấm màn tạp âm của thiên nhiên. Ngọn đèn xe so với tia chớp kia thì chẳng là gì.

Trên bầu trời đen kịt, tia chớp bùng lên và đánh xuống như một tấm lưới, dội lên những thùng xe bằng sắt thép, ánh sáng bạc vụt hiện vụt tắt, hệt như cảnh trong các bộ phim về thiên tai.

Nghê Già khó khăn ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài: “Làm sao vậy?”

Việt Trạch đỡ lấy đầu cô, ngăn cản động tác của cô, thấp giọng: “Tắc đường, lát nữa sẽ thông, em ngủ đi, được không?”

Nghê Già cố hết sức lầm bầm một tiếng, mệt mỏi khép hai mắt lại, và ngủ rất ngon. Chỉ là hơi thở phả ra của cô lên người anh càng lúc càng nóng. Việt Trạch nhíu mày, lần nữa tựa lên trán cô, hình như lại nóng hơn trước rồi.

Liếc mắt ra ngoài cửa sổ, mưa to đã làm tầm nhìn hạn hẹp, giờ nhìn được còn chẳng đến nửa mét.

Cái thời tiết chết tiệt này!

Việt Trạch hiếm khi phiền muộn như bây giờ, thầm rủa trong lòng, lại lấy từ hòm thuốc ra một chai thuốc nước hạ sốt, mở ra đưa tới bên miệng Nghê Già, thấp giọng dỗ dành: “Trước tiên uống chút thuốc đã được không? Chờ lát nữa mưa ngớt một chút thì đi bệnh viện.”

Nhưng nói thật thì, anh biết mưa này một chốc lát không ngớt được, mà sẽ còn lớn hơn.

Nghê già ngoan ngoãn há miệng, cau mày, uống hết một lọ thuốc đắng chát, má vẫn đỏ hồng, ngã vào lòng Việt Trạch thở dốc nặng nề.

Người trong ngực nóng như lò than, hình như không muốn để anh lo lắng nên trừ hô hấp một cách khổ sở, còn lại đều im lặng không lên tiếng, thỉnh thoảng thật sự khó chịu, mới lầm bầm một tiếng vô cùng khẽ.

Việt Trạch sao không biết cô bị cơn sốt giày vò, anh đau lòng đến nỗi hận không thể hấp thụ hết nhiệt lượng dư thừa trên người cô, nhưng mà chết tiệt là bị kẹt lại trong đám tắc đường trên cây cầu qua biển, tiến lùi đều không xong.

Việt Trạch lấy từ hòm đựng đồ ở sau chỗ ngồi một cái áo khoác nam rộng, bao Nghê Già lại thật chặt. Nghê già cúi đầu, ủ rũ hỏi: “Làm gì vậy?”

“Đưa em đi bệnh viện.” Sắc mặt anh nghiêm lại, vừa nói vừa ôm ngang lấy Nghê Già, định mở cửa ra, lại nghe thấy vài tiếng súng thấp thoáng.

Trong tiếng sấm và tiếng mưa như trút, cùng với tiếng người và tiếng còi hiệu, vài tiếng súng trở nên vô cùng nổi bật.

Trong nháy mắt, tiếng còi và tiếng người biến mất sạch sẽ, giờ khắc này, tất cả người trên cầu đều nín thở tập trung nghe ngóng, trời và đất chỉ có tiếng mưa gió gầm gừ và tiếng sấm vang vọng chân trời.

Việt Trạch khựng lại động tác trên tay, ôm Nghê Già thật chặt, lực chú ý toàn bộ tập trung vào hai tai, trong tiếng mưa dai dẳng mà lại ngắn ngủi, có tiếng súng ồn ào vang lên liên tục, hơn nữa, càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng gần hơn.

Những chủ xe khác bên ngoài phát ra những tiếng kêu cứu hoảng loạn, không biết là ai hô một tiếng: “Xã hội đen đánh nhau!” Lập tức, hầu như tất cả mọi người bỏ xe lại mà chạy.

Những con người hoảng hốt tràn ra từ trong những chiếc xe, chạy loạn về mọi hướng, khoảng khe hẹp giữa những chiếc xe chật ních dòng người tháo chạy, còn có người còn trèo hẳn lên đỉnh xe, chạy trên những chiếc ô tô.

Chỉ có điều, mấy tiếng súng hưởng lại vang lên, người chạy trên mui xe tựa như bia ngắm lập tức rơi tự do xuống đất, trong màn mưa xối xả những tiếng thét chen thành một đoàn, người cũng không phân rõ phương hướng chạy loạn.

Việt Trạch đặt tay lên cửa xe, trầm tư.

Những người áo đen ngồi trước ghế lái quay đầu lại đợi mệnh lệnh, những người áo đen trên một chiếc xe khác cũng đi xuống vây quanh trước xe.

Việt trạch kéo áo khoác trên người, che xuống khuôn mặt đã đỏ lên như quả táo của Nghê Già, trầm giọng nói: “Bỏ xe.”

Nói xong, đẩy cửa xe ra, ôm Nghê Già chạy vào màn mưa.

Mưa lạnh và gió buốt gào thét đến trong khoảnh khắc, từ một chiếc xe ấm áp đi vào một màn mưa lạnh lẽo, Nghê Già run lên, ý thức trái lại tỉnh táo một ít.

Mưa rền gió dữ và đêm đen, mang theo vị mặn của gió biển, lại kích thích trong đầu cô tỉnh táo hoàn toàn, sự mệt mỏi và nhiệt độ trong cơ thể tựa hồ giảm đi không ít.

Áo khoác bọc cô rất tốt, không có nước mưa nào chạm được vào cô, cô cố sức hô hấp trong cơn gió cuồng bạo, như thể làm vậy có thể giảm bớt sự rã rời này.

Mở mắt, đã nhìn thấy gò má kiên nghị của Việt Trạch, chiếu vào màn mưa đen như bưng. Vừa xuống xe, mưa cũng đã làm anh dính ướt, mái tóc ngắn thẳng bị nước mưa ngấm thành từng lọn.

Cô hơi giãy giụa, muốn xuống, anh lại cúi đầu nhìn cô, nước mưa chảy xuôi trên khuôn mặt sắc nét của anh như từng dòng sông. Bầu trời sau lưng anh, sấm chớp rền vang, làm con ngươi vốn đen của anh càng thêm u ám.

Anh không nói chuyện, hai tay lại càng ôm chặt cô thêm, ngăn lại sự giãy giụa của cô.

Anh nhìn cô một lát, thấy trên gò má cô có một giọt mưa, bỗng nhiên cúi đầu, dùng miệng và môi ngậm cổ áo khoác, kéo nhẹ, như vậy mưa gió gì cũng không chạm được vào cô.

Nghê Già muốn nói nhỏ là em không sao có thể xuống tự đi được; nhưng cô biết chắc là chẳng có tác dụng, chắc chắn không thể thay đổi ý anh được, cho nên ngoan ngoãn bị anh bọc lại ôm vào trong ngực.

Anh ôm cô, đi trên cây cầu đã dần dần hoang tàn vắng vẻ, chỉ còn lại những chiếc xe trống rỗng, sấm sét đùng đoàng trên đỉnh đầu, mưa to đánh vào anh và trên tấm áo khoác của Nghê Già.

Anh đi rất nhanh rất gấp, Nghê Già không nhìn thấy cảnh bên ngoài, cũng không biết anh đi theo hướng nào, nhưng cô biết chỉ cần có anh, cô nhất định sẽ an toàn.

Chỉ là, sau đó tiếng súng hình như càng ngày càng gần, mà người xung quanh Việt Trạch hình như cũng nổ súng về phía xa.

Lúc này Nghê Già mới biết, anh bế cô, không chỉ là đi qua mưa gió sấm chớp, mà còn là mưa bom bão đạn;

Mặc dù có những bảo vệ áo đen của anh ở một bên, nhưng Nghê Già rất rõ ràng, anh cứ bế cô như vậy, trong tay không cầm bất kỳ vũ khí nào, thì sẽ nguy hiểm đến mức nào.

Cô sốt ruột, lại giãy giụa đòi xuống, anh lại giữ chắc hai tay, cùng lúc bước nhanh về phía trước, vừa nói nhỏ bên tai cô: “Đừng sợ, anh sẽ không để chuyện gì xảy ra đến em.”

Không phải cô sợ mình có chuyện!

Cô còn muốn nói gì, lại như nghe thấy được vài tiếng súng ở gần, quanh đó hình như có người đang chịu đựng kêu lên đau đớn, mà một giây kế tiếp, Việt Trạch buông lỏng cô ra.

Nghê già lập tức mất trọng tâm, rơi tự do.

Nhưng Việt Trạch vẫn chưa hoàn toàn thả cô ra, anh đột nhiên sụp xuống đất, ôm cô lăn vào sau một chiếc xe gần đó.

Trên cầu nước mưa đọng thành vũng, Nghê Già lập tức ngã sấp vào nước mưa lạnh như băng, nhiệt độ trong cơ thể và cái lạnh ở bên ngoài tạo thành đối lập như băng với lửa, cô run lên, Việt Trạch bên cạnh thì vẫn ôm chặt lấy cô, trong đôi mắt đen chứa chan sự áy náy.

Mái tóc của Nghê Già đã tuột ra, tóc đen như cỏ dại tản ra, cô cố gắng nở nụ cười, khe khẽ nói: “Cuối cùng cũng hết sốt rồi.”

Việt Trạch nhìn khuôn mặt đỏ mà nhợt nhạt của cô, mỉm cười, anh đau lòng, nhưng không lên tiếng. Một giây tiếp theo, lại đưa một tay nâng Nghê Già, một tay dùng sức, bò sang gầm một chiếc xe khác.

Nghê Già cố lên tinh thần, đẩy tay anh, ý bảo mình có sức, cố gắng tiến về phía trước theo hướng của anh. Nước mưa chảy xối xả qua người cô, lạnh đến tận xương. Cô nhìn lướt qua, gầm xe xung quanh đều là người của Việt Trạch. Mà trước mắt bốn phía đều là màn mưa ầm ầm.

Dưới gầm xe, không gian chật chội là một mảnh bình lặng, tiếng nước mưa chảy xuôi.

Nghê Già đã ướt đẫm, gió lạnh thổi qua gầm xe làm cô không kiềm được run rẩy vài lần, Việt Trạch đưa tay kéo cô qua, ôm vào lòng. Cô lại cảm thấy ấm áp hơn một ít, ngẩng đầu nhìn anh, anh vẫn tập trung toàn bộ nhìn chằm chằm phía trước, một tay cầm một khẩu súng, ngắm bắn.

Cô cũng không nhớ rõ từ khi nào súng của anh đã ở trên tay.

Nghê Già ngửa đầu nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ thấy dưới gầm chiếc ô tô trong màn mưa kia, hình như đều có một cái bóng ngồi rạp theo dõi.

Nghê Già căng thẳng lên, giây tiếp theo, giống như anh cảm giác được cô ngẩng đầu, vừa hết sức chăm chú nhắm ngay cái bóng đen kia, một tay vẫn phân tâm che mắt Nghê Già lại ngăn cô nhìn; cùng lúc đó, tay kia bóp cò nổ súng.

Nghê Già đột nhiên mắt tối sầm, lại nghe được tiếng súng ngay bên tai và tiếng kêu thảm thiết ở xa xa. Cô còn chưa kịp run, Việt Trạch đã ôm cô lăn ra khỏi đó, ôm cô giảm thấp trọng tâm, đi dọc theo cạnh xe.

Tiếng nổ súng đã làm lộ vị trí, phải lập tức dời đi.

Hai người phơi ra dưới trời lập tức bị nước mưa làm cho ướt sũng. Nghê Già thần kinh căng như dây đàn, quên cả chuyện bị cảm, chỉ nhớ dưới sự bảo vệ của anh, cố gắng hạ thấp người, chạy.

Nhưng kế tiếp tiếng súng dày đặc như tiếng pháo đuổi theo bọn họ, anh che chở cô đến cạnh một chiếc xe ngay bên mép cầu, ngồi thụp xuống, lấy áo khoác đã ướt sũng cả trong lẫn ngoài ra che khuất mặt của cô, cố gắng không để nước mưa chảy vào mắt của cô.

Việt Trạch cũng bị nước mưa bao trùm, tóc tự nhiên dán sát vào mặt, ngay cả lông mi cũng sũng nước.

Nghê Già im lặng nhìn anh, vừa vặn một tia chớp đánh qua, ánh sáng lóe lên làm khuôn mặt anh càng đẹp như có người lên khuôn điêu khắc. Thế nhưng, lần đầu tiên, người đàn ông lúc nào cũng thản nhiên và nhã nhặn này, trong ánh mắt có một vẻ bối rối, thậm chí lo lắng, thậm chí là sợ hãi.

Nghê Già biết, điều anh sợ là cô gặp chuyện không may.

Cô lạnh đến run, lại cố mỉm cười: “Yên tâm, em không sao đâu.”

Anh bật cười, xoa xoa mặt cô, đôi mắt rất dịu dàng rất kiên định, lại lộ ra sự bất đắc dĩ. Bỗng nhiên, anh kéo cà vạt xuống, che mắt cô lại, buộc một nút sau gáy cô.

Nghê Già lập tức rơi vào trong bóng tối, tiếp theo, tim cô thót lại, anh hôn lên môi của cô, giữa hai cánh môi là gió biển và mưa lạnh mà trong trẻo, nhưng cũng thật ấm, cũng thật mềm

Nghê Già tim ngừng đập, như sa vào dưới mặt nước lặng, trong nháy mắt cô đã quên mình đang ở giữa một trận chiến đầy máu tanh.

Nhưng chỉ một thoáng qua, anh buông lỏng cô, gần kề bên tai cô, giọng nói vẫn là dịu dàng với cô như thế: “Rời Macao, trở về, công khai hẹn hò, làm bạn gái của anh, có được không?”

Nghê Già bị che mắt, tay quờ quạng tìm kiếm mặt của anh, đầy nước mưa, lành lạnh, vẫn nghiêm túc như thường ngày, cô nở một nụ cười thật tươi: “Rất được!”

Anh hơi nghiêng đầu, cọ bên má mềm mại, rất không nỡ.

“Em chờ anh một chút!” Anh nói bên tai cô, lập tức đứng dậy.

Nghê Già bất ngờ không kịp đề phòng, đột nhiên có một dự cảm bất tường, bỗng nhiên muốn bắt anh lại, nhưng chỉ bắt được gió anh để lại mà thôi.

Cô rất biết điều, không tháo cà vạt trên mắt xuống, mà dồn tất cả tập trung lên tai.

Cô nghe tiếng anh chạy trên nước mưa đi xa, nhưng cũng không có chạy xa, tiếp đó, cô nghe anh nhảy lên nóc xe, giày da đạp lên thép thành tiếng bộp bộp, rồi sau đó, chính là tiếng súng vang vọng.

Xa, gần, như là nổ tung cả trong đầu cô.

Nghê Già tim như vọt lên tận cổ, cô tự ôm mình thu lại thật bé nhỏ, dùng sức cắn chặt đầu gối. Cà vạt ướt sũng dán mắt cô, cô đang mơ màng run rẩy kịch liệt, không phải là vì lạnh, mà là vì sợ.

Không sao cả, Việt Trạch sẽ không sao.

Nhưng thời gian sao mà lâu, mưa xối xả trên cơ thể mỏng manh, tiếng gió thổi tiếng mưa rơi tiếng súng bên tai không dứt, bao giờ mới dừng, bao giờ anh mới có thể trở về?

Cô chẳng biết đợi bao lâu, đến một khoảnh khắc, đột nhiên có người tóm vai của cô, cô sợ đến nỗi co rụt lại ra sau theo phản xạ.

Một giây kế tiếp, cà vạt đã bị giật ra, cô lại nằm trong lồng ngực quen thuộc ấy.

Nghê Già hai mắt đẫm lệ như sương mù, ôm chặt lấy anh, cô nghẹn ngào khóc hu hu: “Không được, không được chút nào cả. Lần sau không được bỏ lại một mình em.”

“Được!” Anh trả lời ngắn gọn nhưng mạnh mẽ, cố sức ôm lấy cô.

Vừa rồi anh đúng là điên, mặc dù biết để cô lại một bên là đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người, nhưng mới mấy phút không nhìn thấy cô anh lại lo lắng không yên ổn nổi, rất sợ cô gặp chuyện không may.

Giải quyết thật nhanh chóng xong, vội vàng quay lại thì thấy cô co mình lại trong nước mưa, sợ hãi đến mặt trắng bệch, run lẩy bẩy như một chú chó con bị bỏ rơi, vậy mà vẫn ngoan ngoãn bịt mắt, tim của anh như là bị ai rạch ra, anh thật bực bội không thể tự cho mình một cái tát.

Việt Trạch ôm chặt cô vào lòng, nói: “Không sao, giờ chúng ta lập tức rời chỗ này, được không?”

Rất nhanh, Việt Trạch mang theo cô đến chỗ trang bị thuyền cứu hộ bên cạnh cầu, ở đây còn thừa lại một chiếc thuyền con, đội bảo vệ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần người ngồi lên là có thể hạ thuyền.

Việt Trạch ôm Nghê Già đặt cô vào thuyền, rồi để cho A Lượng ngồi lên, rồi mới chỉ đạo người xung quanh hạ thuyền.

Nghê Già sửng sốt, bắt lại tay anh: “Em muốn đi cùng anh.”

Việt Trạch hơi cong môi, trong ánh mắt là sự dịu dàng không nói được nên lời: “Anh còn có việc phải xử lý, A Lượng sẽ chăm sóc em.”

Mục tiêu là anh, nếu như anh đi xuống biển theo cô, kết quả của con thuyền này, chính là bị đánh chìm vào biển rộng.

Ánh mắt của anh lưu luyến, anh chậm rãi vuốt ve mặt cô, muốn hất tay cô xuống, nhưng cô vẫn gắt gao bắt anh lại không chịu buông ra, bướng bỉnh như trẻ con, gần như phát khóc:

“Anh vừa nói sẽ không để em lại một mình. . .”

Lời còn chưa dứt, đã có vài tiếng súng, đánh vào bên cầu chỗ Nghê Già đang đứng,  A Lượng và vài bảo vệ khác lập tức cảnh giác đứng dựng lên, nổ súng phản kích. Việt Trạch cũng lập tức xoay qua hướng khác, nổ súng đánh trả.

Vị trí của bọn họ vừa hay là ở sau một chiếc xe, Việt Trạch phục ở bên cạnh xe, ba phát hạ ba người; còn đang định nổ súng tiếp, lại nghe thấy vài tiếng súng khô khốc và tiếng ròng rọc vang lên phía sau.

Anh nghe tiếng thét lên kinh hoàng mà bất lực của Nghê Già:

“A Trạch!”

Tim Việt Trạch như ngừng lại, anh quay người lao về hướng con thuyền nhỏ.

Nhưng hai sợi dây thừng đã bị đạn bắn đứt, con thuyền nhỏ lung lay, lắc lư, cuồng phong thổi bay mái tóc đen và chiếc váy đỏ trên người cô gái, chói mắt anh như một bông hoa nở.

Trên thuyền Nghê Già luống cuống đưa tay, hướng về phía anh.

Tim của anh co rút lại, anh dùng hết toàn lực mà bay tới bắt lấy cô, nhưng sợi dây trong giây lát đã đứt lìa, tay anh chỉ chạm được vào đầu ngón tay của cô, không kịp nắm, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Nghê Già, và con thuyền cứu hộ, rơi vào đáy biển đen tăm tối.