Hai Lần Bao Dưỡng

Chương 2




Đã chọn được diễn viên chính, những vai diễn khác cũng đã được xác định xong, không quá vài ngày, Lâm Mặc liền thu được thông tin, toàn bộ diễn viên trong đoàn đã được chọn xong, mọi người trong tổ sản xuất muốn cùng nhau ăn một bữa cơm, để làm quen.

Bữa tiệc được đặt ở một khách sạn năm sao cách trung tâm thành phố không xa, Lâm Mặc líu lưỡi, không nghĩ tới tổ phim lại có tiền như vậy, ăn một bữa cơm tối mà phải đặt tại một nơi cao cấp như thế.

Lâm mặc thời điểm đi tới, đại bộ phận mọi người trong tổ phim đã đến, đạo diễn đối với cậu ấn tượng không tồi, lôi kéo cậu đi giới thiệu cho từng người. Trừ bỏ nhân viên của tổ phim ra, diễn viên trong bộ điện ảnh này đều là người mới. Nhìn thấy những người mới đối với mình câu nệ kính cẩn chào hỏi, Lâm Mặc đột nhiên ý thức được, trong những diễn viên này, người có tư lịch lâu năm nhất chính là mình.

Lâm Mặc không khỏi buồn cười, ngày xưa bản thân đều làm phối hợp diễn cho những minh tinh có tư lịch lâu năm, trong những trường hợp như thế này, người cần phải kính cẩn câu nệ chào hỏi chính là bản thân mình. Cậu không nghĩ tới ngày hôm nay bản thân cũng sẽ được trải nghiệm tư vị làm tiền bối một phen.

Vừa ngồi xuống, cửa phòng lại được đẩy ra, lần này tới đều là những nhà đầu tư của bộ phim điện ảnh. Cũng may Sở Diễm không có tham dự, nếu không không biết là xấu hổ tới cỡ nào.

Mấy nhà đầu tư vây quanh một nam tử hơn 20 tuổi, nam tử khuôn mặt tuấn lãng, đường cong cương nghị, có chút suất khí. Đạo diễn nhìn thấy người tới, vội vàng đứng lên nghênh đón, lại không ngừng hàn huyên.

Nam tử được vây quanh chính là nam diễn viên chính nhảy dù. Đạo diễn liền đem nam chủ cùng nam thứ giới thiệu cho nhau: “Nhâm thiếu, đây chính là người diễn Tuyết Hào, Lâm Mặc.” Lại chỉ chỉ nam tử, “Còn đây là người diễn Bạch Chuẩn, Nhâm Thiệu Hành.”

* nhảy dù:  hay còn gọi là đi cửa sau, tức là gia nhập đoàn làm phim nhờ có tiền hoặc có hậu trường chứ không phải đi thử ống kính

Lâm Mặc nở nụ cười: “Hải Đông Thanh, xin chào.” Hải Đông Thanh là biệt danh của Bạch Chuẩn, ở trong tiếng Mãn có nghĩa là kiên nhẫn, dũng cảm cùng trí tuệ, vĩnh viễn không thể bỏ đi. Bạch Chuẩn lấy cái tên Hải Đông Thanh, chính là bởi vì hàm nghĩa này.

“Lâm ca khách khí, gọi tôi là Thiệu Hành được rồi.” Nhâm Thiệu Hành dừng một chút, nhìn chằm chằm Lâm Mặc nói: “Anh bộ dáng thật xinh đẹp.”

Lời này ít nhiều gì cũng có chỗ lỗ mãng, Lâm Mặc khó tránh khỏi liên tưởng tới một ít những ý tứ hàm xúc mờ ám. Thật lâu trước kia, Sở Diễm cũng thích nhìn mặt của cậu rồi nói: ‘Bộ dáng của em thật xinh đẹp’, dứt lời liền hôn lên trên đuôi mắt của cậu, sau đó hai người sẽ bắt đầu làm một ít những vận động không được hài hòa ở trên giường. Từ đó cho tới giờ, Lâm Mặc mỗi lần nghe thấy câu này đều ẩn ẩn cảm thấy thắt lưng chua xót.

Bữa cơm này kỳ thực rất sạch sẽ, trong giới giải trí những việc xấu xa Lâm Mặc đã thấy qua không ít, dĩ vãng những người mới hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ bị ‘cọ rửa’ qua một lần, nhưng hôm nay mọi người lại rất quy củ, trên bàn cơm ngay cả một chút tiết mục nhỏ liên quan tới nhan sắc cũng không hề có. Một bữa cơm, cả chủ lẫn khách đều rất hài hòa vui vẻ.

Khi tính tiền Lâm Mặc có để ý một chút, vậy mà là do Nhâm Thiệu Hành một mình trả. Bất luận là cách tiêu tiền hay là thái độ của những nhà đầu tư đối với y, đều có thể thấy được vị người mới này hậu trường không hề đơn giản. Lâm Mặc thầm đoán y có thể hay không là một tiểu bạch kiểm được phú hào nào đó bao dưỡng, hoặc là thân thích của lão đại nào đó trong giới, cũng có thể là con cháu của hào môn muốn chơi đùa một chút để thể nghiệm cuộc sống. Tóm lại bất luận thế nào, cũng không phải là người mà bản thân có thể đắc tội được.

Ngày hôm sau tổ phim chính thức khai máy, buổi sáng chính là chụp ảnh poster. Nam chủ Nhâm Thiệu Hành lên ảnh rất suất khí, hơn nữa vai diễn trong phim cùng khí chất của y cũng tương đối phù hợp, hiệu quả chụp ra khiến cho người trong tổ phim không ngừng khen ngợi, có vài tiểu cô nương đối với ảnh chụp biểu thị muốn chảy nước miếng.

Tới thời điểm của Lâm Mặc lại xảy ra một chút vấn đề, Lâm Mặc phải chụp hai tấm ảnh cho poster. Một tấm mặc áo sơmi màu trắng cùng quần bò sẫm màu, tay phải cầm súng còn tay trái thì cuốn vải bang, trên mặt còn dính chút máu, một bộ vừa mới đi chiến đấu sinh tử trở về. Một tấm khác Lâm Mặc mặc một thân chính tranh, lười biếng ngồi trên ghế sopha, hút thuốc, khí thế bá vương.

Vấn đề chính là ở tấm ảnh thứ hai, diện mạo của Lâm Mặc thiên về nhu hòa, khí chất ôn nhuận, không có được khí chất khiến cho người khác khiếp sợ của thiếu chủ hắc đạo. Người trang điểm ở trên mặt của Lâm Mặc không ngừng hóa trang, nhưng vẫn không có cách nào làm cho đạo diễn hài lòng được, gây sức ép tới tận giữa trưa mới miễn cưỡng qua cửa.

Thời điểm ăn cơm trưa, Lâm Mặc nhìn chằm chằm người đại diện nhà mình, người đại diện không hiểu gì cả, cuối cùng Lâm Mặc liền xác định người đại diện quả thực chưa chuẩn bị cơm trưa cho mình. Bởi vì hôm nay buổi sáng là chụp ảnh poster, không có diễn viên quần chúng, cũng có nghĩa là không có cơm hộp để ăn. Bên tổ sản xuất cũng không dự đoán được sẽ phát sinh trường hợp này, chỉ chuẩn bị thức ăn cho nhân viên trong tổ.

Lâm Mặc dở khóc dở cười, cậu vốn cũng không quá trông cậy vào người đại diện nhà mình có thể trợ giúp được thêm cái gì, coi như là bên người mang theo một trợ lý đi. Kết quả hiện tại ngay cả cơm trưa cũng không có mà ăn. Cuối cùng vẫn là Nhâm Thiệu Hành để cho trợ lý của y đi mua về hai hộp cơm hộp, đem một hộp tặng cho Lâm Mặc, thực sự là xấu hổ.

Lâm Mặc một bên vừa ăn cơm hộp, một bên tiếp tục xem kịch bản, chuyện tình buổi sáng ngày hôm nay khiến cho cậu có chút bất an. Khí chất của cậu cùng Tuyết Hào không quá tương xứng, chụp ảnh còn như vậy, tới thời điểm quay phim không biết sẽ NG bao nhiêu lần. Chụp ảnh gì đó còn có khả năng ứng phó, duy nhất chỉ có quay phim là phải thật sự toát được lên khí tràng.

* NG:  no good, những cảnh quay hỏng phải quay lại

Tuyết Hào thân làm thiếu chủ hắc đạo, đại biểu cho lão đại hắc bang ở tại câu lạc bộ đêm cùng người ta đàm phán một vụ sinh ý mua bán súng ống đạn dược. Màn diễn này cần khí tràng của Tuyết Hào toàn bộ khai hỏa, đem đối phương ép tới không nâng nổi đầu dậy. Lâm mặc thử đi thử lại vài lần, chính là không tìm được thấy cảm giác, không khỏi uể oải.

Nhâm Thiệu Hành không biết từ lúc nào đã tới gần đây, nhìn thấy kịch bản bên trong tay của Lâm Mặc, hiểu được hơn phân nửa. Y hai tay đều đặt lên trên bả vai của Lâm Mặc, cười nói: “Lâm ca đừng lo lắng, có thời gian tôi sẽ mang anh đi kiến thức Thái tử gia hắc đạo chân chính, bảo đảm là anh sẽ có thể tìm được cảm giác.”

Lâm Mặc bật cười: “Cậu còn quen biết với Thái tử gia hắc đạo sao?”

“Đương nhiên, tôi nói với Lâm ca này, nếu không phải ca ca của tôi không cho phép, tôi hiện tại cũng là một trùm hắc đạo rồi. Nhớ tới năm đó tôi…” Nhâm Thiệu Hành bắt đầu khoe ra chiến tích năm xưa của mình, đơn giản chính là không ngừng đánh nhau, giáo huấn qua không ít người. Lâm Mặc không nghĩ tới một nam nhân nhìn suất khí, hóa ra tâm tình lại trẻ con tới như vậy, không khỏi bật cười.

Buổi chiều liền bắt đầu quay vài màn diễn, phần diễn của Lâm Mặc không nhiều lắm, chỉ cùng nam chủ có một hồi đối diễn. Trái lại Nhâm Thiệu Hành lại bắt đầu không hay ho, bởi vì tổ phim mời tới một diễn viên nổi tiếng lão làng làm Cục trưởng Cục cảnh sát.

Màn diễn này chính là Cục trưởng cảnh sát cùng nam chủ đối diễn, Nhâm Thiệu Hành chung quy vẫn là người mới, lại không có trụ cột diễn xuất, trên khí thế bị đè ép tới gắt gao, NG vài lần mới miễn cưỡng qua cửa.

Lâm Mặc nhớ tới thời điểm mình mới xuất đạo cũng cùng diễn viên lão làng đối diễn, cũng bị đè ép như vậy, phi thưởng khó chịu, không khỏi đồng tính với người mới.

Màn thứ hai là khi nam chủ tiến vào trong hắc bang, diễn viên đều là người mới, mọi người một hơi cố gắng liền vượt qua được. Màn thứ ba chính là khi nam chủ cùng với thiếu chủ hắc đạo gặp mặt lần đầu, cũng chính là màn đối diễn giữa Lâm Mặc cùng Nhâm Thiệu Hành. Độ khó của màn diễn này cũng không lớn, hơn nữa Lâm Mặc tận tâm dẫn dắt, Nhâm Thiệu Hành lập tức có thể nhập diễn, một lần liền qua.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà đạo diễn yêu thích Lâm Mặc. Lâm Mặc đối với người mới vô cùng hòa ái, thời điểm quay chụp sẽ dẫn dắt người mới tìm được cảm ứng để diễn xuất, chứ không phải giống như nhiều người sẽ đi đàn áp người mới. Người mới thời điểm cùng với Lâm Mặc hợp tác sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái, quá trình quay phim cũng sẽ phá lệ thuận lợi.

Nhâm Thiệu Hành là người mới, không hiểu được ngọn nguồn trong đó, chỉ cảm thấy bản thân khi cùng Lâm Mặc đối diễn tự nhiên hơn rất nhiều, không khỏi nổi lên một ít cảm tình, trong lúc quay phim cùng lúc nghỉ ngơi chung quy sẽ thích quấn quýt lấy Lâm Mặc.

Lâm Mặc cũng thích ở chung với người mới. Thứ nhất chính là không cần phải câu nệ giống như thời điểm ở chung với nhóm minh tinh lão làng; thứ hai chính là thời điểm cậu mới vào giới giải trí, không có ai chỉ điểm, đi không ít đường vòng; đối với người mới, cậu có thể giúp đỡ được liền tận lực giúp đỡ một phen.

Sau vài ngày quay phim, một đám người mới đã sớm thân thiết cùng với Lâm Mặc. Nhâm Thiệu Hành không biết từ lúc nào đã đổi xưng hô từ ‘Lâm ca’ thành ‘Tiểu Mặc’, mỗi ngày đều đi theo sát phía sau của cậu, không ngừng gọi ‘Tiểu Mặc’.

Tổ làm phim này một mảnh vui vẻ hòa ái, quá trình quay phim tiến hành vô cùng thuận lợi.



Lâm Mặc đứng ở trên sân thượng của tòa nhà cao tầng, phía sau chính là vực sâu vạn trượng, nhưng mà cậu cả người cứng ngắc không thể cử động được. Cậu nhìn thấy Sở Diễm đứng ở trước mặt của mình, cách cậu vài bước, lạnh lùng nhìn cậu.

“Sở Diễm, cứu, cứu em…” Lâm Mặc cố gắng hướng Sở Diễm vươn tay, hy vọng người trước mặt có thể kéo mình một phen. Chỉ là Sở Diễm không có nửa điểm động tác, phía sau của hắn hiện ra một bóng người mơ hồ. Người kia cười lạnh đi tới, hung hang đẩy Lâm Mặc, Lâm Mặc thân thể ngã về phía sau, rơi vào trong vực sâu vạn trượng.

Lâm Mặc đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện ra bản thân đang ngủ trong phòng trang điểm. May mắn chỉ là một giấc mộng.

“Tiểu Mặc! Tiểu Mặc! Anh làm sao vậy?” Nhâm Thiệu Hành thanh âm vang ở bên tai.

“Không có việc gì, chỉ là buổi sáng quay phim xong hơi mệt, ở trong phòng trang điểm nghỉ ngơi chốc lát.”

“Anh… anh khóc?”

Lâm Mặc nghe vậy xong lập tức lau đi nước mắt trên mặt, không biết từ khi nào bản thân đã rơi lệ.

“Gặp phải ác mộng, không có việc gì, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi…” Lâm Mặc cúi đầu nhẹ giọng nói, cũng không giống đang cùng Nhâm Thiệu Hành giải thích, ngược lại tựa như đang an ủi chính bản thân mình.

Ở trong ấn tượng của Nhâm Thiệu Hành, Lâm Mặc luôn cười thật ôn nhu, giống như bất luận chuyện gì xảy ra cũng không thể khiến cho cậu tức giận, càng đừng nói tới là khóc. Y thật không ngờ, Lâm Mặc thời điểm cười rộ lên rất xinh đẹp, tới lúc bật khóc lại càng thêm kinh diễm. Đôi mắt trong sạch kia bịt kín một tầng sương mù, thủy quang khẽ chuyển, khóe mắt hơi hơi phiếm hồng, khiến cho người trông thấy liền sinh ra một cỗ yêu thương.

Nhâm Thiệu Hành cố gắng ức chế xúc động muốn hôn lên đôi môi của đối phương, chỉ vươn tay phủ lên trên khóe mắt của Lâm Mặc, an ủi nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”

Lúc này Lâm Mặc tâm tình đã bình phục lại, cười đẩy ra Nhâm Thiệu Hành, “Có gì đâu mà sợ, đi đi, tới lúc quay phim rồi.”

Nhâm Thiệu Hành muốn nói lại thôi, kinh ngạc nhìn Lâm Mặc một lúc lâu, cuối cùng thở dài, cũng không nói thêm gì hết. Chỉ là sau đó, Nhâm Thiệu Hành càng thêm thích quấn quýt lấy Lâm Mặc, thậm chí thường lấy danh nghĩa quay phim buổi tối để đưa Lâm Mặc trở về nhà. Nếu thời điểm quá muộn, liền tá túc luôn ở trong thư phòng của Lâm Mặc.

Lâm Mặc lớn hơn Nhâm Thiệu Hành hai tuổi, liền đem y trở thành đệ đệ để đối đãi, thuận theo ý của y.

Nhưng mà Nhâm Thiệu Hành cho tới bây giờ vẫn chưa từng coi Lâm Mặc là ca ca, nếu để cho Lâm Mặc biết được ý tưởng thật sự của Nhâm Thiệu Hành, nhất định sẽ cảm khái một câu, ‘Tôi vẫn luôn đem cậu trở thành huynh đệ, cậu như thế nào cứ muốn ngủ cùng tôi a?!’.