Hai Lần Bao Dưỡng

Chương 11




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vào phòng, Sở Diễm đem Lâm Mặc thả lên trên giường, kết quả tiểu sủng vật ‘pằng’ một cái từ trên giường bật dậy, “Không ngủ được, đi tắm.”

“Ừ.”

Sau một lúc lâu, tiểu sủng vật thấy kim chủ đại nhân không phản ứng, đáng thương hề hề nhìn nam nhân trước mắt, nhấn mạnh lặp lại một lần nữa, “Đi tắm!”

Sở Diễm lúc này mới biết ý tứ của Lâm Mặc chính là muốn để mình tắm rửa hộ cho cậu. Cho tới bây giờ chưa từng bao giờ tắm rửa qua hộ ai, kim chủ đại nhân ngây người một chút, hai ba cái liền đem tiểu sủng vật cởi sạch đồ ra, ôm vào trong phòng tắm. Tựa như cầm đồ ăn đi rửa, hắn đặt cậu dưới vòi hoa sen, như vậy hẳn là có thể đi?

Tiểu sủng vật tự mình tắm rửa xong, bắt đầu ghét bỏ kim chủ đại nhân một thân toàn là mùi rượu, đẩy nam nhân ra, lõa thể lảo đảo trở về phòng ngủ.

Sở Diễm đã không còn cách nào khác, đem cửa phòng tắm đóng lại, mở ra vòi hoa sen. Nhìn ‘tiểu huynh đệ’ của mình đang tinh thần hưng phấn, vùi đầu DIY.

* DIY:  do it yourself = tự xử

Sở Diễm thời điểm đi vào trong phòng ngủ, Lâm Mặc đã hơi lim dim. Cảm thấy giường hơi lún xuống, cậu mở to mắt, kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt cả nửa ngày, cuối cùng vươn tay ra chọc chọc hai gò má của kim chủ, lẩm bẩm nói: “Là ông trời phái anh tới để trêu chọc tôi đi?”

Ngay sau đó nhắm mắt niệm ba lần: “St. Luke, St. Luke, be kind to me. In my dreams, let me my true love see. (Thánh Luke, thánh Luke, cầu ngài đối với con khai ân, để cho con ở trong mồng, nhìn thấy được người yêu tương lai của mình)” Sau đó chờ mong mở mắt ra, phát hiện ra vẫn là khuôn mặt của kim chủ đại nhân, nhất thời tâm tình hạ thấp.

Absinthe bị liệt vào rượu cấm, là bởi vì nó có tác dụng khiến cho tâm trí con người sinh ra ảo giác. Theo truyền thuyết uống vào rượu Absinthe, cầu nguyện ba lần, khi đang ngủ sẽ có thể nhìn thấy được bộ dạng người yêu tương lai của mình. Kết quả Lâm Mặc lại nhìn thấy Sở Diễm, quả nhiên truyền thuyết gì đó là không thể tin được.

Kim chủ đại nhân không biết truyền thuyết này, tự nhiên cũng không hiểu vì sao người trên giường lại lộ ra biểu tình mất mạc. Hắn chỉ cảm thấy Lâm Mặc nếu như là một con mèo, như vậy nhất định hiện tại tai cùng đuôi của cậu đều sẽ cụp xuống.

Sở Diễm nằm trên giường, vươn tay ra ôm lấy con mèo nhỏ vào trong lòng. Con mèo nhỏ cúi đầu kêu một tiếng: “Sở Diễm.”

“Ừ.”

“Sở Diễm.”

“Ừ.”

Kim chủ đại nhân nhìn con mèo nhỏ đang làm nũng, không nghĩ tới Lâm Mặc đột nhiên lại nhấc chân, một cước đạp lên trên eo của mình. Kim chủ đại nhân bất ngờ không kịp phòng bị, bị con mèo nhỏ nhà mình một cước đạp xuống giường.

Sở Diễm: “…”

Một lần nữa bò lại lên giường, nhìn thấy con mèo nhỏ lại muốn đá, Sở Diễm vội vàng bắt lấy mắt cá chân của cậu. Nhìn chân phải của mình bị túm lấy, con mèo nhỏ nâng lên chân trái muốn tiếp tục đá, sau đó hai mắt cá chân đều bị kim chủ đại nhân thu vào trong tay.

Con mèo nhỏ trên đùi dùng sức, lại phát hiện căn bản không rút ra được, đành phải buông tha ý tưởng muốn công kích bằng chân. Ngược lại cậu vươn ra hai tay, đẩy nam nhân trước mặt, vừa đẩy vừa nói: “Sở Diễm, anh là tên hỗn đản!”

Kim chủ đại nhân đem hai chân của con mèo nhỏ kẹp vào giữa hai chân của mình, lập tức muốn dùng tay túm lấy hai móng vuốt của cậu, “Được được, tôi là hỗn đản.”

“Anh lưu manh!”

“Được được, tôi lưu manh.”

“Anh không biết xấu hổ!”

“Được được, tôi là không biết xấu hổ.”

“Anh chính là đồ tra!”

“Được được, tôi tra.” Rốt cuộc cũng đem được hai móng vuốt đang hươ loạn bắt lấy, ôm vào trong lồng ngực, mặc cho con mèo nhỏ có dùng sức ra sao thì cũng không thoát ra được.

Lúc này Lâm Mặc cũng không biết nói gì nữa, anh anh anh cả nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Anh chưa từng thích qua tôi!”

Sở Diễm không nói gì, con mèo nhỏ rốt cuộc cũng phát hiện ra hai tay hai chân của mình đều đã bị chế trụ, mạnh ngẩng đầu, một ngụm cắn lên trên vai của nam nhân. Kim chủ đại nhân ‘shhh ~’ một tiếng, nhưng không có tránh ra, tùy ý để cho cậu cắn.

Qua hồi lâu, lực đạo trên vai mới chịu giảm xuống. Lâm Mặc đem đầu chôn ở trên vai của nam nhân, rầu rĩ: “Vì cái gì tôi lại rất thích anh.”

Sở Diễm sửng sốt trong chốc lát, chờ tới lúc hắn phục hồi lại tinh thần thì lại phát hiện ra Lâm Mặc đã ngủ say, trên mặt còn mang theo nước mắt chưa khô.

Kim chủ đại nhân đắp chăn cho con mèo nhỏ, đứng dậy đi ra ngoài ban công, rút ra điếu thuốc để hút. Hắn cuối cùng thở dài, một lần nữa trở lại trong phòng ngủ. Vừa mới leo được lên giường, lại bị Lâm Mặc đang ngủ mơ mơ màng màng đạp một cước xuống giường. Vì sao mùi thuốc lá lại nồng tới như vậy?

Buổi sáng ngày hôm sau, Sở Diễm bị di động của Lâm Mặc đánh thức. Sờ di động, nhìn qua trên màn hình hiển thị bốn chữ thật lớn —– Tiểu fan nước ngoài.

Nhìn tiểu sủng vật vẫn đang say sưa ngut, kim chủ đại nhân đứng dậy, đi ra ngoài ban công để nhận điện thoại. Cuộc gọi vừa được tiếp nhận, từ bên kia điện thoại liền vang lên một giọng nam trầm thấp, “Tiểu Mặc, rời giường đi, anh hiện tại đang ở sân bay Charles de Gaulle, buổi tối sẽ tới Bắc Kinh, có hay không muốn tới đón anh?”

* Charles de Gaulle: còn có tên gọi khác là Paris Charles de Gaulle hoặc Roissy, là sân bay quốc tế lớn nhất nước Pháp, đồng thời là một trong những trung tâm hàng không chính của thế giới

Sở Diễm nhìn phòng ngủ, Lâm Mặc trở mình một cái rồi tiếp tục ngủ, “Em ấy không đi.”

Giọng nam bên kia điện thoại khựng lại một chút, “Anh là ai?”

“Em ấy hiện tại đang ngủ trên giường của tôi, anh nói xem tôi là ai?” Ngẫm lại, lại bổ sung nói: “Em ấy tối hôm qua mệt muốn chết, hôm nay nơi nào cũng không đi.”

“Sở Diễm?” Giọng nam bên kia cười lạnh.

Kim chủ đại nhân từ chối cho ý kiến.

“Anh thế nhưng vẫn có mặt mũi quấn quýt lấy em ấy.”

“Em ấy nói thích tôi, vậy thì cho em ấy một cơ hội.”

“A, thời điểm từ hai năm trước anh buông tha em ấy, anh đã không còn cơ hội.”

“Hai năm trước? Anh nói lần em ấy tự sát đó?”

“Tự sát? Anh thế nhưng tới bây giờ vẫn nghĩ rằng em ấy tự sát sao?” Nam nhân ở đầu dây bên kia điện thoại tựa như nghe được một chuyện gì đó cực kỳ đáng chê cười, “Sở Diễm, anh cho tới bây giờ vẫn chưa từng chân chính hiểu qua Lâm Mặc.”

Sở Diễm nhíu mày, nam nhân tiếp tục nói: “Hai năm trước chuyện anh làm ra, kể cả cho dù bây giờ em ấy vẫn còn thích anh, cũng không thể một lần nữa để cho anh tiến vào trong lòng của em ấy. Sở Diễm, thứ anh chán ghét quăng đi, chung quy sẽ có rất nhiều người coi đó là trân bảo.”

“Ai nha?” Không biết từ khi nào Lâm Mặc đã rời giường, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm của mình, nhìn kim chủ đại nhân đang thay bản thân nhận điện thoại.

Sở Diễm đem màn hình di động hướng cậu hươ hươ, “‘Tiểu fan nước ngoài’ của em.”

Tiểu sủng vật suy nghĩ trong chốc lát, bừng tỉnh đại ngộ, “A, là anh ta nha, là người Pháp có thanh âm đặc biệt dễ nghe.” Nói xong muốn vươn tay nhận lấy điện thoại, lại bị Sở Diễm thu hồi trở về, chỉ chỉ phòng vệ sinh, “Đi rửa mặt trước đi.”

Lâm Mặc ‘nha’ một tiếng, xoay người đi rửa mặt.

Sở Diễm cúi đầu cười hai tiếng trầm thấp, đối với nam nhân bên kia đầu dây nói: “Bất luận tôi có bị knock-out hay không, anh ngay cả một cơ hội để xen vào cũng không có đâu. Bonne route, monsieur Qi. (Lên đường bình an, Tề tiên sinh)”

Tề Ảnh đế ở sân bay nước Pháp xa xôi, từ trong điện thoại nghe thấy được lời chiếu cố bằng tiếng Trung, lạnh lùng cười. Sở Diễm, tôi thì có cơ hội để xen vào, chỉ là anh, sẽ không có thêm một lần nữa đâu.

* lời chiếu cố:  là cái giọng nữ ở trong điện thoại vang lên mỗi khi không gọi được điện thoại hoặc là cuộc gọi xảy ra vấn đề

Lâm Mặc thời điểm đang rửa mặt chợt nhớ ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, vì sao kim chủ đại nhân lại xuất hiện ở trong nhà của mình? Anh ta sẽ không phải là đem cửa nhà của mình hủy đi đấy chứ?

Kiểm tra lại khóa cửa nhà vẫn còn đầy đủ không sứt mẻ gì, tiểu sủng vật thời điểm đang ngồi trước bàn ăn ngậm thìa ăn bữa sáng mở miệng hỏi kim chủ đại nhân.

“Em tối hôm qua uống quá nhiều, tôi đưa em trở về.” Kim chủ đại nhân chậm rãi quấy bát cháo hoa trước mặt.

“Vậy anh vào bằng cách nào? Tôi ngày hôm qua không có mang theo chìa khóa.”

Sở Diễm tay dừng lại một chút, mặt không đổi sắc, “Em có mang theo.” Dùng súng chĩa vào chủ nhà cho thuê, buộc đối phương phải giao ra chìa khóa gì đó, chuyện này đương nhiên không thể nói ra. Chủ nhà cho thuê nghĩ tới Lâm Mặc gặp phải kẻ thù, gần nhất vẫn đều luôn nơm nớp lo sợ, sợ một ngày nào đó đi vào trong phòng liền phát hiện ra thi thể của cậu.

“Tôi không có mang theo!”

“Em có mang theo.”

“Không có đi…”

“Em đương nhiên là mang theo, bằng không tôi vào bằng cách nào?”

“A? Tôi có mang theo sao?”

“Ừ.”

Sau khi say rượu đầu vốn rất đau, Lâm Mặc nghĩ lại cả nửa ngày, đầu càng thêm đau, đơn giản là không nghĩ thêm nữa.

Ăn xong bữa sáng, tiểu sủng vật dùng ánh mắt trông mong nhìn kim chủ đại nhân, chờ hắn mở miệng nói rời đi. Kết quả Sở Diễm lại thảnh thảnh thơi thơi lắc lư đi tới thư phòng, mở ra máy tính của Lâm Mặc, điểm vào icon trò chơi, hỏi: “Chơi tới cửa thứ mấy rồi? Tôi cùng em chơi.”

Lâm Mặc: “…” Mẹ nó, bệnh tâm thần!

Hiện giờ cùng Sở Diễm ở chung lâu, Lâm Mặc liền cảm giác được cả người không được tự nhiên. Nếu kim chủ đại nhân không chịu đi, vậy thì để cậu rời đi!

Lâm Mặc ăn mặc chỉnh tề, tỏ vẻ Sở tổng anh chậm rãi chơi, tôi đi ra ngoài một chuyến.

Kim chủ đen mặt, đi nơi nào?

A, hẹn một người bạn. Lâm Mặc bịa chuyện.

Kim chủ mặt càng thêm đen, bạn nào?

Sở tổng không biết, là một người bạn cùng nhau đóng chung phim.

Muốn đi gặp ‘tiểu fan nước ngoài’ của em đi?

Tiểu sủng vật mơ hồ, cái gì mà tiểu fan nước ngoài?

Sở Diễm nhìn thấy cậu không phải là muốn đi đón cái tên họ Tề kia, sắc mặt dịu xuống, nhưng mà vẫn luôn cường điệu, hôm nay không cho phép ra khỏi cửa nhà.

Lâm Mặc cũng có chút phát hỏa, vừa tỉnh lại liền thấy trong nhà đột nhiên nhiều ra thêm một người, còn đặc biệt quản đông quản tây mình. Cho dù mặt dày thì cũng phải có mức độ, đừng tưởng rằng anh là Thái tử gia hắc đạo thì tôi không dám phản kháng anh.

Ừm, Lâm Mặc quả thực là không dám. Nếu để cho cậu biết được tối hôm qua bản thân đã đem Thái tử gia hắc đạo này đá xuống giường hai lần, nhất định hôm nay sẽ thu dọn đồ đạc để chạy trốn.

Tiểu sủng vật kinh hãi chạy về phòng ngủ, tự mình ôm chăn sinh hờn dỗi.

Nghe thấy thanh âm mở chốt từ cửa phòng ngủ, ngay sau đó cả chăn lẫn người lại bị người nào đó kéo vào trong lồng ngực, vô số nụ hôn tỉ mỉ hạ xuống trên khuôn mặt, Lâm Mặc mở ra hai mắt đang nhắm chặt, đáy mắt phiếm hồng, “Sở Diễm, anh rốt cuộc muốn thế nào?”

Quả nhiên là khóc lên vẫn xinh đẹp như vậy, kim chủ đại nhân nhịn không được hôn hôn đôi con ngươi kia, dụ dỗ nói: “Muốn đi ra ngoài? Muốn đi nơi nào, tôi đi cùng em, đi xem phim điện ảnh có được không? Hay là muốn tới vườn hoa diên vĩ ở ngoại ô, tôi sẽ dẫn em đi nhìn?”

“Sở Diễm, tôi đã không còn là tình nhân của anh nữa rồi, anh không cần phải lo lắng dụ dỗ tôi như vậy.” Anh hiện tại đừng xuất hiện ở trước mặt của tôi nữa, tôi liền đốt hương cảm tạ.

Kim chủ đại nhân lại lý giải sai ý tứ của cậu, “Em đang trách tôi chia tay với em? Vậy chúng ta trở về có được không?” Nghĩ nghĩ, lại lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho người trong lòng, “Căn hộ ở thành tây còn thiếu một chủ nhân, em nguyện ý làm chủ nhân của nó hay không?”

Lâm Mặc đập xuống cái tay đang cầm chìa khóa kia, nước mắt ‘rào rào’ chảy xuống, “Là tôi không đúng, là tôi không nhìn thấy rõ thân phận của bản thân, không nên thị sủng mà kiêu. Chính là tôi có sai lầm gì, từ hai năm trước cũng đã trả rồi, anh buông tha cho tôi đi.”

Lần đầu tiên dỗ người thất bại, còn đem người càng dỗ càng khóc, kim chủ đại nhân chân tay luống cuống, đành phải ôm tiểu sủng vật không nói thêm gì nữa.

Lâm Mặc khóc mệt rồi, đẩy Sở Diễm ra, “Tôi muốn đi ra ngoài.” Nghĩ lại cảm thấy cũng không đúng, sửa miệng, “Không đúng, anh đi ra ngoài đi!”

Kim chủ đại nhân bị đuổi ra khỏi cửa thở dài, lấy ra di động, ấn xuống một dãy số, “Tất cả tư liệu về chuyện của hai năm trước, ngày mai tôi muốn nhìn thấy trên mặt bàn làm việc.” Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Thuộc hạ nhận được điện thoại: “…” Sở ca, anh chờ một chút, chuyện của hai năm trước là chuyện gì a!

Ngày hôm sau, trong văn phòng của tổng tài tràn ngập áp suất thấp, Sở Diễm mặt không chút thay đổi đem toàn bộ tư liệu trong tay ném tới trên mặt bàn, “Không phải nói là chìm sông sao? Vì sao trên người em ấy còn có vết đao?”

Trang tư liệu thứ nhất rõ ràng là một phần thông báo bệnh tình nguy kịch. Thời điểm Lâm Mặc được đưa tới bệnh viện, trên người có hai vết đao đâm trúng vào nơi trí mạng, một ở bụng còn một ở sườn trái; ngoài ra còn có rất nhiều những chỗ tím bầm khác trên người; hơn nữa còn bị ngạt nước. Sau khi được đẩy vào trong phòng giải phẫu, liền bị bác sĩ trực tiếp thông báo bệnh tình nguy kịch.

Thuộc hạ đứng ở trước mặt của Sở Diễm nhịn không nổi lau mồ hôi, “Vết đao hẳn là có từ trước khi bị chìm sông, hơn nữa…” Thuộc hạ nhìn sắc mặt của Sở Diễm càng ngày càng thêm kém, cảm giác được câu tiếp theo đại khái sẽ khiến cho lão Đại trực tiếp đem bản thân đi gặp chúa Jesus.

“Hơn nữa cái gì?”

“Hơn nữa tay và chân của Lâm tiên sinh đều có dấu vết bị trói buộc, hẳn không phải là do tự mình trói. Rất có khả năng Lâm tiên sinh là bị người khác ném xuống dưới sông.”

‘Rầm’ một tiếng, Sở Diễm một quyền nện lên trên mặt bàn công tác. Thuộc hạ tâm can ru lên, gã giống như nghe thấy được thanh âm xương ngón tay vỡ vụn.

“Vì cái gì không nói cho tôi biết?”

“Khi đó… ừm..” Thuộc hạ sắp khóc ra rồi. Tôi lúc đó đã nghiêm túc báo cáo qua a, nhưng mà mới vừa mở miệng nói Lâm tiên sinh bị chìm sông, liền trực tiếp bị lão Đại ngài cắt đứt, một bộ dáng nếu tôi còn dám nhắc tới người này, liền bắn chết tôi.

“Là ai làm?”

“Còn chưa điều tra ra a.” Thuộc hạ chột dạ, lúc đó gã quả thực đã tra xét ra, tra ra được manh mối là do người cùng nhà làm, chính là thuộc hạ của lão Thất. Nhưng mà chuyện như vậy quả thực rất tổn thương tới tình cảm anh em, lại thêm lão Đại cũng không hỏi nhiều, cho nên gã không tiếp tục tra thêm nữa.

“Tra cho tôi, trong vòng ba ngày phải tra ra.” Sở Diễm nhắm mắt cố gắng bình phục lại tâm tình đang sôi sục tức giận, lại hỏi: “Lúc ấy người cứu em ấy là ai?”

Thuộc hạ cẩn thận vươn tay ra chỉ chỉ chữ ký bên trên tờ thông báo bệnh tình nguy kịch, “Người cứu Lâm tiên sinh thì không rõ lắm, nhưng mà người đem Lâm tiên sinh tới bệnh viện chính là… Tề Sách.”

~ ~ ~ ~ ~

* hoa diên vĩ: hay còn gọi là hoa Iris, loài cây lưu niên có thân thảo vươn cao, lá hình lưỡi kiếm và những đóa hoa to nhiều màu sắc với ba cánh và ba đài hoa rũ xuống, có nguồn gốc từ vùng Địa Trung Hải và phía Nam Châu Âu, tuy nhiên nó cũng đã từng được thấy ở sa mạc, đầm lầy hay cả miền Bắc cực Siberia lạnh giá, nhiều nhất vẫn là ở các vùng khí hậu ôn hòa

hinh-nen-hoa-dien-vi-141-14