Hắn Là Cố Chấp Cuồng

Chương 24: Hiểu lầm




Hoàng hôn đã tỏa ra ánh chiều, học trưởng làm một người qua đường lái xe rời đi, tôi ngồi trên xe đợi Lượng, đợi mãi cũng không thấy cậu đâu, bèn đi tìm.

Ở đại sảnh, chỗ thang máy, trông thấy hai người đang ôm chặt lấy nhau.

Nếu như Cố Uyển Đình là con ong chuyên đi làm phiền người khác, thì hành động này của bọn họ giống như trái bom đột nhiên ném tới vậy, khiến trái tim tôi nổ tan tành.

Ôm người con gái kia là Thư Lượng sao? Là Thư Lượng thuần khiết kia? Là Khoát Thư Lượng không gần nữu sắc kia?

“Khoát Thư Lượng!” Tôi gào lên “Cậu là đồ khốn kiếp.”

Xoay người chạy đi, còn chưa xông tới cửa chính, đã bị người ta đuổi kịp.

Khoát Thư Lượng sải bước lớn đuổi kịp cô, hung hăng giữ lấy cổ tay cô, trong mắt tràn đầy bất an và chất vấn. Không nên như vậy, Uyển Đình nói Vân trông thấy bọn họ như vậy sẽ xông tới kéo cậu ra, nói yêu cậu, cho nên nội tâm mới chịu đựng cái loại cảm giác bài xích kia, lúc Vân tới đây sẽ để cho Uyển Đình ôm, không nên như vậy, Vân không nên tức giận như vậy, cậu không có nói yêu, không biết yêu người khác, nhưng Uyển Đình biết, cô ta nói sẽ giúp cậu.

Lúc này Cố Uyển Đình mới xông tới kéo Lượng lại, nói với tôi “Lượng, vừa nãy đã đồng ý nói muốn cùng tôi đi Mỹ rồi.”    

Pách!

Cái tát này là thưởng cho Khoát Thư Lượng.

“Các người thích đi nơi nào thì đi! Đừng để tôi gặp lại cô lần nữa!”

“Đừng……….Vân………..đừng…………em sai rồi……….”

Bỏ qua những tiếng thết lo lắng phía sau, tôi tin mình đã thấy được rồi! Để cho bọn họ gặp quỷ đi! Đều là một đám người đáng chết!

Cậu sải bước lớn, vội vàng hướng về phía trước đuổi theo, nhưng cô đã không thấy đâu nữa rồi! Tâm hoảng chạy khỏi biệt thự, lo lắng tìm kiếm phương hướng cô, nhưng vẫn như cũ không thấy bóng dáng cô đâu. Trong lòng cậu hối hận vô cùng về hành vi của mình, ngước lên trời xanh, thầm van xin ông trời có thể đem cô trở lại, cậu không thể mất cô a!

Lượng lòng như lửa đốt phản tỉnh lại, mình sao lại có thể ngây thơ như vậy đi nghe lời Cố Uyển Đình, vì muốn được Vân coi trọng, từ đó giờ đều là cậu quan tâm, cậu ghen, cậu cũng muốn được Vân trân trọng, cậu càng nghĩ càng giận chính mình, trở lại phòng, cậu rất muốn đánh Cố Uyển Đình một trận, nhưng Vân nói, không thể đánh người, không thể không ném hết đồ đạc của cô ta ra ngoài cửa sổ, điên cuồng đạp phá! Cậu gào lớn tên cô.

“Vân……..Vân……….cô trở về………..em sẽ không làm như vậy nữa! sẽ không như vậy nữa! Vân……..”

Cậu khóc sụt sùi của cậu càng lúc càng lớn, từng tiếng từng tiếng khóc khiến cho tim mọi người đều đau lòng.

Đột nhiên, cậu phi ra ngoài, Trần Mặc và đám vệ sĩ của cậu vôi vàng đuổi theo, sợ xảy ra chuyện, tất cả mọi người bắt đầu quét dọn, hoa viên Khoát gia to như vậy, chỉ còn lại Cố Uyển Đình ngây ngốc đứng trong gió……….

Lái xe không mục đích dạo một hồi trên đường phố, cảm thấy không ý nghĩa gì cả, liền không hứng thú nữa quay về nhà ngủ.

Đậu xong xe, chui ra, thấy Thư Lượng ngồi ở cửa bãi đậu xe của chung cư, tên nhóc này phi tới nhanh vậy sao!

Không nhìn!

Vòng qua cậu ta.

“Không phải như vậy đâu, Vân………….là chị ta nói, là Cố Uyển Đình nói, nếu ôm chị ta, cô sẽ ghen, cô sẽ đi tới kéo em đi, em không có đồng ý với chị ta đi cái gì mà nước Mỹ, không có! Em cho rằng, cô đã đồng ý lời cầu hôn của em, em cho rằng, em cho rằng, cô sẽ ghen, em thật sự, không làm gì cả, không có đồng ý! Cô đừng khóc!” Không biết là vì kinh hoảng hay là vì vừa nãy đi nhanh, những lời nói rời rạc không liền mạch của cậu ấy, lại từng chữ đóng vào tim tôi, trầm muộn đau đớn.

Nước mắt đầy mặt khiến cho cậu  nhìn đi, khiến cho tôi càng thêm phẫn nộ, một số người cả quen và không quen hướng về chúng tôi hiếu kỳ, thậm chí có người còn vì sự giằng co giữa hai người chúng tôi mà dừng lại, tôi xấu hổ gỡ tay ra, lại bị cậu siết chặt hơn.

Ta gấp đến độ mặt đỏ lên, không nhịn được hướng cậu kêu lên: “Em buông tay! Cô ta nói cái gì em cũng nghe theo! Vậy nếu cô ta nói em, cùng cô ta lên giường, cô sẽ nói yêu em, em cũng sẽ làm sao?”

Cậu một mặt trắng bệch, ngực giống như bị tảng đá lớn chèn ép, một lúc lâu sau cũng không nói lên lời, chỉ nghe cô tiếp tục thao thao bất tuyệt.

“Em không cần giả bộ nữa, Khoát Thư Lượng, em không phải là người không có não, cô ghét em, vì em tính toán cô, tính toán với tình yêu cô dành cho em, cô cũng không muốn nhìn thấy em nữa, cô ghét em chết đi được, em hãy tìm người khác mà kết hôn ấy, tìm cái người Cố Uyển Đình ấy, cô trả em cho cô ta đấy, cô không cần em nữa, muốn yêu ai thì yêu, cô không cần nữa. Cô chịu đủ rồi!” Tôi không ý thức được lời của mình làm thương tổn Lượng bao nhiêu, bởi vì lúc này đây bản thân cũng tức giận rồi, giận cậu ta không có não, Lượng là có bệnh, nhưng chỉ là về mặt tinh thần, não cậu không vấn đề gì! Bình thường xử lý mọi chuyện đều có trình tự, tôi thật không biết cái gân cốt nào của cậu ta có vấn đề mới làm ra cái sự việc ngày hôm nay!

“Đừng—–!” Cậu đột nhiên cảm thấy không đứng dậy nổi, nằm ra mặt đất, tim, như bị xé ra một lỗ hổng lớn để cho máu từng giọt nhỏ ra. Lời từ biệt này đến đột ngột như vậy, những điều tốt đẹp đột nhiên đến bên cậu mới vừa bắt đầu đã liền kết thúc. Mà cậu, không thể nói được gì, không thể làm…….Lời của cô từng chữ từng câu truyền đến tai, từng chút từng chút gõ vào tim.

“Không phải như vậy…….. không phải như vậy…….. không phải như vậy……..” Thư Lượng chán nản đứng ở bên đó lẩm bẩm.

Không quan tâm cậu ta, từ trong đám người xông ra ngoài, lại quan tâm cậu ta nữa tôi sẽ không mang họ Lục! Hôm nay mất mặt là mất mặt về tận đến nhà rồi.

Khoát Thư Lượng Ninja trong lòng tức giận dâng lên, phát hận cắn cắn môi mình, lau một bên máu, lại có một tia máu mới rỉ ra, nhưng tim của cậu mới càng đau hơn, ngực buồn bã như vậy, giống như có thứu gì đó đang giằng xé bên trong, run run vươn tay, chỉ có thể cố hết sức bò dậy, lắc lư lảo đảo từng bước đi ra phía ngoài.

Bóng dáng cậu trở nên đơn bạc như vậy, cô đơn như vậy, lảo đảo run run. Tim đau đến nỗi không còn cảm giác, chỉ còn lại trong đôi mắt, căng căng, giống như có cái gì đó đang muốn chảy xuống vậy.

Không có động tĩnh, Vân không có kêu cậu lại, tim cậu lại lần nữa rơi vào vực sâu không đáy.

Rất đau rất đau…………

Gió lạnh gào thét, mặt trời trên cao lại rọi xuống châm chọc, Khoát Thư Lượng ánh mắt vô hồn bước đi trên đường, Trần Mặc bước vội tới thấy tia máu bên môi Thư Lượng, cùng với đôi mắt bi thương tuyệt vọng kia, không khỏi kinh sợ ngây người ra.

“Thiếu gia………..”

Trần Mặc khẽ kêu một tiếng, Thư Lượng lại giống như không nghe thấy gì, lắc lư lảo đảo biến mất trước con mắt của người xem.