Hắc Sắc Cấm Đoạn Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 4




Tăng Vũ Sâm cùng cha y vẫn còn ở trên thuyền tại phía Tây sông Thames, quần áo y nguyên một màu đen, ngồi trên boong mà lặng lẽ ngắm thái dương dần lặn.

Bầu trời Anh quốc nếu không phải ngập trong những ngày mưa dài thì ánh mặt trời quả thật rất xối xả, đến nỗi làm bạn không hề nghĩ đến bóng dáng của mưa. Ban ngày lại luôn rất dài, thậm chí tám giờ tối, trời vẫn sáng như thế. Đêm tối tiến đến không đúng hẹn, đôi khi lại làm cho người ta ẩn ẩn một nỗi sợ hãi cùng bất an. Như là hiện tại.

"Đã mấy giờ rồi?" Tăng Gia Niên chống một cây quải trượng đi ra hỏi. Vài năm nay sự già cả đến đặc biệt mau, thời gian của ông ta phảng phất bị đẽo gọt dần dần, chẳng qua được mấy cái chớp mắt ông ta đã như từ một ngọn núi bị biến thành một cồn cát hoang sơ.

"Sắp tám giờ." Tăng Vũ Sâm nhìn sông thuận miệng nói.

"Sao lại vẫn còn chưa..." Tăng Gia Niên hơi hơi lẩm bẩm.

Tăng Vũ Sâm chợt nở nụ cười, y quay đầu hỏi "Lão gia, ngài đang chờ đợi cái gì?" Trong ánh mắt y có một chút loé sáng nào đó "Chờ Interpol sao? Chìa khoá căn bản là không hề tồn tại."

Sắc mặt Tăng Gia Niên lập tức thay đổi, ông ta đảo mắt, dùng khối cơ thể càng già càng không có lực khống chế này dồn dập hỏi "Con nói gì?"

Tăng Vũ Sâm buồn cười nói "Ngài vẫn cho rằng ta là nằm vùng của Interpol, không phải sao?" Y tựa vào lan can nhìn vẻ mặt thất kinh của cha mình.

"Đã có lúc ta thật sự một chút phán đoán của ngài cũng không muốn hiểu. Ngài có thể bỏ đói người mẹ tội nghiệp của ta, một súng bắn chết mẹ của Hứa An Lâm, ngài tin nếu ta là con của ngài sẽ giống ngài, không bị chi phối bởi nhớ thương thân tình, ngài hẳn rất tin là thế, ta giống ngài như vậy, đều là một kẻ thù hiểm ác thôi."

Tăng Gia Niên lấy sức thở hổn hển, tay run rẩy đưa vào túi tìm cái ống điều chỉnh khí thở, cố hết sức đưa lên miệng hít vào thở ra vài cái mới thoáng bình ổn trở lại. Ông ta hung hăng trừng mắt nhìn Tăng Vũ Sâm, cắn răng nói "Là An Lâm đúng không?"

Tăng Vũ Sâm nghiêng đầu cười khe khẽ, từ chối cho ý kiến.

Tăng Gia Niên chỉ vào mặt Tăng Vũ Sâm, rít lên "Mày đã biết thừa An Lâm là đứa nằm vùng, lại còn cố tình gây ra nhiều chuyện như vậy là để dời đi sự chú ý của tao, làm cho tao nghi ngờ mày..."

Tăng Vũ Sâm tỉnh bơ nói "Ta ít nhất cũng cho ngài lựa chọn cơ hội tin tưởng ai rồi mà, chẳng phải thế à? Nếu ngài có nửa phần thân tình, ngài đã có thể biết ta sẽ không đến mức đem lão cha duy nhất của mình lên đoạn đầu đài..." Nói đến đó, y tự nhiên dùng ngữ điệu hài hước nói "Ta không muốn đi cô nhi viện đâu."

Tăng Gia Niên đã muốn điên rồi, móc súng lục ra chĩa thẳng Tăng Vũ Sâm, tay run rẩy thật lâu.

Đột nhiên tiếng còi cảnh sát rú lên. Tăng Gia Niên oán hận nhìn qua Tăng Vũ Sâm vẫn đang bình tĩnh, cuối cùng vẫn là hạ tay xuống, xoay người cùng vệ sĩ rời đi.

Tăng Vũ Sâm lấy ra một điếu thuốc, gọi giật lại "Cha!"

Thân thể Tăng Gia Niên chấn động mạnh mẽ. Tăng Vũ Sâm chưa bao giờ gọi ông ta là cha, chỉ một mực gọi là lão gia như người làm trong nhà.

Nụ cười của Tăng Vũ Sâm mờ mịt "Ta cho ngài... một cơ hội lựa chọn lần nữa, theo ta... theo con của ngài chết cùng một chỗ!"

Mặt Tăng Gia Niên một trận run dữ dội, theo miệng phun ra một câu "Mày thật sự là điên rồi!"

Tăng Vũ Sâm nhìn bóng theo bóng dáng dần biến mất của ông ta, tận tai nghe thấy tiếng canô rời đi, mới ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, miệng tự giễu mình "Tăng Vũ Sâm, đã chừng ấy năm như thế, mày vẫn không sáng tỏ ra được!"

Rất nhanh, cách đó không xa truyền đến tiếng súng phi thường dày đặc, hơn nữa vang rất lâu. Đến khi đó Tăng Vũ Sâm mới từ từ thẳng đầu, cười gằn, đốt cháy đầu thuốc lá.

Hứa An Lâm chạy đến boong tàu. Công việc tiếp cận du thuyền và chiến thuyền của Tăng gia càng lúc càng khẩn trương, Diệp Vũ Chân chạy đằng sau đột nhiên lén cầm tay hắn, cho hắn vài nụ cười an ủi.

Khi cách du thuyền Tăng gia gần 20m, cả hai nhìn thấy Tăng Vũ Sâm đang đứng hút thuốc ở boong tàu. Bên này nhân viên Interpol cầm loa kêu gọi đầu hàng "Người trên du thuyền nghe rõ, các người đã bị bao vây, không cần chống cự vô ích..."

Hứa An Lâm lại phát hiện ra Tăng Vũ Sâm đang cười với hắn. Hắn cảm nhận nơi sâu kín nhất trong lòng mình bị bị người ta thọc tay vào dứt mạnh, vần vò không thôi. Tăng Vũ Sâm mở miệng như đang nói cái gì đó, chỉ đơn giản vài chữ, Hứa An Lâm cẩn thận nhìn rõ cử động miệng của y, bỗng nhiên ý thức được y là đang hỏi hắn, A hay B.

Ở sông Amazon có một con gấu Bắc Cực được cho cơ hội để lựa chọn, A là biến thành người, B là đạt được hạnh phúc.

Hứa An Lâm lập tức giật lấy cái loa trong tay nhân viên Interpol kia, run rẩy hồi lâu mới thốt ra "Vũ Sâm... Amazon không phải là nơi con gấu Bắc Cực đó có thể ở. Nó đầu tiên phải thay đổi đã rồi mới có thể sinh tồn, chỉ có sinh tồn mới có cơ hội đạt được hạnh phúc."

Tăng Vũ Sâm cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên ngẩng đầu, tựa hồ đã hiểu rõ nhoẻn cười với Hứa An Lâm, sau đó thả rơi mẩu thuốc lá trong tay.

Hứa An Lâm vừa mới thở ra nhẹ nhõm, bộ phận ngay trước thuyền lại nổ tung.

Từng mảnh rất nhanh cuốn lên thành một cơn cuồn cuộn to lớn, Diệp Vũ Chân hô một tiếng

Cẩn thận, lập tức ấn Hứa An Lâm sụp xuống mặt đất. Hai người họ vừa chạm xuống đất, cả du thuyền lẫn chiến thuyền kia phát ra ầm một tiếng nổ vang trời. Diệp Vũ Chân gắt gao giữ lấy thân thể Hứa An Lâm, nằm phục người xuống hết sức có thể. cả người Hứa An Lâm đều cứng ngắc, tất cả suy nghĩ đột nhiên bị ngừng trệ.

Tiếng nổ mạnh cứ cách chốc lát lại vang lên một trận, đến khi đứng dậy chỉ còn thấy một góc trên mặt sông kia lửa liếm cao tận trời, hừng hực thiêu đốt.

Diệp Vũ Chân lòng thoáng kinh, lát sau thở dài một hơi "Chúng ta đều đã cố hết sức, em nói đúng không, An Lâm?"

Hứa An Lâm dường như không nghe thấy anh ta nói gì, hai mắt mở cực to, nhìn trân trối quầng lửa trước mắt.

"Em... Em không sao chứ?"

Diệp Vũ Chân vừa mới nhẹ nhàng vuốt ve lưng Hứa An Lâm một chút, hắn đột nhiên ghé vào lan can nôn khan lên, cả dịch vị dạ dày cũng nôn hết ra ngoài. Người bên ngoài muốn đến an ủi hắn lại bị Diệp Vũ Chân lấy tay ngăn lại.

Nôn một lúc lâu, Hứa An Lâm mờ mịt đi tới đi lui trên thuyền. Diệp Vũ Chân thực bình tĩnh hỏi "An Lâm, em muốn làm gì..."

"Đi khỏi đây..." Hứa An Lâm lẩm bẩm.

"Cập bờ!" Diệp Vũ Chân hét ra lệnh.

Chờ thuyền vừa cập bờ, Hứa An Lâm liền nhảy xuống, mặt không chút thay đổi dọc theo sông Thames không phương hướng cụ thể gì mà đi. Diệp Vũ Chân cùng hai vị đồng nghiệp đi theo cạnh hắn.

Một lát sau, Diệp Vũ Chân nói "An Lâm, nếu em muốn tìm một nơi để khóc, tôi..."

"Bầu trời tối đen, không có thiên thần đi ngang qua..." Hứa An Lâm vô hồn lầm bầm trong miệng.

Bọn họ không biết đi dọc bờ sông đã bao lâu. Diệp Vũ Chân thở dài "An Lâm, rốt cuộc em muốn đi đâu?"

"Ngày hôm qua."

Diệp Vũ Chân thình lình đứng trước mặt Hứa An Lâm, tát mạnh hắn một cái "Em nếu là đứa nhu nhược, không gánh vác được mất mát, thế thì còn chọn lựa như vậy để làm cái gì?"

Từ con ngươi khô cạn của Hứa An Lâm chầm chậm chảy ra hai hàng nước mắt. Con mắt phủ mờ sương bỗng chạm đến bảng hiệu của Hay's Galleria liền sáng ngời, hắn đi tới liều mạng rầm rầm gõ cửa.

"Đóng cửa rồi, An Lâm." Diệp Vũ Chân bất đắc dĩ nói.

"Vũ Sâm, cậu ấy có nói có để lại vật gì đó trong này cho em!"

Nhãn tình Diệp Vũ Chân sáng lên, hỏi dồn "Em nói Tăng Vũ Sâm... từng nói với em, cậu ta để lại vật gì đó trong này cho em?"

Hứa An Lâm gật gật đầu hờ hững, tiếp tục liều mạng đập cửa.

Diệp Vũ Chân quay nhanh đầu lại phân phó "Lập tức tìm kiếm xem ai là người kinh doanh ở đây.”

Quản lý của Hay's Galleria là một lão trung niên to bụng hói đầu, vừa đến đã bị Hứa An Lâm chộp tới, sợ không để đâu cho hết "Quý ngài, chúng tôi quả thực rất tuân thủ luật pháp nộp thuế mà..."

"Tăng Vũ Sâm gì đó ở đâu?"

"Ngài... ngài nói gì?"

Hứa An Lâm quát "Ta hỏi Tăng Vũ Sâm gì đó ở đâu?"

Lão quản lý cười khổ "Tiếng Trung của tôi không tốt lắm, ngài hỏi rainforest thôi. Lớn nhất chính là ở Amazon a ――"[1]

Diệp Vũ Chân bắt lấy cơn kích động của Hứa An Lâm "Em cố nhớ lại xem, nguyên văn Tăng Vũ Sâm đã nói cái gì?"

Hứa An Lâm ngây ra một chút, trên mặt chợt lộ ra biểu tình không biết là nên khóc hay nên cười, môi hắn run rẩy "Xin hỏi... 'bức tranh cực kỳ đáng giá trên đời này' ở nơi nào?"

Quản lý nhất thời thở ra một hơi như trút bỏ được gánh nặng, sửa sang lại áo bảo "Quý ngài đây nên nói sớm chứ! Mời đi theo tôi!"

Lão ta đi vào văn phòng, từ trên tường gỡ xuống một bức tranh, giận dữ nói "Mấy tháng trước có một thanh niên đem bức tranh này gửi ở đây, nói là có một ngày sẽ có người dùng nhiều tiền đến mua..." Lão nói xong thì thần sắc cổ quái.

Diệp Vũ Chân bình thản hỏi "Cậu ta chắc dặn ông treo tranh ở nơi khác, tại sao ông lại không làm theo?"

Quản lý cười khổ "Bức tranh này dụ ý không tồi, nhưng mà tranh ở đây của chúng tôi đều là thượng phẩm... đâu phải khu triển lãm nhi đồng hả ngài!"

Hứa An Lâm dùng đôi tay run run đỡ lấy bức tranh, toàn bộ chỉ dùng bút sáp màu vẽ một con vật ngốc nghếch giương đôi mắt tròn tròn đang xoay người bên bờ sông. Phía dưới là mấy dòng chữ phóng túng của Tăng Vũ Sâm.

Ở Amazon có một con gấu Bắc Cực, đi dọc theo hữu ngạn sông để kiếm tìm hạnh phúc, đến phút cuối lại phát hiện hoá ra hạnh phúc ở bên tả ngạn. Cách nào nhanh nhất để đến tả ngạn đây? Kỳ thật, chỉ cần quay người lại, hữu ngạn sẽ trở thành tả ngạn thôi.

Diệp Vũ Chân và Hứa An Lâm yên lặng không tiếng động nhìn mà bức tranh. Hứa An Lâm đột nhiên ôm tranh chạy ra cửa, quản lý làu bàu một tiếng, Diệp Vũ Chân lạnh lùng nói "Tôi là Diệp Vũ Chân, ông cứ tính hết vào tôi."

Quản lý mừng rỡ, còn chưa kịp nói cái gì, Diệp Vũ Chân cũng đã chạy ra đuổi kịp Hứa An Lâm, nhẹ giọng hỏi "An Lâm, em ổn chứ?"

Hứa An Lâm lắc lắc đầu "Thật ra... cũng không phải không tốt. Đều là chuyện để nhớ, đúng không?"

Diệp Vũ Chân hơi hơi cười khổ "Tăng Vũ Sâm đúng là người không tưởng được."

Bọn họ đi ra chưa được lâu đã thấy một đầu bếp đang hết nhìn Đông nhìn Tây, thấy Hứa An Lâm vội vàng mừng rỡ chạy tới "An Lâm, may quá tìm thấy cháu rồi."

"Tìm cháu?" Hứa An Lâm mơ hồ.

"Cho cháu!" Bác đầu bếp lấy trong túi ra một phong thư hơi nhăn nhúm đưa cho Hứa An Lâm nói "Thiếu gia lúc đi đã dặn bác, hôm nay phải ra sông Thames tìm cháu, đem thư này giao cho cháu."

Hứa An Lâm luống cuống đưa bức tranh trong tay cho Diệp Vũ Chân, cầm lấy thư mở ra.

Là tôi đây. Tôi hối hận. Tôi không cần chết để mà về sau ngay cả con cháu cho tổ tiên cũng không lưu lại, để mà cậu sẽ từ từ quên mất tôi.

Hứa An Lâm, tôi yêu cậu, vì trừ cậu ra, tôi không biết nên yêu ai cả! Tôi chưa từng nói với cậu rằng tôi thực biết ơn bởi cậu đã đến bên cạnh tôi phải không? Nhờ có cậu, cuộc đời của tôi không còn chỉ có Đại Hoàng nữa. Tôi nguyện ý làm tất cả cho cậu, đừng lãng quên đi tôi.

Khi cậu già, răng rụng hết, nhất định phải dùng răng giả tốt tốt một chút, để khi người khác hỏi cậu, cả đời này người cậu nhớ nhất là ai, hãy trả lời Vũ Sâm. Không có răng đọc sẽ không chuẩn đâu.

Vũ Sâm

Bức thư trong tay Hứa An Lâm hiu hiu như mùa thu gió ôm rụng lá, nước mắt hắn rơi như nước sông. Hắn không một tiếng động nức nở như người ta bình thường gào khóc nhưng ai cũng cảm thấy bi ai. Ai cũng biết hắn muốn gào lên thật to, nhưng lại gào không thành tiếng. Mọi người đều chỉ yên lặng nhìn hắn bi thương.

Diệp Vũ Chân đi lên trước ôm vai hắn, chậm rãi dìu hắn đi.

Khi bọn hắn đi được một đoạn đường, đột nhiên có một thằng bé tóc vàng, chân đu ván trượt, tay giơ một bức thư lớn tiếng hỏi "Xin hỏi, ở đây ai là Hứa An Lâm?"

Hứa An Lâm từ từ ngẩng đầu, khàn khàn nói "Tôi."

Thằng bé chạy đến chỗ hắn, dúi vào tay hắn bức thư, nháy mắt với hắn mấy phát "Có người nhờ em tặng thư này cho anh."

Hứa An Lâm mở thư. Lần này hé ra một bức ảnh chụp. Đồng nghiệp trong nhóm đều dùng ánh mắt vô cùng thương hại nhìn hắn, chờ đợi hắn lại một lần nữa khóc không ra tiếng.

Ai ngờ Hứa An Lâm chỉ vừa lướt qua tấm ảnh, sắc mặt liền thay đổi. Hắn lật tấm ảnh lại, nhìn vài lần, thắt lưng liền thẳng lên, thở hổn hển, trong mắt lửa bùng cháy dữ dội, sắc mặt từ trắng chuyển thành xanh, đột nhiên

'Xoạt' xé đôi tấm ảnh, sau đó rít qua kẽ răng "Đưa súng cho em!"

Diệp Vũ Chân ngây ngẩn cả người, Hứa An Lâm đoạt lấy súng của anh ta chạy đi.

Chẳng hiểu gì cả, Diệp Vũ Chân bèn nhặt ảnh trên đất lên, ghép lại thì thấy Tăng Vũ Sâm một thân quần áo đen đang liếm kem, trên mặt lộ ra nụ cười nghịch ngợm, giống như là đang hưởng thụ. Theo như ảnh chụp, quần áo của y ướt đẫm y hệt vừa mới được vớt từ dưới nước lên.

Diệp Vũ Chân liếc qua ngày chụp một chút, sắc mặt cũng thay đổi. Thời gian cư nhiên là một tiếng trước, cái thời điểm đáng ra Tăng Vũ Sâm hẳn là đã bị nổ chết mới đúng. Anh ta vội vàng xem mặt sau của ảnh, vẫn là nét chữ quen thuộc.

Vẫn là tôi đây. Tôi lại hối hận rồi. Tôi yêu cậu đến vậy làm sao mà bỏ cậu đau khổ ở lại được. Cho nên tôi quyết định vẫn là sẽ không chết đâu. Tôi muốn được ở bên cậu, cùng đi Amazon, vô luận là hữu ngạn hay tả ngạn sông, chúng ta đều có thể rất nhanh tìm được cây ngô.

Cái này, ngay cả mặt Diệp Vũ Chân cũng đen lại. Anh ta cũng là một người tài giỏi kiệt xuất, thông minh, mạnh mẽ, giáo dục tốt, năng lực xuất sắc, cùng gia thế làm người ta phải hoa mắt. Thế mà hôm nay cơ hội từ đầu đến cuối đều chật vật không chịu nổi, cảm giác thất bại dấy lên. Căn bản là trên đời này lại có loại người như Tăng Vũ Sâm.

Thật ra anh ta với Tăng Vũ Sâm cũng không xa lạ. Tất cả chuyện tình Diệp gia không tiện ra mặt, kể cả là huyết tinh hay chuyện đáng ghê tởm, cơ hồ đều có Tăng gia làm thay. Diệp Vũ Chân từ lúc còn rất nhỏ đã phải tiếp xúc với Tăng gia để khống chế được tương lai về sau.

Anh nhớ rõ lần đầu tiên Tăng Gia Niên mang theo đứa con trai đến Diệp gia. Lúc ấy Tăng Vũ Sâm trông bẩn mà tưng tửng. Y mặc đồ lao động màu xám, chân đi một đôi giày đá bóng, tóc hơi dài quá mức bình thường, và một bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ. Anh ta nghe lời cha đi chiêu đãi Tăng Vũ Sâm. Diệp Vũ Chân khá coi thường Tăng gia, thậm chí còn rất phản cảm chuyện Diệp gia và Tăng gia có quan hệ, nhưng từ nhỏ anh ta đã được bồi dưỡng trở thành một người có giáo dục, có văn hoá, đương nhiên là sẽ không để cho người khác nhìn ra tình tự của mình.

Một cách lịch sự, anh ta dẫn Tăng Vũ Sâm đến phòng tập thể hình để chơi, cực lực giả vờ không thấy Tăng Vũ Sâm mặc dù cởi giày, chân của y so với cái giày đá bóng đó cũng chẳng sạch sẽ hơn là mấy.

Tăng Vũ Sâm chỉ vào cái máy tập màu đen to lớn hỏi "Đây là cái gì?"

"Máy chạy bộ." Diệp Vũ Chân khách sáo trả lời. Thời đấy loại thiết bị tập thể hình này vô cùng hiếm thấy, cũng cực kỳ sang quý, người Tăng gia chưa từng thấy qua, anh ta cũng không thấy có gì là lạ.

"Máy chạy bộ?" Tăng Vũ Sâm mở ra đôi mắt buồn ngủ mông lung, Diệp Vũ Chân liền phát hiện đứa trẻ này đôi mắt thật ra sáng lắm.

Tăng Vũ Sâm chớp chớp hai mắt "Giống đồ điều khiển từ xa như vậy, chính mình phải chạy sao?"

Diệp Vũ Chân vẫn như cũ bày ra biểu tình lạnh nhạt "Không phải, nó không phải đồ chơi, là thiết bị tập thể hình, dùng để rèn luyện cơ thể, cậu có thể chạy bộ với nó."

"Thật sao?" Tăng Vũ Sâm lắc lắc đầu, mặt đầy không tin "Nó to thế cơ mà, làm sao mà chạy cùng anh được?"

Diệp Vũ Chân âm thầm chê cười y đúng là thằng ngốc nhưng vẫn tỏ vẻ mặt ôn hoà, bước đến cái máy sau đó chỉ vào máy tính kiểm soát bên cạnh "Cậu ấn vào cái nút màu đỏ này là được."

Tăng Vũ Sâm lập tức chạy tới, ấn vào cái chốt, băng chuyền dưới máy quả nhiên bắt đầu vận hành. Diệp Vũ Chân vừa chạy vừa giải thích "Thấy không? Là như vậy đó."

"Chậm quá!" Tăng Vũ Sâm chép miệng.

"Cậu có thấy một loạt nút ở trên máy không? Số càng lớn thì tốc độ càng nhanh, mình có thể điều chỉnh sao cho phù hợp."

Tăng Vũ Sâm “à” một tiếng, y bất chấp tất cả, tay chân lanh lẹ một hơi ấn đến số cao nhất. Tốc độ càng lúc càng nhanh, Diệp Vũ Chân chạy đến thở hồng hộc, nhưng mà tốc độ nhanh quá nên không thể dừng lại. Anh ta cười miễn cưỡng "Mau dừng lại ở đây thôi!"

Tăng Vũ Sâm lại kêu “à”, quay lại nắm tay đánh đánh vào cái máy "Dừng lại!"

"Không phải như vậy..."

"Dừng lại mau..."

"Không... Không phải như vậy..." Diệp Vũ Chân mệt mỏi nói cũng không rõ ràng được, chỉ có thể lắp bắp "Ấn... Ấn vào cái nút màu đỏ thứ tám..."

"Oh~" Tăng Vũ Sâm vẻ mặt si ngốc, cuối cùng cũng thực hiện đúng cách, máy chạy dừng lại. Y xoay người khoanh hai tay, tiếc nuối phe phấy đầu phán một câu "Phức tạp quá, tôi thà chạy bên ngoài còn hơn."

Diệp Vũ Chân vì quá mệt mà tê liệt ngã xuống trên máy.

Chờ cha con Tăng gia về rồi, ông nội hỏi cảm tưởng với Tăng Vũ Sâm thế nào, anh ta tức giận nói Tăng Vũ Sâm là một thằng ngu ngốc. Ông nội hỏi chuyện rồi sau khi nghe kể, chỉ cười ha ha vuốt đầu Diệp Vũ Chân nói "Ông thật không ngờ Tăng gia lại có đứa con có tính cách quỷ quái như vậy. Vũ Chân, về sau cháu gặp nó không nên chỉ nhìn nó bằng hai mắt mình."

Diệp Vũ Chân cũng không có đem lời nói của ông nội để trong lòng, mà mười mấy năm sau đó, hai nguời cũng chẳng có mấy khi gặp nhau.

Diệp Vũ Chân thu hồi hồi tưởng của mình, nhìn đống tranh ảnh trong tay khẽ cười một chút, thầm nghĩ: Tăng Vũ Sâm, ván này cậu thắng. Bất quá... chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu.

Hứa An Lâm giữ lại xe bán kem, gào thét hỏi Tăng Vũ Sâm đi đâu rồi. Người bán kem sợ hãi, gỡ cái mũ trắng xuống lau mồ hôi, lắp ba lắp bắp "Tôi... Cậu hỏi Black Forest [2] phải không? Đó không phải là kem, đó là bánh ngọt..."

Diệp Vũ Chân bắt gặp Hứa An Lâm đang tức giận đến phát run cả người, trong lòng không biết làm sao, tự nhiên xúc động, một cảm giác xa xôi thoát ra. Anh ta rút trong ngực ra một tờ chi phiếu, trên mặt viết xoạt xoạt mấy con số sau đó thảy cho người bán kem bảo "Xe kem này tôi mua!"

Người bán kem liếc liếc mắt đến con số trên đó, lập tức đuôi lông mày hướng lên hoan hỉ, cái gì cũng không cần, lập tức nhảy khỏi xe "Mời ngài! Mời ngài!" Nói xong như sợ Diệp Vũ Chân sẽ hối hận, đoạn nhanh chân bỏ chạy.

Diệp Vũ Chân mua lại cả một gậy đánh bóng chày của một đứa bé, đi đến Hứa An Lâm bên cạnh xe kem vẫn còn thở mạnh, đưa gậy cho hắn "Khổ sở lắm phải không? Vậy giải tỏa một chút."

Hứa An Lâm nhìn anh ta một cái, nhận lấy cái gậy, đột nhiên đập liên tiếp vào xe kem, đem toàn bộ xe kem hoá thành một đống hỗn độn mới mồ hôi đầy mặt mà dừng tay, quay đầu thấy Diệp Vũ Chân cười thực ôn hoà với hắn, cũng mỉm cười đáp lại.

Diệp Vũ Chân cầm lấy hai cái cốc, vào trong xe cười hỏi "Em ăn vị bạc hà hay là vị ô mai?"

"Bạc hà."

"Tôi đây cũng bạc hà." Diệp Vũ Chân cười nói.

Hai người ngồi ở bờ sông ăn kem, nhìn thấy Mắt Luân Đôn lung linh ánh đèn hoa lệ rực rỡ. Hứa An Lâm im lặng, Diệp Vũ Chân cũng không nói gì, lẳng lặng ngồi dưới trời sao, hưởng thụ gió đêm mát mẻ.

"Thật ra... cậu ấy cũng không phải là người xấu..." Không biết qua bao lâu, Hứa An Lâm mới khàn khàn mở miệng "Chỉ là... rất bướng bỉnh, đôi khi giống một đứa nhỏ không chịu lớn, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, không hiểu cảm giác nhân nhượng người ta, làm người ta thấy mệt mỏi."

Diệp Vũ Chân mỉm cười nhưng không có nói xen vào.

"Cậu ấy vĩnh viễn làm theo ý mình, mặc kệ người ta tình nguyện hay không, đều phải làm theo cậu ấy."

"Cậu ta rất thông minh, đúng không? Tôi đọc hồ sơ cậu ta, phát hiện cậu ta có không ít khả năng. Là một tay đánh bài brit tài giỏi, nghe nói mạt chược cũng không tồi, là đôi tay hảo hạng trên sòng bạc, còn là quán quân giải golf mùa hè, hơn nữa cư nhiên còn các giải thưởng nấu ăn nữa..." Diệp Vũ Chân tự thuật đầy nghiền ngẫm.

"Cậu ấy biết chơi cả đàn dương cầm..."

"Gì cơ?"

"Cậu ấy... chơi dương cầm hay lắm..." Hứa An Lâm hít vào một hơi, siết chặt cái cốc, sau đó ném vào giữa lòng sông, đi lên, tiến ra đường.

Diệp Vũ Chân có chút đăm chiêu, đứng dậy đuổi theo Hứa An Lâm, cùng hắn sánh vai yên lặng bước đi.

Ngày tiếp theo Hứa An Lâm lần đầu tiên tham gia hội nghị thường kỳ của tổ chức Interpol, vẫn là sẽ không tránh khỏi thấy hơi căng thẳng, tuy nhiên chủ trì hội nghị của tổ chức Interpol là cấp trên địa vị cao nhất Diệp Vũ Chân nên áp lực hắn cũng ít nhiều được giảm bớt.

Nhìn thấy đồng nghiệp trong nhóm anh khí bừng bừng, bọn họ dường như đều là cảnh sát lão luyện khắp nơi trên thế giới được điều động đến. Hứa An Lâm nghĩ đến mình hôm trước còn là vệ sĩ con trai duy nhất của ông chủ xã hội đen, hôm nay đã thành một phần tử tinh anh, hắn thở dài, tự dưng có phần hưng phấn.

Diệp Vũ Chân nói "Hiện tại không còn nghi ngờ gì nữa, trước đây Taylor mất tích là đem chìa khoá cùng mật mã của két sắt giao cho Tăng Vũ Sâm, có điều xuất phát từ mục đích độc chiếm, Tăng Vũ Sâm không giao lại nó cho cha cậu ta. Theo các dấu hiệu có thể thấy rõ ràng ngày hôm qua, Tăng Vũ Sâm đã hạ bẫy chính cha mình. Tuy rằng chúng ta vẫn chưa biết đồng mưu với cậu ta là ai, nhưng trước mắt chìa khoá, mật mã cùng két sắt đều đang trong tay Tăng Vũ Sâm, truy bắt Tăng Vũ Sâm là việc cấp bách. Tôi quyết định phát lệnh truy nã đỏ với Tăng Vũ Sâm, tiến hành truy bắt trên toàn cầu. Dù chưa biết quan hệ của Tăng Vũ Sâm với Taylor ra sao nhưng phần tử chủ nghĩa khủng bố này cần phải một lưới bắt hết!"

Nghe được tiếng nói dồn dập của Diệp Vũ Chân, Hứa An Lâm không tự chủ được, mí mắt khẽ giật.

Tan họp, Hứa An Lâm có một chút mờ mịt. Từ hôm nay trở đi Tăng Vũ Sâm sẽ trở thành đối tượng truy bắt của bọn họ, nếu gặp lại, sẽ nói gì với nhau, còn tàn dư lại cái gì? Mười sáu năm như thế, chẳng lẽ lại đặt dấu chấm bằng cách này ư?

Không khí Giáng sinh của Anh quốc tiến tới dần dần, hoa hồng trắng và sắc trắng tràn ngập mọi nẻo đường góc phố. Hứa An Lâm bỗng nhớ tới ước định giữa hắn và Tăng Vũ Sâm.

Tăng Vũ Sâm đánh đàn cho hắn nghe, chuyện này đã trở nên không thể nữa.

Người ta thích mùa đông nước Anh hơn mùa hè rất nhiều, ban ngày khô mát, tiết trời cũng không quá mức rét lạnh, mát mẻ như những ngày cuối thu. Bình thường chỉ cần một áo khoác, một bộ quần áo mặc bên trong là đã có thể ứng phó với cả mùa đông Luân Đôn, đôi khi nhiều lắm thì thêm cái khăn quàng cổ nữa.

Ngày này hàng năm Hứa An Lâm đều bị Tăng Vũ Sâm bắt phải tặng quà, vì thế hắn thường không tình nguyện mà đi mua một cái khăn quàng cổ. Tăng Vũ Sâm tựa hồ mỗi lần đều thật vui sướng, miệng ngọt như mật đường mà nói "Tiểu Lâm Lâm thật biết cách chăm sóc người khác!" Nhưng đến lúc này, Hứa An Lâm mới nhớ ra, hắn đã tặng Tăng Vũ Sâm mười sáu cái khăn rồi. Quần áo của Tăng Vũ Sâm chắc là có một đống khăn quàng cổ đi?

Hứa An Lâm nhìn qua tủ kính thấy một cái khăn choàng sọc carô hiệu Burberry [3], bỗng nhiên có một loại xúc động, đi vào mua nó. Khi cầm cái khăn sọc carô đi ra lại đụng phải cái áo khoác màu nâu nhạt của Diệp Vũ Chân.

Diệp Vũ Chân là người rất biết cách ăn mặc, mỗi bộ quần áo của anh ta đều rất giúp cho khí chất quý tộc của anh ta toả ra rõ ràng. Như lúc này đây, trên người anh ta là một bộ Tây trang màu nâu nhạt, áo trong lục nhạt, quần dài màu đen, hết thảy đơn giản mà tao nhã.

"An Lâm, mua khăn quàng cổ à?" Diệp Vũ Chân mỉm cười rồi đi lên. Anh ta thực là thích đứa em học khoá dưới này. Hứa An Lâm tuy im lặng hướng nội nhưng rất có chính kiến, bề ngoài quá mức đẹp của hắn thường khiến kẻ khác tự nhiên có ý thương tiếc muốn được bảo vệ.

"Không, không phải..." Mỗi lần thấy Diệp Vũ Chân, Hứa An Lâm đều có một chút khủng hoảng. Hắn đỏ mặt, cà lăm trả lời.

"Kia... là quà để tặng sao?" Diệp Vũ Chân thuận tay trêu đùa tóc hắn.

Hứa An Lâm thấp đầu một chút, đột nhiên đem khăn đưa cho Diệp Vũ Chân "Là quà Giáng sinh cho tổ trưởng."

Diệp Vũ Chân hơi kinh hỉ nhận lấy "Thật tặng cho tôi sao?"

Hứa An Lâm thu tay về cho vào trong túi áo, gật gật đầu “ừm” một tiếng.

Diệp Vũ Chân lập tức mở túi, lấy khăn quàng lên cổ, cười với Hứa An Lâm "Tôi rất thích đấy."

Khăn quàng sọc carô màu vàng nhạt làm ngũ quan Diệp Vũ Chân thêm phần tuấn tú. Thật ra phong cách thanh lịch của Burberry phù hợp với Diệp Vũ Chân chứ không phải Tăng Vũ Sâm, Hứa An Lâm trong lòng lén lút thở dài.

"Tìm em đi ăn cơm." Diệp Vũ Chân cười nói.

"Ăn cơm?"

"Hôm nay là đêm An Lành, quên rồi sao?" Diệp Vũ Chân rất tự nhiên mà ôm chầm lấy vai Hứa An Lâm hướng phía trước đi đến "Muốn ăn cái gì, tổ trưởng mời."

Hứa An Lâm lào thào "Tổ trưởng, anh, anh không về nhà ăn cơm ư?"

"Không được..." Diệp Vũ Chân than lớn một hơi "Tầm này hàng năm lúc nào cũng thế, khách khứa đến Diệp gia đông kinh khủng, tiếp chuyện xã giao cũng đã đủ mệt. Lần nào tôi cũng đói ơi là đói, năm nay muốn cùng An Lâm ăn thật no."

Hứa An Lâm ‘à’ một tiếng, quay đầu đi.

Hai người yên lặng bước đi thật lâu, Hứa An Lâm mới cười nói "Ăn đồ Trung Quốc đi, em biết bên cạnh đường lớn kia có một quán, bọn em... em thường tới đó ăn cơm."

"Được." Diệp Vũ Chân mỉm cười.

Phần lớn mặt tiền các hàng ăn Trung Quốc đều rất nhỏ, đây cũng không phải ngoại lệ. Hứa An Lâm hơi nghĩ, Diệp Vũ Chân chắc không thích dùng cơm tại nơi nhỏ hẹp mà lại không sạch sẽ lắm như vậy.

Diệp Vũ Chân dù sao cũng không phải là Tăng Vũ Sâm.

Thịt khô là món chủ đạo của quán này. Thịt được phơi nắng đến khô, rồi dùng kèm với nước dùng chế biến đặc biệt. Tăng Vũ Sâm rất là thích, mỗi lần hưởng thụ, y đều nói nó có hương vị của thái dương. Bất quá với Hứa An Lâm mà nói, đồ ăn này so với ở quê hương thực sự còn kém xa, hơn nữa thịt nhiều mà thức ăn thì ít.

Một món đầy ự mỡ rất nhanh được bưng lên, Hứa An Lâm chợt thấy ngượng. Hắn biết Diệp Vũ Chân từ bé lớn lên tại Anh quốc chắc chỉ quen ăn đồ Tây.

Diệp Vũ Chân gắp một miếng bỏ vào miệng, nhãn tình sáng lên "Thơm quá, ăn ngon!"

Hứa An Lâm thở ra nhẹ nhõm trong lòng, cũng tuỳ ý ăn một chút. Kỳ thật hắn không giỏi ăn uống. Nếu lời đó là của Tăng Vũ Sâm nói, hắn chỉ sợ sẽ phải liều mạng mà gắp đồ ăn cho mình, vì Tăng Vũ Sâm tuyệt không dùng cơm nhã nhặn như Diệp Vũ Chân đâu, không nhanh tay mà cướp đồ ăn thì chỉ có nước chịu đói

Hơn nữa mỗi đêm An Lành, Tăng Vũ Sâm đều giục giã đi phố người Hoa xem múa đèn rồng [4]. Nếu không có y, phố người Hoa làm sao vui vẻ náo nhiệt cho được?

Ngoài ý muốn chính là có một mâm điểm tâm ngọt được đưa đến. Phục vụ bưng lên một mâm hoa hồng được làm bởi đậu đỏ, sau đó trước ánh mắt giật mình của Hứa An Lâm, lấy bật lửa thắp lửa trên nó.

Bánh đậu hoa hồng kia chắc là nước thịt lợn tạo thành. Ánh lửa tại nơi sâu kín của đoá hoa kia phảng phất như ẩn chứa sinh mệnh. Hứa An Lâm thoáng thẹn, cách một lúc lâu sau mới cà lăm "Tổ, tổ trưởng... Vì cái gì... yếu điểm..." Hắn ngẩng đầu lướt qua Diệp Vũ Chân, bỗng nhiên mồm miệng rõ ràng lên, nói "Không phải của tổ trưởng gọi tặng đúng không?"

Diệp Vũ Chân nhìn bốn phía xung quanh nhẹ nhàng lắc đầu, dùng ánh mắt ngầm bảo Hứa An Lâm đứng dậy.

Trong một khắc tâm của Hứa An Lâm mãnh liệt nảy lên. Tới đâu thì tới, hắn hít sâu một hơi, cũng đem súng lén lút lấy ra.

. / .

Chú thích :

1. "Rainforest" Như đã nói, vũ sâm nghĩa là rừng nhiệt đới. Trong câu "Ta hỏi Tăng Vũ Sâm gì đó ở đâu?" bạn Lâm đã nói bằng tiếng trung (Yu Sen) của 2 chữ Vũ Sâm. Lão quản lý là người Anh, nghe ra nó là rừng nhiệt đới, tưởng bạn hỏi về "rainforest" theo nghĩa của ‘vũ sâm’ trong tiếng Anh, nên đáp là "...ngài hỏi rainforest thôi. Lớn nhất chính là ở Amazon a ――"

2. Black Forest là tên một loại bánh ngọt tráng miệng Schwarzwälder Kirschtorte của miền Nam nước Đức.

Trong truyện, khi An Lâm hỏi về Vũ Sâm, người bán kem cũng hiểu nhầm câu hỏi của cậu, tưởng rằng cậu hỏi về loại bánh này nên trả lời "Tôi... Cậu hỏi Black Forest phải không? Đó không phải là kem, đó là bánh ngọt..."

Rất cám ơn Selenblu vì đã giải tỏa u mê của đoạn này cho tớ T^T

3. Khăn quàng cổ sọc carô Burberry:Hiệu Burberry thì chắc là quá nổi tiếng ai cũng biết r' nhỉ ^^

4. Múa đèn rồng, mọi người đều đội khăn, buộc lưng, đi giày rơm, xoay, múa, nhảy, chạy, cúi theo động tác người dẫn đầu, những người chạy theo để xem đều rất vui vẻ theo. Múa đèn rồng đã có hơn 700 năm lịch sử.

-

Ồi, lúc trc khi đi thấy anh lâu lắc mãi mới ra làm lão gia lẫn vệ sĩ mất hết kiên nhẫn, hóa ra là anh viết thư r' dặn dò bác đầu bếp =))~

thích chương này ghê gớm ;_____;