Hắn Không Xứng

Chương 47: Phiên ngoại: Thẩm Yến 2




Sau đó Triệu Ôn Gia đi thật. Hắn nỗ lực tiêu hủy tất cả quá khứ, tất cả những thứ của năm năm không thuộc về hắn.

Hắn tựa cửa nhìn từng món đồ dùng bị khiêng ra ngoài, công nhân hỏi hắn muốn chuyển đi đâu, hắn nói bãi rác.

Hắn luôn cho rằng như thế là đúng, cũng gần như cảm thấy mình lại trở thành Thẩm Yến không gì xuyên thủng được của ngày xưa. Nhưng hắn đã lầm.

Căn nhà trống rỗng không còn gì cả, hắn cũng không còn gì cả.

Đêm khuya, lúc hắn nằm trên giường, đều có thể nghe thấy một người khác trong thân thể đang mắng chửi mình. Một thân xác biến thành chiến trường của hai người, hắn cầm mâu đâm xuyên qua một "hắn" khác đang tay không tấc sắt, người kia nói với hắn, có thể... đối xử với Ôn Gia tốt một chút được không, có thể đừng làm em ấy khóc được không, van cầu cậu, van cầu cậu.

"Hắn" nói, tôi sẽ ngoan ngoãn rời đi, chỉ cần cậu không làm tổn thương em ấy nữa.

Hắn nhìn gian phòng tối đen như vũ trụ, cảm thấy mình cũng bị cảm giác khó chịu đó nhấn chìm, bèn chậm rãi ngồi dậy, dùng tay che mặt, hắn nói, "Tôi đáp ứng cậu."

Hắn thỏa hiệp, có lẽ không phải bởi vì Thẩm Yến kia thỉnh cầu, mà bởi vì chính hắn, hắn cũng muốn nhìn thấy Triệu Ôn Gia cười.

Có lẽ bởi chấp niệm, bởi không cam lòng, dù đã biến mất rồi, con người kia của hắn vẫn cứ để lại một ít dấu vết. Hắn bắt đầu nằm mơ, hiện thực và hồi ức đan xen, hắn đắm chìm vào giấc mộng ngọt ngào.

Trong mộng, hắn và Triệu Ôn Gia xem rất nhiều bộ phim, ở trong rạp chiếu phim tối tăm hôn đến tối tăm trời đất. Lúc cùng nhau đi tắm biển, Triệu Ôn Gia không biết bơi, ôm cái phao ngâm trong nước như con vịt lớn ngốc nghếch, không để ý nên bị sóng biển nhấn chìm, hắn xông đến ôm lấy người nọ, Triệu Ôn Gia ngu ngơ còn cười ha ha, cứ như một thằng ngốc.

Đêm, bọn họ nằm trên giường nơi tầng áp mái nhà dân, nhìn bầu trời qua ô cửa sổ hình tam giác, Triệu Ôn Gia tựa vào ngực, ngón tay như có như không vuốt ve lông mày hắn. Rất lâu sau đó, một ngôi sao băng lướt qua bầu trời đêm, hắn mở to mắt, vội vàng nhìn Ôn Gia, gọi khẽ một tiếng. Ôn Gia của hắn khép mắt, miệng hơi hé ra, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng, ngủ rồi.

Hắn ôm chặt Ôn Gia, nhắm mắt lại, lòng thầm ước một điều ước.

Hắn hy vọng Ôn Gia luôn luôn vui vẻ, hắn hy vọng mình có thể mãi ở bên cạnh Ôn Gia.

Có lẽ một ngôi sao băng chỉ có thể ước một điều, hắn ước hai điều, thế là hai điều đều không thành sự thật.

Hắn không thể ở bên cạnh Ôn Gia, cũng không thể làm Ôn Gia vui vẻ.

Giấc mộng cuối cùng, hắn đứng trước mặt Ôn Gia, nói với cậu, xin lỗi.

Thẩm Yến giãy dụa ngồi dậy, thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi. Hắn nhìn bốn phía, thấy mình vẫn đang ở trong phòng mình. Hắn bước xuống giường, nhặt một điếu thuốc, đá ngã bình rượu, đi tới ban công. Mấy ngày nay hắn không phân biệt được ngày đêm, bây giờ tỉnh dậy đã chạng vạng. Mặt trời sắp lặn, tà dương tựa hồ ở ngay trước mắt, hắn đưa tay định bắt lấy, chỉ bắt được hư vô. Đốt một điếu thuốc, Thẩm Yến dựa vào tường, nheo mắt lại ngắm nhìn cảnh hoàng hôn quen thuộc.

Hắn đột nhiên không muốn bán nhà, cũng không muốn tiêu hủy dấu vết năm năm đó, hắn có thể chấp nhận, thậm chí càng muốn nhiều hơn, hắn muốn Triệu Ôn Gia.