Hai Tờ Di Chúc

Chương 21





Quay trở lại không kịp, Ái Lan liền rẽ vào một con đường mòn băng qua bãi cỏ xén, lắp sau rặng cây vông vang hoa vàng. Không phải là em sợ hãi gì hai cô gái điêu ngoa kia, nhưng em biết chắc rằng nếu đi qua mặt, thế nào họ cũng lên tiếng nói cạnh khóe, lỡ không kềm chế được tức giận em cũng to tiếng nói lại thêm phiền phức ra, trong lúc đầu óc em còn lo làm những việc có ích hơn.
Bích Mai, Bích Đào mải mê nói chuyện đến nỗi Ái Lan đứng ngay gần sau lưng mà không biết, chỉ cách nhau một đám lá vông vang rậm rì xanh ngắt. Thâm tâm em cũng không muốn nghe lén chuyện riêng của người khác. Nhưng vì chăm chú đi lánh mặt, bất chợt đến sát phía sau hai chị em, sau rặng vông vang, Ái Lan nghe rõ ràng hai tiếng : Chúc thư. Và em run lên sung sướng với ý nghĩ.
"Trời ! Lạy trời cho hai con nhỏ này bất ngờ lại ình cái chìa khóa mở cánh cửa bí mật thì tốt quá !"
Ái Lan tiến sát lại bụi vông vang mọc sát cái ghế dựa dài bằng đá trắng. May quá, đám lá chỗ này lại dày đặc, em chỉ cần cúi thấp đầu xuống một chút là đã che giấu được hết cả thân hình. Đôi tai lắng hết sức để nghe ngóng, không khác một tay thám tử nhà nghề đang rình bắt bọn gian phi.
Phía ghế đá bỗng... im lặng. Ái Lan nín thở đợi chờ, trống ngực đập thình thịch, chỉ lo bất chợt bị ho hoặc ngứa mũi hắt hơi thì nguy. Đột nhiên tiếng nói Bích Đào nổi lên, âm thanh đượm nhiều cay đắng :

- Chị Mai ạ ! Em chỉ sợ lỡ ra cái tờ di chúc thứ hai đó mà lại có thật thì nguy lắm. Cái gia tài khổng lồ của bác Doanh sẽ mất như chơi.
Cô chị hạ thấp giọng :
- Lạ thật ! Tại sao em lại cứ tin rằng cái ông cù lần ấy đã thay đổi ý định kia chứ ! Riêng chị, chị nhất định không tin là bác ta đã viết tờ di chúc thứ hai đâu ! Yên trí đi mà !
- Này, chị coi chừng con nhỏ Ái Lan đó ! Nó, thì nó không nghĩ như chị đâu ! Cứ xét cái cung cách nó để ý săn sóc giúp đỡ chị em hai con nhỏ Mỹ Ngọc, Mỹ Liên thì biết à ! Tuần trước nó đã mời hai đứa này tới nhà nó ăn bánh uống nước mà ! Em đích mắt trông thấy ! Vậy em thử hỏi chị. Tại sao nó lại đặc biệt chú trọng tới hai con bé quê đó dữ vậy ? Chắc nó đã đánh hơi được một cái gì rồi chứ ? Chà ! Cái con ranh ấy rắc rối can không nổi mà ! Em ghét nó ghê gớm ! Chỉ ngại là ông già nó mà cũng nhúng tay vào vụ này nữa thì mới là mệt ạ ! Ông ta có thể tìm ra được tờ di chúc mới đó cho chị coi !
Bích Mai vẫn thản nhiên :
- Tìm ra thì tìm ra, lo gì ? Dễ thường ba chịu bó tay đó chắc !
- Ủa ! Cái gì ! Chị nói sao ?
- Thôi ! Em cũng chẳng nên tìm hiểu làm gì nữa ! Chị đã bảo em cứ yên trí đi mà ! - Giọng nói Bích Mai bí hiểm - Em tưởng ba má mình sẽ để vuột mất cái gia tài mà nhà mình có quyền hưởng đó hả ? Còn lâu, à nghe ! Dễ thường thiên hạ không thấy là bác Doanh đã sống mãi với gia đình mình đó chắc ?

- Đúng thế ! Cung phụng ông già ròng rã ba năm trời bây giờ thừa hưởng toàn phần di sản của ông, công bằng quá xá rồi chứ còn gì ! Nhưng nói gì thì nói, chị Mai à, em cứ bực mình vì cái con ranh Ái Lan đó ! Thấy ghét quá ! Chuyện không ăn nhằm gì tới nó, mà nó cứ xía vô làm chi vậy không biết !
Bích Mai giọng khinh thường :
- Ối, thây kệ ! Nó muốn làm gì, cứ việc ! Tìm ra cái gì cũng mặc nó ! Không ăn nhằm gì hết ! Ba tụi mình có quyền, chẳng ai làm gì được ! Tiền của bác Doanh sẽ về tay ba má tụi mình hết !
Dứt lời cả hai chị em đứng lên thả bước đi dần ra phía ngoài vườn bông. Ái Lan nán lại phía sau bụi vông vang có tới gần năm phút sau mới bước ra, đưa mắt nhìn quanh. Bích Mai, Bích Đào đã mất hút. Em tiến lại phía ghế đá bỏ trống, ngồi xuống thoải mái, thở ra một hơi nhẹ thật dài. Và Ái Lan tự nhủ :
- Vậy thì vẫn còn hy vọng tìm được tờ di chúc thứ hai !
Thật ra thì Ái Lan vẫn nghi là tờ giấy quan trọng này có thật và trong đó nhất định là cụ Doanh đã ghi những lời sở nguyện là hủy bỏ các điều khoản của tờ di chúc thứ nhất. Tới khi gặp hai chị em Ngọc, Liên thì em lại đồng ý kiến với cha là tờ sau này cũng đã lọt vào tay nhà Phạm văn Phàm. Và dĩ nhiên là gia đình ông này ắt đã tiêu hủy cái tấm giấy tai hại ình đi chứ !… Ái Lan đã có một lúc thất vọng, định bỏ cuộc, thôi không điều tra tìm hiểu nữa. Nhưng bây giờ..., em bình tĩnh suy nghĩ :

"Vậy thì chưa đến nỗi thất vọng. Một điểm cần phải công nhận là, nếu tờ di chúc đó tình cờ lại lọt vào tay ông Phàm thì tất nhiên vợ và con ông ta sẽ chẳng dại gì mà nói hở tùm lum ra. Theo lời trò chuyện, chính thức thừa kế tài sản của cụ Doanh hiện cũng chưa có gì làm chắc… Vậy thì mình phải mau chân, lẹ tay... mới được.
Giống hệt luật sư Minh, Ái Lan có cái khả năng đặc biệt kêu bằng trực giác hay linh tính gì đó, khiến em có thể đoán biết được nhiều sự việc bí mật. Và giống như cha, lúc nào cũng sẵn sàng chấp nhận mọi cái cam go gai góc trong việc tranh đấu ột việc nghĩa. Luật sư Minh, ngoài việc tranh biện tại Tòa án, lại còn có một trí óc sắc bén, ngay đến các thám tử nổi danh cũng còn phải đến học hỏi kinh nghiệm của ông. Nhưng ông bận nhiều việc quá, thì giờ đâu cho phép ông để hết tâm trí vào vụ gia tài của cụ Doanh này được. Ái Lan biết rõ như thế hơn ai hết, nên trong việc hoạt động tranh thủ quyền lợi cho hai người bạn mới đáng quý, đáng thương này, em chỉ còn có thể đặt tin tưởng vào chỉ riêng một mình em mà thôi.
Nhưng hiện thời thì vẫn chưa thấy được một tia sáng nào về tung tích tờ di chúc đó cả. Nhất là về phía hai chị em Ngọc, Liên.