Hai Chàng Đại Gia

Chương 44




"Mẹ anh bị vô sinh, " Có lẽ Doãn An Thất tưởng là tôi đang nghi ngờ cho nên thờ ơ giải thích, "Vừa khéo người phụ nữ bố anh nuôi bên ngoài sinh được một đứa con trai, thế là bà ôm anh về luôn."

"Bố cũng ngầm cho phép bà làm vậy, dù sao ông cũng thật lòng yêu mẹ.

"Vốn dĩ mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ nhưng không ngờ sau này xảy ra chút chuyện.

"Dòng máu đang chảy trong người anh chẳng phải của bố, cũng chẳng biết của gã đàn ông nào."

Tuy không đúng lúc cho lắm nhưng trong đầu tôi chợt bật ra một câu, mẹ bà vậy thì chẳng phải khó xử lắm sao.

Tôi nghiêm túc suy nghĩ sau đó hỏi người đàn ông đang đứng chọn quần áo trước tủ: "Anh biết chuyện này khi nào?"

"Khoảng mười năm trước, " Anh rút một bộ ném ra, xong lại ném thêm bộ khác đến cạnh tôi, "Lúc đấy thấy như cả thế giới của mình đã sụp đổ, nhưng may mà còn có em bên cạnh."

Mười năm trước, Doãn An Thất mười tám, tôi mười sáu, lúc đó bảo đảm anh đã làm tình với tôi rồi, chẳng nhớ đã bị tôi làm chưa.

Tôi cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt, những thứ như lòng thương hại hay cảm thông không hợp với Doãn An Thất, vả lại giờ anh sống rất tốt, chiếm lấy vị trí người thừa kế vô cùng vững vàng, hẳn là cũng không cần sự an ủi của tôi.

Chúng tôi thay đổ xong thì anh lái xe chở tôi về nhà, xe chạy được nửa đường anh còn dừng lại lễ phép đi mua cả một xe quà.

Người nhà ai nấy đều vui vẻ, chỉ có mỗi em gái tôi trông hơi buồn, nhưng khi tôi nháy nháy mắt với em thì em lập tức mỉm cười.

Chúng tôi cùng nhau dùng bữa trưa, đến tối thì Doãn An Thất bảo còn có hẹn thế là chúng tôi lại lên xe, Doãn An Thất cúi người thắt đai an toàn giúp tôi.

Tôi tưởng anh sẽ dẫn tôi đến tiệc tối của một người bạn nào đó, nhưng không ngờ anh lại chở tôi đến trước một sân vận động.

Tối nay là buổi hòa nhạc đầu tiên của Trần Đông Đông, ấy thế mà tôi lại không để ý.

Anh móc trong túi ra một tấm vé VIP ngay hàng ghế đầu, tôi hỏi vé anh đâu thì anh bảo anh lười nghe lắm.

Anh mở cửa xe phó lái bảo tôi vào nghe đi.

Tôi nhìn anh do dự trong chốc lát rồi xuống xe.

Tôi bước theo dòng người đang xếp hàng tập trung ở lối vào sân vận động, đi được vài bước chẳng biết quỷ xui ma khiến thế nào tôi lại quay đầu về.

Doãn An Thất hạ cửa kính xe xuống hơn nửa, anh đeo kính râm, miệng ngậm điếu thuốc trông như đang nhìn tôi hoặc đang ngẩn người.

Tôi xoay người bỏ chạy về phía trước, lý trí nói với tôi rằng tôi chạy thế này là vì buổi diễn sắp bắt đầu rồi, phải nhanh lên mới kịp nghe bài hát đầu tiên.

Dù thế nhưng tôi không thể lừa dối chính bản thân mình, bởi vì tôi muốn cắt đứt ý nghĩ quay lại bên anh, tôi phải chạy nhanh hơn nữa, chạy cho đến khi không cỏn nhìn thấy ánh mắt anh nhìn tôi, cho đến khi trong mắt anh không còn bóng dáng tôi nữa, cho đến khi tôi có thể quên đi sự xúc động muốn quay lại trong chớp mắt ấy.

Trần Đông Đông đứng ngay giữa sân khấu, ánh sáng xung quanh dần chuyển tối chỉ còn lại vài ánh đèn chiếu vào cậu.

Cậu đàn guitar hát một ca khúc tiếng Anh, mỗi một câu hát đều như đang chạm vào tiếng lòng người nghe. Trong màn đêm chợt xuất hiện một tia sáng nhỏ, sau đó đến tia thứ hai, thứ ba... Tia sáng ấy dần sáng mạnh lên, tỏa sáng khắp không gian, khi tiếng hát của cậu chấm dứt thì ngàn vạn tia sáng đồng loạt chiếu lên người cậu.

Tôi nghe thấy những tiếng khóc thút thít xung quanh mình, ấy là giọt nước mắt của sự xúc động khi thần tượng mình yêu thích cuối cùng cũng thực hiện được giấc mơ.

Chẳng một ai biết thần tượng mà họ yêu thích ấy đã phải trả giá biết bao công sức và mưu mô mới đặt chân được lên sân khấu kia.

Thế nhưng ít nhất ngay giờ phút này, trong màn đêm tĩnh lặng này đây thì mọi uất ức mà cậu phải chịu đã tan thành mây khói, cậu có thể mặc sức tận hưởng sân khấu chỉ dành cho riêng mình.

Cậu sẽ ngày càng hoàn thiện bản thân, ngày càng có nhiều người yêu thích, đây có lẽ là sức hấp dẫn đặc biệt của một ngôi sao.

Tôi xoay người, lựa chọn rời đi ngay khi buổi hòa nhạc chuẩn bị đến giai đoạn bùng cháy.

Có người nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, dường như họ đang nói cậu chẳng phải thích Trần Đông Đông hay sao mà lại bỏ đi?

Phải, tôi thích cậu ấy.

Nhưng tôi không thích cậu ấy đến thế.

Tôi đứng ở cổng ra mới nhìn thấy có vài fan hâm mộ đang đứng tập trung trước cổng, nhân viên an ninh đang ra sức ngăn không cho họ vào, họ đứng ngoài sân vân động chỉ nghe được tiếng ca xa xa vọng lại.

Tôi nói đôi ba câu với nhân viên an ninh sau đó lấy tấm vé vào cổng vẫn còn ấm trên người mình nhét vào tay một cậu trai đang ôm bạn gái.

Cậu chàng kinh ngạc nhìn tôi, tôi đưa tay lên miệng làm động tác giữ im lặng rồi chỉ chỉ về phía nhân viên an ninh, cậu chàng mỉm cười gật gật đầu.

Đoạn tôi tiếp tục bước ra ngoài, nghe thấy tiếng cười ngạc nhiên và vui sướng của cô nàng đằng sau lưng.

Gió đêm có hơi lạnh, tôi khép lại áo khoác tăng nhanh bước chân.

Tôi đi một vòng quanh sân vận động mới ra đến cổng vào đằng trước, xe của Doãn An Thất vẫn đỗ ở đó, trông lặng lẽ và kiên định.

"Cạch."

Anh mở cửa phó lái ra thế nhưng tôi lại chẳng muốn vào.

Tôi đứng trước cửa sổ xe chỗ anh ngồi, khom lưng gõ gõ vào mặt kính chắn gió phía trước, anh lặng im nhìn tôi, tôi cũng lẳng lặng nhìn anh.

"Cạch."

Anh mở cửa bước xuống xe.

Tôi đứng thẳng người dậy quay người bước đi, dưới ánh đèn đường vốn chỉ có một cái bóng bước đi, không lâu sau lại xuất hiện thêm một cái, khoảng cách giữa hai cái bóng ngày càng ngắn lại cho đến khi bao trùm lên nhau.

Anh quàng tay qua vai tôi dựa cả người lên. Chúng tôi chẳng ai nói gì, cứ thế im lặng bước đi trên con đường quen thuộc đến trước một quán bar.

Không khí quán bar ngột ngạt ồn ào, khắp nơi toàn là mùi rượu và khói thuốc lá, những cặp trai gái điên cuồng nhảy múa thỏa mãn dục vọng dưới ánh đèn chớp nhoáng.

Chúng tôi sánh vai chen qua đám đông tiếp tục đi đến trước quầy bar. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một đôi bàn tay vô cùng trắng trẻo và mềm mại, tiếp sau đó là gương mặt ngây thơ vô hại, có thể gọi là dịu dàng như ngọc.

"Lâu không gặp."

Tôi và Doãn An Thất ngả người dựa vào thành ghế rồi đáp lời cậu.

"Tô Dật, đã lâu không gặp."

Tô Dật gật nhẹ đầu, xắn ống tay áo lên pha hai ly rượu đưa cho chúng tôi.

Ly của tôi là Margaret còn ly của Doãn An Thất lại là Manhattan.

Hết chương 44