Hãn Phu

Chương 18




Lý chính tức giận về đến nhà. Vương Thanh cùng Vương Ni còn ở đây, nên ông cố ép lửa giận xuống. Mặc kệ chuyện gì, cũng không nên cùng hai hài tử sinh khí. Triệu Nguyên Đức đem phụ thân kéo vào phòng mình, còn gọi đệ đệ vào cùng. Sau khi đóng cửa, Triệu Nguyên Đức nhỏ giọng nói. "Cha! Ngài đừng tức giận, sự tình không tệ như ngài nghĩ đâu. Nhà Thạch Tỉnh cũng không phải người đơn giản. Ta thấy, thôn chúng ta sau này còn muốn dính chút quang của hắn."

"Dính cái gì quang! Mặt mũi đều đã mất hết." Lý chính tức giận hướng giường đất ngồi xuống. Cơm chiều còn chưa ăn đâu, nhưng ông chẳng cảm thấy đói.

Triệu Nguyên Khánh tò mò muốn chết. "Ca! Ngươi mau nói là chuyện gì vậy?"

Triệu Nguyên Đức chính là muốn nói cái này. Y đem toàn bộ quá trình xông vào huyện học, toàn bộ kỹ càng tỉ mỉ kể lại. Theo lời y nói, Lý chính cùng Triệu Nguyên Khánh biểu tình dần thay đổi, cuối cùng là trực tiếp dại ra.

"Thiệu Vân An... từng đọc sách ư?" Lý chính trợ to mắt hỏi.

Triệu Nguyên Đức bối rối trả lời. "Khẳng định đọc qua, bằng không sao có thể nói ra những lời đó? Huyện học viện trưởng cùng huyện lệnh đại nhân giống như cũng chưa từng nghe qua. Vương Chi Tùng so với hắn kém xa. Cha, ngài không biết. Vương Chi Tùng một câu cũng không nói nên lời, hoàn toàn bị doạ đến choáng váng. Hắn còn đem mọi việc đổ hết cho Vương lão thái, nói chính mình không biết gì hết. Ta thấy được rõ ràng, huyện lệnh đại nhân và viện trưởng đều chướng mắt hắn. Thạch Tỉnh cùng Vân An cầu tình, huyện lệnh đại nhân vẫn quyết định xử phạt nhà Vương lão thái. Chủ yếu chính là, huyện lệnh đại nhân đáp ứng bảo quản tảng đá kia giúp Thiệu Vân An, còn đưa cho hắn một khối ngọc bài, nói ngày sau có bất cứ oan khuất gì có thể đến huyện nha đánh trống, miễn ba mươi đại bảng ngạch quy củ. Đại nhân còn muốn Thiệu Vân An ba ngày sau đến nha môn, nói là muốn trách phạt, nhưng theo ta thấy, đại nhân khẳng định sẽ không phạt.

Cha, chính là ngài, nếu muốn gặp đại nhân cũng không phải muốn liền thấy đi. Nhưng Thiệu Vân An có khối ngọc bài, sau này còn không phải thường xuyên diện kiến đại nhân? Chỉ việc hắn có thể đem Vương gia nhất tộc làm ầm ĩ một trận lớn như vậy, khiến huyện lệnh đại nhân cùng viện trưởng vì hắn phân xử, hắn chính là không đơn giản. Người như vậy chúng ta chỉ có thể giao hảo, tuyệt đối không thể trở mặt. Ta thấy, thanh danh Vương Chi Tùng coi như đã bị huỷ họa, cho dù ba tháng sau hắn trở lại, phu tử đối với hắn cảm thấy thế nào? Đồng học cùng trường ai dám cùng hắn giao hảo? Nhưng Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An không giống, chỉ cần có khối ngọc bài, chỉ cần đại nhân còn muốn giữ viên đá, bọn họ liền có thể ở trước mặt đại nhân lên tiếng. Cho nên ta mới nói, thôn ta sau này không chừng còn muốn dính chút quang của hai phu phu bọn họ. Cha! Mặc kệ Vương tộc trưởng cùng Vương thị như thế nào, ngài về sau không thể hướng về nhà bên kia nữa. Ít nhất nhà ta, Triệu thị toàn tộc sau này đều theo bên Thạch Tỉnh."

Triệu Nguyên Khánh dùng sức gật đầu. "Cha! Đại ca nói có lý. Ta vốn dĩ không thích nhà Vương lão thái kia. Vương Chi Tùng có năng lực hay không cùng Triệu gia có liên hệ gì? Hắn ngay cả đại ca, nội sanh đều đối đãi như vậy, sau này có khả năng nâng đỡ Triệu gia? Ta thấy hắn ngay cả người vương tộc còn không muốn nâng đỡ. Còn toàn bộ mấy người Vương gia, trừ Thạch Tỉnh, đều cay nghiệt, bọn họ không tới tham chỗ tốt nhà chúng ta đã là may lắm rồi."

Triệu Nguyên Đức tiếp theo nói. "Cha, ngài cũng không nên để ý tâm tư của Vương tộc trưởng. Ông ấy nếu nguyện ý che chở Thạch Tỉnh còn tốt. Nếu giống như trước kia chỉ để ý Vương Chi Tùng, ngài cần phải biểu lộ rõ ngài đứng về phía Thạch Tỉnh.

Lý chính trầm tư suy nghĩ. Mà biểu hiệu của Thiệu Vân An thật đúng là khiến ông kinh ngạc. Hai nhi tử nói cũng rất có ý tứ. Lý chính cũng không phải ngốc. Đối với chuyện Vương gia, ông trước kia vẫn không thấy vừa mắt. Nhưng khi đó Vương Thạch Tỉnh chưa phân gia, còn có đó là Vương thị tông tộc, ông lại là họ Triệu, không tiện nhúng tay. Hiện tại Vương Thạch Tỉnh phân gia, Vương lão thái lại giảo ra chuyện lớn như vậy, ông thật đúng là nên tính toán lại.

Một lúc lâu sau, lý chính nói. "Nguyên Đức, ngươi đi mời Tôn tộc trưởng đến đây. Hai tiểu tử nhà Tôn Hạ có chút giao hảo với Thạch Tỉnh, chuyện này ngươi nói lại với Tôn tộc trưởng, ta muốn nghe suy nghĩ của ông ấy."

"Ta đi mời!" Triệu Nguyên Khánh đứng bật dậy chạy đi.

Còn lại hai người, Triệu Nguyên Đức nói. "Cha! Ta để Hà Tử theo Thiệu Vân An qua lại. Hai người bọn họ đều là nam thê, dễ nói chuyện hơn."

Quan hệ giữa Triệu Nguyên Đức cùng Vương Thạch Tỉnh thực bình thường. Tuỳ tiện tiến đến gần sẽ dễ khiến người phiền chán, nhờ tức phụ ra mặt lại không giống nhau. Dù sao Thiệu Vân An cũng không phải người trong thôn, không thân quen ai, cùng nam thê giao hảo sẽ dễ dàng hơn.

Lý chính gật đầu.

Trong khi Triệu Nguyên Đức cùng phụ thân y làm công tác tư tưởng, Vương Thư Bình cũng đang làm công tác tư tưởng cho phụ thân mình. Lời y nói hơi khác so với Triệu Nguyên Đức nhưng ý tứ lại tương đồng. Vương Thư Bình vốn không thích Vương Chi Tùng. Hôm nay thấy được bảnh lĩnh của lại y càng khịt mũi coi thường. Lấy phẩm chất của Vương Chi Tùng cùng người Vương gia như vậy, y không cho rằng Vương Chi Tùng ngày sau có thể mang đến cho Vương tộc vinh quanh gì. Vương Thư Bình cũng khuyên phụ thân không nên hướng quá nhiều vào Vương Chi Tùng, không nên đem hy vọng toàn tộc đặt trên vai hắn. Vương Chi Tùng sau này có thể khảo tú tài hay không đều khó nói. Còn không bằng thừa dịp lần này, hàn gắn lại mối quan hệ giữa Vương Thạch tỉnh và Vương tộc. Vương Thạch Tỉnh bị bắt rời nhà năm năm, bị buộc thành thân, còn tay không phân gia, muốn nói không có oán niệm với tông tộc là không có khả năng.

Vương Thư Bình khuyên phụ thân nhanh chóng ghi tên Thiệu Vân A, Vương Thanh và Vương Ni vào gia phả. Vương Thạch Tỉnh từ sau khi lao dịch trở về vẫn chưa cho Vương Thanh nhập gia phả. Hiện tại nghĩ lại, sợ là khi đó Vương Thạch Tỉnh trong lòng đã có oán niệm. Vương Văn Hoà đối với biểu hiệu của Thiệu Vân An cũng thực bất ngờ. Thiệu Vân An không phải được nhận nuôi sao? Thiệu gia như thế nào cho hắn đi đọc sách? Vương Văn Hoà trầm mặc, mệt mỏi trên mặt khiến ông trông già nua hơn rất nhiều. Ông làm sao lại không rõ, kinh qua chuyện lần này, tiền đồ Vương Chi Tùng khẳng định bị ảnh hưởng. Vương Văn Hoà có chút trách móc Thiệu Vân An. Hắn vừa gả qua đây đã gây chuyện lớn như vậy. Cho dù thế nào, Vương Chi Tùng vẫn là hy vọng lớn nhất của Vương tộc từ trước đến nay. Vương Thạch Tỉnh cũng là tộc nhân Vương thị, Thiệu Vân An sao lại không vì Vương thị suy xét chứ?

Hồi lâu sau, Vương Văn Hoà mới nói. "Chờ Thạch Tỉnh cùng tức phụ hắn trở về, ngươi đi gọi bọn hắn đến gặp ta."

Vương Thư Bình còn định tiếp tục khuyên bảo, Vương Văn Hoà xua xua tay kêu y ra ngoài. Vương Thư Bình im lặng, bất đắc dĩ bước đi, chỉ hy vọng phụ thân có thể thông suốt Vương Chi Tùng không đáng để tin cậy.

Nhóm Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An trở về sau Triệu Nguyên Đức một canh giờ. Lúc trở về, trên xe còn chất đầy đồ vật. Vương Hạnh và Tôn Nhị Giang ngồi trên xe mỗi người còn ôm một bình gốm. Bọn họ vừa về đến, trong thôn lại lần nữa xôn xao hẳn lên. Vương Thạch Tỉnh lạnh nhạt khua xe bò đến cửa nhà trước, cùng Thiệu Vân An, Vương Hạnh và Tôn Nhị Giang đem đồ trên xe dỡ xuống, lại biếu Vương Hạnh và Tôn Nhị Giang mỗi người một túi đồ ăn vặt xem như đáp tạ.

Có người tới kêu Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An, Lý chính và Vương tộc trưởng đều nói bọn họ đi qua. Vương Thạch Tỉnh sắp xếp xong đồ đạc, nhờ Tôn Nhị Giang đến nhà Nhị cẩu tử, đem tiền thuê lừa trả lại cho người ta. Sau đó hắn để Thiệu Vân An ở nhà, một mình một thân đi đến.

Thiệu Vân An vẫn còn nhung nhớ số lá trà và thổ sản hắn hái được trên núi. Buổi chiều nói nhiều, lại không uống nước, hiện tại giọng nói đều khàn. Hắn tin tưởng Vương Thạch Tỉnh sẽ không làm gì tổn hại đến hắn nên yên tâm để Thạch Tỉnh một mình đi. Vương Thạch Tỉnh không đến nhà tộc trưởng trước, mà là mang theo một miếng thịt đến nhà lý chính. Nếu không có lý chính tương trợ, hắn và Thiệu Vân An không ở nhà, hai hài tử không biết sẽ bị doạ thành dạng gì.

Tới nhà lý chính, nhìn thấy Tôn thị tộc trưởng thế nhưng cũng có mặt. Vương Thạch Tỉnh cũng không kiêng dè, đem thịt ra tặng, nói là cảm tạ lý chính đã chiếu cố hai đứa nhỏ, hôm nay lại phiền toái Triệu Nguyên Đức. Lý chính không muốn nhận, Vương Thạch Tỉnh liền đem thịt treo ở nắm cửa.

Nghe được thanh âm của cha, hai hài tử cả ngày sợ hãi bạch bạch chạy tới. Vương Ni bổ nhào vào lồng ngực cha bật khóc. Vương Thanh căng mặt, hốc mắt cũng đỏ. Vương Thạch Tỉnh ôm lấy hai đứa, nhìn về phía Triệu Hà ra theo sau, nói. "Phiền toái tẩu tử đem hai đứa nhỏ đưa về nhà, Thiệu Vân An đang ở đó."

"Không có gì phiền toái." Triệu Hà đi qua dắt tay hai đứa bé. "Thúc đưa các ngươi trở về, để cha các ngươi ở chỗ này nói chuyện."

Hai đứa nhỏ từ trong ngực cha lui ra, im lặng rời đi. Cha cùng cha nhỏ đã trở lại, bọn bé không sợ.

Trong phòng chỉ còn lại ba người lý chính, Tôn thị tộc trưởng Tôn Trạch Phúc và Vương Thạch Tỉnh. Triệu Nguyên Đức và Triệu Nguyên Khánh đã tránh ra ngoài. Lý chính vào thẳng vấn đề nói. "Thạch Tỉnh! Chuyện hôm nay không trách ngươi và Vân An, đều do nương ngươi hồ nháo mà tới. Ta cũng không gạt ngươi, nương ngươi muốn ngươi đem viên đá còn dư lại và tiền đã bán được đưa cho bà, đây không phải là triệt đường sống của các ngươi hay sao! Trước kia ngươi chưa phân gia, ta cho dù không vừa mắt cũng không tiện nhúng tay. Hiện tại ngươi đã phân gia, huyện lệnh đại nhân lại nguyện ý vì các ngươi làm chủ, sau này ngươi cùng Vân An phải hảo hảo sinh hoạt, nương ngươi nếu lại nháo thì đến tìm ta."

Lý chính lời này chính là tỏ rõ thái độ. Vương Thạch Tỉnh tâm trạng phức tạp. Nếu không phải tiểu tức phụ hôm nay đại nháo, thái độ của lý chính còn chưa thể rõ ràng đâu, nhưng mặc kệ thế nào, lý chính lần này tỏ vẻ sẽ đứng về phía bọn họ.

Tôn tộc trưởng nói. "Ngươi cũng đừng trách tộc trưởng. Vương thị các ngươi vất vả lắm mới có một người đọc sách thành tài, ông ấy tự nhiên có nhiều chút trông mong. Chỉ là ông ấy quá tập trung vào công danh của Chi Tùng có thể mang đến vinh quang cho gia tộc, mà quên mất hài tử có nguyện ý hay không. Nguyên Đức đã kể lại chuyện các ngươi ở huyện cho ta, ta cảm thấy tức phụ ngươi nói một câu rất đúng. Chi Tùng đối với đại ca, con cháu chính mình còn như thế, sau này như thế nào tạo phúc cho bá tánh, tạo phúc cho thôn Tú Thuỷ, tạo phúc cho Vương thị toàn tộc các ngươi, càng đừng nói tính tình nương ngươi không biết kiềm chế, lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi, họ Vương các ngươi có thể được lợi ích gì từ Chi Tùng?"

Thở dài một tiếng, tôn tộc trưởng nói. "Chi Tùng bị phạt ở nhà kiểm điểm ba tháng, tộc trưởng ngươi chỉ sợ có chút oán trách, ngay lập tức e rằng không thể suy nghĩ thông suốt. Bất quá Thư Bình là hài tử thông minh, sau này ngươi cùng Thư Bình nên qua lại nhiều, có hắn ở bên khuyên nhủ, tộc trưởng các ngươi đương nhiên sẽ thay đổi suy nghĩ."

Vương Thạch Tỉnh đứng lên, cung kính hành lễ. "Đa tạ Tôn bá, đa tạ Triệu thúc."

Thái độ lý chính và Tôn tộc trưởng ít nhất cho thấy trong ba đại dòng tộc trong thôn, đã có hai tộc trưởng gia tộc đứng về phía hắn. Vương Thạch Tỉnh đại khái có thể nghĩ đến nguyên nhân trong đó ắt hẳn liên quan đến việc huyện lệnh cấp Thiệu Vân An khối ngọc bài. Có hai vị tộc trưởng, trong đó còn có một người là lý chính chống lưng, sau này hắn cùng với Vân An, một nhà ở trong thôn ít nhất thả lỏng hơn nhiều, cho dù có người lấy hiếu đạo ra nhàn toại cũng không ảnh hưởng gì.

Lý chính nói. "Ngươi qua nhà tộc trưởng đi. Khối thịt kia ngươi cũng đừng để lại, cầm qua cả đi."

Vương Thạch Tỉnh nói. "Tộc trưởng hiện tại e rằng không có tâm tư ăn thịt, chờ thêm mấy ngày nữa hắn tiêu khí ta sẽ đưa thịt sau."

Lời này của hắn chọc cười Lý chính cùng Tôn tộc trưởng. Người trong thôn vốn cho rằng Vương Thạch Tỉnh giống cha hắn, Vương Đại Lực, đều là cái hũ nút, nhưng hiện tại lại có thể nói lời như vậy, lý chính cùng Tôn tộc trưởng đều nhìn ra tuyệt đối là bị Thiệu Vân An ảnh hưởng. Bọn họ kỳ thật cũng đang đánh cược, đánh cược Thiệu Vân An sẽ mang đến cho Vương Thạch Tỉnh, cho thôn Tú Thuỷ, cho tộc nhân bọn họ tương lai tốt đẹp.

Không ở nhà lý chính ngây ngốc lâu nữa, Vương Thạch Tỉnh mau chóng qua nhà Vương Văn Hoà. Vào phòng, nhìn thấy sắc mặt tộc trưởng, Vương Thạch Tỉnh trong lòng hiểu rõ. Trong phòng khách cũng chỉ có Vương Văn Hoà và Vương Thư Bình. Vương Thư Bình thái độ vẫn rất thân thiện. Vương Thạch Tỉnh vừa đến, y liền tiếp đón hắn ngồi xuống, nhưng Vương Văn Hoà mở miệng lại là. "Thạch Tỉnh! Tức phụ ngươi náo loạn như vậy đối với ngươi có chỗ nào tốt? Ta biết rõ tính khí nương ngươi, nhưng ngươi không thể chỉ vì tức phụ mà huỷ hoại thanh danh Chi Tùng, hắn về sau còn muốn khảo tú tài, khảo cử nhân, thậm chí là khảo Trạng nguyên!"

"Cha!"

"Ngươi đừng nói chuyện!"

Vương Văn Hoà trừng mắt liếc Vương Thư Bình một cái, lại tức giận nhìn về phía Vương Thạch Tỉnh. "Có ta cùng lý chính ngươi còn sợ cái gì? Nương ngươi chỉ là thích nháo chuyện, ngươi không phải không biết, ngươi cùng với một lão nhân so đo cái gì? Hiện tại thì tốt rồi, nhị đệ cùng đệ tức vào lao, thanh danh Chi Tùng bị huỷ. Ngươi là đại ca, cho dù có phân gia, đánh gãy xương cốt còn dính gân! Ngươi thật sự không cần cha nương huynh đệ?"

"Cha!" Vương Thư Bình so với Vương Thạch Tỉnh còn nóng vội hơn, Vương Văn Hoà gầm lên. "Ngươi đi ra ngoài!"

Vương Thư Bình hít một hơi thật sâu, chỉ có thể khuyên Vương Thạch Tỉnh vẫn luôn im lặng. "Thạch Tỉnh, cha ta còn đang nóng giận, ngươi về nhà trước đi."

Vương Văn Hoà đập bàn. "Như thế nào! Ta không được nói hắn."

Vương Thạch Tỉnh mở miệng. "Là cha nương và huynh đệ không cần ta trước." Hắn vừa nói xong, Vương Văn Hoà nghẹn một chút. Vương Thạch Tỉnh tiếp theo nói. "Năm năm trước, ngài là tộc trưởng, ta còn không thể tránh đi lao dịch hai năm. Ba năm trước, ngài vẫn là tộc trưởng, ta còn bị ép buộc nhập ngũ. Thời điểm Tống thị ở nhà, ngài cũng là tộc trưởng, thế nhưng nàng lại bị nương cùng đệ tức bức ép đến rời đi. Khi ta trở về, ngài vẫn là tộc trưởng, ta vẫn bị buộc phải đón dâu, bị buộc tay không phân gia. Tộc trưởng! Nếu Vân An hôm nay không đi huyện học tìm Chi Tùng, ngài định xử trí thế nào?"

Vương Văn Hoà nghẹn họng không nói nên lời, ngay cả Vương Thư Bình còn không nghĩ đến Vương Thạch Tỉnh sẽ nói ra mấy lời này. Vương Thạch Tỉnh thay Vương Văn Hoà trả lời. "Ngài khẳng định lại tiếp tục nghe theo nương bắt ta đem bạc giao ra, ít nhất cũng phải một nửa, khối đá cũng không được lưu."

Vương Văn Hòa khóe môi run rẩy, đúng là ông ban đầu có tính toán như vậy.

Vương Thạch Tỉnh siết chặt tay. "Ta là tộc nhân Vương thị lại không được tông tộc trợ giúp, chỉ có thể tự mình nghĩ cách. Mẫu thân thân sinh, đệ đệ không cho ta đường sống, ta chỉ có thể tự tìm đường sống. Tộc trưởng nếu cảm thấy ta làm sai, xin ngài đem tên ta xoá khỏi tông tộc, dù sao cả một nhà cũng chỉ có mình ta còn trong gia phả. Ta là tộc nhân lại so với người không có dòng tộc che chở có gì khác nhau? Ta thậm chí còn không bảo hộ được thê nhi chính mình!" Vương Thạch Tỉnh chỉ chỉ cặp mắt của mình. "Lúc ấy nếu ta phản ứng chậm hơn một khắc, một đao này chính là chém vào cổ. Mệnh Vương Điền Nham là mệnh, mệnh ta không phải là mệnh sao? Mệnh ta ở trong tộc so với năm lượng bạc còn không bằng! Vừa lúc, Vân An cũng rời nhà, ngày mai ta liền cùng hắn hoá li, sau đó ở rể cho hắn, từ nay cùng Vương tộc vô can."

Ném xuống một câu, Vương Thạch Tỉnh xoay người rời đi, đi thực kiên quyết, thực dứt khoát.

"Thạch Tỉnh!"

Vương Thư Bình đuổi theo. Không cho Vương Thư Bình cơ hội khuyên nhủ, Vương Thạch Tỉnh đứng ở cửa nói thẳng. "Thư Bình ca, ngươi nói cho tộc trưởng, chuyện hôm nay Vương Thạch Tỉnh ta không hối hận! Lời ta nói ở trên huyện học không phải nóng vội nhất thời, ta, Vương Thạch Tỉnh, cùng bổn gia ân đoạn nghĩa tuyệt. Bổn gia đối với ta, đối với hai đứa nhỏ đã làm chuyện gì, từng việc từng việc ta đều nhớ kỹ."

Nói xong, Vương Thạch Tỉnh liền bước đi, để lại Vương Thư Bình nghẹn họng không nói nên lời. Nhìn bóng dáng dứt khoát rời đi của hắn, Vương Thư Bình không nhịn được rùng mình một cái.