Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 25: Xuất hành




Huyền Tước sơn nằm phía Tây Nam kinh thành, từ kinh thành đi, ước chừng mất khoảng bảy tám ngày. Bởi vì phía tây núi chính là thảo nguyên Tử Thương rộng lớn nhất Đại Hiên, cho dù là lên núi, hay là xuống thảo nguyên, đều có thể săn bắn. Cho nên, bãi săn Huyền Tước sơn là khu vực săn bắn của hoàng gia Đại Hiên.

Kiếp trước, Tề Ngọc Yên cũng từng theo Lý Cảnh tới Huyền Tước sơn săn bắn, vì vậy đoạn đường này nàng cũng không cảm thấy xa lạ.

Mặc dù là thiên tử săn bắn, cả một đoàn người trùng trùng, trong đó không thiếu Vương gia Công Hầu thân phận hiển hách, tuy La Xảo Nhi và Tề Ngọc Yên chỉ là tần phi có vị phân thấp, nhưng dù sao cũng là nữ nhân của Hoàng đế, cho nên nghi xa hai người ngồi cũng theo ngay sau ngọc lộ* chở Lý Cảnh.

(Ngọc lộ: xe chở vua, dùng ngọc trang trí.)

Trúc Vận lần đầu ra ngoài, đối với xung quanh đều cảm thấy mới mẻ vô cùng, thường xuyên lại vén mành lên ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt hiếu kỳ.

Chuyến đi này, Tề Ngọc Yên lo sợ Lý Cảnh nhìn thấy Mai Hương mà phát hiện ra mình, không dám dẫn theo Mai Hương. Nàng cũng không muốn dẫn theo cung nữ khác, nên chỉ dẫn theo một thị nữ là Trúc Vận. Dù sao mình không cần thị tẩm, chẳng có nhiều chuyện, một thị nữ là đủ rồi.

Bấy giờ, Tề Ngọc Yên đang tựa vào chỗ ngồi, khép hờ mắt dưỡng thần, mặc kệ Trúc Vận không ngừng dáo dác. Ra tới bên ngoài, Hoàng đế cũng không để ý nhiều. Sáng sớm chỉ ăn chút tảo thiện* trước khi xuất môn, phải đến tận tối dựng trại mới được dùng bữa, Tề Ngọc Yên cảm thấy hiện giờ nên yên lặng giữ sức thì tốt hơn.

(Tảo thiện: bữa sáng.)

Tới trưa, đoàn xe chầm chậm dừng lại.

Tề Ngọc Yên cảm giác đoàn xe đứng lại, từ từ mở mắt ra, vén mành lên nhìn ra bên ngoài, chúng thị vệ vẫn lộ vẻ bình tĩnh. Chắc là nghỉ ngơi một lúc? Đột nhiên, nàng trông thấy bóng dáng quen thuộc của Chung Dục đứng cách đó xa xa, tim nàng nhảy dựng lên, vội buông mành, sau đó ngồi xuống.

Đúng lúc này, một tràng cười khanh khách truyền vào từ ngoài xe, ngay sau đó mành trước nghi xa bị người vén lên.

Tề Ngọc Yên ngước mắt đã thấy La Xảo Nhi cười hì hì đứng trước xe, gọi mình: “Tề tỷ tỷ, mau ra đây hít thở không khí đi.”

Tề Ngọc Yên do dự một lúc rồi gật đầu cười nói: “Đến ngay đây.” Sau đó nàng đeo mạng che lên mặt, được Trúc Vận đỡ xuống xe.

Tề Ngọc Yên vừa xuống xe, La Xảo Nhi nhanh nhẹn tiến tới kéo tay nàng, chỉ vào một dòng suối nhỏ cách đó không xa, phấn khích kêu lên: “Tề tỷ tỷ, chúng mình tới chỗ con suối xem có cá hay không nhé?”

Tề Ngọc Yên mỉm cười gật đầu: “Ừ.”

“Vậy chúng mình nhanh đi thôi, không lát nữa phải gấp rút lên đường rồi.” Nói xong La Xảo Nhi kéo Tề Ngọc Yên đi về phía dòng suối.

Đúng lúc này, một tiểu thái giám chạy tới, ngăn lại hai người, hành lễ nói: “La tiểu nghi, Tề quý nhân, Hoàng thượng và Dự vương đang chơi cờ bên đó, Thường Hải công công sai tiểu nhân mời hai vị tiểu chủ tới làm bạn vua.”

Tiểu thái giám này, Tề Ngọc Yên có biết, là thủ hạ của Thường Hải, Chu Nguyên.

Nghe Chu Nguyên nói, Tề Ngọc Yên giật mình. Chỉ nghỉ ngơi một lúc thôi mà vẫn phải hầu vua ư? Nàng cũng không muốn khiến bản thân nơm nớp lo sợ trước mặt Lý Cảnh, liền quay sang nhìn La Xảo Nhi, mỉm cười nói: “La tiểu nghi, hiện giờ bộ dạng của ta xấu xí, sợ Hoàng thượng thấy tỷ lại không vui. Hay là một mình muội qua đó hầu Hoàng thượng được không?”

Sau khi nghe được Chu Nguyên truyền lời, trên mặt La Xảo Nhi không hề lộ vẻ mừng rỡ, ngược lại có chút kinh hãi. Lúc này, nàng lại nghe Tề Ngọc Yên không qua đó, sắc mặt cương cứng, vội vươn tay bắt lấy cổ tay trái của Tề Ngọc Yên: “Đừng mà, Tề tỷ tỷ, tỷ đừng bỏ muội lại một mình. Chúng mình đi cùng nhau đi.”

Thấy biểu tình của La Xảo Nhi, Tề Ngọc Yên có chút bất ngờ. Mình tạo cơ hội cho muội ấy ở riêng lẻ với Lý Cảnh, đáng lẽ ra muội ấy phải vui mừng mới đúng chứ? Tại sao lại phản ứng như vậy?

Chẳng đợi Tề Ngọc Yên đáp lời, tiểu thái giám Chu Nguyên đứng bên cạnh lại nói thêm: “Tề quý nhân, ngài vẫn nên đi cùng đi ạ. Tuy bảo Thường Hải công công sai tiểu nhân đến truyền lời, nhưng ai biết đây có phải ý tứ của Hoàng thượng hay không?”

Nghe Chu Nguyên nói như vậy, trong lòng Tề Ngọc Yên cười thầm nói, có quỷ mới tin Lý Cảnh gọi mình qua đó. Giờ Lý Cảnh có hứng thú với mình mới là lạ! Chẳng qua, nếu đã nói tới mức này, nàng không thể không đi cùng La Xảo Nhi. Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên đưa tay phải ra, gỡ tay La Xảo Nhi khỏi cổ tay trái của mình, nắm lấy bàn tay vỗ về, sau đó cười nói: “Nếu đã vậy, chúng ta cùng qua đó thôi.”

Nghe Tề Ngọc Yên nói, La Xảo Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó nét mặt nhanh chóng giãn ra, rối rít gật đầu nói: “Ừ, ừ.”

Chu Nguyên vội khom lưng dẫn đường phía trước: “La tiểu nghi, Tề quý nhân, xin theo tiểu nhân tới.”

Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi đi theo sau Chu Nguyên, tiến về phía cây đa già phía trước.

Tề Ngọc Yên chẳng lạ gì nơi đây. Chỗ này gọi là dốc Dong Thụ, bởi vì tại đây có một cây đa ngàn năm. Cây đa này đã sống lâu năm, tàng cây và nhánh cây vươn rộng, tạo thành một chiếc dù thiên nhiên to lớn, làm bóng mát cho những người qua đường nghỉ chân. Lý Cảnh rất thích cây đa già này, bình thường trên đường tới Huyền Tước sơn, đi ngang qua đây hắn đều sẽ nghỉ ngơi tại chỗ này.

Còn chưa lại gần, Tề Ngọc Yên đã thấy Lý Cảnh và Dự vương Lý Chương ngồi dưới bóng cây đánh cờ. Hai người nhìn chằm chằm vào bàn cờ không dời, cùng lúc làm ra dáng vẻ vắt óc suy nghĩ.

Lý Chương chỉ nhỏ hơn Lý Cảnh một tuổi, lúc y ba tuổi thì sinh mẫu Tương Chiêu Dung bệnh mất, Tiêu thái hậu nhận y về bên người nuôi nấng cùng với Lý Cảnh, bởi vậy tình cảm của hai huynh đệ vô cùng thân thiết. Mặc dù đất phong của Lý Chương ở Dự Địa, nhưng Lý Cảnh lấy lý do y vẫn chưa đại hôn, giữ y lại kinh thành.

Bất quá, Tiêu thái hậu đã định tứ tiểu thư của Văn An hầu gia Vinh Giai Âm làm phi cho Lý Chương, sang tháng ba sẽ thành hôn. Sau khi thành hôn, Lý Chương sẽ rời khỏi kinh thành đến đất phong. Lý Cảnh biết tháng ngày còn được gặp gỡ vị đệ đệ này không còn nhiều, cực kỳ quý trọng những khoảng thời gian bên nhau của hai người.

(Tự niệm: tôi đang đọc ngôn tình, tôi đang đọc ngôn tình…)

Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi từ từ tới trước mặt Lý Cảnh và Lý Chung, hành lễ nói: “Tần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Dự vương điện hạ.”

Lý Cảnh nghe được giọng nói của hai người, nâng mắt nhìn hai người, hơi gật đầu: “La tiểu nghi, Tề quý nhân, miễn lễ.”

Kiếp này, đây là lần đầu tiên Lý Chương nhìn thấy Tề Ngọc Yên. Y nghe thấy giọng nói, bèn ngẩng đầu, tò mò nhìn về phía La Xảo Nhi và Tề Ngọc Yên. La Xảo Nhi dáng vẻ ôn nhu, khiến người ta thương yêu, còn Tề Ngọc Yên lại che lụa trắng trên mặt, không thấy rõ khuôn mặt.

Lý Chương khẽ cười, sau đó quay sang, đặt quân cờ màu đen trong tay lên bàn cờ, sau đó cằm hất hất về phía Tề Ngọc Yên, nháy nháy mắt với Lý Cảnh, nói: “Hoàng huynh, nàng ta chính là Tề quý nhân kinh động như gặp thiên nhân mà huynh nhắc đến ư?”

Kinh động như gặp thiên nhân, đương nhiên là nói bóng nói gió rồi.

Bằng vào sự hiểu biết về Lý Chương của Tề Ngọc Yên ở kiếp trước, biết y ỷ có Tiêu thái hậu và Hoàng đế ca ca yêu chiều, nói chuyện chẳng bao giờ giữ mồm giữ miệng. Huống hồ hiện giờ khuôn mặt này của mình, đứng trước một người từng ngắm nhìn biết bao mĩ nữ như Dự vương Điện hạ, bị cho là xấu xí kì dị cũng là đúng, cho nên nghe Lý Chương nói như thế, nàng cảm thấy bình thường.

Chẳng qua, Lý Cảnh nghe thấy Lý Chương nói vậy, trên mặt lại mang chút xấu hổ. Mặc dù thân là Hoàng đế, lại bị người vạch trần việc mình chế giễu người khác, chung quy cũng có chút không hay. Hắn xoay mặt nhìn lướt qua Tề Ngọc Yên, thấy nàng bình thản đứng tại chỗ, mặc dù cách lớp mạng che mặt, vẫn cảm giác được trên mặt nàng không chút gợn sóng. Hơn nữa, hắn cảm thấy, đây không phải là giả vờ. Đối diện với chế nhạo của Lý Chương, dường như nàng chẳng nóng vội chút nào, giống như người trong lời Lý Chương không phải nàng.

Đối với phản ứng của Tề Ngọc Yên, Lý Cảnh có chút bất ngờ. Tề quý nhân này, luôn mang lại cho hắn cảm giác, dường như không giống với những người khác, rất khác biệt.

Lý Cảnh dừng một chút, chậm rãi thu hồi lại tầm mắt trên người Tề Ngọc Yên, sau đó quay đầu, đặt quân cờ trắng trong tay lên bàn cờ.

“Ha ha!” Lý Chương chợt hưng phấn kêu lên: “Hoàng huynh, chiêu này của huynh bị đệ bắt được rồi, đừng trách thần đệ hạ thủ không lưu tình!” Sau đó y như sợ Lý Cảnh đổi ý, đặt mạnh quân cờ màu đen xuống.

Lý Cảnh nghe Lý Chương hô lên, ngớ người, ánh mắt chăm chú nhìn lên bàn cờ. Quả thật mình vừa đi một nước không thể hồ đồ hơn, chính một quân này, khiến cho những sắp đặt kĩ lưỡng trước đó đều bị hủy hoại trong giây lát. Bấy giờ, đầu óc hắn có chút mờ mịt, không hiểu nổi vì sao lại đặt xuống một nước cờ sai lầm đến thế. Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đắc ý của Lý Chương, hắn bất đắc dĩ cười, thu quân cờ thả vào bát đựng nói: “Ừ! Lục đệ, tứ ca nhận thua!”

Lúc này Lý Chương phấn khích vô cùng, cười to nói: “Ha ha! Hoàng huynh, cuối cùng cũng cho thần đệ thắng một ván.” Nói xong y nghiêng người qua, cười nói thầm thì bên tai Lý Cảnh: “Hoàng huynh, không phải huynh bị dáng vẻ hơn người của Tề quý nhân kinh động, khiến cho đầu óc mê muội mà đi nước này chứ?”

Mặc dù Lý Chương nói đùa, nhưng trong lòng Lý Cảnh lại sợ hãi. Hắn phát hiện, quả thật sau khi mình nhìn sang Tề Ngọc Yên, đầu óc liền trống rỗng, mơ màng hạ xuống nước cờ này.

Nghĩ đến đây, hắn lại quay sang, nhìn sâu vào Tề Ngọc Yên. Nhìn lụa trắng trên mặt nàng ta, nghĩ tới gương mặt phía dưới lớp mạng che mặt kia, hắn lắc đầu, thầm nghĩ, không thể nào vì nàng ta được. Nữ nhân có bộ dạng xấu xí thế này, sao có thể làm loạn tâm trí của mình chứ? Vì vậy, Lý Cảnh kiềm chế lại tâm tình, gọi người dọn bàn cờ, sau đó nói với Lý Chương: “Lục đệ, chúng ta uống trà một lúc nữa rồi lên đường tiếp.”

“Được ạ!” Lý Chương đáp: “Phải rồi, hoàng huynh, mang lên thêm một ít điểm tâm lót dạ đi, về sau chúng ta sẽ không được nghỉ ngơi, phải nhanh chóng tới địa điểm dựng trại nghỉ ngơi.”

Lý Cảnh gật đầu, nói: “Vậy cũng được.” Nói xong gọi Thường Hải: “Thường Hải, truyền xuống theo lệnh của Dự vương.”

“Dạ.” Thường Hải khom người làm lễ.

Lý Cảnh nói với La Xảo Nhi và Tề Ngọc Yên: “La tiểu nghi, Tề quý nhân, các ngươi lại đây, cùng dùng chút điểm tâm đi.”

“Dạ.” Tề Ngọc Yên và La Xảo Nhi lên tiếng, rồi tiến tới, ngồi ở hai bên Lý Cảnh.

Chỉ chốc lát sau liền có cung nữ bưng điểm tâm lên. Có Lục Ngọc đậu tằm cao, ngân ti phù dong quyển, sắc vi băng bì bính, ngẫu phấn quế hoa cao, thiên tằng tô, hạnh nhân cao. Còn bưng lên quả trà cho La Xảo Nhi và Tề Ngọc Yên.

(Lục ngọc đậu tằm cao: bánh đậu tằm xanh ngọc.

Ngân ti phù dong quyển: bánh cuốn vòng làm từ sợi hoa sen.

Sắc vi băng bì bính: bánh dẻo lạnh hoa tường vi.

Ngẫu phấn quế hoa cao: bánh hoa quế làm bằng bột củ sen.

Thiên tằng tô: bánh nghìn lớp.

Hạnh nhân cao: bánh hạnh nhân.

Quả trà: trà trái cây.

Có mấy cái là mình chém đó ^.^)

La Xảo Nhi vô cùng lanh lẹ giúp cung nữ đặt điểm tâm lên trên bàn.

Thấy La Xảo Nhi đặt Lục Ngọc đậu tằm cao trước mặt Lý Cảnh, chân mày Tề Ngọc Yên hơi nhíu lại.

Nàng biết, Lý Cảnh không thể ăn được đậu tằm. Hắn chỉ cắn một miếng đậu tằm thì cả người sẽ nổi mẩn đỏ. Nhưng Dự vương Lý Chương lại cực kì thích món này. Lý Cảnh yêu thương đệ đệ, nên sai người chuẩn bị Lục Ngọc đậu tằm cao cho y.

Thấy La Xảo Nhi bày xong điểm tâm, Tề Ngọc Yên lại vươn tay, bưng Lục Ngọc đậu tằm lên, đặt tới trước mặt Lý Chương, sau đó chuyển ngẫu phấn quế hoa cao và thiên tằng tô mà Lý Cảnh thích ăn lại.

Nhìn thấy hành động Tế Ngọc Yên, tim Lý Cảnh nảy lên “thịch thịch”. Làm thế nào mà nàng ta biết được sở thích của mình?