Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 28: Hy vọng




Thế Huân đi vào phòng ngủ đã một hồi lâu, Lộc Hàm vẫn đứng thất thần ở phòng khách. Từ lúc Thế Huân nói bao dưỡng đến lúc ình ở lại qua đêm, sợ hãi, kinh ngạc, kinh hỉ, kích động… Thậm chí ngay cả Lộc Hàm cũng không thể hình dung tâm tình hiện tại của mình là như thế nào nữa.

Thân thể qua hai lần bắn tinh vô cùng mệt mỏi, nhưng đầu óc hỗn độn lại không có nữa điểm buồn ngủ, Lộc Hàm chậm rãi ngồi xuống sofa, muốn bình phục tâm tình của mình một chút.

Bởi vì vừa mới vào cửa đã bị Thế Huân ép lên vách tường, kế tiếp là hôn môi, ôm chằm, làm tình, bắn tinh, cùng tắm, khẩu giao, bao dưỡng, ngủ lại chờ chuyện tình kế tiếp, cho nên đến lúc này khi còn một mình, cậu mới để ý phòng khách cùng lần đầu mình đến có điểm khác.

Trong phòng khách có chút loạn, rất nhiều đồ vật bị đỗ trên mặt đất. Nhưng nổi bật nhất chính là bức ảnh lớn chụp hai người treo trên tường bị ném xuống đất, khung kính bằng thủy tinh vỡ nát. Lộc Hàm từ ghế sofa đứng lên đi đến bên cạnh ảnh chụp, chậm rãi ngồi xuống, cuối đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Thế Huân và Quan Lâm trong ảnh. Ban ngày nghe được Quan Lâm gọi điện thoại cho Thế Huân, buổi tối lại bị anh gọi đến nhà điên cuồng làm tình. Vậy cuộc gọi kia hẳn là Quan Lâm chia tay Thế Huân, bằng không anh cũng sẽ ở trạng thái thanh tỉnh mà gọi mình đến, lại còn đem ảnh chụp của mình cùng Quan Lâm đập bể.

Nghĩ đến khả năng Thế Hân và Quan Lâm đã hoàn toàn chia tay, tâm Lộc Hàm lại bắt đầu xôn xao bất an. Tuy rằng mấy năm qua Lộc Hàm chỉ dám âm thầm yêu mến Thế Huân, hiện tại lại bị anh hiểu lầm là MB, mà dù hiểu lầm được giải trừ, một người là tổng giám đốc, một người chỉ là viên chức bình thường, dù hai người cùng là GAY, thì cũng khó có thể ở cùng một chỗ.

Nhưng hiện tại Thế Huân cùng Quan Lâm vừa mới chia tay, tâm trạng đang rất chông chênh, nếu như trong khoảng thời gian bao dưỡng mình dốc sức chăm sóc cho anh, có hay không sẽ cảm động được anh… Lộc Hàm biết đây là thừa nước đục thả câu, nhưng ai lại không muốn tình yêu của mình đơm hoa kết trái, chỉ một chút hi vọng cậu cũng sẽ cố gắng gấp bội.

Lộc Hàm cắn môi, trên mặt biểu tình kiên định mà quyết đoán, cố gắng hoàn thành một lần, nếu vẫn là không được, thì từ nay về sao sẽ thực sự chấm dứt với Thế Huân!

Có lẽ quyết tâm trong lòng làm Lộc Hàm có phương hướng, tâm tình đột nhiên trở nên thoải mái. Tiếp theo nên hảo hảo chiếu cố người vừa mới thất tình Thế Huân, rồi tìm cơ hội giải thích chuyện mình không phải MB, rồi mới… Quên đi, vẫn là đi một bước tính một bước đã, dù sao kết quả cuối cùng còn chưa biết, hiện tại quan trọng nhất vẫn là dùng mọi biện pháp đối với Thế Huân thật tốt.

Lộc Hàm bị niềm tin mạnh mẽ của chính mình làm cho kích động, thậm chí kéo thân thể mệt mỏi đứng lên giúp Thế Huân dọn dẹp phòng khách, cậu nghĩ sáng mai khi Thế Huân mở cửa phòng ngủ thấy được phòng khách đã sạch sẽ thì tâm trạng sẽ đỡ hơn. Nhưng còn bức ảnh Thế Huân cùng Quan Lâm bị vứt trên đất kia thì cậu không dám lộn xộn, chỉ là đem đống thủy tinh thu dọn sạch sẽ rồi đặt tấm ảnh sang một bên.

Đợi sau khi toàn bộ căn phòng được thu dọn ngăn nắp, chân tay Lộc Hàm đã mệt rã rời, nhưng trong tim lại có một niềm vui khó tả, có lẽ bởi vì đây là bước đầu tiên cậu vì tình yêu của mình và Thế Huân mà cố gắng. Lộc Hàm cẩn thận xem kỹ một lần phòng khách, cảm thấy sau khi Thế Huân nhìn đến hẳn sẽ vừa lòng, mới khập khiễng bước vào khách phòng. May mắn mọi vật dụng đều có đủ, Lộc Hàm trải chăn nệm, vừa chuẩn bị ngủ liền sực nhớ, lấy điện thoại ra cài đặt báo thức, rồi mới an tâm nằm xuống.

Thân là tổng giám đốc Ngô thị, Thế Huân vẫn luôn gương mẫu đi đầu, giờ làm việc trên cơ bản đều giống những nhân viên bình thường khác, cho nên anh cũng rất đúng giờ mà thức dậy.

Thế Huân từ trên giường ngồi dậy, cào cào lại mái tóc lộn xộn, theo thói quen hướng phía sau nhìn lại, phát hiện vị trí bức ảnh mình cùng Quan Lâm giờ đây trống rỗng, mới nhớ lại hôm qua lúc tức giận đã đem nó ném xuống đất. Tâm tình Thế Huân nhất thời trở nên có chút phiền táo, bước xuống giường đi đến cửa phòng.