Hải Dương

Chương 13




“Có bão?”

“Vâng.”

“Nhưng cả ngày nay trời vẫn nắng mà, mặt trời vẫn còn chói chang kia kìa.”

“Chị Đào Hoa, tin em đi, bây giờ chỉ làm yên lặng trước mưa bão thôi.” A Linh vừa cất từng chậu hoa nhỏ vào trong tiệm, vừa cất giọng nói: “Chị không xem dự báo thời tiết sao? Hôm qua đã thông báo rồi, cũng đã cảnh báo biển động, nếu như đường đi của cơn bão không thay đổi, tối nay sẽ đổ bộ vào đất liền.”

“Có thật như vậy không?” Cô kinh ngạc, có chút mờ mịt nhìn ra bên ngoài, cách cả trăm dặm không có bóng mây.

“Thật.” A Linh bê chậu hoa cuối cùng vào, đưa tay vỗ vỗ nhẹ vai Đào Hoa, “Chị nhất định không phải người ở đây đúng không?”

“Sao em biết?” Thật sự cô không phải là người ở đây, nếu không phải bạn bè giới thiệu cô tới cửa hàng gần đây phụ giúp thì cô cũng không bởi vì lạc đường mà thần xui quỷ khiến phát hiện ra tiệm này.

“Chị nói giọng của người miền Bắc.” A Linh cười cười lôi cô ra cửa, chỉ tay, “Chị nhìn sóng ngoài cảng mà xem, có phải là sóng đánh rất cao.”

“Oa, đúng thật.” Ít nhất cao cũng bốn hay năm tầng đi, A Linh không nói cô cũng không chú ý đến.

Chẳng trách hôm nay không có khách mấy, thì ra là có bão, cô lần đầu tiên ở thành phố biển nên không biết, không nghĩ vào ngày bão sóng biển lại lớn như vậy.

“Ha ha, mặc dù bây giờ là giữa trưa, nhưng bão đã rất lớn, chỉ tới chiều mây đen sẽ giăng đầy, đến lúc đó bão sẽ lớn hơn, sóng so với bây giờ sẽ đánh cao gấp hai hoặc ba lần”

“Hai, ba lần? Chẳng phải cao bằng tòa nhà tám hay chín tầng?” Cô kinh ngạc bật thốt lên.

“Đúng vậy, lần này là cơn bão lớn, nên gió sẽ rất mạnh. Chị Đào Hoa, chỉ cũng phải chắc cũng không biết phòng ngừa bão thế nào phải không?”

“Ách….” Cô mặt đỏ, cười cười xin lỗi.

Năm nay, tâm bão rất lớn, lại là cơn bão đầu tiên trong năm.

A Linh có chút lo lắng nhìn bà chủ nói: “Chị Đào Hoa, buổi tối chị ở đây một mình có sao không? Hay chị tới nhà em ở đi, dù sao nhà em cũng còn một phòng khách.”

Cô bé đúng là tốt bụng.

Trong lòng cảm thấy ấm áp, cô mỉm cười nói: “Không cần, em đừng lo lắng. Chị có đèn pin cầm tay, cũng có pin dự phòng, còn có cả nến, hơn nữa thức ăn trong tiệm cũng đủ để ăn trong một tuần. Đúng rồi, chị thấy tình hình thế này cũng không có khách nào, nếu buổi chiều cơn bão về, thì mình đóng cửa sớm, chị cũng đi mua chút đồ dự phòng cùng nước uống, tránh cho đến lúc đó bị cúp điện thì thảm, em giúp chị gọi điện cho tiểu Quyên bảo hôm nay cô bé không phải đến.”

Cô đẩy A Linh tới quầy, sau đó cầm ví da đi ra ngoài.

Lúc ra cửa, mặt trời lên cao, bầu trời xanh thẳm, nhìn phía xa mặt biển sóng đánh cao chỉ có bọt nước trắng xóa, thật sự không nhìn nghĩ là sắp có bão. Nhưng đợi cô đi vào trong thành phố mua đồ trở về, thì thời tiết bắt đầu thay đổi, có những cơn gió nhẹ thổi tới.

Xem ra, thật sự có bão.

Cô dừng xe, sau đó xách một chai nước suối lớn vào nhà, rồi cất xe vào trong hiên.

A Linh ở trong tiệm đã thu dọn mọi thứ.

Trong cửa hàng cũng chỉ có hai vị khách đang dùng cơm, không bao lâu cũng tính tiền rời đi.

“Được rồi, cũng không còn sớm, A Linh, tranh thủ trời còn chưa mưa, em về đi, sáng sớm mai tùy theo tình hình chị sẽ gọi cho em, nếu như bão vẫn lớn, em đừng tới, không quan trọng, biết không?”

“Em biết rồi, nhưng chị Đào Hoa, chỉ ở một mình thật sự không sao chứ?” Lần trước bà chủ mơ hồ bị tên sắc lang tập kích, cô thật sự không yên lòng để bà chủ xinh đẹp một mình ở đây vượt qua cơn bão.

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Cô buồn cười tay chống nạnh “Tiểu thư, dù gì chị cũng đã ba mươi tuổi rồi, cũng không phải là chưa từng bao giờ gặp bão.”

“Nhưng nếu như giống lần trước có người xấu chạy tới——"

“Tiểu thư, người xấu gặp ngày mưa bão cũng phải nghỉ ngơi chứ?”

“Cũng không nhất định như thế.” A Linh xem thường lầu bầu một câu.

“Yên tâm đi, nếu gặp phải mấy kẻ khốn kiếp, chị lần này đã có chuẩn bị.” Cô từ trong túi móc ra một chai xịt, lạnh lùng hung ác nói: “Dám quay lại chị phun cho hắn chết!”

Sắc lang không tới, bão lớn ngược lại tới thật.

Trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, trời bắt đầu mưa, sau đó, cơn mưa to đần, còn mang theo cuồng phong.

Bởi vì sáng đã chuẩn bị tốt, mặc dù bên ngoài mưa to gió lớn, nhưng cô vẫn thoải mái ở trong chăn xem phim.

Chỉ là trong lòng cũng có chút không yên, chỉ sợ nhà bên cạnh không chuẩn bị phòng ngừa bão, lúc đầu cũng định mang chút đồ ăn tới cho họ, nhưng anh và ba đứa bé không có nhà, cả một buổi chiều, cũng không có người trở về.

Nghĩ đến đây, cô lại đứng dậy tới cửa sổ, kéo rèm muốn nhìn, nhưng ngoài trừ ánh đèn leo lét ở cảng, và ánh đèn đường thì khắp nơi tối đen như mực.

Nhà bên cạnh không một ánh đền, chiếc xe jeep anh bình thường hay sử dụng cũng không có ở nhà.

Đi ra ngoài sao?

Tin tức báo mười giờ cơn bão sẽ đổ bộ vào đất liền, bây giờ đã chín giờ, trời mưa giống như thác nước, trên cửa kính đều là nước mưa, gần như không thấy rõ tình hình bên ngoài, dưới thời tiết quái quỷ như thế này, bọn họ không ngoan ngoãn ở trong nhà, rốt cuộc là chạy đi đâu?

Chắc không phải đi ra ngoài lúc sáng, bây giờ gặp bão không thể về chứ?

Cô lo lắng dí sát mặt vào cửa nhìn, nhưng trên mặt kính cửa sổ chỉ là sương mù do hơi thở cô tạo ra.

Cô đưa tay lau đi, bỗng nghe một tiếng nổ lớn, Đào Hoa sợ hết hồn vuốt ngực nhìn lại, mới phát hiện mái tôi của nhà nhào đó bị thổi tốc lên, đang lăn lộn trên đường cái.

Trời ạ, cũng quá khoa trương đi?

Gió càng lúc càng lớn, cô đặt tay lên cửa sổ cũng cảm thấy áp lực của gió bão đập vào thành cửa kính.

Không nghĩ đến cơn bão này lại lớn như vậy, cô sợ thủy tinh sẽ bị phá hỏng, vội vàng chạy xuống lầu mở ngăn kéo tìm kiếm một lúc lâu, mới tìm được băng keo, sau đó dính chặt các cửa sổ kính dưới tầng.

Cô dán như vậy muốn tăng thêm lực chịu đựng của cửa kính, nhưng nếu sức gió lại mạnh hơn chỉ sợ dán nhiều băng keo hơn nữa cũng vô dụng.

Cô vừa dán xong trong lòng thấp thỏm lo lắng nhìn cảnh tưởng bên ngoài, bị gió bão thổi nghiêng ngả, trong lòng có chút kinh sợ.

Thật vất vả mới xử lý tất cả cửa sổ thủy tinh, ở bên ngoài cửa lại vang lên những âm thanh kì quái, cô quay đầu nhìn, vừa thấy câu Phường Hoàng trước cửa nhà bị gió thổi gãy một cành, cành bị rơi gãy bị gió thổi đập mạnh vào vách tường, sau đó mới rơi xuống đất.

Cô giương mắt nhìn, lại phát hiện chiếc xe máy màu xanh dương mình đã đỗ ven đường chẳng biết đã tử trận từ lúc nào. Thảm hải hơn chính là, bởi vì mưa xối xả, rãnh nước bên lề đường đã bị tắc, nước ngập khắp đường cái.

Thảm! Cô quên đem xe máy vào.

Cô dí sát mặt vào cửa kiếng, quay người một cái, vốn nghĩ mưa to gió lớn như vậy, tốt nhất là không nên đi ra ngoài, nhưng mắt thấy chiếc xe nhỏ của mình sắp bị trôi đi, một giây kế tiếp, cô cắn răng một cái, cầm chìa khóa mở cửa, đội mưa chạy ra ngoài.

Đùa gì thế, cô chỉ có mỗi chiếc xe máy nhỏ này thôi, nếu nó mà tiêu tùng, cô lại phải tốn thêm tiền nữa!

Cửa tiệm mới mở không lâu, mặc dù buôn bán cũng tốt nhưng vẫn chưa được dư dả, cô thật sự bây giờ rất nghèo, mấy trăm đồng tổn thất cũng không chịu được, huống hồ là xe máy mấy vạn đồng.

Cô lấy tay che lông mày, đi dep lê sau đó chạy tới lề đường, trên đường nước ngập khoảng mười mấy centimet, rất cạn nhưng nước chảy rất mạnh, cô gắng sức kéo chiếc xe lên, nhưng vì đã ngập nước nên rất nặng, cô chỉ còn cách đẩy nó lên lề đường.

Âm thanh gì?!

Cô kinh ngạc quay đầu,nhìn thấy miếng tôn vừa mới bay đi vì hướng gió thay đổi đột ngột quay đầu trở lại, thẳng tắp bay về phía cô!

Không thể nào? Ông trời, người đang đùa sao?!

Trong mưa to gió lớn, cô nắm lấy xe máy, há to miệng, bị dọa sợ đến cả người không thể nhúc nhích, cả người cứng đơ ngay tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn tấm tôn to hơn cả người của mình, lấy mang theo khí thế của “thiên quân vạn mã” ầm ầm lao đến!

Cô chết chắc.

Phía trước bỗng tối đen, trong đầu cô vang lên ý niệm cuối cùng.

Ầm, bốp, rầm! Lộc cộc leng keng——

Thật kì quái, tại sao cô chết rồi mà vẫn nghe được âm thanh sát bên tai? Hơn nữa, cô không cảm thấy đau!

Sau một hồi hỗn loạn, xe máy trong tay cô rơi xuống đất, cô toàn thân cương cứng, sau đó mới phát hiện có vật thể đang che tầm mắt của cô lại ẩm ướt, còn mang theo nhiệt độ, lại còn có phập phồng lên xuống, còn có tiếng tim đập.

Nhịp tim?

Cô giật mình ngẩng đầu, trong cơn mưa to gió lớn nhìn thây gương mặt quen thuộc, cô cứ nghĩ là mình đã chết mới thấy một màu đen như vậy, hóa ra là áo sơ mi màu đen của anh.

“Đồ Hải… Dương?” Cô sững sờ nhìn anh toàn thân ướt đẫm, có chút mờ mịt.

“Cô chạy ra ngoài làm gì?” Anh trầm giọng quát.

“Dắt…. dắt…. xe máy…” Cô còn chưa hoàn hồn, không phản ứng kịp.

Sắc mặt anh xanh mét, gần như không thể tin nổi sự ngu ngốc của cô, trầm giọng nói: “Vào trong nhà đi.”

Rốt cuộc phát hiện anh người thật, đứng trước mắt, cô chớp mắt, phục hồi tinh thần, gương mặt đỏ hồng, trong lúc bối rối lại cúi người dựng xe máy lên.

Anh đưa tay kéo cánh tay cô, ngăn cản động tác của cô, “Cô làm gì?”

“Dẵn xe đi.” Hai mắt mở lớn, cô ngây ngốc quay đầu lại nhìn anh.

Hải Dương tức giận đến gân xanh cũng nổi lên, trong mưa to gió lớn, một tay ôm ngang hông cô vác lên vai.