Hắn Không Xứng

Chương 17




Tôi ra khỏi nhà cha mẹ, mẹ tôi bỏ một đống đồ Tết vào cốp xe tôi, trong đó có thức ăn bà làm, còn có thịt muối. Tôi cảm thấy những thứ đó đủ để tôi ăn hơn nửa năm, lúc sắp đi, cha tôi ôm lấy tôi, bảo tôi về nhà thường xuyên một chút, tôi nói rảnh rỗi sẽ trở về.

Sau khi về nhà, tôi một lần nữa đến tư vấn tâm lý, có điều bởi vì công việc, thứ sáu đổi thành thứ tư.

Tôi đột ngột đổi lịch, lúc đến đó, trước tôi còn có một người. Tôi an vị ở ghế sô pha bên ngoài, lật vài trang tạp chí tâm lý, cánh cửa kia mở ra, tôi nhìn thấy người trong phòng bước ra chính là Thẩm Yến.

Chúng tôi đối diện nhau, tôi không lên tiếng, anh từ trước mặt tôi đi ra ngoài.

Sau đó tôi cứ mất tập trung, đến lượt tôi vào, bác sĩ nhìn ra tâm sự của tôi, cô hỏi tôi làm sao vậy? Tôi biết như vậy không đúng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi cô chuyện liên quan đến Thẩm Yến.

Cô có chút kinh ngạc, "Hai người quen biết nhau sao?"

Tôi dừng một chút, "Tôi và anh ấy... là bạn bè."

Cô cười cười, "Xin lỗi Triệu tiên sinh, đây là chuyện riêng tư của bệnh nhân, tôi không thể nói với anh được."

Tôi xua tay, "Là lỗi của tôi."

Tôi ra khỏi chỗ cô, xuống nhà xe lấy xe.

Dưới hầm để xe ánh sáng tối tăm, lúc đến gần tôi mới thấy được bên cạnh xe mình có một bóng người. Thẩm Yến từ trong bóng tối đi ra.

Tôi cảm thấy anh có chút không đúng lắm, nhíu mày, "Sao anh lại ở đây?"

Thẩm Yến như đột nhiên tỉnh lại, anh sững sờ, ánh mắt vô định tập trung vào mặt tôi, anh nghiêng đầu nhìn bốn phía, sau đó cau mày, thấp giọng nói: "Không có gì". Lập tức đi lướt qua tôi, cứ như đang lẩn trốn.