Hai Chàng Đại Gia

Chương 43




Tôi nhìn anh, bỗng chốc thốt ra hết những lời vẫn luôn chôn sâu dưới đáy lòng.

"Anh quen cô gái ấy từ lâu lắm rồi mà, hai người cùng nhau đi đua xe, ăn thịt xiên que và uống rượu.

"Anh nói là anh bị hãm hại, đêm đó là lần đần tiên hai người gặp nhau.

"Vậy mà anh ôm đứa bé ấy, trong ánh mắt anh tràn đầy mong chờ."

Doãn An Thất cúi gằm đầu xuống, cằm anh gần như sắp đụng vào trước ngực, mái tóc dài rủ xuống che đi nét mặt, anh im lặng mặc cho tôi vạch trần những lời dối trá giữa cả hai.

Cơ thể chúng tôi vẫn dính sát vào nhau, dương v*t tôi vẫn còn nằm trong nơi mềm mại nhất của cơ thể anh.

Thế nhưng tôi vẫn lạnh căm, tàn nhẫn xé rách hoàn toàn bức màn dày đang bao bọc bầu không khí hài hòa giữa hai chúng tôi.

"Tôi lưu lại từng bức ảnh sau đó đi tìm trung tâm giám định, kết quả đấy đều là ảnh thật, tôi không dám tin.

"Ngày hôm ấy, lúc kéo hành lý đến cửa an ninh tôi vẫn luôn thấy nếu mình cứ thế mà đi thì thật không cam lòng.

"Tôi ném hành lý lại chạy đi tìm anh, bắt gặp anh và cô gái ấy trước cổng lớn sân bay, hai người đang nói gì đó với nhau, tôi chỉ đứng đó nhìn rồi chợt thấy bản thân mình thừa thãi biết bao.

"Doãn An Thất, anh không hề yêu tôi nhiều như anh nghĩ đâu."

Tôi nhìn anh, mong chờ anh phản bác lại, hy vọng anh cho tôi biết sự thật không phải là thế, vậy mà anh vẫn giữ im lặng, thật lâu sau mới như vừa hồi thần lại.

"Tiểu Bạch, em đừng khóc."

Tôi cầm lấy tay anh áp lên má mình.

"Tôi không khóc, không đáng."

"Vậy thì tốt, mọi chuyện đã qua hết rồi, " Doãn An Thất chợt rút tay ra như bị điện giật, nhổm dậy, hai cơ thể rốt cuộc cũng rời nhau ra, động tác của anh làm chút tinh dịch chậm rãi chảy ra khỏi nơi đó, "Tiểu Bạch, sau này mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp."

Anh thò chân xuống mang dép lê dưới thảm trải sàn, tôi bật dậy níu lấy vai anh giơ tay vén tóc anh lên.

Ánh mắt anh sắc bén và ngả ngớn, tôi cứ ngỡ mình sẽ nhìn thấy chút tình cảm nào trong đấy, thế nhưng không, chúng hoàn toàn trống rỗng, không biết sao tôi lại có một cảm giác hoang đường rằng anh có nỗi khỗ khó nói nào đó, cảm giác như bản thân bị chính đôi mắt và kinh nghiệm của mình lừa dối.

Doãn An Thất vào phòng tắm xong thì lấy khăn nhúng nước ấm lau mình cho tôi, anh lau rất cẩn thận, đến mức làm tôi thấy hơi xa lạ và kỳ quái.

Anh trước đây rất thích ra vẻ đại gia, ngay cả nước rửa chân còn cần tôi lấy giúp nữa là.

Hai chúng tôi nằm song song trên chiếc giường tân hôn, bầu không khí yên tĩnh đến lạ.

Tôi mở mắt trừng trừng, làm sao cũng không ngủ được, anh thấy thế nâng tay che lên mắt tôi.

"Ngày hôm đấy ở sân bay là lần cuối cùng anh gặp cô ta, nào ngờ vừa khéo bị em bắt gặp.

"Người anh yêu chỉ có mình em thôi, Tiểu Bạch."

Nói xong anh dời tay đi, mắt tôi vẫn mở trừng trừng như thể có chết cũng không muốn phải nhắm lại.

Trong phòng tối mịt, tôi không sao biết được anh làm cách nào biết tôi vẫn chưa nhắm mắt.

Nhưng rất nhanh sau đó đôi môi anh đã in lên mắt tôi một nụ hôn, anh không ngừng hôn lên, ép tôi phải nhắm chúng lại.

"Em không ngủ thì anh sẽ làm cho em không thức dậy nổi đấy."

Thế nhưng tôi vẫn không muốn ngủ.

"Lúc đó, lúc anh làm với cô ta, anh đã nghĩ gì thế?"

Căn phòng chìm vào im lặng, đến khi tôi cứ nghĩ anh sẽ không trả lời câu hỏi của mình thì anh đáp.

"Khi ấy anh bị chuốc thuốc nên chẳng biết gì nữa."

"Họ đều bảo nếu như say rượu thật thì sẽ không mất lý trí, chỉ khi nửa say nửa tỉnh mới tỉnh táo mà ngoại tình được. Thế nhưng thuốc kích dục quá lắm là kích thích dục vọng thôi, không đến mức làm người ta mất hết lý trí, không biết trời trăng."

Doãn An Thất lại im lặng một lúc rồi hà hơi như một con mèo hoang gặp phải sinh vật mà nó cảm giác được sự nguy hiểm.

"Ý em là sao, em muốn hỏi anh cái gì?"

"Anh có ngoại tình không?" Tôi hỏi rất nhanh.

"Có." Anh trả lời chẳng chút do dự, câu trả lời chẳng khác gì một hòn đá to đùng nện thẳng vào ngực tôi.

"Lúc anh làm với cô ta đầu óc anh có tỉnh táo không, anh có nhớ từng chi tiết lúc đấy không?" Tôi không thể kiềm chế đôi môi mình hỏi ra những câu hỏi lung tung rối loạn.

Lồng ngực anh phập phồng dữ dội một chút thế nhưng trong bóng đêm lại vang lên rất rõ ràng.

"Tất cả đã là chuyện quá khứ rồi, em đừng hỏi nữa."

Trong phút chốc cả người tôi như bị rút đi hết sức lực, mệt mỏi rã rời.

Một đêm không ngủ, ngày hôm sau lúc thức giấc vành mắt tôi xuất hiện một vết thâm quầng đen xì, Doãn An Thất gọi bác gái giúp việc luộc một quả trứng gà rồi tự tay lăn mắt cho tôi.

Phòng tân hôn của chúng tôi nằm trong căn biệt thự năm mười sáu tuổi của Doãn An Thất, buổi lễ kết hôn hôm qua tôi vẫn trong tình trạng mơ mơ màng màng thế nên hình như chỉ gặp mặt bố mẹ anh một lần duy nhất.

Bữa sáng là món cháo táo đỏ có hàm ý ăn mừng, mỗi người một chén, ăn xong thì anh bảo đưa tôi về nhà thăm bố mẹ tôi.

Tôi nhìn anh hỏi: "Người nhà anh không quan tâm việc anh làm gì à?"

"Mẹ anh không phải là mẹ ruột mà, " Doãn An Thất cứ thế nói ra, nghĩ một lát lại bổ sung, "Có khi bố anh cũng chẳng phải bố ruột."

Anh nói như thể đó là sự thật làm tôi không biết mình nên đáp lại thế nào.