Hai Mươi Bảy Lá Thư Tình

Chương 31-2




Đêm KTV đó Từ Uân lại uống rượu say một lần nữa nhưng lần này anh không gọi tôi đưa anh về nhà, là vài cấp dưới trẻ tuổi đưa anh về.

Thời gian sau đó cả luật sở bắt đầu tăng ca đến trời tối đen, mỗi ngày phải đối diện với mớ tài liệu tiếng Anh chất cao như núi, dường như Từ Uân cũng không ở trong văn phòng, không phải cùng Diêu lão kéo dài mối quan hệ với khách hàng trong phòng tiếp khách, thì chính là ra ngoài với Diêu lão tìm kiếm khách hàng mới, chỉ có khi hết giờ tăng ca mới có thể nhìn thấy anh, phần lớn thời gian đều trong trạng thái lờ đờ, vừa vào cửa lập tức tựa như nguyên thủ quốc gia, phất tay hỏi chuyện văn phòng mình, lại còn chọc bảo mình quá giỏi, vừa vào đã có thể hòa mình với mọi người trong sở.

Mà công việc của Đinh Tự lại càng bận hơn, có nhiều chi tiết quan trọng trong các vụ tồn đọng cần phải đi đả thông quan hệ, tuy mấy chuyện nhỏ có trợ lý giúp đỡ nhưng đa phần công việc đều cần anh ra mặt, mà những công việc kia đều không phải chỉ cần mở miệng là giải quyết được, cái này phải xem bản lĩnh của mỗi người rồi. Trong khoảng thời gian này chúng tôi ngay cả gặp mặt nói chuyện cũng ít, nhưng mỗi lúc trời tối tôi sẽ gửi tin nhắn, trong mười lần thì có bảy tám lần đều trước khi tôi đi ngủ, có lần tôi gửi câu “Tôi nhớ anh lắm”, sau đó không dám chờ hồi âm thì đã thiếp đi, sáng ngày hôm sau tin nhắn anh gửi lại “Sắp về rồi”, cũng cảm thấy ngây ngất lâng lâng.

Không biết bận đến bao lâu, công việc đều làm không hết, Hằng Doanh sở không hổ là đại sở top ba, cuối cùng tiền thưởng cuối năm cũng tới tay, còn có một tin tức tốt khiến mọi người phấn chấn.

“Trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đã vất vả nhiều rồi, thời tiết cũng lạnh, lễ chúc mừng của sở năm nay tổ chức lại suối nước nóng Tây Sơn ở thành Tây.”

Giờ tan tầm trước ngày khởi hành đã sắp xếp xong chuyện xe cộ, ai ngồi xe của ai, ai ở với ai một gian, người nào chịu trách nhiệm gì đều nói rõ, tất cả mọi người đều rất hưng phấn, vài cô gái trẻ tuổi còn đi siêu thị mua áo tắm. Tôi về đến nhà kiểm hộp thư một lần, D tiên sinh vẫn chưa hồi âm cho tôi, hành trình suối nước nóng ngày mai... Tôi bỏ vào túi du lịch một bộ áo tắm bảo thủ, suy nghĩ cả buổi, lại đút thêm một bộ... Bikini.

Suối nước nóng Tây Sơn chảy từ vách đá dựng đứng vào trong khe núi, dựa lưng vào núi Tuyết Sơn trắng như tuyết, trong sơn cốc ngoại trừ hơi nóng lượn lờ của suối nước nóng, còn có cảnh quan thác nước cực kì sống động, bởi vì đang mùa du lịch nên cho dù có Diêu lão là bạn bè thì cũng chỉ còn một thang tuyền có thể cung cấp, thang tuyền này rất rộng, view cũng rất ổn, có thể nhìn thấy Tuyết Sơn phía xa xa, vả lại thang tuyền này ở trong một góc vì thế sẽ không bị người khác quấy rầy, chỉ là... là một nơi như thế này không thể không cùng nhau...

Các cô gái đều có ít nhiều băn khoăn, mọi người đều nói: Diêu lão, ngài cố ý.

Mấy anh đàn ông lại cực kỳ vui sướng, mọi người đều nói: Diêu lão, ngài đúng là cởi khó nhân gian mà.

“Các chị... Ai đã cạo lông chưa... “, “Chết rồi, tôi chỉ mang theo một bộ bikini... “, “Có cần chơi lớn vậy hay không, một thân mỡ của tôi...”

Trong phòng thay quần áo nữ, mấy người không chuẩn bị kĩ đều không ngừng kêu khổ, cũng có người âm thầm mừng rỡ: “Luật sư nam chỗ chúng ta toàn là cực phẩm đó mấy chị, có phúc nhãn phải là chúng ta mới đúng.”, “Đúng đúng, tôi cá là dáng người luật sư Từ tốt nhất.”, “Ôi, Tiểu Hi thì ra đúng là em có ý với luật sư Từ của chúng ta, có muốn lát nữa đẩy hộ em một cái hay không?” “Đúng vậy đúng vậy, luật sư Từ đúng khẩu vị của em, dáng dấp vừa đẹp trai vừa đủ man... “, “Ôi chao không phải chị tranh với em chứ... “, “Em van mọi người, sao em lại có nhiều tình địch thế này...”

Mọi người cười cười nói nói, tôi lặng lẽ nhét bikini lại xuống cuối túi, cầm bộ áo tắm bảo thủ kia ra thay, dùng khăn tắm bao bọc mình nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, xen lẫn vào đại đội đi ra ngoài.

Động tác của nam nhanh hơn, không biết có tâm tư gì mà sớm đã chờ chỗ này rồi, nguyên một đám vẻ mặt đường hoàng, nhưng không che được nội tâm thô tục.

Tôi liếc mắt liền thấy Đinh Tự, sau đó là Từ Uân.

Hai người bọn họ, một rất trắng, một hơi đen, Đinh Tự đang trò chuyện với một người nào đó phía đối tác, một đám người chúng tôi đi ra cũng không ngắt được cuộc chuyện trò của anh, Từ Uân thì ngược lại, không biết Diêu lão cúi đầu nói với anh gì đó, anh cười rất vui vẻ, nhìn thấy bọn tôi cũng chỉ quét mắt nhìn sơ qua không để ý tới, khoảnh khắc ánh mắt tôi và anh đụng nhau, anh không dấu vết quay đi chỗ khác.

“Hì, ra rồi ra rồi kìa!” “Ừ, tôi chọn số 3 nhé!”, “Ai chứ? Gì số 3?”, “Người áo xanh ấy, tôi chấm!” “Sặc, sao cũng được! Tôi cũng muốn, ừ... tôi chấm người áo đen nhé!” “Cậu xong đời rồi, màu đen đó là chị Lục đấy, cẩn thận con trai của chị ấy tẩn cậu!”

Ra khỏi phòng làm việc dạng chó hình người, mấy người trẻ tuổi khi không mang công việc nữa đều đùa giỡn một chút, tôi tự cho là mình đủ an phận rồi, mà dù sao trẻ tuổi tư lịch cạn cũng khó tránh vận mệnh bị trêu chọc.

“Nói thẳng cũng không sai, tôi muốn Tiểu Tô!” Nói chuyện là một vị luật sư trẻ tuổi, cậu ấy mới vừa nói xong đã bị người bên cạnh nện cho một quyền: “Tiểu Tô đâu phải là người cậu tùy tiện muốn được? Cậu đã hỏi qua luật sư Từ người ta chưa!”

Lần này ánh mắt tất cả mọi người đều quy hàng Từ Uân, mà ngay cả Đinh Tự vốn không lên tiếng cũng nghiêng đầu nhìn, bỗng nhiên tôi cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, Từ Uân thì lại vô cùng trấn định mà nhìn cậu kia một cái, nói với Diêu lão: “Bây giờ tôi không quản được, muốn hỏi thì cũng phải hỏi Diêu lão chứ, nhóc này còn không mau cút qua đây xin Diêu gia.”

Nhẹ nhàng một câu đã xóa tiêu điểm, ném vấn đề cho Diêu lão, Diêu lão ha ha ha cười không ngừng, vui vẻ bỏ đá xuống giếng: “Này... còn ai muốn Tiểu Tô của chúng ta không!”

Trong lúc ồn ào mấy cô gái bên này đã có người lục tục xuống nước, chờ khi tôi định thần lại cũng chỉ thừa một mình tôi quấn khăn tắm đứng đấy, hai đoạn bắp chân bị lộ ra ngoài, tôi đi chân trần, ngón chân không nghe lời cứ đánh dương cầm lên mặt sàn, mặt cháy sạch đỏ bừng đỏ bừng.

Diêu lão vừa nói như vậy, thật có người theo nháo, tôi muốn xin giúp đỡ từ Đinh Tự, nhưng lúc này với tính tình của Đinh Tự, thôi xem như quấy nước càng đục lòng càng rối hơn, kết quả lại hoàn toàn ngược lại, cuối cùng vẫn là Từ Uân kết thúc đoạn kịch này: “Em có lạnh hay không vậy, em thật quyết định đứng đó cho bọn anh chọn à, mau xuống đây đi.”

Tôi nhanh chóng xuống nước, chút phong ban ho nhỏ này chỉ như món khai vị mà thôi, lúc chấm dứt Từ Uân khó tránh bị mọi người trêu chọc một phen, nhưng dùng mồm mép thì bọn họ chẳng phải đối thủ của Từ Uân.

Đợi khi mọi người tán gẫu với nhau, lá gan của mấy cô gái lúc nãy nói đùa trong phòng thay đồ cũng lớn hơn, có chị lớn tuổi hơn mọi người một chút, còn nói lớn với Từ Uân: “Tiểu Từ à, nếu cậu đã đau lòng cho cấp dưới như vậy thì chi bằng lấy chính mình để đổi đi, trong sở không ít cô gái đã sớm gửi gắm tâm hồn thiếu nữ cho cậu rồi đấy, có dám hay không đứng ra làm hoa khôi một lần khônggggg.”

Mọi người nghe thế hào hứng hẳn, Từ Uân lại làm bộ che mặt học theo bộ dáng thẹn thùng của cô gái nhỏ, chị gan lớn hắt cho anh một vốc nước, chọc cho Diêu lão phải ra chủ trì công đạo, “Nếu đã là hoa khôi thì không thể để các người dễ dàng đắc thủ như vậy được, không bằng mấy người tỷ thí một phen đi rồi qua đây nói chuyện với ông đây.”

Trò chuyện tán gẫu, vốn lúc đầu mọi người ở hai đầu của suối nước nóng, dần dần khoảng cách đã rút ngắn hơn, một mảnh hài hòa.

Khi trời đã tối dần, đàn ông lần lượt lên bờ, đây mới là lúc cao ~ triều của cuộc hành trình đến suối nước nóng này, lúc Đinh Tự đứng dậy đã khiến mấy chị hít ngược một hơn, đến lượt Từ Uân, có mấy người còn huýt sáo, đợi khi Diêu lão đứng dậy, tất cả mọi người đều rất nể tình mà hết đợt này tới đợt khác “Ô ồ” một phen.

Đợi mọi người tắm rửa xong đi ra ăn cơm tối, trời đã tối rồi, dựa theo kế hoạch hoạt động thì buổi tối là thả thiên đăng (thả đèn lên trời).

Tôi tiện tay kiểm tra hộp thư, không ngờ lại có một phong thư hồi âm.

“S tiểu thư:

Rất lâu trước đây đã từng xem qua một bộ phim, tên phim là [Thật ra anh ta không thích cô như vậy], ý nghĩa như tên, kể lể chuyện xưa giữa mấy đôi tình nhân, có nhận xét nói bộ phim vĩ đại này đang cung cấp phương pháp quyến rũ đàn ông cho tất cả phái nữ trong thiên hạ, thật ra tôi nghĩ nói, này bộ phim càng thích hợp hơn, nghe nói gần đây phổ biến một câu, rất nhiều người, đến cuối cùng đều trở thành kiểu người mà mình muốn gả.

Chung quanh chúng ta luôn có một loại phụ nữ như vậy, từ tiểu học đến đại học, thành tích tốt, dạy kèm nghiêm, cử chỉ hào phóng khéo léo, nói chuyện nho nhã lễ độ, người lớn đều khen họ, sau khi lớn lên chắc chắn sẽ rất có tiền đồ, vì vậy, tiền đồ đúng như lời nói đều có ít nhiều, nhưng lại không muốn nói đến chuyện bạn trai. Đột nhiên có một ngày, người lớn bên cạnh lại nói, đọc nhiều sách như vậy được cái gì, đến bây giờ còn chưa gả đi được.

Một việc, thời gian khác nhau, dĩ nhiên đánh giá hoàn toàn trái ngược nhau.

Nhưng một cô gái như vậy làm sao dễ dàng chịu thua, các cô có thể trên cương vị của mình làm việc thuận buồm xuôi gió, thì cũng có thể tiến hành xem mắt không ngừng, trước mặt đủ loại người, giả vờ thành một cô gái giả vờ mềm mại dịu dàng. Nhưng tiếp xúc một thời gian, hoặc dài hoặc ngắn, đều có chút tiếc nuối, mắt cao tay thấp cũng được, thà thiếu không ẩu cũng được, tóm lại là theo tuổi lớn dần, chuyện lớn này vốn được đặt tại vị trí vô cùng quan trọng nhưng lại bị bức bách phải chắp tay nhường chỗ rồi.

Một cô gái như vậy đương nhiên cũng sẽ không ký thác vận mệnh của mình trên thân đàn ông, cho nên bọn họ dần dần thất vọng đồng thời càng trở nên cố gắng hơn, về mặt sự nghiệp, sẽ không thua đồng nghiệp nam cùng công ty, về mặt sinh hoạt, sẽ tự chăm sóc mình chiếu cố rất khá, sức khỏe không thể giảm sút, sở thích không thể vứt bỏ, bảo dưỡng càng là không thể buông lỏng, một thùng nước 20kg, lúc một mình cũng có thể tự đổi, đèn phòng tắm hỏng rồi, nhớ lại vật lý cấp ba, cũng có thể khiến nó sáng lên, tiền trong chi phiếu không ít, một mình ở một phòng nhỏ không xem là gánh nặng, ai nói du lịch nhất định phải kéo bè kéo cánh, một mình ra cửa còn có thể gặp được không ít chuyện xưa.

Khi cô gái từ một đóa hoa cây cỏ nhỏ dần trưởng thành trở thành một cây đại thụ không sợ bão táp mưa sa, cô gái ấy có thể kiêu ngạo tuyên bố với toàn thế giới rằng một mình cô ấy cũng rất ổn, nhưng lúc đó cô ấy lại bắt đầu cảm thấy tiếc hận, cho dù là như vậy đi nữa cô ấy cũng không tìm được ai có thể cùng mình chia sẻ phần kiêu ngạo này.

Cảm giác an toàn là chúng ta tự mình cưỡng chế mình đeo gông xiềng, nếu như từ trên người người khác không có được thì tự tạo trên người mình, thật ra đây là ám hiệu tâm lý sai lệch của chính mình, cũng như không có được cảm giác an toàn thì nửa bước khó đi, nếu như nhất định phải có nó, người khác không cho thì không bằng mình tự tạo ra nó. Tôi lại cảm thấy, nếu một người có thể sống vui vẻ, không ngại thì thưởng thức cuộc sống độc thân như vậy cũng hay, nhưng quả quyết nhất định phải nắm tay một người khác, cho dù muốn giữ lại một phần, tối thiểu cũng phải cho đối phương chút tin tưởng, cảm giác an toàn là cho nhau, tin tưởng lẫn nhau, tính kế, cũng phải lẫn nhau.

S tiểu thư, trả lời vấn đề của cô, nếu qua một thời gian ngắn mà cô vẫn không thể như không có chuyện gì – đối mặt với anh ta, điều này nói lên trong lòng cô, thật ra cô vẫn không bỏ anh ta xuống được, chỉ là cô không muốn thừa nhận mà thôi.

D tiên sinh.”

Đốt lửa thiên đăng, đưa vào màn đêm, chút ánh huỳnh quang càng bay lên càng cao, bay vào bầu trời đen, thậm chí ẩn vào không trung, vừa mới buông tay, tôi đã không thể nhìn chiếc đèn của mình đi nơi nào.

Trong đám người tôi tìm kiếm bóng dáng Đinh Tự, nhìn thấy anh đang cùng các vị đồng nghiệp, có lẽ là có việc gấp phải xử lý. Sau đó tôi nhìn thấy Từ Uân, anh thay một cái quần màu xám thường, một kiện áo đen bọc lông dày, xuyên qua đám người, có lẽ là do quần áo màu đen, bóng lưng của anh nhìn có chút đơn bạc, tôi cứ như vậy đi theo phía sau anh, theo mãi đến dốc nhỏ cách đó mấy trăm mét.

Chỗ đó có một chiếc ghế dài, mặt nhìn về phía dãy núi trùng trùng điệp điệp, gió trong sơn cốc gào thét, càng lộ vẻ tịch liêu.

Anh ngồi ở chỗ kia, so với bộ dáng ban ngày thì bây giờ có một loại ưu thương nhàn nhạt.

Tôi cắn môi, từ từ đi qua, đến khi đứng bên cạnh anh, anh mới từ trong trầm tư định thần lại, khi nhìn thấy tôi hình như anh có chút kinh ngạc.

“Từ Uân...” Tôi cố gắng để bản thân có vẻ tự nhiên, anh nhìn tôi, gật gật đầu, chỉ vào bên cái ghế nói: “Ngồi đi.”

Trước kia cũng trong đêm gió lớn như thế này là anh đi tìm tôi, lúc này đây, đến lượt tôi tới tìm anh.

“... Thực xin lỗi...”

Anh vừa nghe tôi nói như vậy có chút ngoài ý muốn, nhướng mày nghi ngờ lặp lại lời của tôi: “Thực xin lỗi?”

“Lúc chú Từ ra đi, em không thể...”

Anh quay đầu đi, ánh mắt thẳng tắp nhìn về dãy núi nơi xa, trong giọng nói lộ ra mềm mại hiếm có, trong mềm mại là bất lực thật sâu: “Người cũng đã đi, đừng nói mấy lời này.”

Tôi ngồi ở rìa ghế dựa, cắn môi hỏi anh: “Anh... Ổn chứ?”

Anh chỉ lên tiếng: “Ừ.”

“Sau khi trở về, em... Muốn đi đến mộ thăm bác ấy một chút.”

Vẫn đơn giản một chữ “Ừ”, Từ Uân trước kia hoàn toàn không thấy nữa, trước kia dù biết anh đã giận đến huyệt Thái Dương, tôi cũng dám ghẹo thêm anh vài câu, bức cho lửa cháy đỉnh đầu, nhưng bây giờ... Tôi như một con nhím bên cạnh, cẩn cẩn thận thận, sợ sẽ làm anh bị thương, cũng sợ sẽ tự làm mình bị thương.

“Từ Uân...”

“Hả?”

Rõ ràng chúng tôi ngồi rất gần, nhưng khoảng cách vô hình giữa chúng tôi lại rất xa, loại cảm giác này quá kém.

“Anh... Không giận em... chứ?”

“Xùy ——” anh không trả lời thẳng, tránh ánh mắt của tôi, thản nhiên nói: “Em đừng suy nghĩ quá nhiều...”

Lời anh còn chưa nói hết, sau lưng chúng tôi truyền đến tiếng bước chân, tôi cảnh giác quay đầu lại, dĩ nhiên là Đinh Tự.

“Nghe bọn họ nói em đi phía này rồi, tôi tìm... A...” Đinh Tự dừng một chút, “Từ Uân, anh cũng ở đây à.”

Từ Uân nhìn anh ấy một cái, lại nhìn tôi một cái, đứng lên nhún vai, biến lại Từ Uân của trước kia: “Được, không quấy rầy các người nữa, ai, tôi còn phải trở về làm hoa khôi đây này.”

Nói xong đi qua Đinh Tự, đập anh ấy một quyền, cười chỉ chỉ tôi, nói với Đinh Tự: “Đừng bị cô bé đó ức hiếp.”

Đinh Tự cười rộ lên nhưng không đến ngồi, mà cười nói với tôi: “Cùng về đi, thời tiết lạnh sẽ bị cảm mạo đấy.”

Tôi nhìn hai người trước mắt, một đối diện tôi, một đưa lưng về phía tôi.

Người đối diện với tôi, tôi có thể thấy được ánh mắt gương mặt anh ta, mà dường như không nhận ra nội tâm của anh ta.

Mà người đưa lưng về phía tôi, người đó cái gì cũng không nói, nhưng dường như cái gì tôi cũng biết...