Hắn Không Xứng

Chương 32




Hắn bảo về nhà rồi nói, tôi nói đó không phải nhà tôi.

Hắn lại nói, "Vậy chúng ta đi nhà số 20 đường Động Đình, Hậu Hải Hoa Viên, được không?"

Tôi không lên tiếng, hắn lại nói tiếp: "Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với cậu."

Tôi nhớ tới trước đây tôi lúc nào cũng quấn quít lấy hắn, tôi nói Thẩm Yến, em muốn nói chuyện với anh, chúng ta nói chuyện có được không. Hắn không thích tôi, thậm chí còn chán ghét tôi, hắn nói với tôi, hắn không muốn nhìn thấy tôi.

Nhưng bây giờ hắn nhìn tôi, khổ sở sốt ruột chờ đợi, hắn gọi tôi là Ôn Gia, trông hắn như sắp sửa làm càn, tôi không khống chế được chính mình, chỉ có thể nói được.

Sau đó hắn lái xe đi, tôi ngồi trong xe hắn, tựa vào cửa sổ, khí nóng từ miệng thở ra khiến cửa kính đọng một lớp hơi nước. Trong xe quá yên tĩnh, tôi theo bản năng mở nhạc lên, hắn nhìn sang, tôi sững người một giây. Âm nhạc bắt đầu vang lên, là ban nhạc tôi thích.

Mũi tôi ê ẩm, cuống họng cũng vậy, tôi nhắm chặt mắt lại.

Tôi mơ màng ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại, bầu trời ngoài cửa xe đã tối, dây an toàn trên người tôi đã được cởi ra, tôi quay đầu sang hắn, hắn kéo mở cửa xe, lưng quay về phía tôi.

Tôi theo hắn vào nhà, đã lâu không về, bài trí trong nhà đã thay đổi hết, tôi nhìn sang hướng khác, hắn nói lên lầu hai đi.

"Không cần cởi giày, cứ vào đi."

Tôi theo hắn lên lầu, phòng khách lầu hai rỗng không, hắn thật sự rất cố gắng xóa hết dấu vết cuộc sống của tôi và Thẩm Yến trước đây. Tôi lộ vẻ trào phúng, hắn xoay người, trào phúng trên mặt tôi vẫn chưa tan đi, hắn chăm chú nhìn tôi, nói, "Tôi vốn định bán ngôi nhà này đi."

Tôi sững sờ, hắn đi ra ngoài mở cửa ban công rồi đứng ở đó nói, "Sau đó, có một ngày tôi đứng ở chỗ này, lúc đó là buổi chiều, đầu đông nắng chiều rất đẹp, tôi không nỡ bỏ."

"Tôi nghĩ đến cậu và hắn, hai người đứng ở đây, có phải sẽ thường cùng nhau ngắm tà dương chăng?"

Tôi không nói lời nào, lại nghe hắn nói tiếp, "Triệu Ôn Gia, trước đây hắn chỉ là một đoạn cảm xúc của tôi, hoặc là nói hắn chẳng là cái gì cả, tôi chỉ cần mỗi ngày uống thuốc đúng giờ, khống chế tâm trạng, tôi vẫn sẽ là tôi. Thế nhưng từ khi hắn gặp cậu, tất cả đều thay đổi. Thời gian hắn chiếm cứ càng ngày càng nhiều, tôi không biết hắn làm gì, tôi chỉ cảm thấy rất mệt, thể lực không đủ, tôi trở nên suy yếu, mãi đến một ngày tôi mất đi quyền kiểm soát thân thể này, tôi trở thành người bị nhốt."

Nói đến đây, hắn lấy hộp thuốc lá ra, đi đến tựa vào lan can, đôi môi mỏng ngậm thuốc lá, hắn cười với tôi rồi cúi đầu. Trong bóng tối, ảnh lửa sáng lên, ngón tay cầm điếu thuốc, hắn ngẩng đầu chậm rãi nhả khói, tôi nghe hắn nói: "Ròng rã năm năm, cuộc đời tôi bỗng dưng mất năm năm ròng, bị tên ngu xuẩn kia dùng để yêu đương với cậu."

Hắn dừng một chút, cười một tiếng, nói tiếp: "Tôi con mẹ nó thật sự rất đố kị."

Tôi ngơ ngác nhìn hắn, ánh lửa lập lòe tắt đi, hắn và bóng đêm hòa làm một thể. Tôi nghe tiếng hắn nói, rất nhẹ: "Tôi vẫn luôn chiến đấu với hắn, tôi muốn giết chết hắn, hắn cũng muốn giết chết tôi, đặc biệt lúc cậu khóc, tôi luôn có thể nghe được trong lòng hắn mắng tôi. Sau đó rốt cuộc cậu cũng đi, hắn bắt đầu cầu xin tôi, hắn không ngừng cầu xin tôi, hắn nói hắn nhớ cậu."

Hắn đi về phía tôi, đột nhiên dang tay ôm lấy tôi, nắm cằm, nụ hôn vương mùi thuốc lá nện vào tôi, môi tôi bị răng hắn làm rách. Tôi phản ứng lại, kịch liệt giãy dụa, hắn bóp lấy eo tôi, tôi nghe được tiếng nói của hắn, hắn nói với tôi, "Triệu Ôn Gia, tôi trả hắn lại cho cậu."