Hải Vương

Chương 4




Đảo Thần tiên thì ra chỉ là một hoang đảo.

Sáu năm về trước, Phượng Kỳ dẫn thuyền của mình, bao gồm tôi tớ và rất nhiều của cải có giá trị đến vùng Thụy An này thì dừng chân, từ đó cư dân trên đảo Thần tiên cũng nhiều lên trông thấy.

Lúc đầu, đội tàu xác định lấy nghề bắt cóc cướp giật mưu sinh, nhưng mọi người đều biết, Phượng Kỳ không phải là loại người ác độc mất nhân tính, những thuyền bè bị hắn cướp, nếu là thuyền quan phủ hoặc triều đình phái người tới hắn sẽ ác ý gây khó khăn,còn lại là những kẻ bị cướp đoạt khác,hoặc là gian thương, hoặc là ác bá.

Uy danh hải vương Phượng Kỳ cũng dần dần lưu truyền trong dân gian.

Về sau, hắn sử dụng nhiều phương thức cùng mánh khóe ở các bến cảng thành lập bến tàu dưới quyền của mình, không chỉ thế, thân phận thực sự của hắn là là diêm thương ( thương nhân buôn muối) lớn nhất Uyên quốc, chỉ là rất ít người biết về thân phận này.

Khi những sự thật này bày ra trước mắt Đoạn Cửu Ngân thì nàng kinh ngạc hồi lâu.

Còn nữa.............., trong Kỳ phủ, mấy vị nữ quyến kia không phải là thị thiếp của Phượng Kỳ, mà là những cô nương vô tình hắn cứu được trong nhiều năm đi biển.

Trong số các nàng, có nhiều người từng là con gái nhà quyền quý, là nữ nhi giang hồ, hoặc là những cô gái nhà thường dân cô nhi quả mẫu, đằng sau mỗi một người là những câu chuyện quá khứ đau buồn.

Hơn phân nửa trong số họ đều không có nhà để về, một phần cũng vì báo ân ơn cứu mạng mà cam tâm tình nguyện ở lại theo hầu.

Phượng Kỳ bề ngoài phong lưu vô độ, bộ dạng cười cợt, luôn toát ra vẻ lưu manh côn đồ, nhưng những cô gái được hắn cứu về không có một ai bị nhúng chàm qua.

Hắn ra tay hết sức hào phóng, còn đặc biệt xây dựng một trạch viện dành riêng cho những cô gái gặp nạn này, cho các nàng nơi đặt chân, hơn nữa không hạn chế việc họ ra ngoài ( xuất môn) kết giao bằng hữu, nếu tìm được ý trung nhân hoặc là có thể phó thác chuyện chung thân cả đời của mình cho bạn đời, hắn sẽ đưa ra một số tiền đáng kể cho các nàng làm của hồi môn.

Tất cả những việc làm này làm cho Đoạn Cửu Ngân bị mê hoặc, đồng thời cũng khiến cho lòng nàng trở nên kích động.

Kẻ có lời nói và cử chỉ mang theo nụ cười xấu xa, khiêu khích, thậm chí tồi tệ đến nỗi khiến người ta hận nghiến răng nghiến lợi như Phượng Kỳ, vậy mà chẳng biết từ lúc nào, ở bất cứ thời điểm nào nàng đều nhớ tới lông mày của hắn, mắt của hắn, khi hắn cười,...............

Nhớ hình ảnh hắn đứng lặng hồi lâu trong gió, vì cứu huynh đệ, thân nhiễm máu tươi, khuôn mặt quật cường kia rõ ràng đã khắc sâu vào tận đáy lòng nàng.

Nàng còn nhớ ngực của hắn, nụ hôn của hắn, hành động tùy ý trêu đùa của hắn.................

Cái kẻ xấu xa khốn khiếp kia từng khiến nàng hận đến tận xương tủy, khi hiểu rõ về hắn, tại sao lại càng quan tâm đến hắn?

Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều nữ nhân xuất hiện như vậy, trong nháy mắt, đáy lòng nàng có cảm giác mất đi thứ gì đó?

“Mấy năm qua, đã có mười mấy vị cô nương được Kỳ thiếu đứng ra làm chủ gả đi khỏi phủ, cuộc sống hiện tại của họ đều rất tốt, chỉ cần có thời gian, họ sẽ cùng với phu quân và con cái trở về Kỳ phủ thăm Kì thiếu............"

Giọng nói của Việt Phong chậm rãi vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ mơ màng của Đoạn Cửu Ngân.

Tệ hơn nữa, nàng phát hiện lòng nàng đang rất rối loạn, tất cả vì hắn mà làm cho rối loạn.

Thật không ngờ, Đoạn Cửu Ngân cũng có ngày hôm nay, rơi vào lưới tình mà không hề biết, muốn quay đầu lại cũng đã là dĩ vãng ( rơi vào quá khứ).

Việt Phong chăm chú quan sát vẻ mặt mất hồn của cô gái, tuy lúc này, nàng là tù binh của Phượng Kỳ, nhưng vị nữ tướng quân trẻ tuổi này lại để lại cho hắn một ấn tượng sâu đậm.

Còn nhớ rõ lần đó Lý Đại Phú vì muốn lấy lòng Phượng Kỳ, lén lút cố tình chỉnh nàng, nàng chẳng những không có nửa lời oán hận, ngược lại còn tiếp nhận sự khiêu khích của Phượng Kỳ.

Khi đó, hắn xem ở trong mắt, ghi ở trong lòng, cố ý không nhắc tới trước mặt Phượng Kỳ, hắn muốn nhìn một chút xem, Phượng Kỳ biết nàng bị Lý Đại Phú tự ý chỉnh nàng sẽ có thái độ gì.

Kết quả như hắn dự đoán, Phượng Kỳ quả nhiên vì nàng mà đau lòng.

“Đoàn cô nương, cô đối với Kỳ thiếu có phải đã động lòng?"

Đoạn Cửu Ngân không ngờ hắn sẽ trực tiếp hỏi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết trả lời như thế nào.

Việt Phong quan sát tỉ mỉ, bên môi còn xót lại nụ cười nhạt, ánh mắt sắc bén cực kì, thậm chí còn mang theo vài phần nhắc nhở:" mặc dù, Kỳ thiếu đầu óc khôn khéo, làm việc tàn nhẫn, nhưng về mặt tình cảm là người rất đơn thuần. Dù tương lai có xảy ra chuyện gì, ta không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương Kỳ thiếu"

Nàng chợt hiểu rõ, thì ra là hắn muốn thị uy với nàng.

Đoạn Cửu Ngân cười ngạo nghễ:" Những lời này của Việt công tử thật khiến ta bất ngờ, nếu ta thật sự có lòng với hắn thì sao?"

Nàng vốn không phải là người câu nệ tiểu tiết, một khi trong lòng thích một người cũng không phủ nhận.

“Trên thế gian có rất nhiều chuyện, người phàm như chúng ta không cách nào biết trước được ( dự đoán), ta với Phượng Kỳ tương lai sẽ thế nào ta cũng không biết, chỉ có thể nói, tình yêu của Đoạn Cửu Ngân ta được dựa trên việc cả hai đều yêu thích lẫn nhau.

Việt Phong không ngờ nàng sẽ thẳng thắng như vậy, có chút ngẩn người.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Đoạn Cửu Ngân thì hắn đã bị khí phách quật cường, kiêu ngạo tản ra từ nàng làm cho khuất phục.

Dù là thân nhi nữ nhưng nàng kiên cường, dũng cảm quả quyết, hơn nữa, không câu nệ tiểu tiết, thậm chí vì cứu những thuộc hạ kia ( ý chỉ lính của chị Ngân^^!), nàng can tâm trở thành tôi tớ cho Kỳ thiếu.

Nữ tử này toàn thân tràn đầy cỗ anh khí, dù chỉ tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn, hắn đối với nàng sớm sinh ra vài phần cảm tình ( thiện cảm, hảo cảm) cùng tán thưởng. Trên đời này, sợ rằng chỉ có người như nàng mới xứng đáng ở bên Phượng Kỳ mà thôi.

Trong mắt của Việt Phong, ánh nhìn này chỉ là tán thưởng, nhưng nhìn trong mắt người ngoài lại cảm thấy vô cùng chói (ngứa) mắt.

Phượng Kỳ không nghĩ tới Việt Phong lại thừa dịp mình không để ý, đi gặp Đoạn Cửu Ngân nói chuyện riêng, hơn nữa nhìn hai người họ hàn huyên ( nói chuyện, tán gẫu) cực kì vui vẻ.

“Kỳ thiếu? " Việt Phong lập tức cảnh giác, cảm thấy có gì đó không thích hợp, quay đầu thì nhìn thấy Phượng Kỳ đang từ từ đi tới đây, chưa kể tới trên mặt đối phương còn có một cỗ hơi thở khó chịu ( bài xích).

Kỳ thiếu chắc sẽ không........

Hắn không nhẫn được cười trộm trong lòng , xem ra vô luận là người cường đại cỡ nào, một khi đối diện với vấn đề tình cảm cũng sẽ trở nên ngây thơ.

Đoạn Cửu Ngân hơi ngẩn ra khi nhìn bóng dáng cao lớn Phượng Kỳ xuất hiện, hắn mặc một bộ nguyệt sắc trường sam ( bộ quần áo dài nam màu xanh nhạt hoặc xanh lơ ).

Lời nói vừa rồi của Việt phong bỗng vọng lại bên tai, gặp lại hắn, lòng nàng không khỏi xao động.

“Ta chỉ là cùng Đoàn cô nương tán gẫu chút chuyện trên đảo, nếu Kỳ thiếu cho là làm trò ( thực ra câu này em không hiểu chém bừa a TT^TT ), vậy ta không quấy rầy hai vị nữa ".

Dưới bóng cây gừa, chỉ dư lại hai người nhìn nhau, Phượng Kỳ mắt không chớp nhìn chằm chằm Đoạn Cửu Ngân. Cả người mặc xiêm áo màu tím nhạt nhẹ nhàng khoan khoái, gương mặt dù không tính là trắng noãn nhưng vô cùng tinh tế như ngọc, tư thế không có nửa điểm nhu nhược (yếu đuối ), ngược lại mang theo vài phần anh khí.

******************************

Từ sau khi trở lại đảo, hắn bận rộn giải quyết nội vụ trong phủ, chỉ dặn dò mọi người tiếp đãi nàng chu đáo.

Cứ đến nửa đêm, hắn sẽ lơ đãng nhớ tới đôi mắt quật cường của nàng, muốn ôm nàng vào lòng, ý muốn có nàng ngày càng mãnh liệt hơn.

Cho nên, hắn vất vả xử lý xong mọi chuyện, không nghĩ ngợi nhiều, ngay lập tức đi gặp nàng, thật không ngờ bắt gặp cảnh nàng cùng Việt Phong nói chuyện thân thiết đến mức chỉ còn thiếu cảnh hai kẻ độc thân chung sống với nhau.

Trong lòng rõ ràng là ghen tỵ nhưng hắn vẫn không thích biểu lộ quá nhiều tâm tư tình cảm ra bên ngoài, vì vậy hắn bèn mang vẻ không vui biến thành trêu chọc.

“Thân là áp trại phu nhân của ta!!! Tới đảo được mấy ngày, nàng đối với đảo Thần Tiên của ta thấy thế nào? "

Một câu áp trại phu nhân kia làm nàng nhớ tới những lời trêu đùa của những người dưới trướng hắn, trong khoảng thời gian ngắn, hai gò má hơi ửng hồng lên, vẻ mặt cũng có chút lúng túng.

“Lạc vương gia quả thực sống không tệ, dù ngài không ở triều đình làm quan cũng có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, chỉ có điều ( chỉ bất quá) ta cũng muốn làm cái người áp trại phu nhân gì đó như trong miệng của tên hải tặc kia. "

Người này rõ ràng lại đang muốn đùa giỡn nàng, nàng cũng không muốn lần nào cũng đều như ý hắn. Không nhẫn được lườm hắn một cái, xoay người muốn đi, đột nhiên bị hắn kéo cổ tay.

“Từ nay về sau, trước mặt ta đừng nhắc tới ba chữ chết tiệt Lạc vương gia kia, ta cùng với triều đình đã sớm không có quan hệ, còn nữa............, ta hôm nay là muốn cho nàng xem một vật."

Nói xong, không cho Đoạn Cửu Ngân có cơ hội phản kháng, hắn dẫn nàng chạy thẳng đến chuồng ngựa. Mặc dù đã ở trên đảo mấy ngày, nàng vẫn tuân theo nguyên tắc, chưa được sự cho phép của chủ nhân sẽ tuyệt đối không đi lại lung tung tránh cho phạm phải quy củ trong phủ.

Không thể ngờ diện tích chuồng ngựa bên trong phủ lại lớn đến thế, bên trong chuồng, nuôi hơn chục loài với những chủng loại khác nhau, đều là những loại ngựa thượng hạng.

Đáng chú ý nhất là một con ngựa màu đỏ thẫm, cao to kiện tráng, bắp thịt rắn chắc, chỉ đứng ở nơi đó thôi cũng tản ra một cỗ cảm giác oai phong như hổ*.

* hổ hổ sanh uy: oai phong như hổ

“Nó gọi là Hành Vân, là ái mã của ta "

“Hành Vân? " Đoạn Cửu Ngân ngẩn người, trong lòng đột nhiên giật mình.

Trên mặt Phượng Kỳ nở nụ cười, dẫn nàng vào chuồng ngựa, một tay vỗ vào mông ngựa:" Thấy thế nào? Nàng bất ngờ lắm đúng không? Có phải là..............nàng cũng có một con ngựa tên là Hành Vân đúng không?"

Hắn nhớ lúc nàng ngủ trong lòng mình thì miệng vẫn còn lẩm bẩm cái tên Hành Vân.

Đoạn Cửu Ngân không dám tin nhìn con đại mã màu đỏ thẫm trước mắt, không cầm lòng liền đưa tay vuốt nhẹ lên lưng ngựa, nó được chăm sóc rất tốt, màu lông trên mình còn lóe ra tia sáng như màu đỏ chói mắt của mảnh gấm lụa sang trọng!

"Làm sao Ngài biết. . . . . . Ta có một ái mã, cũng gọi là Hành Vân?"

Nội tâm nàng khó tránh khỏi kích động, đã bao lâu rồi, nàng chưa về nhà? Mấy ngày nay cùng đoàn thuyền của Phượng Kỳ phiêu bạt khắp nơi, nhưng ban đêm buông xuống, thỉnh thoảng nàng vẫn nghĩ về người thân.

Nhưng nàng tin tưởng Trần Thiều nhất định sẽ báo tin bản thân mình trước mắt vẫn an toàn nói cho phụ thân. Dùng tự do của mình đổi lấy tính mạng các huynh đệ, nàng chưa bao giờ cảm thấy hối hận.

Chẳng qua, khi nàng nhìn thấy con tuấn mã cũng tên Hành Vân này thì có chút âu sầu, hoài niệm trào dâng trong nội tâm sâu kín mà thôi.

Còn Hành Vân. . . . . . Giờ này Hành Vân của nàng có ổn không?

Ngay lập tức, Phượng Kỳ thông minh nhìn ra tia bi thương vụt lóe nơi khóe mắt của nàng, hắn biết nàng đang đau lòng hoài niệm gia quyến, đáy lòng có chút không đành:"Nàng có dám cỡi Hành Vân cùng đua mấy vòng với ta không? Chúng ta cùng tỷ thí một chút, nếu nàng thắng, ta sẽ cho người của ta thay nàng đưa thơ gửi về cho người nhà của nàng, thế nào?"

"Thật sao?" Đoạn Cửu Ngân trên mặt lộ ra vẻ kích động mạnh mẽ.

Phượng Kỳ thấy thế, nội tâm thực sự cảm thấy vui mừng, xem ra chính mình đang từ từ hiểu rõ được tâm tư của nàng."Là thật hay giả, đấu xong sẽ rõ."

"Tốt, đấu thì đấu, ai sợ ai chứ?"

Hai thân thủ mạnh mẽ, đồng thời nhảy lên lưng ngựa, hướng thẳng hậu viên rộng lớn của Kỳ Phủ mà phi, dưới trời xanh mây trắng, hai người một trước một sau, cùng nhau phi nhanh giữa đất trời bát ngát..

Nhìn qua khung cảnh xinh đẹp đó của hai người như một đôi uyên ương tình nồng ý đượm, rong ruổi giữa bầu trời xanh ngắt, dáng vẻ tiêu sái tuấn dật thu hút tầm mắt của những người khác.

"Thất cô nương, Kỳ Thiếu nhất thời muốn thử tìm cảm giác mới mẻ, hơn nữa mấy năm này Ngài cũng chưa từng đưa nữ nhân nào trở về, cô nương cần gì phải canh cánh trong lòng như vậy?"

Một góc Hậu viên thấp thoáng bóng dáng nghiêm trang của hai thiếu nữ, trong đó đáy mắt một người lóe lên tia hận ý, đôi tay ra sức xé rách chiếc khăn tay, như hận không thể đem chiếc khăn này biến thành Đoạn Cửu Ngân kia để hung hăng xé nát.

"Nhưng mà, cho tới thời điểm này, Ngài chưa từng dùng ánh mắt dịu dàng ân cần như vậy nhìn qua bất kỳ nữ nhân nào trong phủ, có thật Đoạn Cửu Ngân kia chỉ là nhất thời mới mẻ không. . ."

****

Kết quả, hôm đó Phượng Kỳ thua!

Nhưng trong lòng nàng biết rõ, hắn là cố ý thua nàng .

Hắn thực sự cho phép nàng viết thư gửi gia đình, còn tự mình phái người đưa thư đến Đoạn Phủ ở kinh thành, mọi chuyện giải quyết xong, lòng nàng có chút lo lắng.

Phượng Kỳ, rốt cuộc là nam nhân như thế nào đây?

Tại sao hắn rõ ràng là một người dịu dàng, chu đáo, lại luôn tỏ vẻ là một kẻ âm hiểm khát máu?

Còn nữa..., tại sao hắn từ bỏ chức vị Vương Gia dưới một người, trên vạn người, tới nơi hoang đảo không người này kiếm sống?

Nàng còn có rất nhiều hiếu kỳ đối với hắn . . . .

Dưới trời xanh mây trắng, Đoạn Cửu Ngân vừa kỳ lưng cho Hành Vân, vừa suy nghĩ lung tung.

Sau ngày đó, Phượng Kỳ tự nhiên đem ái mã Hành Vân của hắn đưa cho nàng, sau này nàng mới biết con tuấn mã Hành Vân này chính là Hãn Huyết Bảo Mã thượng hạng( con ngựa tốt nhất của các dân tộc nơi thảo nguyên), là con ngựa mà Kỳ Thiếu hắn tốn rất nhiều thời gian mới mang về Kỳ Phủ.

Không nghĩ tới hắn có thể đem chính con ái mã này tự mình tặng cho nàng, lần này tâm ý của hắn thực sự khiến nàng cảm động.

"Đoạn Cửu Ngân!"

Một tiếng gọi khẽ từ nơi không xa truyền đến, nàng ngẩng đầu nhìn lên, là Thất cô nương.

Từ ngày bước vào Kỳ Phủ, nàng đối với mọi việc trong phủ, ít nhiều có chút hiểu biết. Phượng Kỳ tuy là chủ nhân của Kỳ Phủ, nhưng lại cực ít khi làm ra dáng vẻ chủ nhân.

Đối với lai lịch của những nữ nhân trong phủ, nàng cũng có nghe qua, đại đa số trong họ là những cô nhi không có nhà để về, nhưng vẫn có mấy người mang thân phận đặc thù khác.

Tỷ như vị Thất cô nương dung mạo như thiên tiên này, nghe nói cha nàng từng là Chưởng Môn Nhân của tổ chức ám sát lớn nhất, tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, là anh em kết nghĩa với Phượng Kỳ, sau đó tổ chức ám sát này trong một đêm bị tiêu diệt toàn bộ, thê thảm vô cùng.

Mặc dù Phượng Kỳ tức tốc phái người đi cứu trợ, nhưng vẫn đến chậm một bước, lúc ấy chỉ cứu ra được Thất cô nương đang kinh hoàng, sợ hãi.

Mối bận tâm duy nhất của cha nàng chính lành tính mạng nhi nữ bảo bối của mình, trước khi chết cầu xin hắn chăm sóc nàng nhiều hơn.

Cho nên ở Kỳ Phủ, thân phận Thất cô nương so với người khác tự nhiên cũng cao hơn một bậc, hơn nữa Phượng Kỳ thường ngày đối với nàng lại cực kỳ ân sủng, hiển nhiên coi nàng như thân tình muội muội của mình, hết mực yêu thương.

Thất cô nương vốn tên là Nhiếp Tiểu Kỳ, khi còn bé cha nàng thường hay gọi nàng là Thất cô nương, vì vậy ở Kỳ Phủ, mọi người cứ thế đồng loạt kêu tên nàng như vậy.

Ngay từ ngày đầu tiên bước vào kỳ phủ, Đoạn Cửu Ngân đã có cảm giác Thất cô nương này đối với nàng dị thường bài xích, bất quá nơi ở của hai người không gần nhau, nên thường ngày cơ hồ không có cơ hội chạm mặt.

Không nghĩ tới nàng mới vừa đem thư giao cho người đưa thư do Phượng Kỳ phái tới, liền gặp phải vị Thất cô nương không dễ chọc này.

Nàng tứ tốn nhìn đối phương gật đầu."Thất cô nương có chuyện gì sao?"

Đối phương mặc một bộ sa y màu vàng nhạt, khuôn mặt nở một nụ cười mềm mại như hoa, nhưng đáy mắt lại mang theo nét khinh thường."Con diều của ta không cẩn thận vướng trên cành cây kia, ngươi đi lấy xuống cho ta."

Một bộ ra lệnh, không một chút xem nàng ở trong mắt.

Men theo hướng cánh tay nàng chỉ, quả nhiên Đoạn Cửu Ngân nhìn thấy một con diều đang đung đưa phiêu đãng trên đỉnh một cành cây nơi hậu viên.

Chẳng qua là nàng không hiểu, tại sao Thất cô nương lại bảo nàng đi lấy?

"Thế nào? Ngươi không muốn đi?" Nhiếp Tiểu Kỳ nhíu mày."Ta nghe hạ nhân nói, ngươi mắc nợ Kỳ Thiếu rất nhiều bạc, hôm nay thân phận là tỳ nữ, ngươi cảm thấy ta sai phái nhầm người sao?"

Nàng còn cố ý tăng thêm hai chữ hạ nhân như đang nhắc nhở nàng đừng quên thân phận của mình.

Đoạn Cửu Ngân khẽ nhíu mày. Mấy ngày nay Phượng kỳ cho người lo liệu xếp đặt, nàng không còn bị đối đãi như nô tỳ, nhưng vừa vặn qua buổi nói chuyện với Nhiếp Tiểu Kỳ ngược lại nhắc nhở nàng, thật sự là nàng còn thiếu Phượng Kỳ một khoản bạc chưa trả.

Bất quá, nhìn bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống nàng của Thất cô nương thật sự rất buồn cười nha.

Nàng thong dong để chiếc bàn chải xuống, nhìn chằm chằm Thất cô nương."Thất cô nương cần gì tức giận? Cô muốn ta đi lấy, ta sẽ lấy xuống giúp cô."

Dứt lời, nàng đi về phía cây đại thụ che trời bên cạnh, bắt đầu hướng nhánh cây trên đỉnh leo lên, khi còn bé nàng thường cùng các ca ca luyện công, leo trèo nên đối với độ cao như vậy nàng cũng không cảm thấy sợ hãi.

Thấy nàng càng trèo lên cao, mắt Nhiếp Tiểu Kỳ càng lóe lên vẻ đắc ý. Hừ! Trên nhánh cây kia đã bị nàng động tay động chân, nàng ta chỉ cần trèo nhiều thêm vài phần, nàng không tin không ngã chết nàng ta.

"Thất cô nương, nàng làm như vậy không phải có chút quá đáng sao?"

Mới vừa bước vào hậu viên đã nhìn thấy một màn kinh hãi , không ngừng lo lắng nhìn về phía Đoạn Cửu Ngân đang leo. Mặc dù nàng có võ công tự vệ, nhưng nếu không cẩn thận té xuống. . .

Nhiếp Tiểu Kỳ nhìn thấy người đi tới, khẽ cau mày: "Ta chỉ muốn nàng giúp ta lấy lại con diều, cái này thì có gì là quá đáng? Chẳng lẽ nàng không phải là do Kỳ thiếu mua về làm nô tỳ sao?"

Chữ chữ giễu cợt, nghe vào trong tai lại càng dị thường ác cảm.

"Đoạn Cửu Ngân, nàng rốt cuộc đang làm cái gì? Mau lập tức leo xuống cho ta!"

Một tiếng gầm lên, gây sự chú ý của tất cả mọi người trong hậu viên, quay lại thì thấy Phượng Kỳ vẻ mặt hết sức lo lắng, nhìn chằm chằm vào nữ nhân sắp leo đến ngọn cây. Cả người nàng căng cứng, một tay bám chặt vào thân cây đại thụ, tay còn lại thử đưa ra cố với lấy cánh diều không ngừng đung đưa trong gió trên cành cây kia.

Nghe được sau tai truyền đến tiếng rống giận dữ, trong lòng Nhiếp Tiểu Kỳ không khỏi giật mình.

"Kỳ Thiếu . . . . ."

"Phượng Kỳ. . . . . ."

Hắn không để ý tới hai người kia, chạy thẳng tới dưới tàng cây, bằng nhĩ lực cùng nhãn lực nhạy cảm, ngay lập tức, hắn cảm giác được nhánh cây kia phát ra vài thanh âm không đúng.

Trong lúc đó, Đoạn Cửu Ngân đang cố gắng trèo lên nhánh cây có vẻ chắc chắn kia với hi vọng lên cao thêm một chút thì bỗng nhiên cảm thấy thân thể đột nhiên trầm xuống, dưới chân mất cảm giác, cả người mất điểm tựa rơi xuống dưới.

Bốn phía vang lên tiếng thét, lần này, nàng cảm thấy bản thân mình nặng thì rất có thể đi đời nhà ma, nhẹ thì té gãy tay gãy chân, không ngờ tới thân thể của mình sẽ rơi vào một đôi tay mạnh mẽ, bình yên vượt qua nguy hiểm.

Phượng Kỳ tuy là thành công đón được nàng, nhưng hai người vẫn cùng nhau ngã xuống mặt đất, tư thái hết sức chật vật, bốn mắt giao nhau, nhất thời nói không ra lời.

"Kỳ Thiếu, người có sao không?"

"Phượng Kỳ, huynh té bị thương rồi?"

Từng tiếng hỏi han lo lắng truyền đến, trong nháy mắt, hai người đang ôm nhau trong không khí ám muôi, mập mờ giật mình quay về hiện thực.

Phượng Kỳ không để ý tới lo lắng của mọi người, hung hăng trừng mắt nhìn nữ nhân đang được bảo vệ gắt gao trong lồng ngực, bực tức gõ mạnh một cái lên đỉnh đầu nàng quát, "Đoạn Cửu Ngân, ai cho phép nàng trèo lên cái cây chết tiệt này?"

Nếu không phải là hắn kịp thời ôm được nàng, sợ rằng nàng đã tan xương nát thịt rồi, vừa nghĩ việc có thể mất đi nàng, hắn chỉ có thể ra sức giận dữ mắng mỏ để che dấu khủng hoảng, lo sợ trong lòng.

Mặc dù trước đây, Đoạn Cửu Ngân từng bị hắn ôm qua ôm lại mấy lần, nhưng hơn phân nửa lúc đó đều là hắn đùa giỡn lường gạt nàng, nên nàng liều chết muốn tránh, nhưng lúc này, nàng lại cảm thấy lần ôm này tạo cho nàng một cảm giác an toàn ấm áp.

Nàng len lén ngẩng đầu lên từ trong ngực của hắn."Ta. . . . . . Ta chỉ là thấy con diều của Thất cô nương mắc trên nhánh cây kia, nên muốn giúp nàng lấy xuống mà thôi."

"Người ta sai nàng leo lên cây nàng liền leo lên cây? Nàng biết nghe lời như vậy từ khi nào? Nàng có biết tình huống vừa rồi có rất nhiều nguy hiểm không hả?" Đồng thời đang mắng nàng, Phượng Kỳ đột nhiên trừng mắt về phía Thất cô nương, "Là con diều của cô nương quan trọng hay là mạng người quan trọng? Còn nữa..., ta không biết từ lúc nào người của ta có thể để mặc cho cô nương tùy tiện sai bảo?"

*Lúc trước bạn Huyền Phong có edit để Nhiếp Tiểu Kỳ xưng hô với Phượng Kỳ là ngài, ta, cô nương, ta…nhưng mình thấy như vậy không hợp với việc PK coi nàng ta là muội muội như trong đoạn trước nêu, vì vậy, mình mạo muội chỉnh sửa lại cho có chút hợp lý nhé

Nhiếp Tiểu Kỳ không nghĩ tới việc một Phượng Kỳ đối với mình trước giờ luôn luôn ôn hòa, lại vì Đoạn Cửu Ngân mà dùng thái độ thô bạo đối đãi với nàng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, khóe mắt nàng bỗng ửng đỏ, ngân ngấn nước mắt vì uất ức.

"Muội…Muội nghe nói nàng là nô tỳ được huynh mang về, lại, lại nghe nói nàng cũng biết chút ít võ công, cho nên…Cho nên…"

Phượng Kỳ nghiêm mặt hạ lệnh, "Từ nay về sau, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép tùy tiện ra lệnh nàng ta làm bất cứ chuyện gì, nếu không một khi bị ta phát hiện ra, lập tức trục xuất khỏi Kỳ Phủ!"

Từ trước đến nay, Nhiếp Tiểu Kỳ chưa từng bị hắn chỉ trích khiển trách, từ ngày phụ thân nàng qua đời, nàng đều được Phượng Kỳ cẩn thận bảo vệ trong Kỳ Phủ, tất cả tôi tớ trong phủ đều kính sợ nàng vì nàng là Đại Tiểu Thư tôn kính của Kỳ Phủ.

Hôm nay, ngay trước mặt hạ nhân, hắn nhẫn tâm trách mắng nàng, đáy lòng nàng đau xót, nước mắt cứ thế không thể khống chế mà tuôn rơi.

Nàng buồn bã trợn mắt nhìn Đoạn Cửu Ngân đang được Phượng Kỳ che chở trong lòng, sau đó xoay người rời khỏi nơi khiến nàng cảm thấy đau lòng, khó chịu này..

Việt Phong không khỏi lắc đầu một cái. Hắn đã biết biết Thất cô nương đối với Kỳ Thiếu có chút tâm tư, nhưng chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng.

Phượng Kỳ tức giận không kiềm chế được. Đoạn Cửu Ngân nữ tử ngu ngốc này, mặc dù trên danh nghĩa nàng là tỳ nữ của hắn, nhưng từ khi nàng bước vào đảo Thần Tiên này, hắn chưa bao giờ đối đãi với nàng như đỗi đãi với tôi tớ? Nàng lại không quan tâm an nguy của bản thân, làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế, thật là tức chết hắn!

Đây cũng là lần đầu tiên,Đoạn Cửu Ngân nhìn thấy Phượng Kỳ dùng thái độ hung dữ như vậy răn đe người khác, trong lòng cảm thấy đồng cảm với Thất cô nương.

"Cái đó. . . . . . Thật ra thì hôm nay là tự ta không cẩn thận, lúc trước ở nhà, ta cũng vẫn hay cùng các ca ca luyện tập võ công, rơi ngã bị thương lớn nhỏ cũng là chuyện bình thường thôi mà, vậy nên lỡ như có té xuống, cũng không có chuyện gì…."

Nàng chưa nói dứt lời, chỉ thấy sắc mặt Phượng Kỳ càng lúc càng khó coi.

Bị hắn dùng ánh mắt nghiêm nghị, âm trầm nhìn chăm chú không biết làm sao, nàng chỉ còn biết nhắm mắt cười trừ. "Thật. . . . . . Thật sự không sao mà, còn nữa vốn dĩ ta vẫn còn thiếu nợ ngươi, cái gì cũng không làm, như vậy không được hay cho lắm. . . . . ."

"Tốt, nếu nàng còn nhớ được chuyện nàng thiếu nợ ta, vậy ta sẽ để cho nàng từ từ trả nợ cho tốt."

Phượng Kỳ bị nàng làm cho phát hỏa. Hắn căm hận đứng lên, trên cao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, vô tội của nàng: "Nàng muốn trả nợ, ta cho nàng cơ hội trả. Việt Phong, bắt đầu từ ngày mai, an bài công việc trong phủ cho nàng ta, ngàn vạn lần không cho nàng ta có thời gian nhàn rỗi."

Quẳng xuống một câu, hắn mang theo một cỗ tức giận, xoay người bỏ đi.

Đoạn Cửu Ngân cảm thấy mình bị chửi rất vô tội, không hiểu gì nhìn về phía Việt Phong, lại nhận được tiếng cười vô lực của đối phương.

"Hai người các vị thật đúng là. . . . . ." Hắn phẩy tay mở ra chiếc quạt giấy, lắc đầu thở dài rời đi.

Lưu lại một mình nàng ngây ngốc tại chỗ, trái tim nàng tự nhiên có chút trống rỗng, đồng thời lại có chút kích động. Có phải Phượng Kỳ tức giận như vậy đều là vì nàng hay không?

Từ hôm trở về phủ đến bây giờ, Phượng Kỳ mỗi ngày đều rất bận rộn.

Thật ra, hắn là thương nhân buôn muối lớn nhất Uyên Quốc. Các cảng khẩu đều có tàu bè của hắn, buôn bán càng làm càng lớn, tài phú cũng càng ngày càng nhiều, danh hiệu của Thần Tiên đảo trên giang hồ dĩ nhiên càng ngày càng vang dội.

Hắn sinh ra là người của hoàng thất, sở trường cũng là công việc hoàng gia, mười mấy tuổi đã mang binh đi đánh giặc, vì giấc mộng giang sơn rộng lớn của Uyên Quốc mà lập được bao nhiêu chiến công hiển hách.

Hắn đã từng là Lạc Vương Gia, chiến công hiển hách, được vạn người kính phục, ngưỡng mộ.

Bây giờ cái danh Kỳ Thiếu, có tài phú vô số, so với bộ dạng trước đây đều giống nhau,được vạn người hâm mộ.

Nhưng tất cả những điều đó đều không mang lại niềm vui cho bản thân hắn.

Được rồi! Hắn thừa nhận bản thân mình gần đây rất phiền não, tất cả đều là bởi vì nữ nhân đáng ghét Đoạn Cửu Ngân kia. Nàng biết rõ trong lòng hắn, nàng là người hắn quan tâm nhất, nhưng nàng lại cố ý nhắc đến mối quan hệ chủ tớ chết tiệt kia…

30 vạn lượng nàng thiếu hắn, rõ ràng chính là hắn chỉ là đùa giỡn với nàng một chút, hắn vốn không để ý không so đo đối với danh nghĩa chủ tử kia từ lâu rồi, nàng lại không quan tâm, khăng khăng dứt khoát rạch ròi những thứ đó..

Nếu nàng nghĩ làm việc trả nợ là chức trách của nàng, được, vậy hắn sẽ thành toàn cho mong muốn của nàng.

『 Càng quan tâm đến một người thì người càng để ý những việc có liên quan đến nàng ta, Kỳ Thiếu, người yêu mất rồi! 』

Nhắm mắt lại, lời nói của Việt Phong lơ đãng hiện lên trong đầu hắn.

Mấy ngày nay, hắn cố ý không để ý tới sự tồn tại của Đoạn Cửu Ngân, sau đó lại nghe Việt Phong nói, hắn đã an bài từng việc, từng việc một trong phủ phù hợp với khả năng của nàng, hơn nữa hắn mỗi ngày không sợ làm phiền nàng, lúc nào cũng cho người theo dõi rồi thông báo lại hoạt động hàng ngày của nữ nhân đáng ghét như nàng.

Ngoài mặt, hắn tỏ vẻ rất phiền, ngoài miệng, hắn tỏ ý ngăn cản, nhưng tâm ý như một đứa nhỏ giận dỗi cảm thấy hài lòng, mong muốn mỗi ngày đều được biết nàng đang làm những chuyện gì.

Nghe được nàng trong lúc làm việc không cẩn thận cắt phải ngón tay, hắn sẽ thấy đau lòng.

Nghe được nàng cùng nam nhân trong phủ thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, hắn sẽ thấy ghen tỵ.

Nghe được nàng bị những nữ nhân khác trong phủ khi dễ, hắn sẽ thấy tức giận.

Cũng may, Đoạn Cửu Ngân cũng không phải là nữ tử mềm yếu, dễ dàng bị hiếp đáp, những kẻ muốn khi dễ nàng, cũng cần phải tự áng áng chừng chừng xem bản thân mình rốt cuộc có bao nhiêu khả năng để so đo với nàng. Hắn cũng chưa quên mồm miệng nàng độc ác, ngoa ngoắt như thế nào, quả thực hiệu quả khiến người ta cảm thấy không dễ chịu chút nào.

Cho nên, đột nhiên Việt Phong đưa ra kết luận như vậy, khiến hắn thực sự cảm thấy kinh ngạc.

Trong phòng ngủ ấm áp, sang trọng lộng lẫy, Phượng Kỳ thoải mái ngâm mình trong thùng tắm lớn, nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu không ngừng hồi tưởng khoảng thời gian mình và Đoạn Cửu Ngân quen biết, cả hai đã có mấy lần giao chiến.

Rõ ràng là một nha đầu xinh xắn, nhưng toàn thân một chút hương vị nữ nhân cũng không có; nhưng nếu nói nàng lỗ mãng, hung hăng giống một nam hài tử, thì cũng không đúng lắm.

Thỉnh thoảng kiều mỵ nhu nhược, thỉnh thoảng anh khí bừng bừng, rốt cuộc bộ dạng nào mới là diện mạo thật của nàng ta?

Đối mặt thế lực hiểm ác thì nàng bất khuất, một bộ dạng muốn cùng hắn phản kháng tới cùng.

Nhưng khi hắn bị người ta đánh lén, nàng oai hùng, dũng cảm ra tay cứu giúp, thậm chí vì tính mạng của hắn, không để ý đến nam nữ thụ thụ bất thân, trước mặt của mọi người sẵn sàng hút bỏ máu độc nơi bả vai hắn.

Thật là một nữ tử kỳ quái!

Nhưng mà. . . . . . Cũng bởi vì nàng kỳ quái như vậy, mới có thể vô tri vô giác hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hắn.

Đúng lúc hắn tỉnh người quay về hiện thực, thì truyền tới bên tai tiếng bước chân nhẹ nhàng, hắn vẫn như cũ nhắm mắt, đại khái cho rằng đó là Bảo Nhi, hắn nhớ mình đã phân phó, sau nửa canh giờ nha đầu này đem thêm nước nóng vào cho hắn.

"Rót nước vào xong, ngươi có thể ra ngoài." Hắn nhẹ giọng ra lệnh, để mặc đối phương chấp hành mệnh lệnh của mình.

Một lát sau, cảm giác được một dòng nước ấm đổ thêm vào trong thùng tắm, nhưng bên tai lại không có thanh âm om sòm quen thuộc của nha đầu Bảo Nhi kia.

Hắn mở mắt ra, đứng cạnh thùng nước đang đổ thêm nước nóng hóa ra lại là cái người làm cho hắn tâm tâm niệm niệm nhiều ngày nay - Đoạn Cửu Ngân.

Trong lòng hắn có chút kích động, có chút mong đợi.

"Tại sao là nàng?" Trong lòng hắn rõ ràng rất muốn nhìn thấy nàng, nhưng khi nhìn thấy nàng, khẩu khí của hắn lại không thể kiềm chế mà có chút ác liệt, gay gắt.

Đoạn Cửu Ngân nhìn dáng vẻ Phượng Kỳ trong làn hơi dày đặc, sống lưng hắn thon dài , mái tóc dài đen như mực, khuôn mặt thấm một lớp mồ hôi mịn màng lại càng thêm mị lực quyến rũ, làm cho người ta càng thêm mê muội hắn.

Nàng mạnh mẽ đưa tay trấn áp con tim đang nhảy nhót loạn xạ nơi lồng ngực, miễn cưỡng cười nói: "Bảo Nhi bị Việt công tử gọi đi, nói là có chuyện cần nói với nhau, nên nhờ ta tới đây phục vụ Ngài."

Mấy ngày nay, nàng được Việt Phong an bài làm việc ở hoa viên, cũng không mấy khổ cực, chẳng qua là từ hôm đó trở đi, vài ngày rồi nàng không nhìn thấy Phượng Kỳ.

Ngay cả chính nàng cũng cảm thấy tin nổi vào bản thân, trước kia thấy hắn, nàng cảm thấy ghét cay ghét đắng hắn, không biết từ lúc nào, trong lòng của nàng, trong tầm mắt của nàng, tất cả chỉ đều là hắn.

Ngày đó, nàng trèo cây lấy con diều xuống, bởi vì lo lắng cho nàng mà Phượng Kỳ hết sức giận dữ, sau đó, hắn vừa như muốn trừng phạt nàng, vừa như muốn trốn tránh nàng.

Mấy ngày đau khổ hành hạ, cũng đã làm cho nàng càng thêm hiểu rõ tâm tư của mình.

Nàng đã bất tri bất giác bị hắn mê hoặc, bề ngoài hắn hung ác, nhưng nội tâm lại vô cùng thiện lương, mồm miệng hắn mặc dù ác độc, nhưng có thể giúp nàng không biết bao nhiêu việc mà kể hết.

Xem ra chính mình ngày đó đã bỏ quên cảm thụ của hắn, mới khiến cho hắn vô duyên vô cớ bộc phát tính khí như vậy, hiện tại nhớ lại, nàng còn có cảm giác hắn có chút đáng yêu.

"Nếu nàng làm thay Bảo Nhi, vậy thì lại đây phục vụ cho ta." Phượng kỳ cố ý suy nghĩ lãnh đạm, vốn bản thân mình khi tắm cũng không thói quen đuợc người khác hầu hạ, nhưng nếu như là Đoạn Cửu Ngân thay thế, hắn cũng muốn gây khó khăn cho nàng một chút.

"Nước ấm còn chưa đủ, thêm chút nữa."

"Dạ, Kỳ Thiếu" Đoạn Cửu Ngân đang phục vụ như một hài tử bốc đồng, thấy gương mặt tuấn tú của hắn lộ vẻ căng thẳng, mày nhíu nhưng không có điểm tức giận, trong lòng nàng khẳng định chắc chắn nam nhân này vẫn còn đang giận nàng việc không thông cảm dụng tâm quan tâm chăm sóc của hắn.

Thật ra thì đối với những công việc nặng nhọc như thế này, nàng cũng không để ý, dù sao giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, nàng vẫn còn thiếu hắn 30 vạn lượng, mình không làm gì mà công khai tiếp nhận ý tốt của người ta, đó cũng không phải là tác phong của nàng.

Trong lòng suy nghĩ, bên tay cũng không nhàn rỗi, lại cho hắn thêm chút nước nóng.

Thấy nàng cứ từng gáo từng gáo múc thêm nước nóng, Phượng Kỳ nhíu mày, "Thêm nhiều nước nóng như vậy, nàng là muốn ta bị chết bỏng sao?"

"Được, vậy ta sẽ lấy thêm chút nước lạnh cho ngài ." Đoạn Cửu Ngân giọng điệu từ tốn, dáng vẻ bình tĩnh đem thùng nước lạnh đổ thêm vào trong thùng nước tắm của hắn.

Kết quả, Phượng Kỳ lần nữa trừng mắt nhìn nàng."rốt cuộc nàng có biết phục vụ người khác hay không, có phải muốn làm cho ta bị chết rét chết?"

Hắn cố ý chỉnh nàng, nhưng hôm nay Đoàn Cửu Ngân vẫn giống như xưa, vô luận hắn gây khó khăn thế nào, nàng tươi cười chào đón, kêu nàng sang hướng đông liền hướng đông, nói nàng qua hướng tây liền hướng tây.

Ngay cả ra lệnh nàng đến đấm lưng cho hắn, nàng cũng đáp ứng.

Rõ ràng lực đạo vừa đủ, nhưng hắn lại làm khó nàng, một lúc lại kêu lực quá mạnh, một lúc lại trách lực quá yếu, bị hắn khi dễ như vậy, nàng vẫn tuyệt nhiên không một chút phản kháng.

Cuối cùng, nàng làm cho hắn cũng cảm thấy vô vị tẻ nhạt. Hôm nay, rốt cuộc nàng là xảy ra chuyện gì? Hắn nhớ rõ tiểu tử thân hình hạt tiêu này mặc dù thân là tôi tớ, nhưng tính tình quật cường, khí tiết, là người không dễ dàng cúi đầu trước người khác mà.

Còn nữa..., nàng rất ít khi gọi hắn là Kỳ Thiếu, phần lớn là lấy Phượng Kỳ, Phượng Kỳ ...., hôm nay vì sao. . . . . .

Hắn đột nhiên quay đầu lại, bọt nước trong thùng tùy ý văng theo, hai người nhìn nhau, chỉ thấy trên gương mặt màu mật ong khỏe mạnh của nàng thấm một lớp mồ hôi mỏng.

Sợi tóc trên trán bị khí nóng hun đến ướt một mảnh, làm dáng vẻ của nàng hấp dẫn kiều mỵ không nói lên lời, đáy mắt nàng mỉm cười, không chút tức giận khi bị hắn khi dễ.

Đối mặt cùng nàng như vậy khiến hạ thân Phượng Kỳ lúc này truyền đến một dòng khí nóng, bắt đầu trào dâng nơi bụng dưới.

Trong nhất thời, không khí trong phòng tràn ngập khí tức quỷ dị, đột nhiên hắn kéo lấy cổ tay của nàng, tay kia kéo nàng ngã vào trong thùng nước tắm.

"A ──" Đoạn Cửu Ngân không nghĩ tới hắn lại có thể thô bạo như vậy, trong thùng nước vẫn như cũ ấm áp, mà hắn sau khi khiến nàng không kịp phòng bị, hung hăng hôn lấy đôi môi của nàng."Ưmm . . . . . Phượng. . . . . . Phượng Kỳ. . . . . ."

"Ta thấy có vẻ vừa rồi khi gọi tên Phượng Kỳ, nàng dường như hết sức vui vẻ."

Phượng kỳ muốn trừng phạt, thầm suy nghĩ day cắn đôi môi mềm mại của nàng.

"Đừng làm rộn. . . . . . Có người bên ngoài. . . . . ."

"Ta việc quái gì phải quản có ai hay không, Đoạn Cửu Ngân, là nàng chọc ta trước đấy!"

"Ưmmm. . . . . . Ta chỉ không hi vọng ngài tiếp tục giận ta, ưmm. . . . . ."

"Nàng, nữ nhân ngu ngốc này, đã biết ta rất tức giận, tại sao còn không sớm nói xin lỗi? Không được, mấy ngày nay nàng khiến bản thiếu gia ta không vui, bản thiếu gia quyết định tự mình trừng phạt nàng, tiểu yêu tinh này, tối hôm nay ta liền đem nàng ăn sống nuốt tươi, ăn vào trong bụng, một cây xương cũng không còn thừa. . . . . ."

Nụ hôn của hắn nhiệt tình, đầu lưỡi tùy ý chạy loạn trêu chọc từng điểm mẫn cảm trên cơ thể của nàng.

Hơi thở Đoạn Cửu Ngân gấp gáp, hô hấp dồn dập, hai gò má nóng ran đỏ bừng. Người này nói chuyện xấu xa, không ngại ngùng như vậy, vậy mà không khiến nàng có nửa phần chán ghét.

"Phượng Kỳ. . . . . ." Nàng động tình ở trong ngực hắn, khẽ gọi lên tên của hắn. "Phượng Kỳ. . . . . . Ta. . . . . . Thật ra ta chỉ là muốn nói cho chàng biết, ta thích chàng. . . . . Uhm . . . . ."

Giờ phút này, những lời nói ra chỉ lộ vẻ dư thừa, chỉ còn dư lại âm thanh rên rỉ, kiều mị khiến người nghe thấy thêm đỏ mặt vang vọng khắp phòng. . . . . .