Hắn Là Cố Chấp Cuồng

Chương 26: Tranh cãi (hạ)




Cô đã từng nói cùng cậu kết hôn, cô đã từng nói sẽ không rời xa cậu………cô gạt cậu, nhìn theo bóng dáng Vân, kẻ lừa gạt miệng đầy lời dối lừa này!

Cậu lại lần nữa muốn sống xúc động nắm lấy cổ cô.

Khoát Thư Lượng đột nhiên xông tới ôm lấy Vân đi vào phòng ngủ. Cố Uyển Đình kinh ngạc nhìn, muốn đi theo, Trần Mặc ấn vai cô ta xuống, khẽ lắc lắc đầu. Lúc này nếu làm kinh động cậu ấy, cậu ấy có lẽ sẽ thất thủ bóp chết Cố Uyển Đình.ঔɬųყềŋ﹏ųཞı﹏ɖɖƖզɖ.ƈơɱঌ

Thư Lượng khóa trái cửa, vệ sĩ hỏi có cần phải phá cửa hay không, Trần Mặc đứng bên ngoài, nhíu mày.

Gần đây tinh thần của Lượng đã mệt mỏi vượt quá mức chịu đựng, anh biết sẽ có một ngày bộc phát ra, nhưng vẫn là có chút vượt ra ngoài dự liệu. Anh tin Lượng sẽ không làm bị thương tới Lục Yên Vân, nhưng……..

Anh cũng không cách nào định liệu được Thư Lượng sẽ làm gì với Yên Vân, bình tĩnh mở hòm thuốc của anh ra, chuẩn bị một ống thuốc an thần.

Trong phòng.

Thư Lượng đặt tôi ngồi xuống bên giường, bản thân ở bên quỳ xuống.

Lúc này tôi mới phát hiện cánh tay Thư Lượng quấn băng, bên trên đã rỉ ra vết máu, trong lòng có chút khốn hoặc “Em bị thương?”

“Không sao” Đó là khi nãy cậu đậu đồ của Cố Uyển Đình nên bị vậy.

Ai……….ঔɬųყềŋ﹏ųཞı﹏ɖɖƖզɖ.ƈơɱঌ

“Em buông cô ra đi” Cảm giác rất mệt.

“Nói tới nói lui, cô là không muốn ở bên cạnh em?” Trong mắt cậu giống như muốn phun ra lửa vậy, cậu sắp không nhịn được rồi.

Hít sâu một hơi, khó khăn gật đầu. Thì ra yêu một người, lại mệt như vậy, tôi ghét loại cảm giác không bắt được này.

“A——“ Thư Lượng bắt đầu gào lên, giống như một con dã thú bị thương. Cậu dùng lực xé băng trên cánh tay ra, mặc cho máu tươi chảy xuống.

Tôi bị dọa cho sợ rồi, không dám cử động.

Người bên ngoài nghe tiếng kêu cũng phá cửa xông vào.

Thư Lượng sải bước về phía tôi, kéo tay phải tôi đặt lên vết thương của cậu, muốn rút tay về, nhưng cậu không cho.

“Mau để bác sĩ Trần xem cho cậu.”

“Máu này là vì cô mà chảy! Trách em tự mình đa tình, cho rằng có thể khiến cô yêu em, ở bên cạnh em……” giọng cậu mang theo sự đau đớn nặng nề “Nào ngờ, cô trước giờ vẫn không từ bỏ ý định rời xa em!” Cô không cần cậu, Vân không cần cậu nữa.

“Cô……..không có……..” Nhìn máu cậu chảy xuống ngón giữa, tim run lên.

“Cô muốn tự do?” Cậu nắm lấy vai tôi ra sức lắc, điên cuồng lắc tôi, gào lớn “Mơ tưởng! Cô nghe cho kỹ đây! Cô mãi mãi là của em! Em sẽ không buông tay! Có chết cũng không buông!”

“Khoát Thư Lượng, em cần nói đạo lý……….”

“Không! Em không muốn!” Cậu nắm lấy vai tôi, sức lực lớn, giống như muốn đem tôi bóp nát ra vậy. Hai mắt cậu nhìn chằm chằm vào tôi “Em có chết cũng phải lôi cô theo.”

Nói xong, cậu liền buông tôi ra bỏ ra ngoài.

Ngơ ngác nằm ở trên giường, đầu trống rỗng.

Cậu ta thật sự tức giận rồi……..Nhìn xuống tay phải nhuộm máu của mình, là máu của cậu, cậu nói máu là vì tôi mà chảy……

Cũng không ngăn nổi nước mắt nữa, màu đỏ tươi như đang cháy trên tay tôi vậy, nhưng lại không cách nào ngăn được.

Thư Lượng ra khỏi phòng ngủ, thấy Cố Uyển Đình lông mày cau có, nặn ra một chữ xuyên. Trong mắt vô cùng tức giận, hất tất cả đồ đạc trên bàn xuống, giọng ác liệt quát cô ta: 

“Đi ra, đi ra cho tôi!”

Cậu bất lực ngã xuống ghế, tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay cắm vào da thịt, máu nhỏ giọt. Cậu hận đến nghiến răng, cậu đến bây giờ cũng không hiểu cậu rốt cuộc đã phạm sai lầm lớn như nào, mà Vân lại đối xử với cậu như vậy! Cư nhiên lại muốn rời xa cậu! 

Nhất định là trò quỷ của người con gái này rồi!

Trần Mặc tiêm cho cậu ống thuốc an thần, Thư Lượng muốn ở lại, Trần Mặc sợ xảy ra chuyện, tối nay bèn đợi ở phòng khách, giữ lại hai vệ sĩ, còn lại kêu Cố uyển Đình mang về Hoát gia.

Thư Lượng nháo cả một ngày cho dù tiêm thuốc an thần ngủ cũng không yên giấc.

Đây là cảm giác gì chứ, tim cậu co thắt lại, cảm giác không thở nổi khiến cảm xúc của cậu cực kỳ bất ổn. Giống như có một lưỡi dao đam vào tim cậu, tâm trí không còn.

Trong giấc mơ, cậu thấy Vân nói với cậu, Lượng, cô phải đi đây, cô không cần em nữa.

Sau đó, một người đàn ông khác đi tới, Vân liền khoác tay anh ta đi.

Cậu tỉnh dậy, hoảng sợ vô cùng. Một ngày nào đó, sẽ có một người đàn ông, sẽ đưa cô đi.

Cậu không dám nghĩ nhiều, đó đã gần hủy diệt………

Cậu, yêu Vân như vậy, không thể để bị cướp đi.

Cậu đè nén, liều mạng đè nén, trong đầu chợt hiện ra bóng dáng của Trần Nhiên (học trưởng của Vân).

Cậu sống bên cạnh Vân, luôn bên cạnh Vân…………ঔɬųყềŋ﹏ųཞı﹏ɖɖƖզɖ.ƈơɱঌ

Một kế hoạch chợt thoáng hiện trong đầu cậu, khiến cho cậu có chút an tâm……….