Hân Hoan

Chương 18: Đón anh tan làm




“Anh đợi em một lúc, em tới đón anh tan làm nhé..”

Vào đoàn phim mấy ngày, quá trình quay diễn ra rất thuận lợi, có trợ lý lo ăn lo ở, những người khác trong đoàn phim cũng đều tốt bụng nhiệt tình, ngay cả Triệu Anh Nam đóng vai nam chính từng giành giải thưởng ảnh đế Kim Hoa cũng sắp xếp trợ lý tới đây nói với Lê Chiêu, nếu trong kịch bản có chỗ gì không hiểu, có thể thảo luận với anh ta, để đôi bên cùng tiến bộ, ngay cả hai chữ “chỉ đạo” cũng tránh nói.

Nữ chính Lưu Phân từng giành ảnh hậu Phi Hạc còn tự tới trước mặt Lê Chiêu, khen ngợi cậu một phen.

“Cậu Lê à, cảnh này cậu là trọng điểm, nhất định cậu phải thể hiện sự tiêu sái, tao nhã và khôi ngô tuấn tú của nhân vật này, lúc máy quay đẩy lên đây, sẽ zoom vào ánh mắt của cậu. Trước tiên chúng ta thử xem có làm được hay không, đương nhiên nếu không làm được cũng không sao, cảnh này vốn rất khó, rất nhiều người đã debut được mấy năm cũng chưa chắc đã làm được.” Đạo diễn giảng giải cho Lê Chiêu: “Chúng ta thử hai lần, nếu không được thì đổi phương án quay, có được không?”

“Được ạ.” Lê Chiêu mặc cẩm y, đầu đội ngọc quan, chân đi đôi cẩm hài được thêu thủ công, gió lạnh thổi qua, không nhịn được rùng mình một cái. Nhân viên bên cạnh thấy vậy, vội vã nhét một túi giữ nhiệt vào trong tay Lê Chiêu.

Trước khi quay Lê Chiêu bị treo lên dây cáp. Đạo diễn ở dưới cầm loa hô: “Cậu Lê à, giờ cậu phải diễn ra cảm giác anh tuấn dạt dào, phong thái phải thật ưu tú, chính là cảm giác khiến khán giả nữ thấy cậu mà tim nó đập bịch bịch bịch luôn á, muốn giữ cậu lại á, cậu hiểu chứ?”

Nhân vật Lê Chiêu diễn, ý nghĩa tồn tại lớn nhất chính là để lấy lòng một phần khán giả xem ngoại hình, thực ra y còn một thân phận nữa, chính là boss phản diện trong bộ phim, thế nhưng trong kịch bản chỉ có chi tiết ám chỉ, mãi đến khi bộ phim kết thúc cũng không chỉ thẳng ra.

Lê Chiêu: “……….”

Nói thật là cậu không hiểu lắm. Nhưng đã treo lên đây rồi, gió lạnh thốc ù ù, cậu đành phải tự đi tìm hiểu thôi.

Cuối cùng quay nhiều lần liên tục, mới tạm tìm được cảm giác, đến khi Lê Chiêu từ trên dây cáp xuống, cả người đã đông cứng. Bàn tay run run nhận tách trà nóng Đại Khả mang tới, hàm răng Lê Chiêu va vào nhau, uống lấy vài ngụm nước.

“Cậu Lê vất vả rồi, hiệu quả tốt lắm.” Đạo diễn đi xuyên qua mấy nhân viên đứng bên cạnh Lê Chiêu, khen Lê Chiêu một thôi một hồi, sau đó nói: “Thế nhưng chúng tôi muốn quay thêm cảnh sườn mặt nữa, cậu xem có thể chịu vất vả thêm chút nữa không.”

Lê Chiêu phát hiện ra, tuy vị đạo diễn này nói chuyện rất êm tai, nhưng chuyện nên bảo cậu làm thì không bỏ qua chuyện nào. Ông để chuyên gia trang điểm dặm lại lớp son môi cho cậu, bắt đầu quay từ vị trí sườn mặt.

“Chị Lưu à, cái cậu diễn viên mà phía nhà đầu tư mới đẩy tới này cũng ổn ra phết, chị thấy có đúng không?” Nữ thứ trong phim là sư muội của Lưu Phân, ngoại hình, phong cách và con đường phát triển của hai người khác nhau, nên những năm qua mối quan hệ vẫn rất tốt.

“Em cảm thấy cậu ta diễn xuất không tồi, hay là ngoại hình không tệ?” Lưu Phân chia cho sư muội một tách trà gừng, từ từ cất tiếng: “Diễn xuất nhìn là biết tự mài giũa, nhưng rất có hồn, lại thêm có ngoại hình, cậu ta dư sức diễn nhân vật này. Dù sao công ty chúng ta muốn dốc sức nâng đỡ người mới, chung quy vẫn phải có chút tài năng.”

Ngày hôm ấy Lê Chiêu tới đoàn phim, quản lý cấp cao trong công ty còn cố ý gọi điện thoại cho cô, bảo cô trong lúc rảnh rỗi thì dành thời gian nâng đỡ người mới này.

“Trong giới giải trí, mấy cậu trai không câu nệ thế tục như vậy rất được lòng người ta, nhìn thôi cũng vui tai vui mắt.” Sư muội nâng tách trà nóng lên nhấp một ngụm, nhìn cậu chàng người mới kia vì một cảnh quay hoàn mỹ mà lặp đi lặp lại động tác vỗ quạt, cảm thán rằng: “May mà cậu ấy ký hợp đồng với công ty giải trí Dâu Tây, không thì chỉ e cực phẩm thơm ngon như vậy sẽ khiến nhiều người thèm thuồng.”

“Ừm.” Lưu Phân nhoẻn cười, “Có thể khiến cấp cao tự mình đánh tiếng, bảo chị chăm sóc người mới, chỉ cần có đầu óc bình thường thì ai lại đi thèm muốn cậu ta?”

Sư muội ngẩn ra, sau đó nhoẻn cười: “Chị nói đúng ạ.”

Cô cúi đầu rầu rĩ uống trà, bỏ chút tâm tư nhỏ trong lòng đi. Tuy rằng khó kiếm đàn ông cực phẩm đấy, nhưng tiền tài sự nghiệp vẫn quan trọng hơn.

“Được rồi, qua cảnh này rồi.” Trong lúc hai người nói chuyện, Lê Chiêu đã kết thúc cảnh quay.

“Cậu Lê à, cậu còn sót lại một cảnh cuối cùng, quay cảnh này xong là cậu hết cảnh.” Đạo diễn kéo Lê Chiêu ngồi xuống bên cạnh máy sưởi: “Cảnh này quan trọng nhất là ánh mắt. Chính là ánh mắt khiến khán giả cảm thấy mơ hồ trước nội dung bộ phim, ánh mắt như thật như giả, cậu hiểu chứ?”

Lê Chiêu hỏi: “Có phải ánh mắt khiến khán giả cảm thấy có thể nhân vật em diễn chính là hắc thủ thực sự, nhưng đồng thời cũng để khán giả mơ màng em chỉ vô ý quay đầu lại mỉm cười không ạ?”

“Đúng rồi đúng rồi, cậu Lê tuy còn trẻ nhưng khả năng lĩnh ngộ cao ghê.” Đạo diễn kích động vỗ kịch bản vào bàn tay: “Đây chính là cảm giác mà tôi mong muốn.”

Là một đạo diễn đủ thành thục, khi biết phía nhà đầu tư muốn gửi diễn viên mới vào đoàn phim nhận vai, ông cũng không quá băn khoăn, dù sao cũng chỉ là một nhân vật không mấy quan trọng, cho ai cũng được, chí ít cái cậu chàng được đưa vào có khuôn mặt đẹp trai.

Nhưng sau mấy ngày, đúng là ông có thêm hảo cảm với Lê Chiêu, có lẽ bởi mong đợi quá ít nên khi đối phương tốt hơn mình tưởng tượng, trong lòng khó tránh khỏi nảy sinh hảo cảm. Cảnh quay ánh mắt này ông định bỏ đi, bởi vì diễn viên mới khó lòng diễn ra được cảm giác ông mong muốn, nhưng lúc này đây ông muốn thử một lần.

Nếu có thể thành công, thì sẽ trở thành một điểm sáng lớn cho bộ phim, nhưng nếu không được cũng sẽ không kéo trình độ của bộ phim thấp xuống.

“Thế trước mắt cậu tìm cảm giác, nửa tiếng sau chúng ta chính thức quay được không?”

Lê Chiêu gật đầu, quấn bộ đồ chống lạnh, ngồi một mình trong góc tìm cảm giác. Đại Khả không dám đi làm phiền Lê Chiêu, ôm một chiếc máy sưởi chạy bước nhỏ tới đặt bên chân Lê Chiêu rồi lại rón rén đi qua chỗ khác.

Mấy ngày này đóng phim, trong đầu Lê Chiêu đã có hình tượng nhân vật hoàn chỉnh, bởi vậy nên cậu đã nắm được đại khái cảm giác mà đạo diễn cần.

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, trên thực tế trong màn ảnh rộng lại yêu cầu cao với cái thần trong đôi mắt hơn, nếu như đôi mắt không có hồn, vẻ đẹp cả người sẽ bị hạ thấp xuống, còn phải nhận những lời chế giễu vô tình của khán giả.

Ngay lúc Lê Chiêu muốn giao điện thoại cho trợ lý để đi đóng phim, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, màn hình hiển thị dãy số lạ. Cậu cúp máy hai lần, đối phương vẫn kiên nhẫn gọi đến.

Cậu chau mày, bắt máy, điện thoại truyền tới giọng nói của Diêu Sa Sa. Hơn mười ngày không gặp, giọng Diêu Sa Sa nghe hơi xa lạ, Lê Chiêu nghe thấy cô ở đầu bên kia khóc lóc không thôi, nói những gì đâu đâu, đợi gần hai, ba phút mới từ từ mở miệng: “Chị Sa Sa à, em chỉ là một diễn viên mới, không giúp được gì cho chuyện của chị đâu.”

“Chỉ cậu mới có thể giúp tôi, Lê Chiêu à…”

“Chị Sa Sa à.” Lê Chiêu cắt ngang lời cô: “Chị đề cao em quá rồi, xin lỗi em không thể giúp sức, xin lỗi.”

Cúp máy rồi, Lê Chiêu thấy gương mặt to như cái mâm của Đại Khả: “Đại Khả à, anh làm gì thế?”

“Chiêu Chiêu à, có phải Diêu Sa Sa tìm cậu không?” Đại Khả nhận lấy điện thoại trong tay Lê Chiêu, giọng nói không hề che giấu sự xem thường dành cho Diêu Sa Sa: “Cũng không biết cô ta hỏi thăm đâu ra chuyện anh làm trợ lý cho cậu, ban nãy cậu đóng phim, gọi cho anh mười mấy cuộc điện thoại liền. Người như vậy tốt nhất là cậu đừng để ý, trước kia cô ta ỷ vào địa vị cao hơn mà dựa hơi cậu cũng có bàn bạc gì với cậu đâu. Bây giờ mới biết trước khi muốn làm việc phải bàn bạc với cậu à? Ờ, tiếc là muộn rồi!”

Lê Chiêu lại thấy linh hồn thái giám trên người anh ta, vội vã chạy đi tìm đạo diễn, bắt đầu quay cảnh cuối cùng.

Diêu Sa Sa bị Lê Chiêu cúp máy, ngồi dưới sàn nhà ngổn ngang chai rượu ôm đầu khóc ròng, trong lòng hết sức hối hận. Nếu trước đó không gây khó dễ cho Lê Chiêu, đối xử với cậu ta tốt hơn một chút thì tốt biết bao nhiêu?

Nếu cô biết trước “Nữ tổng tài bá đạo” sẽ nổi tiếng, Lê Chiêu chính thức ký hợp đồng với công ty giải trí Dâu Tây thì đã chẳng làm những chuyện kia rồi.

Nhưng trên đời làm gì có cái gọi là biết trước chứ?

Cảnh quay ánh mắt rất thuận lợi, sau khi quay thêm mấy vị trí khác nhau, Lê Chiêu thuận lợi kết thúc cảnh quay cuối của mình. Nhân viên trong đoàn phim ôm bó hoa tươi đã chuẩn bị trước tặng cho cậu, còn chụp một bức ảnh với cậu. Đạo diễn ôm vai cười hết sức ôn hòa.

Sau khi từ chối tiệc mời hết cảnh đoàn phim chuẩn bị, Lê Chiêu trả phòng khách sạn từ sớm, dẫn Đại Khả đi dạo phố, mua quà địa phương và một vài món quà thú vị.

Thấy Lê Chiêu nghiêm túc chọn lựa, Đại Khả hơi lo lắng, có thể khiến một cậu trai bận lòng chọn quà như vậy, chứng tỏ người này rất quan trọng, chẳng lẽ là người yêu?

Đến khi lên máy bay, Đại Khả vờ như vô tình hỏi: “Chiêu Chiêu à, cậu mua nhiều quà như vậy định tặng cho hết bạn bè thân thích à?”

“Không ạ, em mua về cho quản lý với một người anh em tốt, em không biết họ thích cái gì nên mỗi thứ mua một ít.” Lê Chiêu cúi đầu lật xem kịch bản công ty mới gửi cho cậu, không ngẩng đầu lên nói: “Nếu tặng quà thì phải mua gì họ thích chứ.”

“Ồ.” Đại Khả thở phào nhẹ nhõm, không yêu đương là tốt rồi. Hai nghệ sĩ trước đây của anh ta đều vì yêu đương nên mới kết thúc hợp tác với công ty, anh ta sợ mình có khả năng buff của bà mai, khiến Lê Chiêu cũng nối gót theo con đường của hai người trước.

Mùa đông ngày ngắn, còn chưa tới sáu giờ chiều sắc trời đã tối đi. Án Đình đứng trước cửa sổ sát đất, cúi đầu nhìn thế giới bên ngoài ô cửa, bước về phía trước một bước.

Điện thoại đổ chuông, anh khẽ cử động ngón trỏ, cúi đầu nhìn về phía điện thoại. Hai chữ Lê Chiêu nhảy tới nhảy lui trên màn hình, đợi chủ nhân điện thoại nói chuyện với cậu ấy.

Án Đình nhìn hai chữ này, dường như trông thấy Lê Chiêu cười híp mắt vẫy tay với mình.

Anh từ tốn ấn nút nhận cuộc gọi.

“Đình Đình à, em về rồi, em mang nhiều quà cho anh lắm, giờ anh đang ở đâu, em mang tới cho anh nhé!”

Giọng nói vui vẻ vang vọng trong văn phòng yên tĩnh, dường như mỗi âm thanh đều vui vẻ nhảy nhót.

“Tôi ở..” Án Đình ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phố xá đã lên đèn, như những sợi dây phát sáng từng chút từng chút một, họa những hoa văn mỹ lệ trên mặt đất.

“Tôi ở công ty.”

“Anh tìm được công việc rồi à?”

“Ừm.” Án Đình kéo rèm cửa sổ lại, bật đèn phòng lên: “Công việc mới.”

“Thế thì tốt quá, anh đợi em một lúc, em tới đón anh tan làm nhé.”

Án Đình đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên món đồ trang trí trên mặt bàn: “Ừm.”