Hân Hoan

Chương 3: Người qua đường vô tội




“Người qua đường lương thiện nhất, vô tội nhất trên đời này là ai?”

Video trên mạng kia được không ít fanpage chính thức và các blogger đăng tải lại, thậm chí còn có những hot face vì muốn kiếm danh tiếng mà tìm ông cụ được chàng trai trẻ kia giúp đỡ, đưa ông đi ăn.

Nhân viên ban ngành liên quan ở địa phương sau khi biết được chuyện này, cũng sắp xếp chu đáo chỗ ăn ở cho ông.

Điều duy nhất khiến dân tình hóng hớt phải tiếc nuối là không ai tìm được anh chàng trong video.

Mà “anh chàng thần bí” kia lúc này đang cầm hộp cơm của đoàn phim, gắp say sưa hơn bất cứ ai. Nữ chính vốn không có khẩu vị ăn uống, sau hai phút chăm chú nhìn Lê Chiêu cũng cầm đũa gắp thêm mấy miếng rau.

“Chiêu à, sau này cậu mà có cơ hội nổi tiếng thì đừng để fan biết cậu ăn được nhiều như vậy đấy.” Trương Tiểu Nguyên trố mắt nhìn Lê Chiêu ăn hết sạch thức ăn, nhất thời cảm thấy mình như một người cha già mệt mỏi.

“Tại sao ạ?” Ăn hết hạt cơm cuối cùng, Lê Chiêu lau khô khóe miệng, ngồi lại nghiêm chỉnh.

“Bởi vì tiểu tiên nam đều chỉ uống nước sương mà lớn lên thôi.” Trương Tiểu Nguyên vỗ vai Lê Chiêu: “Sau này có người ngoài, cậu nhớ kiềm chế một chút.”

“Anh Tiểu Nguyên, anh quên rồi à?” Lê Chiêu ném hộp đồ ăn vào túi rác, nhìn Trương Tiểu Nguyên đầy thông cảm: “Công ty mình đóng cửa rồi mà.”

Trương Tiểu Nguyên: “………..”

Sống trong đời sống, cậu không có giấc mơ à?

“Không sao đâu, đợi đóng máy rồi em làm việc nuôi anh.” Lê Chiêu an ủi Trương Tiểu Nguyên: “Em còn trẻ, thể lực tốt..” Còn chưa dứt lời, wechat cậu thông báo có tin nhắn mới.

Lê Chiêu nhìn chòng chọc thông báo wechat, cậu chần chừ mấy giây, mới mở nhóm trò chuyện ra.

Ngày mai sẽ tốt hơn: Phẫu thuật thành công rồi @Tiểu Chiêu @Trước mắt phải kiếm được một trăm triệu.

Lê Chiêu xúc động đến mức bàn tay cũng run lên, cậu vội vã trả lời.

Tiểu Chiêu: Tốt quá rồi, chị ấy không sao là tốt rồi!!

Ngày mai sẽ tốt hơn: Bác sĩ bảo, phẫu thuật xong phải ở lại viện quan sát một thời gian. Các anh em à, lần này thực sự cảm ơn mọi người, nếu không nhờ có mọi người, chắc Tiểu Hà không qua khỏi mất.

Tiểu Chiêu: Anh em tốt nói cảm ơn làm gì chứ.

Trước mắt phải kiếm được một trăm triệu: Tiểu Chiêu nói đúng đấy, anh em tốt đừng nói mấy lời cảm ơn. Năm đó anh với chị Hà rời khỏi đây gặp vất vả như vậy, nhưng vẫn không quên chăm sóc mấy đứa trẻ trong viện, bọn em vẫn nhớ mà.

Trương Tiểu Nguyên để ý thấy vẻ mặt kích động của Lê Chiêu, dường như có chuyện gì tốt, bèn hỏi: “Có tin tốt à?”

“Chị Hà phẫu thuật thành công rồi!” Lê Chiêu cầm điện thoại, đôi mắt sáng long lanh nhìn Trương Tiểu Nguyên: “Anh Minh vừa gửi tin nhắn tới!”

Trương Tiểu Nguyên sửng sốt một chút, cũng mỉm cười theo: “Thế thì tốt quá!”

“Đúng vậy, tốt quá rồi!” Lê Chiêu mở ứng dụng mua sắm ra, thao thao bất tuyệt: “Anh Tiểu Nguyên à, anh giúp em tìm xem sau khi phẫu thuật ăn gì để tẩm bổ..”

Nhìn Lê Chiêu cúi đầu mua sắm, Trương Tiểu Nguyên không khỏi đưa tay ra xoa mái tóc nhung tơ của cậu, khẽ cười thành tiếng.

Có lẽ với Lê Chiêu mà nói, Châu Minh và Chu Hà vừa là anh chị lớn, lại cũng như cha như mẹ.

Lần đầu tiên Trương Tiểu Nguyên gặp Lê Chiêu là mười năm trước. Khi đó anh vừa mới tốt nghiệp đại học, cùng mấy người bạn tới khu phố nghèo làm tình nguyện. Đường phố chật hẹp, núi cao hiểm trở, còn có những cửa hàng xám xịt, không hề theo trào lưu, khiến họ lần đầu tiên cảm nhận được, hóa ra trên đời này còn nơi nghèo khó như vậy.

Lúc họ đi tới cô nhi viện duy nhất trong mấy huyện, nhìn tụi trẻ con xếp hàng nhận đồ ăn, cầm bát cơm ăn hết sạch sẽ, trong lòng lại càng thêm bứt rứt.

Trương Tiểu Nguyên để ý thấy trong góc có một cậu bé ăn rất nhanh, giống như hết sức đói bụng, vừa thấy đồ ăn thuộc về mình thì không đợi được nữa mà nhét hết vào bụng.

Cậu bé có dung mạo rất đẹp, chỉ là quá gầy, nhìn từ xa như một con búp bê đầu to đang ngồi trên ghế, anh càng nhìn càng đau lòng, lấy socola mang theo bên mình ra, định chia cho đứa bé. Nhưng khi đến gần mới thấy, cánh tay cậu bé này toàn vết máu bầm, trên đầu còn có vết thương kết thành vẩy, giống như đã bị ngược đãi tàn khốc.

Nhân viên trong cô nhi viện sợ tình nguyện viên bọn họ hiểu lầm là ngược đãi trẻ con, vội vàng giải thích nguyên nhân.

“Cậu bé này hai hôm trước mới được đưa tới, nếu không nhờ chủ nhiệm lớp phát hiện ra có điều bất thường, báo cảnh sát, chỉ sợ..” Nhân viên lắc đầu thở dài, lại xúc một muỗng cơm đưa vào bát đứa bé.

Đứa bé ngẩng đầu lên, nở nụ cười rạng rỡ với nhân viên, trông hết sức ngoan ngoãn: “Cảm ơn cô ạ.”

Trương Tiểu Nguyên vừa mới tốt nghiệp đại học, trông thấy cảnh này thì mềm lòng. Giáo viên biết đứa bé này thường xuyên bị cha mẹ nuôi ngược đãi, sau khi báo cảnh sát, được giới truyền thông quan tâm, nên đưa tới trại trẻ mồ côi này.

Những tình nguyện viên như họ chỉ chơi trò chơi với tụi trẻ con nửa buổi, cho bọn trẻ đồ văn phòng phẩm và quần áo, lúc rời đi, tụi nhỏ đều ra ngoài cổng tiễn họ.

Trương Tiểu Nguyên nhìn trên người cậu bé chằng chịt vết thương, cầm sách họ cho nở nụ cười ngây ngô. Trông thấy nụ cười này, anh ngồi xuống trước mặt cậu bé: “Em tên gì?”

“Em là Lê Chiêu.”

“Tên hay lắm.” Trương Tiểu Nguyên muốn xoa đầu cậu bé, nhưng bởi trên người cậu bé vẫn còn vết máu ứ chưa tan, khiến anh ngập ngùng rụt tay về.

Kể từ đó, anh thường viết thư cho cậu bé này, kể cậu bé nghe về thế giới bên ngoài. Cậu bé khoe đi thi đứng nhất lớp, kể các anh chị ở cô nhi viện chăm sóc mình thế nào.

Anh Châu Minh và chị Chu Hà thi đậu đại học rồi kết hôn, hằng năm đều gửi rất nhiều đồ chơi và quần áo cho họ.

Cậu bé kể, cậu muốn được như anh Minh và chị Hà, thi đậu đại học hàng đầu, kiếm được thật nhiều tiền.

Nhưng hè năm đó thi đại học xong, đột nhiên Lê Chiêu nói với anh, cậu không muốn đi học nữa, cậu muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền.

Trương Tiểu Nguyên giận lắm, chạy tới mắng Lê Chiêu một trận.

“Nhưng mà chị Hà bị bệnh, chị ấy bị bệnh nặng lắm.” Đứa trẻ còn chưa lớn bị anh mắng không ngóc đầu lên được, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, trông hết sức đáng thương: “Bác sĩ nói chị ấy vất vả quá. Bao năm qua vì giúp mấy đứa con ghẻ bọn em mà anh Minh và chị Châu phải bớt ăn bớt mặc, không có nhà cũng không có con, thậm chí còn không có cơ hội hưởng thụ cuộc sống, em muốn chị ấy được sống tốt.”

“Anh Tiểu Nguyên à, anh giúp em với.” Trên gương mặt non nớt lại hiện rõ sự nghiêm túc, giống như một con nghé quật cường, một khi đã quyết định được phương hướng rồi thì có chết cũng không quay đầu lại.

Trương Tiểu Nguyên nhận lời cậu, từ đó anh không hỏi Lê Chiêu thành tích thi đại học, Lê Chiêu cũng không còn nhắc tới chuyện học đại học nữa. Cậu ký hợp đồng mười năm với một công ty điện ảnh truyền hình, dựa vào ngoại hình xuất sắc mà sắm vai phụ trong các đoàn phim nhỏ, diễn mấy nhân vật nhỏ, đóng thế cho người ta, để có thể tích góp được nhiều tiền.

“Anh Tiểu Nguyên à, anh đang ngẩn người cái gì thế?” Lê Chiêu đặt mua xong, thấy Trương Tiểu Nguyên đang ngẩn người ra nhìn mình cũng không để tâm, cười hớn hở nói: “Tối em mời anh đi ăn Malatang nhé?”

Tống Dụ đi ngang qua Lê Chiêu, nghe thấy câu này thì ngước mắt lên nhìn Lê Chiêu một chút, trên đời này thế mà lại có kẻ nghèo như vậy, mời quản lý kiêm trợ lý đi ăn cái món Malatang mất vệ sinh kia ư?

“Cho thêm hai miếng bò viên được không?” Trương Tiểu Nguyên vội hỏi.

Tống Dụ cười xùy trong lòng, hóa ra không chỉ có nghệ sĩ nghèo, mà tay quản lý cũng nghèo nốt.

Hắn lấy điện thoại ra ghế nằm, mở weibo xem video đứng đầu.

Cậu chàng trẻ tuổi trong video có vẻ rất quen mắt? Hắn ngồi thẳng người dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Lê Chiêu, rồi như tên trộm mà lén lút tắt màn hình lại.

“Anh Tống à?” Trợ lý tưởng rằng Tống Dụ thấy cái gì không hay trên mạng, vội nói: “Anh đừng để mấy lời cư dân mạng nói trong lòng, dù sao dăm ba ngày nữa bọn họ cũng quên mất mình nói gì thôi.”

Tống Dụ không nói gì, nhấp nhổm không yên sờ tới sờ lui di động, sợ Lê Chiêu vẫn sẽ nổi thấu trời như trong giấc mộng của hắn.

Trên mạng có thông tin mới, có người nói, đoạn video kia là cố tình quay, bây giờ có mấy người vì nổi tiếng mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Có không ít người hùa theo, chẳng được mấy ngày, video bị cư dân mạng lãng quên.

Lê Chiêu giữ Trương Tiểu Nguyên ở đoàn phim nửa tháng, cuối cùng cũng đến lúc đoàn phim đóng máy, Tống Dụ biết sau này bộ phim sẽ nổi rần rần, để các thành viên trong đoàn phim sau này nói nhiều lời hay ý tốt cho mình mà bỏ tiền túi ra mời những thành viên chủ chốt trong đoàn phim dùng bữa ở một khách sạn xa hoa.

Cơ hội ăn chực tốt như vậy, đương nhiên Lê Chiêu không nỡ bỏ qua. Để buổi tối ăn được nhiều mà buổi trưa cậu chỉ ăn hai bát cháo, chọn bộ đồ đẹp nhất khoác lên người.

Trên bàn ăn, các chủ sang uống say nghiêng ngả, ngay cả nữ chính bình thường không phản ứng gì cũng uống hơn hai chén. Lê Chiêu lắc cái đầu chuếnh choáng men say, thấy tay áo bị dính dầu, vội đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Đây là bộ quần áo đẹp nhất của cậu, sau này còn phải mặc thường xuyên, nhất định phải giữ cẩn thận.

Phòng ăn của khách sạn đắt đỏ có khác, ngay cả phục vụ cũng mặc sơ mi với gile, thậm chí Lê Chiêu còn nghi ngờ, bộ đồ mấy nhân viên phục vụ này mặc còn đắt hơn đồ trên người mình.

Lúc dùng xà phòng rửa tay xoa lên vết dầu bám trên áo, Lê Chiêu nghe thấy những tiếng va uỳnh uỳnh, cậu vội lấy giấy ăn lau tay áo, đi ra cửa kiểm tra.

Trên sàn có một người đàn ông nồng nặc mùi rượu, ông ta cuộn mình nằm dưới sàn, ôm gáy rên ư ử, xem ra bị ngã rất đau. Cách người đàn ông trung niên vài bước là một anh chàng mặc sơ mi trắng cùng áo gile đang dựa vào tường, cảm nhận được tầm mắt cậu thì quay đầu lại nhìn.

Ngoại hình anh chàng xuất chúng khiến người ta phải kinh ngạc, chỉ là sắc mặt trắng bệch, ngay cả bờ môi cũng tái nhợt không được khỏe mạnh cho lắm, dường như đang chịu nỗi khiếp sợ khôn cùng.

Không ngờ một người đẹp trai như vậy, có khí chất như vậy, thoạt nhìn tao nhã như một công tử nhà giàu thế mà lại là nhân viên phục vụ của khách sạn.

Lê Chiêu ngẩn người, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. nghe thấy ở khúc rẽ có tiếng bước chân, cậu nhìn anh chàng đang cúi mắt nhìn, kéo anh ta ra sau người mình.

Dường như anh ta không kịp phản ứng, giãy giụa phía sau cậu.

“Đừng sợ, giao việc này cho tôi.” Lê Chiêu xoay người vỗ cánh tay anh ta, mỉm cười nói: “Nói diễn xuất thì tôi chuyên nghiệp lắm đấy.”

Anh chàng nhìn cậu ba giây, sau đó yên lặng.

“Thưa tiên sinh!”

Có ba người đàn ông cường tráng mặc âu phục từ khúc rẽ chạy lại, nhìn người đàn ông nằm dưới sàn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lê Chiêu, dừng bước lại.

“Tiên sinh đây đi cùng các anh à?” Lê Chiêu tỏ vẻ hết sức ân cần và lo lắng: “Ban nãy anh phục vụ đây đưa tôi tới phòng vệ sinh thì thấy tiên sinh này đột nhiên ngã xuống đất. Chúng tôi đang định đỡ ông ấy lên, không ngờ đúng lúc mọi người tới.”

Lúc này, người qua đường lương thiện nhất, vô tội nhất trên đời này là ai?

Là Lê Chiêu cậu chứ còn ai vào đây nữa!!

Nhưng mấy anh chàng cường tráng này mặt không cảm xúc nhìn Lê Chiêu.

Lê Chiêu bước lên phía trước một bước, để mấy người đàn ông này dồn sự chú ý lên mình, sau đó nở nụ cười vô tội: “Rượu ngon thì ngon, nhưng uống nhiều dễ say, để ngã ra như vậy cũng không hay.”

Bấy giờ trông mấy anh trai mặc âu phục.. lại càng thêm lạnh lùng.
Tác giả có lời muốn nói:

Mặc áo sơ mi + gile chưa chắc đã là nhân viên phục vụ, còn có thể là…