Hàm Răng Ngọt Ngào

Chương 39: Chuyển phát nhanh




Vào đầu mùa xuân đêm hơi lạnh.

Đèn pha chiếu sáng sân bóng rổ.

Biên Nguyệt đứng khoanh tay bên thềm đá, trong tay còn nắm chặt USB, cô ấy cảm thấy toàn thân đều đang rét run.

Nhìn bóng lưng Nguyễn Kiều dần dần đi xuống bậc cầu thang khán đài, tiến về hướng sân bóng rổ.

Trong khoảng thời gian ngắn, đầu cô ấy trống rỗng, còn chưa khôi phục lại từ câu nói lúc nãy của Nguyễn Kiều.

***

Đánh bóng rổ một tiếng đồng hồ.

Lâm Trạm kéo băng đô thấm mồ hôi ở trán xuống, lấy tay vén tóc.

Sau khi trải qua vận động, tim đập hơi nhanh, anh thở hổn hển, kéo vạt áo lên lau mồ hôi trên mặt.

Có nữ sinh đưa nước sang.

Anh không nâng mắt, chỉ xa cách nói, “Không cần, cảm ơn.”

Anh rất khát, chai nước đó cũng rất mê người.

Nhưng anh không thể nhận.

Chai nước khoáng vẫn còn dừng ở đó không động đậy.

Lâm Trạm không kiên nhẫn mà buông áo xuống, vừa nâng mắt vừa nói: “Đã nói không cần…”

Lời còn chưa dứt, anh liền dừng lại ——

Nguyễn Kiều đưa một chai nước tới trước mặt anh, cong môi nhìn anh, trong mắt sáng lấp lánh giống như hiện ra cả ngân hà.

Lâm Trạm ngây người hai giây, không nói hai lời liền nhận lấy chai nước uống ừng ực.

Có nước trượt xuống dọc theo khóe môi, Nguyễn Kiều lấy khăn giấy lau giúp anh, thuận tiện lau mồ hôi trên mặt.

Uống xong nửa chai nước, Lâm Trạm vừa cười vừa ôm cô vào trong ngực, giọng mang theo chút thở gấp: “Sao em đến đây?”

“Xem anh chơi bóng, thuận tiện kiểm tra xem… xem anh có uống nước của nữ sinh khác không.”

Lâm Trạm nhướng mày: “Kết quả điều tra thế nào, bạn trai em biểu hiện không tệ đúng không?”

Nguyễn Kiều cười: “Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.”

Hai người nói nói cười cười, từ từ đi ra sân bóng rổ.

Ở trên đường, di động Nguyễn Kiều rung lên, cô lấy ra xem.

Tin nhắn đến từ Biên Nguyệt, chỉ có một câu ngắn ngủn.

[Được, tôi đồng ý với cậu.]

Sau khi xem xong, cô điềm nhiên cất điệnt hoại, tiếp tục nói chuyện cùng Lâm Trạm

Lâm Trạm thuận miệng hỏi: “Tin nhắn của ai thế?”

Nguyễn Kiều do dự một lúc, giọng nhẹ nhàng, “Của di động Trung Quốc, ưu đãi lưu lượng gì đó.”

Lâm Trạm không truy hỏi nữa.

Trở về phòng ngủ, Nguyễn Kiều cảm thấy nhẹ nhõm, chuyện này xem như đã giải quyết xong.

Thật ra ngay từ đầu cô cũng không muốn ép Biên Nguyệt rời khỏi bộ Học tập.

Sao chép chứng cứ gốc vào USB đưa cho Biên Nguyệt là muốn nhắc nhở cô ấy nên mau lau sạch mông của mình.

Đương nhiên cô cũng không hảo tâm như thế, trao đổi một điều kiện, yêu cầu Biên Nguyệt rời khỏi hoạt động tiệc ngày xuân.

Nào ngờ Biên Nguyệt chủ động trở mặt khiêu khích, cô trong cơn tức giận đã sớm đổi điều kiện trao đổi mình nghĩ lúc ban đầu thành rời khỏi bộ Học tập.

Biên Nguyệt đồng ý.

Vậy coi như thù của cô cũng đã báo xong.

Nguyễn Kiều nằm trên giường nghĩ như vậy, nhưng vẫn có chút không ngủ được.

Lấy chuyện này giao dịch với người khác, cô vẫn là lần đầu tiên làm, luôn cảm thấy có chút không tự nhiên.

Thật ra nếu Biên Nguyệt không bị uy hiếp, thì cô cũng sẽ không vạch trần chuyện của Biên Nguyệt ra ngoài được.

Lăn qua lăn lại ở trên giường một đêm, Nguyễn Kiều làm sao cũng không ngủ ngon.

Không biết là ban đêm cảm lạnh hay là vì nguyên nhân khác, ngày hôm sau rời giường, Nguyễn Kiều cảm thấy cổ họng hơi đau.

Cổ họng sưng đau là điềm báo của cảm cúm, Nguyễn Kiều không dám khinh thường, vội đến phòng y tế mua thuốc cảm và thuốc giảm viêm.

Chỉ là vẫn phát hiện trễ, vào lúc tối cô liền sốt cao.

Trước kia Nguyễn Kiều cũng ở nội trú, ngã bệnh bạn cùng phòng cũng sẽ quan tâm, nhưng chuyện có thể làm chỉ giới hạn trong việc quan tâm mà thôi, người chịu cũng là chính bản thân mình.

Lúc cảm cúm trở nặng chỉ có vài cách giải quyết, phát sốt thì nên đổ mồ hôi, vì thế cô quấn chặt mền, ra mồ hôi rồi cũng không nới lỏng ra.

Trong một đêm không tỉnh táo, tỉnh dậy lại không yên ổn hạ sốt như cô nghĩ, mà ngược lại còn nghiêm trọng hơn.

Cô gọi điện thoại cho giáo viên hướng dẫn xin nghỉ. Tiếp tục nằm ở trên giường, cả người mơ mơ màng màng.

Mãi đến giữa trưa, Lâm Trạm ở ngoài cửa gọi, cô mới hơi tỉnh táo được chút.

“Quả Hồng muội muội! Mở cửa!”

“Nguyễn Kiều! Nguyễn Kiều?!”

Cô không còn chút sức lực, một lúc lâu cũng chưa động.

Chẳng được bao lâu, Lâm Trạm không biết lấy được chìa khóa từ chỗ nào, tiến vào phòng ngủ.

Thấy Nguyễn Kiều yên lặng nằm ở trên giường, còn lật người, trái tim thấp thỏm của anh như rơi bịch xuống đất.

Lâm Trạm ở dưới giường gọi hai tiếng, “Quả Hồng muội muội, em làm sao vậy? Hai buổi tối liền đều nói buồn ngủ, từ sáng đến chiều em cũng không nhận điện thoại của anh, hù chết anh à…”

“Ngủ đến sảng rồi?”

“Không phải là bị bệnh đấy chứ?”

Nguyễn Kiều vẫn không lên tiếng nhẹ giọng đáp lại, giọng rất nhỏ.

Nhìn dáng vẻ thật đúng là bị bệnh.

Lâm Trạm bất chấp, trực tiếp trèo lên giường.

Tóc Nguyễn Kiều lộn xộn, gương mặt hơi ửng đỏ do bệnh, nhiệt độ trên mặt cũng rất cao.

Lâm Trạm dùng trán của mình khẽ chạm vào trán cô, cô phát sốt rồi.

“Em bị cảm rồi hả? Sao không nói cho anh biết?”

Lâm Trạm hỏi một câu, Nguyễn Kiều liền lười nhác rút vào trong ngực anh cọ cọ, cũng không lên tiếng.

Di động cấn dưới cánh tay làm đau, Nguyễn Kiều cầm lên xem, mới phát hiện Lâm Trạm gọi cho mình rất nhiều cuộc, chỉ là tắt âm nên cô không nghe thấy.

Trừ Lâm Trạm ra, còn có Biên Nguyệt, Hứa Ánh.

Còn chưa buông điện thoại xuống thì Hứa Ánh lại gọi đến.

Cô bấm nghe điện thoại.

Điện thoại vừa thông thì Hứa Ánh liền hỏi: “Kiều Kiều, cậu không sao chứ?”

Nguyễn Kiều dùng giọng rất nhỏ để trả lời: “Không có việc gì.”

Hứa Ánh ở đầu điện thoại bên kia nhẹ nhàng thở ra, “Làm tớ sợ muốn chết, buổi sáng cậu không đi học, gọi điện thoại cũng không nhận, giáo viên hướng dẫn không ở văn phòng, cậu xin phép rồi à? Tớ còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì.”

“Đúng rồi, chuyện của Biên Nguyệt có liên quan đến cậu sao? Buổi sáng cô ấy điên lên xông vào lớp tụi mình, lúc đó đang giờ học, cậu…”

Giọng Hứa Ánh hơi lớn, Lâm Trạm cũng có thể nghe được, nghe thấy tên Biên Nguyệt, anh nhíu mày.

Hứa Ánh còn không chưa nói xong, Lâm Trạm đã đoạt lấy điện thoại của cô, điềm nhiên nói: “Nguyễn Kiều bị bệnh, sau này hãy nói.”

Nói xong, Lâm Trạm lưu loát cúp điện thoại, còn giúp cô tắt máy.

Nguyễn Kiều rất không thoải mái, cảm giác cả người đều bị đặt trong khinh khí cầu, không khí loãng đi, nhiệt độ cũng rất cao.

Sẽ nổ mạnh.

Nghe lời Hứa Ánh nói xong, trừ cơ thể không thoải mái ra, trong lòng cô lại có một nỗi bất an.

“Sao anh cúp điện thoại của em…”

Giọng cô yếu ớt, như là chú mèo bị ngã bệnh.

Lâm Trạm xoa đầu cô, “Xin em dưỡng bệnh cho tốt vào rồi hãy quan tâm mấy chuyện khác được không?”

Nhưng lúc nãy Hứa Ánh nói gì mà chuyện của Biên Nguyệt…

Nguyễn Kiều làm sao cũng không yên lòng được.

Cô phát sốt, lại không chịu đi chích ngừa, Lâm Trạm đành chịu, đút cô uống thuốc cảm và thuốc giảm viêm rồi đi ra ngoài mua thuốc hạ sốt và nhiệt kế.

Thừa dịp Lâm Trạm tạm thời rời khỏi, Nguyễn Kiều mở điện thoại, vào diễn đàn Nam Đại.

Cô suy đoán không sai, chuyện của Biên Nguyệt đã bị diễn đàn khui ra.

Một loạt bình luận trên diễn đàn của một bài top đã vượt qua 3000, cũng không thiếu những bài post linh tinh khác.

Cô click vào chủ top, bài đăng tên là “Vở kịch Nam Đại mới ra lò! Mỹ nữ khoa Ngoại ngữ Biên Nguyệt tự khoe khoang, mặt dày vô biên !”

Nội dung giống như tên post, khá trực tiếp.

Nguyễn Kiều lướt một lượt, tuy trong đầu cô giống như một đống nhão nhoẹt, nhưng nhìn ra được, năng lực phân tích, logic, tổ chức ngôn ngữ của chủ post rất mạnh, tất cả bài post đều dẫn chứng thực tế đầy đủ, thời gian rõ ràng, Biên Nguyệt làm thế nào cũng không chối cãi được.

Chỉ là trong những chứng cứ đó, Nguyễn Kiều thấy không ít ảnh chụp màn hình đều từ trong tay của mình, những ảnh đó đều là cô lưu lại trong USB rồi gửi cho Biên Nguyệt.

Tại sao lại như vậy?

Lúc đầu Nguyễn Kiều nghĩ tới có phải mình không cẩn thận làm lộ ra ngoài không?

Sau đó cô liền phủ định loại khả năng này.

Cô có chứng cứ phòng bị thật, nhưng đều được lưu mã hóa trong máy tính, hai ngày nay cô bị cảm, không hề động tới máy tính.

Nhưng người khác đụng tới máy tính của cô cũng không có khả năng.

Hai ngày nay, người xuất hiện trong phòng ngủ cũng chỉ có Tống Loan Loan, nhưng cũng ở đây nghỉ trưa một lát, buổi tối cũng không về trường.

Vật này không thể bị tung ra từ chỗ cô được.

Vậy…… chính là tuồn ra từ chỗ Biên Nguyệt nhỉ?

Nguyễn Kiều mang theo nghi vấn, giữ vững tinh thần, tiếp tục xem bài đăng.

Trừ ảnh cô tải ra, bên trong còn có thông tin khác mà cô hoàn toàn không biết.

Lúc trước cô chỉ điều tra “Hiệp sĩ heo heo heo”, chưa tra những tài khoản khác, bởi vì riêng thông tin mà tài khoản “Hiệp sĩ heo heo heo” tiết lộ cũng đã khiến cô khá kinh ngạc rồi.

Rõ ràng chủ bài đăng còn lợi hại hơn, bới Biên Nguyệt ngược đáy lên trời, bảy tám tài khoản đều bị phơi bày ở trên cùng bài post.

Chủ bài đăng còn theo dấu vết mà nick ảo để lộ ra tìm được thông tin càng khiến người ta một lời khó nói hết.

Thậm chí đào ra, hoạt động Ngôi Sao Vườn Trường của diễn đàn Nam Đại lần này chính là do Biên Nguyệt tự mình hô hào.

Những việc làm này khiến Nguyễn Kiều đều kinh hãi.

Nhưng khi cô xuất thần thì di động đột nhiên bị người ta giật mất.

Cô ngơ ngác nâng mắt, Lâm Trạm… anh trở về khi nào thế?

Chẳng lẽ người bị cảm ngay cả thính giác cũng sẽ trở nên kém nhạy sao? Cô hoàn toàn không ý thức được…

Lâm Trạm nhướng mày, gập ngón trỏ lại khẽ gõ vào đầu cô.

“Quả Hồng muội muội, sau này em định làm việc cho Tổ dân phố sao? Kêu em đừng quan tâm mà em vẫn muốn quản nữa.”

Nguyễn Kiều lắc đầu, nhẹ giọng giải thích: “Không phải, em chỉ muốn biết chuyện của Biên Nguyệt tại sao lại bị lên diễn đàn.”

Lâm Trạm đặt nhiệt kế dưới nách cô, bảo cô ngoan ngoãn đo nhiệt độ cơ thể.

Nguyễn Kiều làm theo, còn dựa vào trong ngực ảnh lẩm bẩm, nói ra hết tất cả mọi việc gần đây.

“Chuyện này thật sự không phải là em làm, cô ấy dùng thủ đoạn không chính chắn muốn cướp hoạt động mà em phụ trách, em chỉ muốn hù dọa cô ấy một chút, không muốn để cho mọi người đều biết thế này.”

Cô nhìn Lâm Trạm, nhẹ giọng nói: “Anh tin em không.”

Lâm Trạm cảm thấy buồn cười, dán miếng hạ sốt lên trán cô.

“Anh nói không tin em hồi nào chứ? Không tin em thì anh tin ai?”

Hai chân anh đặt lên trên cầu thang, để Nguyễn Kiều dựa vào trong lòng mình.

“Anh nghe thấy tin đồn này mới cảm giác không đúng, em vậy mà vẫn gạt anh không nói anh biết, cô ấy dùng thủ đoạn với em sao em không nói anh nghe chứ? Chẳng lẽ em cảm thấy, anh không xử lý được chút việc nhỏ này à?”

Nguyễn Kiều ôm cổ anh, rút vào trong ngực anh khẽ lắc đầu.

“Anh chính là… năng lực xử lý mọi việc quá mạnh, chút việc nhỏ này, bản thân em có thể làm được…”

Cô dừng một chút, còn nói: “Em sợ anh động thủ, lỡ như anh đánh người ta bị thương đến tàn phế rồi sao? Vì chuyện này mà ngồi tù, vậy thì không đáng lắm.”

“Này này này, Quả Hồng muội muội, suy nghĩ em rất có vấn đề đấy. Chẳng lẽ anh chỉ biết đánh nhau thôi sao?”

Nguyễn Kiều không muốn tranh luận cùng anh, nhỏ giọng chịu thua.

Lâm Trạm nhẹ giọng, “Tóm lại, em đừng quan tâm tới việc này, đó là Biên Nguyệt tự làm tự chịu, em nghĩ người cô ấy đắc tội ít sao? Người xếp hàng xem vở kịch của cô ấy phải từ cổng trường phía nam đến cổng trường phía bắc đấy.”

“Em cũng có thể yên tâm, anh sẽ không để cái nồi này ụp vào lưng em, anh sẽ điều tra.”

Lâm Trạm vừa dứt lời, Nguyễn Kiều còn chưa lên tiếng thì cửa đột nhiên bị gõ.

“Xin chào, xin hỏi có người không? Phòng các bạn có chuyển phát nhanh.”

Gần đây trường học có mấy địa diểm chuyển phát nhanh dời chỗ để xây lại, chuyển phát nhanh có thể điền cụ thể số phòng ngủ trong phần phục vụ công cộng ở weixin, thời gian đưa cũng thích hợp, sẽ có người đặc biệt đưa tới.

Nguyễn Kiều nhớ cô có mấy chuyển phát nhanh sắp tới.

Ngày hôm qua cơ thể không thoải mái lắm, cô lười đến chỗ chuyển phát để lấy, bèn điền thông tin phòng ngủ ở phần phục vụ công cộng.

Cô kéo tay áo Lâm Trạm, nhẹ giọng nói: “Là chuyển phát nhanh của em.”

Lâm Trạm lên tiếng trả lời: “Được, anh đi lấy.”

Lâm Trạm mở cửa phòng ngủ, nữ sinh đưa đồ đầu tiên ngẩn người, sau đó mặt hơi đỏ.

Là nam sinh, lại còn đẹp trai thế này.

Cô ấy theo bản năng xem họ tên người nhận hàng, chuẩn bị kiểm tra thông tin, vừa thấy người nhận hàng, sắc mặt liền trở nên khó coi…

Cô ấy há to mồm, một lúc lâu cũng không nói nên lời, thật sự là…

Cô ấy đành phải bất chấp lướt qua tên người nhận hàng, nhìn về phía số điện thoại, “Xin hỏi số điện thoại của anh là?”

“7750.” Lâm Trạm nhẹ nhàng báo số đuôi diện thoại của Nguyễn Kiều.

Nữ sinh đối chiếu kiểm tra, không sai, bèn đưa hộp dán kín cho anh, bảo anh ký nhận, cầm hóa đơn đã được ký tên ở đưới liền vội vàng chạy đi.

Lâm Trạm nhướng mày, nhận lấy hàng rồi nhìn.

Anh đột nhiên vui vẻ.

Bé ngốc này, mua đồ cũng không xem tên người nhận, lúc đó mình nghịch ngợm sửa tên lại cho cô, vậy mà cô hoàn toàn không chú ý tới.

Chỉ là một giây sau ánh mắt anh xẹt qua tên vật phẩm, Lâm Trạm liền khựng lại.

Anh một lúc lâu mới phản ứng kịp, rất muốn cười nhưng bạn gái đại nhân của anh còn bệnh, lúc này mà cười ra tiếng rất có thể sẽ làm tình cảm tan vỡ, nên quyết định vất vả kìm nén.

Nguyễn Kiều không hề hay biết, ở trên giường hỏi: “Đồ gì tới thế, cho em xem với…”

Lâm Trạm sờ sờ mũi, “Vẫn là đừng xem……”

Nguyễn Kiều cảm thấy kỳ quái, tại sao lại không xem.

“Đưa em.”

“Em xác định?”

Nguyễn Kiều đưa tay về phía anh.

Lâm Trạm trèo lên giường, tiện thể đưa chuyển phát nhanh cho Nguyễn Kiều.

Thứ gì mà thần thần bí bí, cô cũng đâu có mua đồ mà người khác không thể nhìn thấy đâu.

Nguyễn Kiều nhận lấy chuyển phát nhanh, vừa thấy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là khuôn mặt bắt đầu nóng lên, nhiệt độ này e là còn cao hơn bị sốt, miếng dán hạ sốt do cô thẹn thùng mà rơi xuống.

Tên người nhận hàng: Tiểu tiên nữ của Trạm Trạm gia

Tên món hàng vẫn là một hàng chữ màu đen được máy in ra:

“Hotboy bá đạo yêu tôi” *1

“Hôn 88 lần: Vợ của tổng giám đốc tà mị ngang ngược” *1

“Ác ma thiếu gia đừng hôn tôi” *1

Đây đều là cái gì hả!

Nguyễn Kiều xấu hổ đến muốn chết.

Lâm Trạm thấy cô như vậy, rốt cuộc không nín được cười, nằm ở trên giường cười muốn tắt thở.

Nguyễn Kiều vừa tức vừa thẹn, cầm hộp chuyển phát đánh anh!

Lâm Trạm vừa né vừa không nhịn được giở giọng trêu chọc: “Khoa Trung văn tụi em đều xem mấy thứ này à, cười chết anh rồi… Không được không được, thật sự không nhịn được, ha ha ha…”

Bệnh của Nguyễn Kiều bị tức mà tiêu tan hơn phân nửa.

Cô loay hoay một lúc mới mở hộp chuyển phát, nhìn danh sách mua sắm mới nhớ tới, lúc trước một cửa hàng flagship (*) nhà nước chuyên bán văn học thanh xuân ra sự kiện, 20 đồng có thể mua được ba quyển bất kỳ, còn miễn phí ship.

(*) Flagship store là cửa hàng hàng đầu trong một chuỗi cửa hàng bán lẻ

Cô nghĩ mình cũng là người đã từng yêu đương, rảnh rỗi xem ngôn tình để học hỏi cũng tốt.

Thì ra đây chính là văn học thanh xuân làm hoạt động, làm hoạt động thì bỏ đi, tại sao còn phải in danh sách ra?

Nguyễn Kiều không ngừng giải thích với anh, nhưng Lâm Trạm vẫn không dừng cười được, cười đến sắp đau sốc hông.

Sao bạn gái của mình có thể đáng yêu như vậy chứ!

Anh tiện tay rút một quyển “Hotboy bá đạo yêu tôi” làm kiểu, nhướng mày với Nguyễn Kiều, “Nhìn xem, anh có phải là hotboy bá đạo không?”

Muốn chết mà!

Nguyễn Kiều che mặt đỏ bừng lại, muốn đá anh xuống giường.

Đánh giá tệ, đánh giá tệ, đánh giá tệ! Cô nhất định phải đánh giá kém cho cửa hàng này!