Hai Người Đấu Hư Giường

Chương 43: Khi ra ánh sáng thần hồn át thần tính




Trước khi phẫu thuật ba giờ, trời còn chưa sáng hẳn, Đông Thần liền tỉnh giấc. Anh nhìn thoáng qua Tiểu Phàm nằm ở bên giường ngủ, trong tay cô đang gắt gao siết chặt một chiếc nhẫn —— đó là nhẫn cưới của bọn họ, chỉ là ngày "Ly hôn" đó Tiểu Phàm ở ngay trước mặt Đông Thần vứt đi. Đông Thần cười nhạt, không biết là cô lúc nào thì tìm trở lại.

Trên đùi có chút không thoải mái, anh cẩn thận từng li từng tí đưa tay dò tìm vị trí ở chân.

Lúc này giường bỗng nhúc nhích, Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, dùng sức chà xát mặt, rất không tỉnh táo nói: "Này, anh không ngủ làm gì đấy?"

Đông Thần cười: "Không phải đều nói phụ nữ có thai thích ngủ ư, làm sao em lại nhạy cảm như vậy, anh vừa cử động cũng không thể gạt được em."

Tiểu Phàm: "Em cũng rất mệt nha, muốn ngủ nha, anh nhìn mắt em xem, lờ mờ cũng có thể ép ra một tầng nước. Nhưng mà vị kia trong bụng không an phận." Cô cố ý lại nhìn tên con trai một cái, "Hẳn giống như anh."

Đông Thần tươi cười từ từ lan rộng ra, thân thể ngang nhiên tiến lên một chút, mặt hướng về phía bụng của Tiểu Phàm: "Con à, nghe lời, đừng làm cho mẫu thân đại nhân của con quá cực khổ. Nếu không, chờ con đi ra ngoài, ba nhất định sẽ đánh con một trận thật to."

Tiểu Phàm trong nháy mắt lạnh mặt: "Trước khi anh đánh con, em đánh anh trước."

Một tên con trai bất đắc dĩ sửng sốt một chút, trong lòng cũng rất ấm áp. Anh nắm tay Tiểu Phàm, đặt ở bên môi của mình nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó vẻ mặt trấn định, mang chút ý cười: "Bà xã, đồng ý với anh, thời điểm đợi anh phẫu thuật em ngàn vạn lần đừng khẩn trương, em cũng đã nghe bác sĩ nói rồi đấy, phẫu thuật nguy hiểm rất nhỏ. Cùng lắm thì chính là một chân tàn tật, không chết được."

Tay của Tiểu Phàm nhanh chóng nâng lên, làm ra một tư thế đánh người, nhưng nhìn người đàn ông một cái, tay liền không hạ xuống nổi rồi. Cô hừ một tiếng, đột nhiên thân thể tiến tới, hôn miệng Đông Thần thật sâu, không cho anh một chút cơ hội thở dốc.

Rất lâu sau đó cô mới buông ra, mình cũng hít vài ngụm khí, dáng vẻ có chút xốc xếch chỉ là vẫn lên mặt nạt người như cũ: "Em liền ở chỗ này mà chờ anh thật tốt, anh nhớ, nếu là anh dám xảy ra một chút chuyện, em tuyệt đối sẽ đá anh đi theo người khác. Anh biết, em còn là đĩnh cướp đoạt thủ. Đến lúc đó con của anh đổi họ, anh cũng đừng trách em. . . . . ."

Đông Thần hai mắt trừng, toát ra tức giận: "Em dám!"

Thanh âm của Tiểu Phàm cao hơn, cơ hồ là hầm hừ nói: "Anh xem em có dám hay không!" Lúc nói còn ưỡn thẳng bộ ngực, một bộ dáng thà chết không theo.

Đối với lời này của Tiểu Phàm, Đông Thần cười không nổi nhưng mà không sinh được tứ giận. Anh phải thừa nhận, bà xã của mình ngoan độc, nếu là anh dám không đem hết toàn lực khôi phục khỏe mạnh, vậy anh lại thật sự phải bồi thường phu nhân lại bỏ đi đứa bé —— thiệt thòi lớn rồi!

Ở trước khi bắt đầu phẫu thuật, Đông Thần vẫn đang nghiên cứu tính chân thật lời nói của Tiểu Phàm có bao nhiêu, cho dù chỉ là một chút xíu, chỉ cần có khả năng này cũng sẽ khiến cho anh đứng ngồi không yên. Vì vậy, ở thời điểm đi ra đến phòng phẫu thuật, anh tạm thời kéo Tiểu Phàm, hỏi cô muốn nhẫn kết hôn.

Cảm giác kia hình dung như thế nào nhỉ: chiếc nhẫn ở đây, người ở! Một tên con trai nói: bà xã, ở lại đây thật tốt.

Đang ở trong lúc Đông Thần phẫu thuật, chuyện tình bên ngoài cũng không nhỏ. Có một nhà truyền thông phát ra tin tức, trong một tổ chức danh hiệu bất lương có mấy thành viên sa lưới. Ở trong quá trình cảnh sát thẩm tra, bọn họ đã từng tham dự qua chuyện tình mang tội phóng hỏa giết người từng sự kiện một lộ ra ngoài, chỉ là làm người ta kinh ngạc nhất chính là, bọn họ lại chính là người gây ra họa đụng xe Phó thị trưởng. Có tin tức tiết lộ, tai nạn giao thông này cũng không phải là ngoài ý muốn, mà là có người cố ý sắp đặt, sau lưng che giấu một âm mưu to lớn.

Truyền thông càng ám chỉ nói, chuyện này và tranh giành chức thị trưởng có liên quan, mũi nhọn nhắm thẳng vào đối thủ chính trị của Phó thị trưởng.

Có thể tưởng tượng, bản tin tức này vừa tung ra, dư luận xôn xao.

. . . . . .

Lão Phương tắt ti vi, trầm tư một hồi, trong đầu vang lên lời Âu Dương ngày đó nói: điều tra những người khác. . . . . . Cái này nếu nói những người khác chính là họ sao?

Nghĩ thế, ông gọi điện thoại cho Âu Dương.

"Hello?" Nghe điện thoại chính là một giọng nam tính Âu Mĩ.

Lão Phương nhìn lại một cái trên điện thoại di động nhật ký trò chuyện, xác nhận không gọi nhầm điện thoại, lúc này mới hỏi: "Đây là điện thoại của Âu Dương sao?"

NICO: "Đúng, cô ấy ở bệnh viện, điện thoại di động quên mang rồi, ngài tìm cô ấy có chuyện gì không?"

Lão Phương vội nói không có chuyện gì quan trọng, sau đó cúp điện thoại. Ông tự giễu mà cười một chút, mặc dù nói không biết người đàn ông đầu bên kia điện thoại là thân phận gì, chỉ là rất dễ nhận thấy quan hệ không tầm thường với Âu Dương. Một lát sau, lão Phương đã hiểu được đối mặt: đây mới là Âu Dương mà mình biết, bên cạnh cô ấy làm sao có thể sẽ thiếu người theo đuổi đây?

Mà bên kia, bí thư Bàng lại như kiến bò trên chảo nóng, mặc dù bản tin không có xác minh nhắc tới tên của mình, nhưng mà lượng tin tức lộ ra đã khá lớn, đối thủ chính trị? Trước mắt mình đang cố gắng đem cháu trai đẩy lên vị trí thị trưởng, nếu nói đối thủ chính trị không phải nhắm thẳng vào mình sao?

Ông gọi một cú điện thoại để cho cháu trai tới đây, kết quả thằng cháu kia lại nói với ông: "Chú à, không thấy bà xã cháu đâu, cháu muốn đi tìm cô ấy một chút, có chuyện gì tối nay chúng ta lại nói được không?"

Bí thư Bàng nổi giận: "Mày thằng oắt con vô dụng, bây giờ đến lúc nào rồi còn chỉ lo vợ của mày, nó một người lớn sống sờ sờ, chẳng lẽ sẽ bỏ đi thật sao, mày nhanh chóng tới đây cho tao, nếu không chính mày lo liệu!" Vậy mà sau khi gọi cuộc điện thoại này, bí thư Bàng lại bắt đầu do dự, ban đầu chính là bởi vì đứa cháu này nghe lời cho nên ông mới cố gắng bồi dưỡng nó, nhưng mà bây giờ xem ra, người quá nghe lời cũng không được, một chút chủ kiến cũng không có.

Mà đầu điện thoại bên này cháu trai Bàng Thiên Thư cũng không phải sốt ruột bình thường, bởi vì không thấy bà xã, hôm nay sau khi thấy tin tức, cô ấy đã nói phải đi ra ngoài một lát, nhưng mà bây giờ đã qua nhiều canh giờ rồi, cô ấy vẫn còn chưa trở về, không biết có phải là xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay không.

. . . . . .

Bệnh viện, Âu Dương ở ngoài phòng mổ chờ, Tiểu Phàm ngồi ở trong phòng bệnh Đông Thần.

Đột nhiên, cửa phòng bệnh được mở ra, Tiểu Phàm vội đứng lên, hỏi: "Kết thúc rồi sao?" Khi thấy người ngoài cửa, hơi lắp bắp lấy làm kinh hãi, miệng vòng vo hỏi: "Cô là?"

Đứng ở cửa là một cô gái xa lạ, chỉ thấy cô ta hình như là nghĩ đến điều gì, hỏi: "Cô là Dịch phu nhân?"

Tiểu Phàm không trả lời, tiếp tục hỏi người phụ nữ kia là người nào, thời gian này, sẽ không có người đến thăm Phó thị trưởng đi.

Cô kia tiến vào mấy bước, đóng cửa lại, sau đó hiền lành nở nụ cười: "Tôi họ Chu, là cháu dâu thư ký Bàng."

Tiểu Phàm có chút khẩn trương, người phụ nữ này vừa tiến vào liền đem cửa đóng lại, nhất định là muốn nói gì hoặc là làm chuyện gì không thể để cho người khác biết. Tiểu Phàm lo lắng hơn, người phụ nữ này đến không có ý tốt.

Cô gái họ Chu nhìn thấu Tiểu Phàm khẩn trương, cô khoát khoát tay, nói: "Tôi lần này đến không có ác ý, vốn là muốn tìm Phó thị trưởng nói một chút vấn đề về chồng tôi, nhưng mà chỉ là nói với cô cũng như nhau."

Tiểu Phàm: "Cô nói đi, tôi nghe ."

"Tôi là đến cầu xin hai người một chuyện, chồng tôi anh ấy cái gì cũng không biết, cho nên tôi nhờ hai người không nên đem anh ấy liên luỵ vào."

Tiểu Phàm không biết người này là đang hát tuồng nào: "Bàng phu nhân, lời này của cô là có ý tứ gì?"

Bàng phu nhân đến gần mấy bước: "Cô không biết phải không? Truyền thông nói chuyện tai nạn xe cộ này là đối thủ chính trị làm, đây không phải rất rõ ràng là nói chồng tôi sao? Không sai, chồng tôi đúng là tranh vị trí thị trưởng với Phó thị trưởng Dịch, nhưng mà anh ấy thật sự là không hề làm gì cả, anh ấy đều là nghe lời chú nói làm việc."

Nói tới chỗ này, Tiểu Phàm coi như là hiểu, ý người phụ nữ này là thư ký Bàng mới là hắc thủ* sau lưng, mà chồng của cô ấy chính là trong sạch. Chỉ là lời này Tiểu Phàm nhất định không tin, thật sự trong sạch còn cố ý chạy tới nói rõ sao?

*: Bàn tay gây tội ác

Tiểu Phàm mỉm cười: "Bàng phu nhân, tôi vẫn là không hiểu, cô muốn nói gì?"

Lông mày ngọn núi nhảy lên, cô gái họ Chu hình như là quyết định chủ ý gì: "Tôi không muốn nhìn chồng mình bị chú của anh ấy lợi dụng, cho nên tôi có thể giúp các người lật đổ thư ký Bàng, nhưng mà các người phải bảo đảm không động đến một sợi tóc của chồng tôi!"

Tiểu Phàm bị vẻ mặt của người phụ nữ này làm chấn động một phen, bá đạo, ngoan tuyệt, Lục Thân Bất Nhận*, những điều này dùng từ nam tính hóa ở trên người cô ta lại vừa lúc thích hợp. Mà một người phụ nữ sao có thể làm như vậy, nguyên nhân không phải gì khác, chính là bởi vì cô ta phải bảo vệ người đàn ông của mình. Cho nên từ góc độ phái nữ đến xem, người phụ nữ này vẫn thật lợi hại.

*: Mất hết tính người, không nhận lục nhân, lục nhân bao gồm: Bố, mẹ, anh, em, vợ, con

Tiểu Phàm: "Chúng tôi tại sao muốn lật đổ thư ký Bàng? Tai nạn xe cộ chính là tai nạn xe cộ, nếu như các người không hề làm gì cả, như vậy nhất định sẽ có người chịu thiệt các người."

Cô gái họ Chu cười: "Cô và Phó thị trưởng thiếu chút nữa ly hôn chuyện này cô chưa từng quên đi, là thư ký Bàng làm, còn có buổi họp báo một lần kia của các người, chuyện quấy rối cũng có phần của ông ấy. Những chuyện này tôi đều là người chứng kiến, trong tay cũng có chút chứng cứ, chẳng lẽ cô không cần sao?"

"Cô nói đều biết cái gì?" Tiểu Phàm bây giờ đã có thể tin chắc Đông Thần trong sạch rồi, nhưng cô lại không có nghĩ thật tốt xem rốt cuộc là ai nhàm chán như vậy muốn đem hôn nhân của bọn họ ra đùa giỡn, vào lúc này nghe lời này, mới chậm rãi hiểu được, ở nơi này là nói đùa, quả thật liền là có hành động dự tính trước, mục đích là muốn cho Tiểu Dịch gây ra scandal ly hôn, nhân cơ hội phá hủy danh tiếng của anh, cũng phá hủy tiền đồ của anh. . . . . .

Tiểu Phàm bị ý tưởng này làm cho sợ hết hồn, khi đó Tiểu Dịch là vừa vội vàng chống đối với người bên ngoài, một bên vẫn còn tốn tâm tư đến bình phục mình không hỏi nguyên do tức giận sao? Khó trách anh bận rộn như vậy, mà càng làm cho Tiểu Phàm xấu hổ là, Tiểu Dịch bận rộn còn có thêm mấy nguyên nhân của mình: nếu như mình có thể có nhiều mấy phần tin tưởng đối với anh, nếu như lúc ấy cô có thể lý trí hơn một chút, như vậy thì sẽ không xuất hiện mặc cho người khác thiết kế hãm hại thế nào, cũng sẽ không chuyện buổi họp báo sau đó, có lẽ sau đó cũng sẽ không có tai nạn xe cộ. . . . . .

Thời gian này, Tiểu Phàm cực kỳ muốn đến gặp Tiểu Dịch, muốn ôm anh hôn anh, nói với anh ba chữ. Đã từng ở trên mạng thấy qua một cái gì đó rất có ý tứ: ở giữa "Em" và "Anh" thêm một chữ lời nói, bạn sẽ chọn thêm cái gì? Có thể cung cấp đáp án tham khảo rất nhiều: em yêu anh, em hận anh, em nhớ anh, em muốn anh. . . . . . Ngay lúc đó đối với Tiểu Phàm mà nói, có lẽ sẽ thêm một chữ yêu đi, dù sao bắt đầu từ rất nhỏ, cô cũng đã biết mình yêu người đàn ông nàyrồi, muốn gả cho anh. Nói thật cô yêu thật cuồng nhiệt, nhưng lại không có gì lo lắng.

Mà bây giờ, cô lại nghĩ đến một chữ thích hợp hơn: tin. Giờ khắc này cô điên cuồng muốn đến gặp Đông Thần, nói cho anh biết: em tin anh.

Chỉ là trước đó, cô còn có chút việc cần hoàn thành. Tiểu Phàm trấn định mở miệng: "Được, chỉ cần cô có thể lấy ra đầy đủ chứng cứ, chỉ cần chồng của cô thật sự không làm gì, chúng tôi sẽ không động đến anh ta. Chẳng qua tôi muốn xác nhận một chút, cô thật sự phải làm như vậy sao? Thư ký Bàng nhưng là chú của hai người. . . . . ."

Cô gái họ Chu cười: "Đều nói con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, sau khi kết hôn, người quan trọng nhất với tôi chính là ông xã. Ai muốn tổn thương anh ấy, tôi nhất định xông lên đầu tiên, thật vui mừng cô hôm nay đồng ý với tôi, không giấu gì cô, nếu như cô không phải đồng ý tôi...tôi cũng không biết tôi sẽ làm cái gì. . . . . ."

Tiểu Phàm âm thầm toát mồ hôi lạnh: đây là một người phụ nữ điên cuồng si tình.