Hắn Không Vui

Chương 7




Edit: 笑顔Egao

Cố Triều Ngạn sống một mình, nhà nằm trên tuyến đường yên tĩnh, không giống với nhà cũ của họ Thẩm xây ở nông thôn, vị trí nằm ở vùng ngoại thành, xây ngay trên sườn núi, xung quanh là một xanh biếc, phòng của Thẩm Đình đúng hướng nắng, vừa mở rèm cửa sổ là có thể thấy ánh mặt trời rực rỡ.

Cố Triều Ngạn ngủ không sâu, giấc ngủ luôn luôn ngắn, riêng tối hôm qua lại ngủ rất ngon, ngủ một mạch tới tận chín giờ sáng mới tỉnh.

Mấy năm qua hắn chưa bao giờ đi làm muộn, Cố Triều Ngạn mở điện thoại ra, phát hiện thư ký đã nhắn cho hắn từ tám rưỡi, hỏi hắn có cần chuẩn bị tài liệu để họp buổi sáng nữa hay không.

Mười giờ rưỡi mới bắt đầu cuộc họp, vệ sinh cá nhân xong vẫn kịp ăn bữa sáng, thời gian dư dả.

Cố Triều Ngạn chờ tỉnh ngủ, đứng dậy thay quần áo, ra khỏi phòng, xuống lầu.

Trên bàn ăn đã bày xong bữa sáng, dì giúp việc vẫn còn bận việc trong bếp, Cố Triều Ngạn không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Đình, cao giọng hỏi cậu có ở bên trong hay không, dì giúp việc lau tay, nhìn về phía lầu trên mới giật mình nhớ ra: “A! Suýt chút nữa quên mất, vẫn còn chưa ngủ dậy!”

Cố Triều Ngạn nói với dì giúp việc một tiếng, liền quay lại lên lầu tìm Thẩm Đình.

Rèm cửa sổ vẫn còn che kín, trong phòng vẫn tối tăm như đêm hôm trước, thân thể Thẩm Đình quá nhỏ, nhìn không kĩ sẽ không phát hiện ra trên giường có người, nếu không phải có một đầu tóc xù quay về phía hắn, Cố Triều Ngạn suýt nữa cho rằng Thẩm Đình đã chạy trốn.

Thẩm Đình trở mình, Cố Triều Ngạn tưởng cậu tỉnh lại, liền gọi cậu rời giường, nhưng gọi xong một tiếng vẫn không có phản ứng gì, nghe nói trẻ con thường ngủ rất nhiều, tuy Thẩm Đình không còn nhỏ, nhưng trí lực thấp cũng không khác là bao, trẻ con đúng là trẻ con, tham ngủ một chút cũng không có vấn đề gì, đằng nào em ấy cũng không phải rời giường đi làm.

Thấy cậu nửa ngày không có phản ứng, Cố Triều Ngạn đang chuẩn bị khép cửa lại, Thẩm Đình đột nhiên mở mắt, như vừa thực hiện được một trò đùa dai, tự nói chuyện với người bạn trong tưởng tượng, không có ai phối hợp mình, cậu vẫn có thể cười rất vui vẻ.

“Em dậy rồi!”

Thẩm Đình muốn trực tiếp gọi tên, đáng tiếc lượng từ ngữ trong đầu cậu quá ít, gọi là Cố Triều Ngạn lại không lễ phép, gọi ca ca hắn lại bắt đổi, gọi lão gia sẽ bị búng vỡ trán, cái đầu nho nhỏ tràn đầy những nghi hoặc to to.

Cuối cùng vẫn trực tiếp hỏi: “Em phải gọi anh là gì?”

“Tùy em.”

Thẩm Đình ngồi dậy, đầu tóc rối bời, mới sáng sớm đã cúi đầu ủ rũ: “Anh là thúc thúc của em à? Không phải… Anh không phải thúc thúc, anh lại không muốn làm ca ca, vậy anh là ai?”

Anh là ai, anh là bạn trai tương lai của em.

Cố Triều Ngạn không trả lời, về phòng mình tìm quần áo và quần lót cho Thẩm Đình, đến tận lúc thay quần áo Thẩm Đình vẫn còn đang xoắn xuýt không biết phải gọi Cố Triều Ngạn là gì, thay một nửa mới nhớ ra Cố Triều Ngạn vẫn còn đang nhìn mình, khó chịu nói anh đi ra đi, không được nhìn trộm người khác thay quần áo.

Cố Triều Ngạn không đi, muốn đứng cạnh cửa nhìn cậu thay quần áo.

Hắn không đi, Thẩm Đình không dám thay tiếp, hai người đều bất động.

“Anh đi ra đi.”

“Em còn chưa nghĩ ra phải gọi anh là gì, tại sao anh phải đi.”

“Em biết, anh là Cố Triều Ngạn.”

“Anh lại không hỏi em anh là ai.”

“Anh tên là Cố Triều Ngạn, Cố Triều Ngạn, xin anh đi ra ngoài giùm đi, em phải thay quần áo.”

Thẩm Đình mặc quần áo của Cố Triều Ngạn, mặc luôn thành đồ hở ngực.

Không cúi người còn đỡ, vừa cúi người cổ áo liền hạ xuống, lộ ra một mảnh trắng như tuyết, cái gì cũng nhìn thấy.

Như vậy thực sự không ổn, chỉ muốn ôm em ấy nhét vào trong lồng ngực.

Hắn thích đùa dai, muốn trêu Thẩm Đình: “Ở đây không có ai dám gọi anh là Cố Triều Ngạn cả, chỉ có mẹ anh mới gọi anh là Cố Triều Ngạn.”

“Vậy phải làm sao bây giờ…”

“Anh lớn hơn em, em nên gọi anh là gì?”

“Ca ca hả?”

Đúng rồi.

Cố Triều Ngạn hài lòng gật đầu, quay người.

Thẩm Đình nhăn nhó mặc quần, tối hôm qua gọi là ca ca còn bắt cậu câm miệng, đến hôm nay lại đòi gọi ca ca, thật là kỳ quái.

Bữa sáng đối với Thẩm Đình không phải là thứ cậu có thể đòi hòi được, từ khi bị giam lỏng, mỗi ngày một bữa cơm, bụng luôn dễ dàng bị đói, sau đó bị đói nhiều thành quen, không dám mơ về những bữa ăn khác trong ngày.

Dì giúp việc hấp một lồng bánh bao nhân sữa, còn hỏi Thẩm Đình có muốn cho thêm đường vào cháo hay không, Thẩn Đình vừa cắn móng tay vừa trả lời, suýt chút nữa chảy nước miếng ra ngoài.

“Muốn ạ!”

Dì giúp việc bị câu trả lời hùng hồn của cậu làm giật mình, chiều ý Thẩm Đình cho thêm một thìa đường vào bát, quấy mấy vòng, đặt cùng một bát khác lên khay mang ra.

Cố Triều Ngạn cầm tờ báo mới nhất của buổi sáng, lại không có hứng đọc, đặt lại lên bàn, nói với Thẩm Đình: “Đây là dì Ngô, sau này ở nhà em muốn ăn gì thì nói cho dì ấy, phải nói lễ phép.”

Thẩm Đình… lập tức thể hiện sự lễ phép, ngồi trên ghế chào: “Con chào dì Ngô.”

“Ôi chao, thật là ngoan.”

Dì Ngô giỏi làm cơm Tàu, trong nhà có thêm khách ăn cùng, bữa sáng rất phong phú, dì Ngô thấy Thẩm Đình nhỏ gầy, nhưng lại không giống như đã mười lăm mười sáu, cử chỉ như trẻ con, nhìn rất giống đứa cháu học tiểu học ở nhà của mình, không giống một thiếu gia, nhìn giống một đứa trẻ ngốc.

Thực sự muốn hỏi đây là ai, dì Ngô liền hỏi Cố Triều Ngạn: “Đây là đứa bé nhà ai?”

Cố Triều Ngạn vừa cắn một miếng bánh mì nướng, nhai kĩ nuốt xuống, nhẹ giọng trả lời: “Sau này sẽ là của nhà chúng ta.”

“Chuyện này…”

Thẩm Đình giật giật lỗ tai, hỏi: “Tại sao lại là nhà bọn anh?”

Cố Triều Ngạn không để ý tới cậu, dì Ngô đương nhiên không thể thay mặt trả lời.

Thẩm Đình không chịu buông tha: “Tại sao vậy?”

“Em cũng không phải đứa bé.”

Cậu có vẻ không biết dùng đũa, gắp không nổi thức ăn, nhanh chóng thay bằng thìa, quấy tung bát cháo, bắt đầu hoài nghi có phải mình bị rơi vào đường dây buôn bán trẻ em.

“Tại sao vậy, em là đứa bé của ba ba em cơ mà.”

“Ừ.”

“Anh không phải là lừa đảo đấy chứ?”

“Đúng rồi đấy.”

Cố Triều Ngạn bị cậu lải nhải đến phiền: “Anh là tên lừa đảo, lát nữa sẽ mang em đi bán cho người khác, để anh nhớ lại coi em có cái gì, quần áo rách rưới, đồ chơi cũ nát, cái gì cũng không có, đũa cũng không biết dùng, em còn hỏi lắm chuyện như vậy, hừm… nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn.”

Thẩm Đình sửng sốt.

Một lát sau cậu che miệng nhảy khỏi ghế, chạy tới nhà vệ sinh ói.

“Đây là làm sao!”

Dì Ngô vội vàng chạy vào, Cố Triều Ngạn cũng không kiềm chế được chạy tới, nghĩ thầm có phải mình vừa đùa hơi quá.

Thẩm Đình cơ bản cũng chưa ăn được bao nhiêu, ói ra không nhiều, chủ yếu là nôn khan, dì Ngô không dám đến vỗ vai cho cậu, đứng ở ngoài cầm chén nước cho cậu súc miệng, cậu nôn xong lập tức tóm lấy tay Cố Triều Ngạn, gần như không còn sức lực, trong nháy mắt Cố Triều Ngạn có cảm giác cậu chỉ mỏng manh như một tờ giấy.

Cậu nói: “Hình như hơi đau…”

Cố Triều Ngạn hỏi cậu: “Đau ở đâu?”

Thẩm Đình không trả lời được, đầu, cơ thể, hình như chỗ nào cũng đau.

Nói xong liền ho khan, nước mắt rớt xuống, nhưng không phải đang khóc, Cố Triều Ngạn biết cậu không khóc.

Tại sao em ấy không khóc?

Em ấy còn nhỏ như vậy, tại sao lại không khóc?

“Không biết phải trả lời như thế nào cũng khong sao, lại đây, anh dìu em đi.”

Thẩm Đình ngẫm nghĩ nửa ngày cũng không biết phải dìu thế nào, là dùng tay nắm tay, hay là nắm cánh tay, hoặc là dùng tay nắm quần áo.

“A….” Bụng lại bắt đầu đau, đau giống như tối hôm qua.

“Em thấy hơi đau…”

“Đau chỗ nào?”

Cố Triều Ngạn vậy mà lại bắt đầu khẩn trương theo Thẩm Đình.

Mặt của Thẩm Đình không biết đã trở nên xám trắng từ bao giờ, môi cũng run run: “Chỗ này, cả chỗ này nữa…”

Cậu không tìm được đúng vị trí, cầm tay Cố Triều Ngạn chỉ loạn trên bụng mình.

“Em chờ một lát…”

Cố Triều Ngạn lấy điện thoại di động ra, bấm số của thư ký.

“Giúp tôi câu giờ, tôi khả năng sẽ đến muộn.”

“Nhưng có nhiều người ——”

“Không làm nổi?”

“Dạ làm, làm được…”

Cố Triều Ngạn không kiên nhẫn cúp điện thoại, Thẩm Đình vẫn còn nắm tay hắn, ôm sống lưng của hắn, nhìn giống như một con koala.

“Dì Ngô, lấy giúp cháu áo khoác.”

“Ôi trời, ừ ừ… Giờ đi bệnh viện sao?”

“Dạ.”

“Thế, có cần thay quần áo cho cậu nhóc không?”

Thẩm Đình vẫn còn mặc quần áo của hắn, nếu cứ mặc như vậy ra ngoài hình tượng cũng không tốt.

“Không cần, em ấy không hiểu mấy thứ này.”

“Ừm…” Dì Ngô có chút buồn bực, thật là, làm sao con nhà người ta lại không hiểu được: “Vậy hai đứa, đi đường cẩn thận.”

“Dạ.”