Hắc Phong Thần Đạo

Chương 75: Ngũ linh thánh thú đại trận






Mười tám quang tuyến xoắn tâm bủa vây bốn phương tám hướng, nếu dính một thức Tri chu phọc này thì Triệu Thiên Bình chẳng khác gì cá vào trong lưới mặc người xử lí. Tri chu trọc là thủy mộc hệ đạo pháp có phạm vị bao phủ rộng lớn, điểm lợi hại của đạo pháp này là hình thành những tơ linh lực bền chắc khó cắt đứt, lại mang phệ tính của mộc hệ khiến nó có khả năng hút lấy linh lực đối thủ để cường hóa bản thân, nếu sa vào lưới thì càng lúc sẽ càng bị quấn chặt, đến khi hao hết lực lượng mới thôi.

Chỉ một chớp mắt vì phải tránh né đòn tấn công phía sau mà Triệu Thiên Bình để hở cho đối thủ trước mặt có thời gian thi thuật, biết là bất cẩn nhưng không thể không mắc phải.

Tránh đi là lựa chọn tối ưu, nhưng lúc này chẳng thể làm được. Trước là thiên la địa võng, sau lại luôn có kẻ quấy rầy, mà hai người này chẳng phải tay mơ. Kẻ viễn chiến có tốc độ niệm thuật rất nhanh, chỉ chớp mắt đã phóng ra đạo thuật lợi hại, kẻ cận chiến thì tu vi không tồi, mặc dù trong Mộc nhân trận đã bị hạn chế đi nhiều nhưng kĩ năng chiến đấu lại chẳng chút ảnh hưởng. Trường thương trong tay đối phương như linh xà với thiên vạn biến hóa, chỉ một chút sơ hở là có thể cắn chặt đối thủ. Từng mũi thương xé gió xẹt qua bên tai mang theo cảm giác đau rát, nếu bản thân Triệu Thiên Bình không nhanh nhẹn hơn người thì lúc này đã bị đục thủng như cái sàng.

Áp lực không ngừng tăng lên.

Mỗi chuyển động không được lộ ra dù một chút sơ hở, không thể sa lầy vào cận chiến, cũng không được cho đối phương có khoảng cách để thi triển những thuật pháp lợi hại, mỗi động tác xoay sở phải đạt đến trạng thái hoàn mỹ.

Áp lực cực đại.

Nhưng lại không làm Triệu Thiên Bình cảm thấy lo lắng, mà chỉ khiến máu trong người nó càng thêm sôi sục. Đó là cảm giác hưng phấn khi chiến đấu, dưới áp lực khổng lồ lại là sự hưng phấn tột độ.

Nó thét dài.

Kiếm như thiểm điện cắt qua lòng bàn tay một nhát, máu tươi liền trào ra, tiếp đó Triệu Thiên Bình bôi chỗ máu lên thân kiếm rồi ấn quyết quát khẽ:

- Phụ binh Vô để khanh!

Phụ binh thuật, là đạo thuật hỗ trợ dùng máu làm vật dẫn để gia trì đạo thuật lên binh khí. Đây là một thuật hỗ trợ cấp thấp nhưng khá hữu dụng, nếu tu vi cao hơn, linh lực ngoại phóng thì Triệu Thiên Bình đơn giản không cần thuật này cũng có thể gia trì đạo thuật, khi đó đòn đánh cận chiến cũng uy lực hơn nhiều.

Vô để khanh mạnh ở một chữ phá.

Lưỡi kiếm được gia trì thuật pháp rung lên bần bật, nhưng không thể thoát khỏi bàn tay nó.

Roẹt roẹt roẹt…

Từng đường kiếm nhanh gọn cắt xoẹt qua lưới nhện, không một chút cản trở, lưới nhện tan tác.

Sẵn đà hưng phấn, Triệu Thiên Bình đẩy nhanh Phong hành bộ áp sát kẻ viễn chiến trước mặt. Một thức Thôi sơn kiếm bá đạo được tung ra, kiếm hóa chùy, cực tốc hóa đại lực.

Ầm một tiếng…Cương giáp của đối phương vụn vỡ, cũng một tình trạng như vậy, hộ uyển của Triệu Thiên Bình cũng nứt toát.

Không để cho đối phương có cơ hội dù chỉ để thở, Triệu Thiên Bình lại tiếp nối thêm một chiêu quét kiếm nhắm vào thủ cấp của đối phương.

Chỉ một nhát nữa thôi Triệu Thiên Bình đơn giản có thể kết liễu kẻ trước mặt.

Mộc nhân trước mặt dưới tình huống nguy cấp chỉ kịp tạo ra một thuật phòng thủ nhỏ yếu, chưa kịp ngăn kiếm thế của Triệu Thiên Bình được một chớp mắt đã vỡ vụn.

Nhưng đối thủ của nó không phải chỉ có một, dưới tình thế nguy cấp, kẻ cận chiến liền bạo phát tốc độ lên bội lần nhờ Huyết bạo, một thủ đoạn thiêu đốt huyết khí để tăng tốc, thường thì sẽ tốn một khoảng thời gian mới thi triển được nhưng không gian xung quanh bị bao phủ bởi huyễn sát trận nên việc huyết bạo chỉ diễn ra trong chốc lát nhờ trận pháp có thể cường hóa huyết tính.

Một ánh ngân thương sát rực nhắm thẳng hậu tâm của Triệu Thiên Bình mà đâm tới với tốc độ khủng bố, nếu nó thẳng tay với đối thủ trước mặt thì bản thân nó cũng tiêu tùng.

Kẻ ra tay vô cùng quyết đoán, nhưng đâu biết rằng trong khoảnh khắc đó Triệu Thiên Bình lại khẽ nhếch miệng cười.

Thất sát huyễn tâm trận, Triệu Thiên Bình đã từng nghiên cứu qua, những gì liên quan đều được nó lưu giữ trong đầu, kể cả khả năng cường huyết của trận pháp này. Khi tính mạng đồng bạn bị đe dọa, nếu kẻ cận chiến kia không nghĩ cách cứu viện thì không sao, nhưng nếu cố gắng cứu viện thì tất nhiên phải sử dụng thủ đoan đặc biệt, mà bạo huyết để tung đòn chí mạng sẽ là cách tối ưu nhất.

Thật may mắn khi đây là một trận đấu trong Mộc trận, nếu là bên ngoài thì bản thân kẻ viễn chiến, hay nói cách khác là một tu sĩ sẽ có nhiều thủ đoạn giữ mạng hơn, thậm chí tự mình thi triển bạo huyết để tẩu thoát cũng chẳng khó khăn. Còn với sự hạn chế trong Mộc trận, nếu lựa chọn là người có khả năng viễn chiến thì ngươi sẽ có linh lực nhiều, công kích mạnh nhưng bù lại lực lượng bản thân và thân pháp lại chẳng có bao nhiêu. Đó là sự đối nghịch với người cận chiến như Triệu Thiên Bình, có tốc độ, có khả năng phát huy thân pháp, có lực lượng mạnh nhưng bù lại lượng linh lực lại rất ít, như bản thân nó chỉ mới vài ba đạo thuật cơ bản thì linh lực đã tiêu hao đến chín phần, những gì còn lại chỉ đủ dùng một tiểu thuật nữa là hết.

Bản thân nó cũng vì thế mà tận dụng thân pháp đến mức tối đa để hạn chế kẻ viễn chiến kia thi triển đạo thuật, trong tình huống này, chỉ sơ hở một chút đã dẫn đến tình trạng khó khăn, nếu nó để kẻ kia có thời gian nhiều hơn để thi pháp thì e rằng thất bại từ lâu.

Thế kiếm quét ngang, Triệu Thiên Bình bất ngờ rụt tay lại một tấtm kiếm lướt qua mặt kẻ đối diện rồi vẽ thành một đường cong hoàn mỹ vòng ra phía sau lưng. Thuận thế xoay mình, Triệu Thiên Bình nhanh chóng biến chiêu thành Du long kiếm thế. Kiếm thế cuốn lấy mũi thương ập tới rồi mượn lực tá lực đẩy thương qua sát bên người, thẳng đến kẻ địch trước mặt như muốn mượn đao giết người.

Nói thì chậm nhưng mọi chuyện chỉ trong điện quang hỏa thạch, mũi thương của thương thủ chỉ lệch một chút nhưng tốc độ không đổi lao thẳng về phía đồng mình, nhưng rốt cuộc đây là một kẻ không tầm thường, thương thế với tốc độ cao lại nhanh chóng tự hủy không dấu vết đủ thấy lực khống chế không hề tầm thường.

Nhưng đây là thứ Triệu Thiên Bình chờ đợi từ đầu, dồn hai đối thủ vào chung một chỗ.

Thứ nó giỏi nhất là ảo thuật, mà tiếp đó là phong ấn thuật. Dưới sự tác động của Thất sát huyễn tâm trận thì ảo thuật có thi triển ra cũng không thành công, nhưng phong ấn thuật lại không bị ảnh hưởng gì.

Trong chớp mắt khi kẻ địch lướt qua, Triệu Thiên Bình nhanh chóng kết ấn, lại một đạo thuật cơ sở được tung ra, Địa lao.

Một màn hào quang màu vàng mang theo tất cả linh lực còn lại của Triệu Thiên Bình hóa thành một quả cầu bao phủ hai đối thủ trước mắt lại. Không dừng lại ở đó, niêm ấn trận phù lúc trước nhận được từ Linh Vân Đạo Nhân ở trên ngực liền bị kích bạo.

Tức thì trong Ngũ hành la yên cách đó không xa vang lên tiếng hét:

- Tam tuyệt kiếm!

Một vòng xoáy ba màu đỏ xanh trắng từ trong trận bắn ra như một mũi khoan ánh sáng lấy tốc độ không gì bì nổi, mới xuất hiện trong chớp mắt đã đến sau lưng Triệu Thiên Bình.

Hai kẻ bên trong quang cầu màu vàng vừa bị phong ấn thì đã cảm thấy bất lợi, liền dùng tốc độ nhanh nhất phá hủy quang cầu chui ra. Vì chỉ dùng chút tàn linh lực, lại thi triển một đạo thuật cấp thấp nên thời gian mà Triệu Thiên Bình phong ấn được chẳng được bao lâu, nhưng như thế cũng đủ cho đối thủ chậm mất một nhịp.

Chỉ một nhịp, cả ba mộc nhân đều bị quang hoa xuyên thủng. Trước khi rời khỏi mộc trận, Triệu Thiên Bình chỉ kịp lẩm bẩm:

- Còn lại phải nhờ mấy sư huynh rồi.
Một trận choáng váng, mất mấy tức Triệu Thiên Bình mới lấy lại ý thức. Thở sâu một hơi, Triệu Thiên Bình rời khỏi bồ đoàn kết trận. Đối phương cũng có hai người đi ra, đó là hai cô gái xinh đẹp, nếu là bên ngoài thì hẳn tầm hai mươi tuổi, da ngà dáng ngọc, nhưng ánh mắt nhìn về Triệu Thiên Bình không được dễ chịu lắm, có điều phần lớn khá là ngạc nhiên vì không ngờ kẻ đánh rơi hai người lại là tiểu tử không đáng chú ý kia.

Triệu Thiên Bình đánh giá nhan sắc hai mỹ nhân một chút rồi chắp tay cuối chào một cách chẳng quan tâm mấy đến thái độ của họ, rồi nó quay lưng đi đến khu khán đài của mình vừa xem vừa chờ đợi.

- Con làm rất tốt!

Thấy Triệu Thiên Bình đến, Bạch Vân Chân Nhân có lời khen ngợi nhưng nó chỉ lắc đầu:

- Chỉ là không thể làm khác được, vốn dĩ có thể dễ dàng hơn nếu con luyện tập chiến trận kĩ càng hơn.

Bạch Vân Chân Nhân vuốt râu mỉm cười:

- Không sao cả, đôi khi có chút biến cố mới thú vị.

Cái này thì đúng với ý nó, Triệu Thiên Bình mỉm cười gật đầu:

- Một chút, một chút thôi.

Mất đi yếu tố tấn công bất ngờ, trận hình Thất sát huyễn tâm chẳng duy trì được bao lâu thì tan vỡ. Nửa canh giờ sau, Vân Trung Hoàng Phong tuyên bố thắng lợi.

- Hảo tiểu tử, rất lợi hại nha!

Vũ Thanh Hà chẳng thương tiếc gì cứ thế mà sung sướng vỗ vai nó thật mạnh làm Triệu Thiên Bình chút nữa gãy xương khiến nó nhăn nhó:

- Không phải chứ, huynh không định cho đệ tiếp tục thi thố sao?

Mọi người đều cười ha hả vì thắng lợi, Linh Vân Đạo Nhân nhanh chóng kết thúc câu chuyện:

- Được rồi, về nghỉ ngơi đi, mai lại tiếp tục thi đấu.

Ngày thứ tám Triệu Thiên Bình không đến xem đấu cờ mà ngồi lì bế quan diễn hóa trận pháp. Những trận pháp cực phẩm được truyền thừa từ chính Thái Huyền Tông, Ngũ linh thánh thú đại trận. Năm trận pháp lần lượt là Huyền Vũ Trấn Thiên, Thanh Long Định Giới, Chu Tước Phi Quang, Bạch Hổ Phá Sát và Hoàng Lân Khai Linh Đại Trận. Mỗi trận như vậy lại có một trăm lẻ tám loại biến hóa, chỉ là trong ghi chép nói vậy nhưng ở Thạch Vân Các chỉ lưu giữ bốn loại biến hóa cơ bản trong huyễn, sát, khốn, phụ mà thôi, còn rất nhiều các kiểu biến hóa khác chắc hản được lưu giữ tại cái gốc Thái Huyền Tông.

Song chỉ bốn loại biến hóa nhưng với khả năng của Triệu Thiên Bình bây giờ vẫn khó mà hiểu thấu được, chỉ là nó muốn tìm kiếm một chú lí giải để bổ sung vào những bố trí sau này của mình, hơn nữa, lưu giữ lại sau này còn có thể tìm hiểu.

Lấy chữ Mộng để nghiên cứu huyễn biến của Ngũ linh thánh thú đại trận coi như là một lối tắt để Triệu Thiên Bình gia tăng tốc độ khám phá những thứ mới lạ này, song tốc độ rất chậm, cũng may là còn có chút thu hoạch an ủi. Nhưng dù chỉ là một chút thì lợi ích nó mang lại là không thể đong đếm, có thể nói nhờ tìm hiểu năm đại trận cực phẩm này mà kix năng trận pháp của Triệu Thiên Bình tiến bộ một bước nhảy vọt, không những là trình độ bày trận mà những kiến thức mới mẻ trong đó như mở ra cho Triệu Thiên Bình một chân trời trí tuệ mới vậy.

Mãi đắm chìm trong thế giới trận pháp mà Triệu Thiên Bình quên đi cả Tam Luận hội, nếu không phải Hoàng Gia Bảo kịp đến lôi đi thì nó đã bỏ qua trận đấu Tổ hợp trận tiếp theo rồi.

Khi bừng tỉnh thì nó mới biết đã trầm mê hết năm ngày năm đêm. Cũng may những ngày đó chỉ diễn ra những cặp đấu khác, nhưng Triệu Thiên Bình cũng cảm thấy rất ấy náy vì không đến cổ vũ được cho mấy vị sư huynh. Đau khổ hơn là bọn họ có dự định quan sát trước chiến đội của Khổng Thương Bá nhưng nó lại quên mất, bây giờ thì hay rồi, chỉ mình nó chẳng biết đối thủ ra sao.

Gặp mấy sư huynh, kẻ hỏi người mắng, Triệu Thiên Bình chỉ biết cười trừ cho qua chuyện, sau đó Phiên Vũ Đạo Nhân nhắc nhở:

- Đệ không được chủ quan, chiến đội Huyền Phong Bá Kiếm này như tên gọi lấy kiếm làm trận, công kích mạnh mẽ, sát khí lẫm thiên, dùng kiếm trận vậy mà dễ dàng xé nát Thất sát huyễn tâm trận của tỉ muội Thanh Phong, chiến đấu chưa đầy một khắc đã thắng lợi chứ không chật vật như chúng ta đâu.

Triệu Thiên Bình nghe thấy kiếm trận lại không tự chủ được mà nhớ đến trận pháp của Khổng Thương Bá lúc trước:

- Rất lợi hại sao, chẳng lẽ bọn họ chịu ảnh hưởng của Khổng Thương Bá?

Phiên Vũ gật đầu:

- Vô cùng lợi hại, kiếm trận không phải chưa có người dùng, nhưng không phải phong cách của Huyền phong trước đây. Rất có thể nhân vật mới nổi Khổng Thương Bá này có tầm ảnh hưởng rất quan trọng. Kiếm trận của họ thật sự vi diệu, mạnh mẽ mà biến hóa không ngừng. Chúng ta phải hết sức cẩn thận.

Linh Vân Đạo Nhân lúc này xen lời vào:

- Dù sao nắm chắc đánh hết sức là được, dù sao chúng ta đã thắng một trận, coi như chắc suất lọt vào vòng sau nên trận này nếu đủ khả năng thì thắng, không thắng được coi như là thăm dò để chuẩn bị cho sau này tốt hơn.

Khổng Thương Vũ một bên bĩu môi:

- Lão đại quá bi quan, bọn chúng nào có lợi hại như vậy, chỉ cần mình ta cũng phá được cái kiếm trận cùi kia.

Linh Vân Đạo Nhân nhíu mày:

- Hồ đồ, nếu không biết khả năng của địch thủ thì chấp nhận vô tri, nhưng đã biết đối thủ mạnh mà còn khinh thường thì quá ngu xuẩn.

Khổng Thương Vũ không phục:

- Chỉ là…

- Đủ rồi!

Linh Vân quát, Khổng Thương Vũ thức thời ngậm miệng nhưng không nhịn được hừ lạnh. Triệu Thiên Bình nhìn mà thở dài, chẳng biết đối thủ lợi hại ra sao nhưng với thái độ của mấy vị sư huynh thật khiến nó không dám xem thường, chỉ là lão Tứ tâm trạng có vẻ không tốt lắm. Phiên Vũ Đạo Nhân cũng nhận ra điều này nên mở miệng khuyên:

- Được rồi được rồi, không nên cãi nhau. Lão tứ này, lão Đại nói không có sai đâu, đệ đừng để chuyện riêng tư ảnh hưởng đến tập thể, được chứ.

Khổng Thương Vũ ngửa đầu cắn răng:

- Được rồi, là lỗi của đệ, đại sư huynh rộng lượng tha thứ nhé.

Linh Vân Đạo Nhân thở dài, Phiên Vũ thì tiếp lời:

- Điều quan trọng là chức vô địch nhưng không thể để thất bại ngán đường, phải cố gắng chứng tỏ Vân Trung Hoàng Phong chúng ta mới xứng đáng là nhà vô địch.

Lão Thất nhếch miệng cười:

- Chắc chắn rồi.

Những người khác cũng hùa theo đồng ý.

Những bảng khác lần lượt ngả ngũ, Long bảng thì chiến đội Lưu Vân Thái Thượng đạt suất ưu, Tả Huyền Phong đạt suất thứ, Lân bảng thì Bạch Phong đạt suất Ưu, Lưu Vân Thiên Sơn đạt suất thứ, Quy bảng với suất ưu thuộc về Hỏa Diệm Chu Sơn, Tân Hoàng Phong đạt suất thứ, còn cục diện Phụng bảng phải chờ trận đấu cuối cùng giữ Vân Trung Hoàng Phong và Huyền Phong Bá Kiếm diễn ra mới xác định được.