Hàm Bao Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ

Chương 8: Ngài Nguyên soái áp đảo Bush 2




Bush… Ngay trước mặt mình bỏ trốn cùng thằng đàn ông khác  —— Ngài Nguyên soái thật thì hiện tại đang suy diễn lung tung.

Sau khi Bush đi rồi, trong viện lại thêm một đám người nữa tới, tùy tiện đào một cái lỗ ném hắn vào. Không quan tâm tới tình cảnh của bản thân, ngài Nguyên soái chỉ nghĩ tới một màn kia.

Tên kia… Là cha của một trong những chậu dã loại Bush gửi tới sao? Gã ta và mình đồng thời cùng xuất hiện trước mặt Bush, vậy mà Bush lại thấy gã tốt hơn mình. Quả nhiên…

Quả nhiên là mình đã tới chậm một bước sao?

Nếu mình sớm tỉnh lại một chút thì tốt rồi, lúc đó không có ai khác, Bush chỉ có thể chọn một mình mình thôiiiiiii! (Không hổ là suy nghĩ của zai tân vạn năm ế vợ không có lấy một chút tự tin)

“Em không thương anh sao?” Lotus như nghe được tiếng lòng của mình.

“Không! Em đương nhiên yêu anh mà!” Một thanh âm khác bỗng nhiên vang lên, hàm nghĩa trong đó lập tức hấp dẫn toàn bộ chú ý của ngài Nguyên soái, lúc này hắn mới phát hiện thứ đang phát ra âm thanh không phải là lòng của mình, mà là hai người, một lông dài, một lông ngắn.

Bởi vì rất nhiều thực vật vừa có nhuỵ lại vừa có nhị, nên người hành tinh thực vật phân biệt giới tính rất kém, xin hãy thứ cho ngài Nguyên soái không thể hiểu được định nghĩa nam nữ của người trái đất.

Hai người kia bắt đầu nói chuyện, ngài Nguyên soái ban đầu còn tự hỏi mình liệu có nên rời đi thì tốt hơn không, nhưng mà nhìn bốn phía, phát hiện trừ hắn ra, xung quanh còn rất nhiều thực vật, nếu hai người này không ngại bị người khác vây xem, vậy thì ngài Nguyên soái quyết định tạm thời nghe bọn họ tán gẫu một chút thử xem thế nào. “Vậy tại sao hôm qua em lại đi cùng thằng đàn ông khác? Ngày hôm qua là Giáng sinh, em rõ ràng đã nói muốn mừng Giáng sinh cùng anh mà!”

Thanh âm của lông ngắn càng lúc càng lớn. Nếu như lúc này ở hình người, hai tai ngài Nguyên soái hẳn đã dựng đứng lên nghe ngóng rồi, thế nhưng ngài Nguyên soái hiện tại chỉ là một thân cây, cành cây cũng không biết đã bị cắt trụi từ lúc nào, vì thế ngài Nguyên soái đành phải dựng cái JJ ở đầu cành lên— khụ… không phải…! Là bông hoa màu đỏ trên cành lên.

“Người đó là anh trai của em, em đã nói với anh rồi mà, anh ấy mang một cành táo từ quê lên muốn em mang đến gây bất ngờ cho mẹ, em chỉ cùng anh ấy ra bãi đỗ xe lấy đồ thôi, vốn muốn ăn cơm với anh, ai ngờ vừa quay đi quay lại, anh đã không thấy tăm hơi, em còn tưởng rằng ——”

Thanh âm của lông dài nghe là lạ, nếu tinh thông tiếng Anh của trái đất một chút, ngài Nguyên soái sẽ hiểu, loại kỳ lạ này chính là oan ức.

Bông hoa trên đầu Nguyên soái đột nhiên run lên một cái.

“A!? Nói vậy… Xin lỗi anh hiểu lầm em, cục cưng! Anh… Em xem anh…” Lông ngắn đang vò đầu bứt tai, lông dài phía đối diện bỗng nhiên bám vào bả vai đối phương, nhếch miệng một cái (thật ra là mỉm cười), sau đó miệng lông dài cắn lên miệng lông ngắn.

Hai người cắn nửa ngày mới nhả ra, sau đó lông ngắn bỗng nhiên lấy một cái hộp từ trong túi quần, mở ra bên trong là một viên gì đó tròn tròn sáng lấp lánh.

“Chúng ta kết hôn đi!”

Câu này Nguyên soái nghe hiểu, bởi vì hiểu, cho nên hắn kích động: Hóa ra cầu hôn còn có thể như vậy!

Hắn lại học thêm được một chiêu nữa!

Lông dài phía đối diện mồm giật giật há to.

“Em… Em như vậy là đồng ý rồi? Anh… Anh quá kích động! Anh phải ghi lại thời khắc này.”

Miệng nói xong, lông ngắn nhiệt độ cơ thể đột nhiên tăng cao lại bắt đầu mò túi quần, một lúc sau rút từ túi quần ra một con dao nhíp.

HARRY LOVE JEAN

Soạt soạt vài cái, lông ngắn khắc lên thân cây bên cạnh một hàng chữ.

Lông dài mồm lại bắt đầu giật giật, sau đó đoạt lấy dao của lông ngắn, ở sau chữ JEAN khắc thêm mấy chữ:

HARRY LOVE JEAN LOVE HARRY

“Cái cây này chính là chứng nhân tình yêu của đôi ta, sau này kỷ niệm ngày kết hôn mỗi năm sẽ tới đây, còn phải mang theo con tới…”

Hai người rất vui vẻ, Nguyên soái thì bực bội.

Cho dù là ai thì tự dưng bị xăm mấy chữ lên người cũng không thể vui vẻ được đúng không? Hơn nữa trên người khắc tên của người khác, còn love love cái gì, sau này vợ thấy được thì làm sao bây giờ? Trước khi cầu hôn phải đi lột da mới được. -_-

Trong lòng nghĩ, Nguyên soái đang định cử động, lại thấy lông dài động trước.

“Này… Lúc cầu hôn, ánh trăng có, nhẫn có, nhưng hình như vẫn thiếu cái gì đó?” Lông dài có chút rụt rè ngẩng mặt lên.

“Thiếu cái gì?” Lông ngắn ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau, tầm mắt của bọn họ đồng thời theo mùi hương bay đến ngẩng lên một góc 90 độ, dừng trên JJ đo đỏ của Nguyên soái.

“Em nói đúng, anh đã quên mất hoa, em chờ một chút, anh lập tức hái xuống cho em ——”

Ở trên thân ta khắc love love thì thôi đi, còn muốn ngắt hoa của ta? Nguyên soái nổi giận rồi, hắn quyết định mở miệng.

Vì mở miệng, hắn liền biến thành hình người. Vì thế khi lông ngắn đáng thương quay người quyết định đi hái hoa, thì lại đâm sầm vào bả vai Nguyên soái.

Lông dài: “=. =”

Lông ngắn: “=0=”

Hoàn toàn không có cảm giác áy náy khi dọa sợ đối phương, ngài Nguyên soái nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Ngươi có biết Bush đang ở đâu không?”

“Híc… Già hay trẻ?” Đây là bị lông ngắn bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.

“Trẻ.”

“Bush trẻ mà ngài nói, chắc là ở Nhà Trắng, nhỉ?” Đây là lông dài trước bị dọa đến sắc mặt tái nhợt sau bị mê hoặc đến hai má phiếm hồng.

Gật đầu, hỏi xong vấn đề của mình, ngài Nguyên soái phất tay áo, mang một thân love love đi.

“Này…” Nhìn vị trí nguyên bản của đại thụ giờ chỉ còn một cái hố to đen sì, thanh âm lông ngắn hơi hơi run rẩy. Nắm chặt tay bạn gái, cậu ta cũng thấy tay đối phương run dữ dội, “Đừng sợ…”

“Em…” Thanh âm bạn gái hơi do dự.

“Đừng sợ!” Lông ngắn cố gắng khiến cho thanh âm của mình càng thêm kiên định tin cậy.

“A a a, em quên mất! Tiền tổng thống Bush đã chuyển đi rồi! Anh đẹp trai phía trước mau dừng lại a a a!”

Nhìn bạn gái trong lòng muốn giãy khỏi cái ôm tin cậy của mình để đuổi theo “Nam quỷ”, lông ngắn chua xót lau khóe mắt, quyển sách kia nói không sai, “Nam nhân đến từ sao Hỏa, nữ nhân đến từ sao Kim”, gân não của cả mình và bạn gái mình quả nhiên không phải — thuộc cùng một hành tinh.

+++++

“Lừa đảo, người hiện tại ở Nhà Trắng là Obama.” Đứng trước cửa Nhà Trắng, ngài Nguyên soái mặt không biểu tình nói.

Ngay lúc không biết làm gì tiếp theo, hắn chợt nhớ ra khi trước gửi hoa tới nhà Bush có ghi lại địa chỉ, trong quang não sử dụng vệ tinh định vị vị trí của mình, ngài Nguyên soái một lần nữa bước lên con đường đi tìm nhà của Bush.

Hắn định đi từ từ tới, trên đường còn phải tự hỏi làm sao để biểu hiện tốt một chút trước mặt Bush, đúng rồi, còn phải mua một cái nhẫn~

Khi ngài Nguyên soái còn đang chậm rãi vừa đi vừa tự hỏi, trong hoa viên dưới lầu nhà Hồ Bất Thích, vị trí nguyên bản của ngài Nguyên soái đã nhiều thêm mấy cái cây.

“Các ngài sao lại tới đây?” Nhìn ba vị đại gia một trái hai phải bên cạnh, thượng tá Typo sắp phát điên.

“Là đội trưởng tiền nhiệm đội thân vệ của Nguyên soái, bảo vệ an toàn của ngài Nguyên soái là sứ mệnh cao cả của tôi!” Trung tướng Naluter lời nghiêm nghĩa chính vẫy cành cây, trong cái vẫy cành này, mơ hồ bay ra một mùi hương hoa hồng kỳ dị như có như không.

“Là bộ trưởng tiền nhiệm bộ bảo an của đế quốc, bảo vệ an toàn cho vì tinh tú của đế quốc——ngài Luther Farah cũng là sứ mệnh cả đời của tôi!” Trung tướng Are nối đuôi nghiêm túc vuốt mông ngựa. Là nịnh đó

“Là…”

Thiếu tướng Kanbies chưa lên tiếng đã trực tiếp bị trung tướng Naluter và trung tướng Are xem nhẹ.

Là đội trưởng đương nhiệm đội thân vệ của ngài Nguyên soái, thượng tá Typo tỏ vẻ áp lực rất lớn. Đương nhiên, một trong những thủ trưởng của hắn ta, bộ trưởng đương nhiệm bộ bảo an của đế quốc áp lực còn lớn hơn nữa: Mấy vị lãnh đạo tối cao của đội quân Kim Tự Tháp thuộc đế quốc hiện giờ đang tụ tập trong một cái hoa viên nho nhỏ tại một hành tinh nào đó. (Vâng, cả cái vị quan trọng nhất, đến nay vẫn chưa tìm được kia nữa!)

Lúc này nếu địch quốc phóng một cái tên lửa tới, thậm chí không cần tên lửa, chỉ cần chút thuốc súng thôi, đế quốc liền lâm nguy rồi!

Tuy rằng bây giờ là thời kì ngừng chiến, mấy vị tướng quân đều có ngày nghỉ, nhưng thành viên đội thân vệ phụ trách an toàn của bọn họ thì làm gì có thứ xa xỉ đó, trên đất của mình thì không sao, mỗi tấc đất những vị quan lớn này đến hoặc có thể đến, đều đã được đội thân vệ cẩn thận kiểm tra qua, mấy vị quan lớn có thể tự do hoạt động.

Nhưng mà “Không sợ kẻ địch ranh như sói, chỉ sợ đồng đội dốt như heo”, câu ngạn ngữ cổ không biết nghe được ở đâu này quả nhiên là đã trải qua khảo nghiệm của thời gian, bọn họ nhọc lòng bảo vệ Nguyên soái vô cùng cẩn thận không hề có sai sót, kết quả kẻ địch thì không thấy tới, ngược lại mấy tên quản lý của cục quản lý môi trường đô thị (trung tâm gieo trồng thực vật thuộc cục quản lý môi trường đô thị) ngu ngốc dám bắt cóc Nguyên soái gửi đến hành tinh khác!

Sau một khoảng thời gian dài không thể liên lạc với Nguyên soái, quân đội bọn họ loạn thành một đoàn, bộ bảo an quốc gia phải điều động hết nhân lực vật lực, mới phát hiện ngài Nguyên soái bị đưa đến trái đất.

Đem hành trình vốn phải mất mấy ngày đè ép xuống chỉ còn một ngày, vì muốn đi nhanh hơn, còn phải sử dụng vài trạm vượt không gian đang trong thử nghiệm, cửu tử nhất sinh đuổi được tới vị trí của Nguyên soái, liền thấy cảnh Nguyên soái của bọn họ đè một người.

“Sự kiện giữa các hành tinh nha!”

Trước khi đến đây thượng tá Typo đã tìm hiểu kỹ càng nên tất nhiên biết: Đây là khu trọ của người ngoài hành tinh thuộc lãnh thổ Hợp chủng quốc Hoa Kỳ trên trái đất.

Bọn họ cũng không phải là kiểu người không hiểu pháp luật giữa các hành tinh đối với cư dân của hành tinh khác, ở đây chỉ cần tùy tiện làm một người bị thương thôi cũng có thể gây ảnh hưởng đến quan hệ giữa các hành tinh. Vì thế thành viên đội thân vệ lập tức giả mạo cảnh sát địa phương đem hai vị nạn nhân đi, đưa đến bệnh viện gần đây, sau khi đảm bảo đối phương sẽ không kiện lên tòa án xuyên hành tinh, mới quay lại thì phát hiện ra ngài Nguyên soái lại không thấy đâu nữa rồi.

Đương nhiên, sau khi biết lần đó là người của cục quản lý môi trường đô thị gây ra: Nhân viên tuần tra đô thị đang theo thường lệ đi kiểm tra thì thấy ngài Nguyên soái bên vệ đường, thấy rằng sẽ mất mỹ quan thành phố, nên mang Nguyên soái về cục.

Thượng tá Typo đã không còn gì để nói… Đầu năm nay, ban ngành làm việc có hiệu suất cao nhất các hành tinh chẳng lẽ là cục quản lý môi trường đô thị? Sao dù ở đâu, cũng có thể ra tay nhanh hơn quân đội như vậy?

Nhìn mấy vị quan lớn cách đó không xa, tự cho là mình ngụy trang rất tốt lừa được mắt người khác, thượng giáo Typo thở dài: Các ngài nghĩ loại cây như các ngài có thể sinh trưởng ở cùng một nơi sao?

Nhìn bên này xem, hoa đại vương, thường sinh trưởng trong rừng rậm nhiệt đới, nở trên thân dây leo ký sinh, dựa vào việc hấp thụ dinh dưỡng của cây to mà sinh tồn.

Nhìn bên kia kìa, cây bụi thấp sa mạc, nghe tên là biết ngài phải mọc ở sa mạc.

Còn có đây nữa, bạch đàn, đừng nói là chỉ sinh trưởng ở thảo nguyên nửa khô hạn, chỉ cần nhìn cái bộ dạng cao ngất trời của ngài, đã bắt mắt lắm rồi!

So với bọn họ, thượng tá Typo cảm thấy mình đại khái là đáng tin cậy nhất: Hoa cúc, giả làm một cây cúc nở đông chắc cũng giống đúng không?

Mấy người này chinh chiến lâu như vậy, mà không hiểu đời, bản thân mình phải trông coi họ nhiều thêm một chút mới được. Thế nhưng đội viên đội thân viện mình mang đến không được, không có loài sống được trong mùa đông, hơn nữa cũng không có những loài thường sinh trưởng trên trái đất, mình phải liên hệ với chính quyền hành tinh yêu cầu phái thêm người đến mới được.

Đang nghĩ, Typo bỗng phát hiện thấy có một cây cỏ nhỏ đang vẫy vẫy lá dưới thân mình, mí mắt hắn bắt đầu giật giật.

“Xin hỏi ngài là thượng tá Typo?” Đây là một cây cỏ đuôi trâu, có tập tính mọc thành bụi, ưa thời tiết lạnh, loại cỏ này đâu cũng có thể thấy được, vì vậy mà ban đầu hắn không hề chú ý tới.

Một đám cỏ đuôi trâu lúc nhúc chen chúc nhau vẫy lá với hắn, Typo cuối cùng cũng nghe rõ tiếng bọn họ nói.

“Ngài thượng tá, chúng ta có thể giúp ngài bảo vệ Nguyên soái và các tướng quân!”

“Đúng đúng! Chúng tôi khó bị phát hiện nhất! Người khác tuyệt đối sẽ không chú ý tới chúng tôi!”

“Chúng tôi tuy rằng chỉ là cỏ nhỏ, nhưng là số lượng nhiều! Cây nhiều thì lực lớn!” Một đám cỏ nhỏ líu ríu.

Typo nghe đến mức đầu choáng váng, một lúc sau, hắn tự đè lá cây của mình xuống, ý bảo đám cỏ bên dưới im lặng.

“Mọi người có thể tới thật sự là quá tốt, đúng vậy, các cậu là những bảo vệ không dễ bị bại lộ nhất.” Cũng là gián điệp người khác không ngờ tới nhất, đương nhiên, những lời này Typo chỉ giấu trong lòng không nói ra.

“Tôi đang định xin viện trợ thì các cậu lại tới, bộ trưởng bộ bảo an quốc gia ngài Micheal thật là liệu sự như thần.” Bản thân mình còn chưa nghĩ ra nên điều loài nào tới, bộ trưởng thế mà đã chọn được người phù hợp rồi, không hổ là bộ trưởng nha! Typo trong lòng bội phục.

“Không, chúng tôi không phải do ngài Micheal phái tới.” Uốn éo vẫy vẫy lá cây nho nhỏ, đám cỏ đuôi trâu lại bắt đầu líu ríu đồng loạt nói chuyện.

“A?! Không phải?” Typo ngây ngẩn cả người.

“Chúng tôi là do ngài Kefir phái tới.”

“Ngài Kefir?” Trong đầu không ngừng so sánh loại trừ tên những vị đứng đầu các ngành các cấp, Typo suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra vị nào tên là Kefir, “Xin hỏi vị đó thuộc ngành nào?”

“Bộ quản lý môi trường đô thị.” Đám cỏ nhỏ trăm miệng một lời.

Typo không lên tiếng, sau đó, hắn bỗng sâu sắc cảm thấy: Ngành thâm tàng bất lộ tài năng không để lộ ra ngoài nhất đế quốc, phải là bộ quản lý môi trường đô thị mới đúng.

Đúng lúc đó, một thanh âm sợ hãi truyền từ dưới đất lên, toàn bộ người hành tinh thực vật ở đây đồng loạt cúi cành ngó xuống ——

“Xin chào, tên tôi là Anny, đến từ hành tinh Annelida.”

Người hành tinh Annelida, bản thể là động vật cơ thể phân đốt sống trong đất —— con giun.

Người hành tinh thực vật ngồi xuống (?) cẩn thận quan sát, quả nhiên bên trong đám đất đen cạnh chân trung tướng Are thấy một cái hình như là cái đầu nho nhỏ tròn tròn nhô ra.

Cảm giác bản thân bị nhìn chăm chú, Anny có chút thẹn thùng, rụt rụt cái đầu nho nhỏ tròn tròn.

“Tôi biết ngài Nguyên soái của các người đang ở đâu…” Tựa như cố gắng lấy hết toàn bộ dũng khí của mình, Anny lớn tiếng nói ra, thế nhưng theo số lượng từ tăng lên thì âm lượng lại càng ngày càng nhỏ, thành ra mấy từ cuối cùng không thể nghe thấy.

Con giun nhỏ này đã đem tới tin tức phải nói là tốt nhất đối với thượng tá Typo trong đoạn thời gian gần đây! Kích động một cái, lá cây của thượng tá Typo rụng một mảng, vừa lúc rớt trúng đầu Anny, sau đó cái đầu nho nhỏ tròn tròn kia rụt nhanh lại, dường như biến mất.

Thượng tá Typo cố nén kích động, “Được rồi nữ sĩ, nếu lời ngài nói là thật, xin mời đưa ra chứng cứ.”

“Lúc ngài Nguyên soái bị đưa đi, em trai tôi vẫn còn bám trên rễ cây của ngài ấy, kết quả cũng bị mang đi theo, nó vừa mới điện cho tôi báo bình an, nó nói Nguyên soái đã bắt đầu trở về rồi.” Anny nhỏ giọng nói.

“Cái gì!” Thượng tá Typo kích động, “Xin hỏi có thể giúp tôi liên hệ với em trai ngài không?”

“Á —— giờ không thể liên lạc được với Justin.” Anny yếu ớt nói.

“A? Là vậy à…” Dù thế, thượng tá Typo vẫn thở phào một cái.

Kinh nghiệm nhiều năm nói cho hắn biết con giun nhỏ trước mặt không nói dối, huống chi cô ta cũng không có lý do để nói dối, người hành tinh Annelida và bọn họ vẫn luôn giữ quan hệ hữu nghị.

“Ngài Nguyên soái hình như là đi mua nhẫn.” Anny rụt rè cúi đầu, tinh thần tám chuyện cháy hừng hực, mà tám chuyện đích thực thì phải là mọi người cùng nhau tám, “Hai người lúc trước các anh đưa tới bệnh viện, có một người chính là tình nhân của ngài Nguyên soái.”

“Cái gì!?” Vì thế, tinh thần tám chuyện của người hành tinh Cổ tháp và Ba tư cũng cháy hừng hực.

“A! Tôi tới chậm nên không có chứng kiến! Trời ạ! Người kia, Bush, gọi là Bush đúng không? Cậu ta là người như thế nào?” Trung tướng Naluter không biết từ đâu — nhảy ra hỏi một câu.

“Người đó tốt lắm, hôm qua cậu ấy còn cho Justin một bông hoa, cũng thường xuyên tới chăm sóc hoa cỏ.”

“Thích hái hoa ngắt cỏ, nghe có vẻ là một kẻ lăng nhăng nha~” Trung tướng Naluter và trung tướng Are ở một bên khe khẽ thì thầm.

“Ngài Nguyên soái và ngài Bush hình như đã hẹn cùng nhau đón lẽ Giáng sinh, kết quả…” Hình như cảm thấy nửa câu sau rất xấu hổ, Anny không nói tiếp.

“Kết quả Nguyên soái quá kích động, khiến người ta bị thương.” Trong lòng thượng tá Typo âm thầm nghĩ. Có vẻ như ngài Nguyên soái căn bản không phải bị người khác bắt cóc, mà là tự mình chạy tới đây.

Một đám người cùng nhau buôn chuyện đời tư của ngài Nguyên soái nửa ngày, Anny nhìn lá cây hơi héo rũ rủ xuống của thượng tá Typo, hơi nghiêng cái đầu nho nhỏ tròn tròn.

“Thưa ngài, ngài thoạt nhìn hình như có chút mệt, tôi tưới nước cho ngài có được không?”

“A, cám ơn ngài, ngài đúng là một cô gái tốt, nhiều ngày như vậy, ngài là người đầu tiên quan tâm lá của tôi có bị héo hay không, thế nhưng… Ngài có thể không nhìn chằm chằm… cái (bíp ——) của ta được không? Rất…” Rất thô bỉ. Thượng tá Typo một bên nghĩ một bên không cẩn thận nhìn vào đôi mắt nho nhỏ trong suốt thuần khiết của Anny —— Không hiểu là cái bộ phận gì luôn, chắc là tế nhị

Á… Nho nhỏ tròn tròn vân vân và vân vân, quả nhiên quá đáng yêu~

Vì thế mắt to trừng mắt nhỏ, thượng tá Typo trên đầu nở hoa rồi.

Hoàn toàn không để ý thượng tá Typo xuân tâm nở rộ, Anny biến thành hình người, cúi đầu theo lễ chào mọi người một cái.

“Quán trọ Anny hoan nghênh ngài! Nước sạch hai mươi đôla, phân bón ba lăm đôla, phục vụ làm tơi xốp đất sáu mươi đôla, xin lựa chọn~”

Được rồi, cô gái nhỏ Anny nhìn như ngây thơ này chính là loại người làm ăn khôn khéo nhất.