Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 91: Nghĩa trang "Nữ quỷ "




"Thành Chủ, có một số việc ngài đã lựa chọn nói, như vậy nên nói ra toàn bộ đi, dù sao chỉ có biết rõ mọi chuyện chúng ta mới giúp ngài giải quyết tốt được?"

Ngữ khí Bạch Hiểu Tình rất khẩn thiết, hiện tại việc cấp bách là, những người đã chết có thù hận gì với một nhà phú thương kia, có còn người nào năm đó có liên quan đến phú thương kia còn sống hay không.

Nghe thấy lời nói của Bạch Hiểu Tình, ánh mắt Thành Chủ có chút trốn tránh, không phải hắn không muốn nói, mà là...

Ai, chuyện năm đó kỳ thực hắn cũng tham dự trong đó, hiện tại nên nói thế nào mới tốt đây, bất quá nếu không nói, chỉ sợ sẽ còn có người chết, cho nên...

"Bạch cô nương, Vương gia, người tham dự chuyện mười lăm năm trước, cơ bản đều đã chết, hiện tại chỉ còn một người sống sót."

Ngữ khí Thành Chủ thập phần kiên định, đã đến lúc này, hắn quyết định nói ra hết, như vậy sẽ không giấu diếm!

"Người sống sót kia chính là ta, chuyện năm đó tuy rằng không phải một tay ta bày ra, thế nhưng cũng tham dự trong đó, hơn nữa nếu không phải ta tạo điều kiện thuận tiện, năm đó một nhà phú thương ở phủ Thành Chủ làm sao có thể chết dễ dàng như vậy."

"Nam nhân cao to kia có thù hận gì phú thương, vì sao hắn lại bị siết cổ chết, mà những người khác đều bị bầm thây?"

Đây mới là trọng điểm, Bạch Hiểu Tình luôn không hiểu, vì sao cách hắn chết lại khác những người khác.

"Mười lăm năm trước, chính hắn, ở trong ngõ nhỏ, giết chết nữ nhi đã trốn thoát của phú thương, siết cổ đến chết, đây là báo ứng của hắn! Mà người khác lại tham gia sát hại phụ nhân, lúc đó phụ nhân kia bị chém cho đến chết."

"Nếu là như thế, tên nam nhân đó bị trừng phạt đúng tội! Bất quá, theo như ngươi nói, hắn đã giết chết nữ nhi của phú thương, vậy hắn chính là người cuối cùng nhìn thấy thi thể của nàng? Vậy thi thể xử lý ra sao?"

Bạch Hiểu Tình nói xong, cũng có chút nghi vấn, chuyện năm đó giống như một đoàn sương mù, cảm giác không rõ.

"Không thấy, đêm đó hắn đã xác định nữ hài kia đã tắt thở, nhưng khiến người ta khiếp sợ là, thi thể của nàng cuối cùng lại không cánh mà bay." 

Thành Chủ nói xong, đáy lòng lại dâng lên sự sợ hãi, chuyện năm đó lại một lần nữa tái diễn, dĩ nhiên sẽ làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.

Hắn còn nhớ rõ, lúc trước tên nam nhân kia bóp chết người như giết một con kiến, dễ dàng lấy tánh mạng của tiểu cô nương kia, nhưng cuối cùng lại không thấy thi thể của nàng.

Do nhất thời tham tiền, mới dẫn tới báo ứng hôm nay, bọn hắn bị trừng phạt đúng tội!

Chỉ là năm đó vì bản thân có dục niệm giết một nhà bọn họ, hôm nay bọn họ trở về cũng vì muốn tánh mạng người trong thành, điều này cũng thật sự rất nhẫn tâm!

Rốt cục là ai, năm đó rõ ràng không còn ai sống sót, vì sao hiện tại lại có người báo thù!?

Xem bộ dạng của Thành Chủ, Bạch Hiểu Tình biết hôm nay sẽ không hỏi được gì, cũng may những điều muốn biết cũng đều đã biết rồi, cũng không quá mức để ý những tình tiết khác nữa, chỉ là trong lòng nàng có chút nghi hoặc.

Xem ra tối nay bọn họ cần phải đi nghĩa trang nhìn một chút rồi, trong tay  nam nhân kia cầm cái gì.

Bạch Hiểu Tình biết mấy ngày nay tên sát nhân chắc chắn sẽ đi lấy nó, cho nên nàng bố trí mai phục, chờ đợi kẻ địch mắc câu, nhưng thật không ngờ, đối phương lại bình tĩnh như vậy, một khi đã như vậy, nàng liền muốn xem thử, đó rốt cục là cái gì.

"Buổi tối đến nghĩa trang ta đi cùng nàng."

Thời gian dài ở chung, Triệu Tử Tu chỉ cần nhìn biến hóa trong mắt Bạch Hiểu Tình, liền biết nàng suy nghĩ cái gì, nàng đã muốn đi nghĩa trang, hắn tất nhiên cũng sẽ đi theo.

"Được, cùng đi."

Đã biết kháng nghị cũng không có hiệu quả, như vậy Bạch Hiểu Tình không thèm phản kháng, hai người so với một người an toàn hơn.

Tuy rằng nói người kia ám sát nàng, thực lực thật sự không là gì cả, nhưng không ai có thể xác định chỉ có một người, vạn nhất còn có đồng bọn, sẽ phiền toái.

Nếu bản thân lại bị thương, phỏng chừng Triệu Tử Tu sẽ lại đồ thành.

Không, nếu là Lộ thành, nói không chừng Triệu Tử Tu sẽ trực tiếp nói hết chuyện mười lăm năm trước ra, sau đó xin triều đình phái binh, trực tiếp diệt Lộ thành.

Bạch Hiểu Tình đoán không sai, nếu thời điểm mấu chốt nàng xảy ra chuyện, Triệu Tử Tu sẽ thật sự phát điên.

Đêm hôm đó, hai người lặng lẽ ẩn vào nghĩa trang, trốn ở một nơi bí mật gần đó, nhìn xem chuyện gì xảy ra.

Trong lòng Bạch Hiểu Tình có cảm giác, tối hôm nay tuyệt đối sẽ có chuyện xảy ra, nói không chừng tối hôm nay vụ án sẽ có đột phá.

"Trời lạnh, cẩn thận phong hàn."

Đứng ở sau lưng Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu nói một câu, liền ôm cả người Bạch Hiểu Tình vào trong ngực, độ ấm trong ngực làm Bạch Hiểu Tình không khỏi thở dài.

Khóe miệng gợi lên một độ cong, Bạch Hiểu Tình có chút buồn cười, nam nhân này, rõ ràng chỉ muốn ôm nàng, lại tìm nhiều lý do như vậy.

Nàng là người tập võ nếu vì thời tiết lạnh mà bị phong hàn, như vậy một thân nội lực thật sự vô dụng.

"Không cho cười!"

Triệu Tử Tu gầm nhẹ bên tai Bạch Hiểu Tình,  hắn cũng biết mình ngu ngốc mới nói như vậy, nhưng chỉ cần có thể ôm nàng vào trong ngực, dù có nói lời ngớ ngẩn, cũng không sao.

"Tử Tu, ta không cười ngươi."

Vốn dĩ Triệu Tử Tu không hề nói gì, hiện tại nói ra, khóe miệng Bạch Hiểu Tình lại cong lên càng lúc càng rộng, nam nhân này.

Khi Triệu Tử Tu nghe thấy trong lời nói của Bạch Hiểu Tình có ý cười, cúi đầu, hung hăng cắn một ngụm trên cổ của nàng, sau đó lại hơi đau lòng liếm liếm.

Loại cảm giác này thật giống như động vật bị chọc giận, làm Bạch Hiểu Tình có chút sửng sốt.

"Tử Tu, đừng náo loạn, có người đến đây."

Triệu Tử Tu cũng không phát hiện thân thể Bạch Hiểu Tình cứng ngắc trong nháy mắt, muốn tiếp tục giở trò xấu, Bạch Hiểu Tình lại ngăn động tác của hắn, cảnh giác nhìn về cửa nghĩa trang.

Tuy rằng không có động tĩnh, nhưng Bạch Hiểu Tình lại cảm giác được, nơi này có hơi thở của người.

Nghe thấy Bạch Hiểu Tình nói, Triệu Tử Tu cũng không tiếp tục náo loạn, mà cùng nàng nhìn về phía cửa nghĩa trang, hai người đều dè dặt cẩn trọng giấu hơi thở, trong nháy mắt, nghĩa trang khôi phục không khí trầm lặng bộ, một điểm tức giận đều không có.

Hai người đợi khoảng một nén nhang, một bóng dáng màu trắng chậm rãi tiến vào.

Đúng vậy, chính là bay.

Hai chân giống như không có, nếu người khác thấy như vậy, nhất định sẽ bị dọa, bởi vì bóng dáng kia căn bản không giống người, mà là bộ dáng của một quỷ hồn.

Triệu Tử Tu cùng Bạch Hiểu Tình nhìn nhau cười, không thể không nói, người này diễn thật tốt, bởi vì là oan hồn lấy mạng, cho nên hiện tại "Nữ quỷ" liền xuất hiện tại nơi này.

Nếu người thường nhìn thấy một màn như vậy, nhất định sẽ bị dọa sợ, sau đó liền khẳng định là oan hồn lấy mạng, án mạng lần này ở Lộ thành cũng sẽ bị đình trệ, mà hung thủ tất nhiên có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Nhưng hôm nay ở nghĩa trang lại không phải người thường, mà là hai cao thủ, chỉ trong nháy mắt, hai người liền cảm giác được tiếng hít thở của "Nữ quỷ".

Thử hỏi một người đã chết, trở thành quỷ hồn làm sao có thể hô hấp, xem ra không phải oan hồn lấy mạng, mà là có người giả thần giả quỷ.

Nhưng hai người cũng không có đi ra, muốn xem thử "Nữ quỷ" này, bọn họ đang chờ thời cơ, hiện tại ra ngoài chỉ có thể đả thảo kinh xà.

Quả nhiên, khi hai người nhìn chăm chú, nữ quỷ chậm rãi bay về phía thi thể nam nhân kia, lấy thứ hắn cầm trong tay, sau đó liền chuẩn bị rời đi.

Trong lúc này, Bạch Hiểu Tình cùng Triệu Tử Tu xuất hiện tại cửa nghĩa trang, chặn đường đi của "Nữ quỷ".

"Vị cô nương này, đã đến đây rồi, vì sao không để ta tiếp đón?"

Nhìn "Nữ quỷ"đứng ở đối diện, làn da thảm bại, vành mắt xanh đen, môi tím tái, trên cổ là vết dây thừng, một thân bạch y, tóc tai bù xù.

Nếu như không phải đã biết trước, nói không chừng Bạch Hiểu Tình sẽ cho rằng người trước mắt thật sự là "Nữ quỷ", nàng không nghĩ tới ở cổ đại lại có kỹ thuật hoá trang tiên tiến như vậy, có thể đem một cái người sống biến thành nữ quỷ.

"Ngươi... Là... Ai...?"

Thanh âm "Nữ quỷ" có chút bay bổng, cả người đứng ở trước mặt Bạch Hiểu Tình, giống như đang nghi hoặc nàng là loại người nào.

"Không cần giả bộ, chúng ta đã gặp mặt, ngày đó lúc ta và Tử Tu phải rời khỏi Lộ thành, không phải là ngươi muốn ám sát bọn ta sao, cô nương, giả thần giả quỷ nên vừa phải thôi, nếu không, sẽ bị người khác phát hiện."

Lời nói Bạch Hiểu Tình không chút khách khí, nữ nhân này tuy rằng đã đổi quần áo, nhưng mùi hương trên người khiến Bạch Hiểu Tình thấy rất quen thuộc. Ngày đó người ám sát nàng cũng có mùi hương như vậy.

Mùi hương kia rất quen thuộc, Bạch Hiểu Tình đã ngửi qua, cho nên mới cảm thấy quen thuộc.

"Ngươi làm sao mà biết là của ta?"

Đối phương lên án nhìn Bạch Hiểu Tình đã biết nàng ngụy trang, cho nên cũng không giả bộ nữa, bởi vì nàng là người thông minh, biết trong lúc này cho dù giả bộ cũng sẽ không có kết quả gì, cho nên nàng sẽ không lãng phí thời gian.

"Ngươi không biết sao, trên người ngươi có mùi hương đặc thù, chỉ cần ngửi qua một lần, sẽ nhớ được, mà khứu giác của ta lại rất mẫn cảm, ngày đó ngươi ám sát đã phi thân qua người ta, cũng đủ để ta nhớ kỹ mùi hương trên người ngươi."

Lúc nàyBạch Hiểu Tình nhẹ nhàng cười, giải thích cho nữ tử hiểu.