Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương

Chương 2: Nhóm Bếp Cần Tình




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gia Hỷ tắm xong trời cũng chập tối, nàng dùng cơm dưới ánh đèn dầu, khói hơi tù mù. Đại phu nhân không ưa nàng, nên cũng chẳng dốc tâm chuẩn bị, viện này hoang lạnh, đêm về tiếng côn trùng kêu rả rích.

Gia Hỷ không quen nhìn hai tì nữ đứng bên cạnh hầu hạ, nên nàng tự mình gấp thức ăn, trên bàn ba món một canh một điểm tâm, có thịt hầm cà tím đậu que khô, cá sông chưng gừng, ngọn bí xào tỏi, canh nấm hương xương gà và bánh bao hấp nhân hạt dẻ. Cơm cũng là gạo ngon, trắng nõn từng hạt, mềm mại dẻo thơm, đưa vào miệng đã thấy vị ngọt tan lên đầu lưỡi. Nhưng nàng ăn không vô, dù bụng cũng thật đói. Cuối bữa, cũng chỉ có một góc đĩa rau xào vơi đi, còn lại đều nguyên vẹn như cũ. Gia Hỷ súc miệng bằng trà hoa hồng, xong xuôi liền nói:

- Hai em cũng chưa ăn gì đúng không? Ngồi xuống ăn đi! Rồi đem trả bát cho phòng bếp.

Vịnh Đan, Vịnh Đóa hơi ngần ngại, nhưng nhìn Gia Hỷ khẩn khoản, hai nàng cũng rụt rè ăn. Kỳ thật làm nô tì không thể ăn cơm đúng giờ như chủ tử. Sau khi hầu tiểu thư dùng cơm, hai nàng mới thay nhau đến phòng bếp nhận phần cơm của hạ nhân.

Gia Hỷ cũng không được sủng gì mấy, phần hồi môn của mẫu thân nàng sau khi mất đều bị Đại phu nhân trăm phương ngàn kế đoạt lấy, nói rằng giúp nàng quản lý, khi nào xuất giá thì mua đồ cưới. Nhưng Gia Hỷ bây giờ cũng đã mười hai tuổi, đến một phân tiền còn chưa được thấy. Mấy hôm nay nàng ốm, một lần lão phu nhân nhìn qua thương tiếc, mới móc hầu bao để nàng ăn ngon hơn.

Ăn xong lại quanh quẩn trong phòng, Vịnh Đóa kéo rèm đóng kín cửa không để bướm đêm bay vào. Trên lò hương, Vịnh Đan cẩn thận thêm mấy giọt tinh dầu, mùi bạc hà cay cay tràn tràn không khí.

Gia Hỷ ôm gối, dựa đầu vào hai chân mình, một lúc sau nàng buột miệng:

- Ta phải làm gì bây giờ?

Vịnh Đan phe phẩy quạt xua khói đèn ám đen đi, nhẹ nhàng phân tích:

- Đầu tiên tiểu thư phải đến thăm lão phu nhân, người đã tỉnh một ngày, lão phu nhân đối với người vốn không bạc. Còn xuất tiền túi mời đại phu tốt cho người!

Gia Hỷ gật gật đầu, lại hỏi:

- Còn phụ thân?

Vịnh Đan hơi ngập ngừng, lại cười:

- Lão gia thường bận rộn chính sự không có thời gian gặp qua tiểu thư đâu!

Vịnh Đóa ngắt lời:

- Tiểu thư, ngày mai là mười lăm, lão gia chắc sẽ đến viện của lão phu nhân thỉnh an!

Gia Hỷ ngẩng ngơ một lúc, lại kêu mệt, muốn ngủ. Kỳ thật, bây giờ ở hiện đại nàng cũng chỉ mới vừa đi làm về, có thể còn đang tắm, sau đó cùng bạn bè ra ngoài. Gia Hỷ kéo chăn trùm mặt lại, trong mơ những cảnh đường phố tấp nập, ồn ào hiện hữu. Nước mắt nàng không tự chủ cứ tuôn ra. Nàng nhớ nhà, có ba mẹ, có con cún ngoan, có bát cháo trứng gà mỗi sáng!

Đến khi Gia Hỷ tỉnh giấc, trời cũng chỉ mờ mờ, chưa sáng hẳn. Vịnh Đan Vịnh Đóa liền giúp nàng thay áo, chải đầu, rửa mặt. Gia Hỷ đứng trước tủ đồ gỗ mộc, bên trong chỉ bốn năm bộ sơ sài, xuyên về là một Đại tiểu thư, tư trang lại không bằng một nhân viên văn phòng hiện đại.

Gia Hỷ ngẫm ngẫm, tùy tiện lấy ra một bộ xiêm y nọ. Áo chẽn ngắn the trắng, bỏ bên trong chân váy vàng thắt lưng ngang ngực màu ráng chiều, lại choàng áo ngoài thêu hoa hồng*.

Vịnh Đan tỉ mỉ chọn trong hộp trâm cài mấy đóa kim quế** bằng vàng, khéo kẹp lên tóc xõa, buộc nửa ra sau, thêm một đôi hoa tai ngọc. Cũng đã là những thứ quý giá nhất mà nàng có.

Bên ngoài vẫn chưa có ánh sáng, trời tháng tám mây mù nhiều, không khí lạnh, nhìn về xa xa đã thấy phòng bếp nổi đèn chuẩn bị bữa sáng cho chủ nhân. Gia Hỷ nảy ra một ý:

- Lão phu nhân thường ngày dùng điểm tâm gì?

Vịnh Đóa đoán định:

- Tiểu thư muốn vào bếp? Lão phu nhân quanh năm chỉ ăn chay, không dùng đồ mặn, ăn uống rất thanh đạm.

Gia Hỷ gật đầu, nhìn trời một lúc rồi cẩn thận sang phòng bếp, Vịnh Đóa đi trước soi đèn, Vịnh Đan dìu nàng bước. Bóng ba người lập lòe trong màn sương mùa thu, ẩn ẩn hiện hiện.

Gia Hỷ hơi ngần ngại đứng trước cửa, nàng nhìn nhìn ngó ngó một hồi thì thấy có hai ma ma bê rau củ đi vào.

Hai người họ nhìn nàng có vẻ ngạc nhiên:

- Tiểu thư đến đây là gì?

Sau đó cũng không nói thêm gì nữa, hì hục đem sọt to vào trong.

Vịnh Đan lầm bầm:

- Tiểu thư thật dễ tính, nên mấy kẻ dưới mới quá quắc như vậy!

Gia Hỷ thở nhẹ, tự mình đi vào, bấy giờ mới thấy Phùng gia bề thế vô cùng. Phòng bếp chia vô số gian lớn nhỏ, hạ nhân cũng trên chục người luôn tay luôn chân không ngừng. Lúc này, từ đằng xa một lão nhân thong thả đi đến, Vịnh Đan thì thầm:

- Vị này là Vương chưởng sự, chuyên quản chuyện dầu củi gạo muối!

Gia Hỷ gật đầu chào Vương chưởng sự, ông cũng chấp tay hành lễ, lại ôn tồn hỏi han:

- Tiểu thư đã khỏe? Tiểu thư muốn dùng gì cứ phân phó, không cần tự mình đến.

Gia Hỷ mỉm cười nói ra ý định muốn làm bữa sáng kính lão phu nhân. Vương chưởng sự cũng không thái độ gì, đưa nàng đến một gian bếp trống. Gia Hỷ xắn tay áo lên, ngắm nhìn mấy lượt, quyết định nấu cháo đậu đỏ ăn kèm nấm rơm kho tiêu và bí ngô om.***

Gia Hỷ nhờ người vo sạch gạo, sau đó thêm đậu đỏ vào cùng hầm với nước mía lau, nêm chút muối. Lại cho dầu cải vào chảo sâu lòng, đợi dầu sôi phi thơm hành, đem nấm hương xào lên, hai muỗng tương mặn ngọt, một ít tiêu sọ giã nát.

Tiếp theo nàng gọt bí đỏ, xắt thành miếng vuông, rửa sạch, đập dập tỏi phi với ít dầu trên chảo nóng, cho bí vào đảo đều, thêm củ cải trắng, nước tương cùng đậu phộng nguyên hạt vào, đậy nắp lại.

Gia Hỷ nấu dọn dẹp gian bếp sạch sẽ, đợi thức ăn chín. Vịnh Đan, Vịnh Đóa tròn mắt nhìn nàng, Đại tiểu thư từ trước đến giờ cũng không học nữ công nữ hồng gì, chỉ thích ca từ thơ phú, nay có thể vào bếp nấu cơm. Cho dù chỉ là mấy món đơn giản, cũng khiến người khác vô cùng tò mò.

Gia Hỷ nấu đủ món trời cũng đã sáng, nàng sắp xếp tất cả vào thạp gỗ, thong thả đi bộ đến viện lão phu nhân.

Khi Gia Hỷ vào trong, lão phu nhân cũng vừa thay y phục xong, đang đợi người hầu đem bữa sáng lên. Gia Hỷ được Vu ma ma mời ra sau, nàng không dám nhìn lão phu nhân, hành lễ gượng gạo:

- Tổ mẫu an khang!

Lão phu nhân không mặn không nhạt, cho Vu ma ma đỡ nàng dậy:

- Ngồi đi!

Gia Hỷ thấy thái độ lão phu nhân không tốt, càng không dám ngồi, nàng dè dặt nói:

- Sáng sớm, con có đến phòng bếp, tự mình làm mấy món điểm tâm, tổ mẫu dùng qua!

Vu ma ma đỡ thạp gỗ trong tay Vịnh Đan, đem mấy đĩa thức ăn bày lên bàn, lúc này phòng bếp cũng đưa bữa sáng tới. La liệt món mặn món canh, chỉ riêng bánh bao cũng đã sáu bảy vị khác nhau. Gia Hỷ ngượng ngùng xấu hổ không nói lên lời.

Lão phu nhân ngắm dáng vẻ Gia Hỷ, thân ảnh nàng gầy gầy, bàn tay xương xương, đứng một mình cúi mặt trông hơi cô quạnh. Mười ngày trước còn vì ngã xuống hồ sen mà ngất đi, hôm nay đến thỉnh an cố làm điểm tâm đem đến. Lão phu nhân nhớ ra, hôm trước qua thăm nàng thấy trên bàn chỉ có canh suông cùng dưa cà, liền quở trách Đại phu nhân một trận, còn trực tiếp đem tiền qua phòng bếp bồi bổ nàng. Hôm nay nàng đến trả ơn đi. Đứa trẻ này xem ra là quá sòng phẳng.

Lão phu nhân nghĩ đến đó, lại dịu giọng:

- Con tỉnh từ khi nào? Sao không cho gia nhân báo lại?

Gia Hỷ nghe lão phu nhân hỏi, cũng hơi lo sợ bị trách tội, liền chống chế:

- Con tỉnh ngày hôm qua, Nhị muội có sang thăm một chút, sau đó con cũng mơ hồ khó chịu nên Vịnh Đan Vịnh Đóa phải ở cạnh mãi. Không có người đến báo tổ mẫu!

Lão phu nhân nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, chỉ vào thức ăn, bảo nàng dùng. Gia Hỷ ngồi xuống, cẩn thận nhìn chén ngọc đũa bạc trên bàn, thật sang quý không gì tả nổi.

Dùng bữa xong, lão phu nhân ăn hết hai bát cháo đậu đỏ, cũng vơi đi nửa phần nấm, bí nàng chuẩn bị. Vu ma ma khen ngợi không ngớt lời, lão phu nhân ăn uống rất kén chọn, kiêng khem, nay nàng có thể giúp bà ăn nhiều. Vu ma ma mừng rỡ ra mặt.

Lão phu nhân không cho Gia Hỷ hầu súc miệng, nàng đành đi ra bàn trà, ngồi một mình đợi mọi người đến. Lúc này Gia Hỷ mới quan sát được viện. Đồ trong viện toàn bộ là gỗ sơn son, ở những góc bàn, chân ghế đều được thếp vàng cẩn thận. Trên giá đặt bình ngọc, lọ cổ, gốm màu, có cả đồ thủy tinh phía Tây cống phẩm đem đến thật trân quý. Hai cửa ngách che bằng bình phong gỗ Hoa Lê, thêu cá chép hoa sen, lối thêu hai mặt vô cùng tinh xảo, phối màu loan loan như họa. Có thể thấy được, Phùng phủ không kém hoàng thân quốc thích bao nhiêu.

Gia Hỷ đợi thêm một khắc, thì thấy Tam phu nhân Lâm thị đưa theo hai nữ nhi Phùng Tú Mai, Phùng Tú Mi đến. Thấy Gia Hỷ ngồi đó, cả hai nàng đều thi lễ một cái:

- Trưởng tỉ an hảo!

Gia Hỷ đứng dậy nghiêng người tránh một phần lễ, lại mỉm cười với Tam phu nhân Lâm thị:

- Tam thẩm mạnh khỏe! Hai vị muội muội cũng thế!

Tam phu nhân đối đáp vài câu, hỏi thăm sức khỏe Gia Hỷ. Gia Hỷ cũng tự nhiên mà trả lời, nhìn Tam phu nhân áo bằng lụa nhưng cũng đã cũ, mép áo còn hơi sờn một chút, hai tiểu thư tam phòng tuy y phục mới mẻ nhưng chất vải không quá tốt khiến Gia Hảo đoán được chuyện tiền bạc tam phòng không hanh thông lắm.

Một lúc sau, Đại phu nhân, Ngũ phu nhân cùng Phùng Gia Hảo và Phùng Gia Hòa đến. Đại phu nhân mặc ngoài áo dài đỏ cộc tay, phía trước thêu bích thủy uyên ương bằng kim tuyến, có năm khuy gài bằng ngọc thẳng hàng, vạt áo xẻ tà đối xứng, bên trong váy lụa mềm màu huyết dụ, tay áo dài rộng chấm gót, viền áo hình sóng lượn. Phùng Gia Hảo cũng không kém cạnh, áo chẽn dài tay phủ qua thắt lưng màu thiên thanh, thêu hoa hải đường hồng nhạt, váy mã diện xếp nếp viền hoa, thắt lưng đỏ tươi. Tóc bện hai bên, cài trâm vàng đeo khuyên phỉ thúy, tay mang vòng bạch ngọc dương chi. Chỉ riêng Phùng Gia Hòa một thân bạch y thêu hoa cúc, tóc dài buộc hờ bằng lụa tím, cài trâm ngọc qua nút buộc, so với hai mẫu tử Đại phu nhân, Phùng Gia Hòa trông xinh đẹp thanh nhã hơn hẳn.

Đại phu nhân tiến vào, trong phòng liền đứng lên, Đại phu nhân liếc mắt qua Gia Hỷ một cái, lại gật đầu lấy lệ, sau nắm tay Phùng Gia Hảo ngồi xuống trên cùng vị trí, Phùng Gia Hòa lặng lẽ ngồi cạnh, cũng chỉ dám nhìn Gia Hỷ một cái kín đáo. Ngũ phu nhân đi sau cùng, áo màu bạc viền tím, tóc vấn đơn sơ cài trâm bạc, có điều trên cổ đeo một chuỗi minh châu quý, hạt nào cũng tròn đều tăm tắp. Tam phu nhân từ lúc đó cũng không nói chuyện nữa, chỉ chăm chú nhìn vào chén trà, phân tích từng lá trà một.

Lão phu nhân bây giờ cũng bước ra, bà mặc áo dài thêu họa tiết như ý, tay viền xà, dưới thân váy đen chấm gót lộ ra hài vàng có đính bảo thạch. Lão phu nhân nhìn qua một lượt oanh oanh yến yến trong phòng đang hành lễ, bà ngồi xuống, cả phòng cũng ngồi theo.

Lão phu nhân hỏi qua mấy chuyện không quan trọng, lại nhìn Ngũ phu nhân:

- Bát tiểu thư đâu? Sao không đến?

Ngũ phu nhân lập tức đứng lên:

- Sáng sớm ma ma có báo cho con dâu, bảo rằng Bát tỉ nhi đêm qua nhiễm phong hàn, con dâu đã cho người mời đại phu đến kê thuốc!

Lão phu nhân gật đầu, vừa nhìn Đại phu nhân định nói gì thì từ ngoài cửa tiếng Tứ phu nhân Nguyễn thị lanh lảnh đưa vào:

- Con dâu đi trễ!

Tứ phu nhân cùng một đoàn bốn năm tì nữ ma ma đi vào, Phùng Dạ Vân bị Tứ phu nhân đẩy ra trước thỉnh an lão phu nhân, còn bản thân Tứ phu nhân tự nhiên ngồi xuống. Đằng sau Nguyễn thị, Ngũ thiếu gia đang được bà vú bế trong bọc vải. Lão phu nhân không giận Nguyễn thị, ngược lại còn để Vu ma ma ôm Phùng Dạ Vân lên tháp ngồi với mình.

Các tiểu thư trong phủ không chênh lệch bao nhiêu tuổi, Phùng Gia Hỷ mười hai tuổi, nhưng Nhị tiểu thư Phùng Gia Hảo và Tứ tiểu thư Phùng Gia Hòa cũng đều mười một, chẳng qua chỉ hơn kém cái tháng sinh. Ngũ tiểu thư Phùng Dạ Vân cũng mười tuổi. Đôi tỉ muội song sinh Phùng Tú Mai, Phùng Tú Mi cũng đã chín tuổi, chỉ có Bát tiểu thư Phùng Bạch Thảo nhỏ nhất tám tuổi mà thôi!

Gia Hỷ tò mò nhìn Tứ phu nhân, người này gương mặt tươi tắn, tóc vấn uy đọa kế **** nhưng nhìn không già, ngược lại còn tăng phần quý hiển. Trên đầu cài trâm điểm thúy*****, y phục màu xanh, áo chẽn tay rộng bó eo phối váy ngọc bích dài quá đất, chân mang hài đỏ thêu họa tiết lông công.

Trên tháp, lão phu nhân cùng Phùng Dạ Vân thủ thỉ trò chuyện, phía dưới, Đại phu nhân cùng Phùng Gia Hảo cũng thì thầm to nhỏ, trong phòng dâng lên cảm giác ngượng ngập.

Hồi lâu, không hiểu Phùng Dạ Vân xóc xỉa những gì mà lão phu nhân lại quay sang Đại phu nhân khó chịu:

- Đại tỉ nhi đã tỉnh từ hôm qua, sao không nghe Đại phu nhân báo tin đến viện của lão bà này?

Đại phu nhân Hàn thị giả vờ giật mình, mỉm cười lấy lệ:

- Con dâu tối qua mới nghe Nhị tỉ nhi nói lại, khi đó đã khuya, không dám quấy rầy mẹ!

Lão phu nhân vẫn không buông:

- Bên cạnh Đại tỉ nhi còn có một ma ma đúng không?

Đại phu nhân Hàn thị vẫn không thu nụ cười, nhất nhất trả lời:

- Là Hà ma ma, mấy hôm trước chậm trễ sắc thuốc cho Đại tỉ nhi, con dâu đã đuổi ra làm vườn rồi ạ!

Lão phu nhân hừ nhẹ một tiếng, nói nặng nhẹ mấy câu:

- Trong phủ không phải nghèo khó đến mức không nuôi được bà vú cho đám trẻ! Đại phu nhân nắm quyền quản gia, nếu không làm nổi thì nên giao bớt cho người khác!

Hàn thị cắn răng không trả lời, là phu nhân Đại phòng, nắm quyền trong phủ này đã chục năm, làm sao không biết lão phu nhân vẫn có ý cất nhắc Tứ phòng, muốn chia bớt quyền hành cho Nguyễn thị đó. Đại phu nhân bình tĩnh:

- Là con dâu sơ sót, con dâu sẽ điều Hà ma ma trở lại Tĩnh U viên ngay!

Nói rồi lại quay sang Gia Hỷ:

- Đại tỉ nhi đã đỡ bệnh, cũng nên quay về Tĩnh U viên, mẫu thân sẽ cho người sắp xếp hộ con, chiều nay có thể chuyển đi được rồi!

Gia Hỷ kín đáo thở ra, thi lễ một cái:

- Tạ ơn mẫu thân quan tâm!

--------------

* Phục trang của Phùng Gia Hỷ.



** Hoa kim quế



***

Cháo đậu đỏ



Nấm hương kho tiêu



Bí đỏ om



**** Uy đọa kế



***** Trâm điểm thúy