Hãn Phu

Chương 49




Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú lại đây nhưng không mang theo chén. Hai người xuất hiện, hiện trường đang náo nhiệt đột nhiên lặng ngắt. Vương Chi Tùng rốt cuộc vẫn không bỏ được sĩ diện, Vương Xuân Tú chào hỏi mọi người một cái, sau đó đến gần chỗ Triệu Nguyên Đức và Vương Thạch Tỉnh đang đứng, nũng nịu nói. "Đại ca đại tẩu hôm nay ăn mừng thượng lương nhà mới, ta cùng Chi Tùng lại đây chúc mừng."

Vương Thư Bình nhíu mày, mới mấy ngày trước nhận hai mươi lượng bạc còn nói sau này sẽ không liên quan đến nhau, thế nào lại tới nữa?

Vương Thạch Tỉnh lãnh đạm "Ừ" một tiếng, không đáp lời. Vương Xuân Tú đang mỉm cười dịu dàng lập tức lúng túng. Ánh nhìn của những người xung quanh khiến Vương Chi Tùng chỉ muốn xoay đầu bỏ chạy. Triệu Nguyên Đức được mẫu thân căn dặn mở miệng. "Đi lấy cái chén mang chút đồ ăn về nhà đi. Hôm nay là ngày vui của Thạch Tỉnh, tính khí Vân An các ngươi cũng biết, đừng để hắn nhìn thấy các ngươi lại nổi giận."

Triệu Nguyên Đức không nói "Đại ca, đại tẩu," ý tứ như vậy đã quá rõ ràng. Vương lão thái từ lúc nhận hai mươi lượng bạc của Vương Thạch Tỉnh thì xem như không còn can hệ, chuyện này sớm đã được "người có tâm" loan truyền khắp cả thôn. Triệu Nguyên Đức nói như vậy chính là muốn nhắc nhở, mà Vương Thạch Tỉnh đơn giản "ừ" một tiếng chính là biểu lộ thái độ của hắn.

Vương Chi Tùng đương nhiên hiểu, không thể gặp, y cúi đầu định bỏ về thì bị Vương Xuân Tú lôi kéo. Vương Xuân Tú nặn ra một nụ cười, cố tình không hiểu nói. "Ta với Chi Tùng dù sao cũng là đệ muội của đại ca đại tẩu, trước kia không hiểu chuyện, chúng ta với đại ca đánh gãy xương vẫn còn liền gân, ta với Chi Tùng hướng đại ca tạ lỗi."

Vương Xuân Tú ấn Chi Tùng cúi người xin lỗi khiến nhiều người nhíu mày, còn có người cười nhạo ra tiếng. Vương Xuân Tú cố tình không nghe không hiểu, thẳng thắt lưng hướng về phía người nào đó vẫn luôn im lặng, trong mắt nhập nhoè nước, nói. "Đại ca, ngươi tha thứ ta và Chi Tùng đi, trước kia là chúng ta chưa hiểu chuyện."

Vương Thạch Tỉnh lên tiếng, vẫn như cũ không có cảm xúc. "Muốn bán Ni tử làm tiểu thiếp cũng là không hiểu chuyện?"

"..." Vương Xuân Tú thay đổi sắc mặt, vội vàng nói. "Đó là nói bậy. Ni tử là chất nữ, ta làm sao có thể bán nó đi."

"Thế Thanh nhi quỳ cả đêm cũng là không hiểu chuyện?" Vương Chi Tùng co rụt cơ thể, không dám ngẩng đầu. Ánh mắt soi mói của mọi người xung quanh khiến y bất an, y cảm thấy đúng là ngu ngốc mới cùng tỷ tỷ đến đây.

Vương Xuân Tú âm thầm kéo đệ đệ vài cái, vẫn nói. "Đó là do Chi Tùng nóng tính, không biết nặng nhẹ. Đại ca gọi Thanh nhi ra đây để Chi Tùng nhận lỗi."

"Không cần." Vương Thạch Tỉnh nhàn nhạt đáp. "Các ngươi trở về đi. Hôm nay là ngày vui, Vân An nhìn thấy các ngươi lại không cao hứng. Nhà chúng ta Vân An làm chủ, các ngươi muốn gì ta hiểu rõ. Nếu Vân An nhận các ngươi, ta vẫn sẽ là đại ca các ngươi, trước đó không nên qua lại thì hơn."

Không để ý sắc mặt tái nhợt của Vương Xuân Tú, Vương Thạch Tỉnh cùng Triệu Nguyên Đức nói một câu liền đi vào trong. Triệu Nguyên Đức lên tiếng. "Các ngươi cầm chén thịt trở về đi. Lúc trước Thạch Tỉnh cầm hai mươi lượng đến đã nói cắt đứt quan hệ, các ngươi cũng nhận bạc. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, không phải cứ một câu nhận lỗi là có thể xoá hết. Có mấy lời Thạch Tỉnh không tiện nói, các ngươi cũng không cần giải thích, ai đúng ai sai trong lòng mọi người đều minh bạch. Các ngươi tự mình mà sống, đừng có động tâm tư lên người Thạch Tỉnh nữa."

Lời này của Triệu Nguyên Đức quá trực tiếp, Vương Xuân Tú rớt nước mắt, nói. "Nguyên Đức đại ca sao có thể nói như vậy. Mặc kệ thế nào cũng là đại ca ta."

Có người bên cạnh trào phúng nói. "Đúng vậy. Đại ca có tiền, có chỗ dựa mới là đại ca ngươi. Đại ca lúc không có tiền sao không thấy các ngươi nói câu "đó là đại ca ta!" Đại ca ngươi thành thân sao không thấy các ngươi lộ diện?"

Mọi người lập tức cười ồ lên.

Vương Chi Tùng túm Vương Xuân Tú kéo đi, y không ngốc nổi nữa. Vương Xuân Tú không chịu, Vương Chi Tùng giựt tay ra tự mình đi, hận chính mình vốn không nên đến đây. Vương Chi Tùng đi rồi, Vương Xuân Tú quay đầu lại nhìn thấy mỗi người đều mang theo ánh mắt khinh thường nhìn nàng, nhịn không nổi nữa, Vương Xuân Tú nhấc váy khóc lóc chạy đi.

Có nhiều lão nhân thấy hai tỷ đệ chạy xa thì lắc đầu, lý chính luôn im lặng cũng lắc đầu theo. Bọn họ sao lại không nhìn rõ tâm tư của hai tỷ đệ này. Nếu không phải Thiệu Vân An kiếm tiền, lại có bản lĩnh kết giao cùng huyện lệnh đại nhân, hai người kia có thể "khép nép" tới xin lỗi sao? Chẳng sợ còn hùa với nương khi dễ người ta nữa kìa.

Nếu là trước kia, Vương Xuân Tú hành động như vậy người trong thôn còn chỉ trích Vương Thạch Tỉnh nhẫn tâm, không niệm thân tình. Hiện tại trong thôn, hơn một nửa thôn dân đều được Thiệu Vân An giúp đỡ, người có quyền trong thôn cũng đều đứng về phía Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, Vương Xuân Tú thể hiện lần này chỉ tổ để người người chê cười.

Thiệu Vân An cùng với Triệu Hà ở trong phòng ấm (giống như nhà kính để trồng cây ấy!) tránh ồn ào bên ngoài, Vương Thạch Tỉnh bưng vào hai chén thức ăn, Thiệu Vân An lập tức hỏi. "Người đi chưa?"

"Không biết, huynh đã nói rõ rồi."

Thiệu Vân An nghiến răng. "Đúng là gián đập không chết! Da mặt dày đến trình độ này ta cũng phải khâm phục."

"Đừng để ý, hôm nay là ngày vui, đệ ăn nhiều một chút."

Buông chén, Vương Thạch Tỉnh vỗ lưng Thiệu Vân An, sau đó bước ra ngoài để hai người ở lại trò chuyện. Vương Thạch Tỉnh vừa đi, Triệu Hà tiến lại gần khuyên nhủ. "Ngươi bực bội với mấy người này làm gì, mấy người Nguyên Đức sẽ ứng phó giúp ngươi và Thạch Tỉnh. Hiện tại hai người các ngươi có tiền, lại có huyện lệnh đại nhân chống lưng, chỉ có kẻ ngu mới đẩy các ngươi ra ngoài. Bọn họ với Thạch Tỉnh là quan hệ huyết thống, chỉ cần có điểm này, mặc kệ các ngươi mắng chửi thế nào, bọn họ đều có lý để gây chuyện. Các ngươi nếu phản ứng quá mức, người khác lại nói các ngươi xử sự không phải."

"Ta đúng là đã xem thường bọn họ." Thiệu Vân An thực hối hận đã nhờ Vương Thạch Tỉnh đi tìm Tưởng Khang Ninh cầu tình. Chuyện Vương Chi Tùng vô phương tham dự khoa khảo, phu phu hai người vẫn chưa nói cho người ngoài biết, không phải ngồi chờ xem chuyện cười, mà là ngại người khác nói bọn họ bỏ đá xuống giếng, nói xấu sau lưng bọn họ.

Triệu Hà cười cười. "Nhà ngươi ngươi làm chủ, lại chưa nhập gia phả, miễn là Vương Thạch Tỉnh còn do ngươi quản chế, ngươi lại không cho bọn họ vào cửa, bọn họ cũng không dám làm cái gì, nhà hắn vốn dĩ chính là như vậy. Gia gia nãi nãi Vương Thạch Tỉnh năm đó chính là bị Vương lão thái ném trong phòng đến chết già, mỗi ngày trừ bỏ đưa hai bữa cơm, những thứ khác đều mặc kệ. Ngày mùa đông hai vị lão nhân chỉ có một cái chăn mỏng, vẫn là cha ta và Vương tộc trưởng nhịn không được ra tay chiếu cố. Lần đó còn suýt nữa mở từ đường, nhưng hai lão nhân lại nhất mực nói nhi tử và nhi tắc không hề bất hiếu, chính hai ông bà tự chọn sống ở phòng cũ."

"Hai người đều nói như vậy, người khác làm sao tiện nhúng tay. Hai lão nhân họ cùng Vương Tứ thúc rất khống nhau, thành thật đến khờ khạo. Nhưng đó là do họ chưa phân gia, các ngươi đã phân gia, thư khế viết rành mạch như thế, nếu mấy người họ lại đến trước mặt ngươi gây sự, ngươi cứ đem mấy chuyện này khui ra, nhà họ đến cha nương còn không cần, các ngươi lại đưa tiền cho bọn họ, hai bên cũng nói rõ ràng. Vương Xuân Tú sợ là còn chưa biết xấu hổ, nhưng Vương Chi Tùng tuyệt đối không dám đến chọc các ngươi. Năm tới Vương Xuân Tú liền mười tám, thế nào cũng phải gả ra ngoài, chờ nàng ra ngoài chính là bát nước hắt đi, muốn tìm ngươi gây sự cũng không có lý do chính đáng. Nữ nhân đã gả chồng mà cả ngày đi tìm đại ca, đại tẩu gây sự sớm muộn gì cũng bị nhà chồng hưu."

Thiệu Vân An cắn răng. "Lần sau nàng ta mà đến, ta sẽ nói nàng ta đến câu dẫn ta! Xem ai da mặt dày hơn."

Triệu Hà gõ ót Thiệu vân An một cái. "Nói mê sảng cái gì vậy. Ngươi nói nàng câu dẫn ngươi, lỡ truyền ra bên ngoài không biết sẽ biến thành cái dạng gì. Lỡ người ta đồn thổi ngươi và nàng ta có tư tình thật, ngươi muốn Thạch Tỉnh, Thanh nhi và Ni tử đối diện với người ngoài thế nào? Toà nhà này lớn như vậy, ngươi lại không thiếu tiền, sau này nên mua thêm hai gia nô, nếu mấy người đó lại đến, ngươi chỉ cần kêu gia nô cản lại, nàng có thể xông vào hay sao, đỡ bản thân lại mệt nhọc."

Thiệu Vân An xoa xoa ót. "Hà tử ca, ngươi không biết tay ngươi mạnh lắm sao!"

"Ta muốn đánh tỉnh ngươi đó! Thạch Tỉnh quá nuông chiều ngươi."

Thiệu Vân An rất thiếu ăn đòn nói. "Ta biết ngươi ghen tỵ với ta mà! Ta sẽ nói với Nguyên Đức đại ca là ngươi muốn hắn chiều chuộng ngươi."

"Ngươi bị thiếu đánh hả!"

"Ha ha..."

Thiệu Vân An cảm thấy thật ra Triệu Hà là người rất thông minh. Mấy gợi ý của y quả thực rất không tồi. Vương Xuân Tú là muội muội Vương Thạch Tỉnh đâu phải hắn. Hắn còn chưa vào gia phả Vương thị, dù sao ai mà chả biết nhà này hắn làm chủ, hắn làm con dâu đương nhiên phải học hỏi từ lão gia bà, cô em chồng này nếu còn không biết xấu hổ đến gặp hắn, hắn cần gì phải khách khí.

Tâm sự với Triệu Hà xong, Thiệu Vân An đắn đo một lúc, vẫn là hỏi. "Hà tử ca, Vương lão thái vì sao lại đối xử với Tỉnh ca như vậy? Tỉnh ca dù sao cũng là trưởng tử mà!"

Nào ngờ Triệu Hà lại lắc đầu đáp. "Ai cũng không biết người nhà họ nghĩ thế nào. Ta nghe nói Thạch Tỉnh từ nhỏ ở nhà đã không được yêu thích. Nhưng Thạch Tỉnh xác thực là do Vương lão thái sinh. Thạch Tỉnh lớn lên to khoẻ, lúc sinh hắn Vương lão thái còn suýt chút nữa khó sinh, có lẽ là vì nguyên nhân này chăng!"

Thiệu Vân An không nói nên lời. "Đến mức đó sao!"

Triệu Hà cũng khó hiểu nói. "Đại Lực thúc cũng không đối xử tốt với Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh từ bé không ít lần bị đòn, Đại Lực thúc không ra tay nhưng cũng không ngăn cản, cảm giác như ông căn bản không cần đứa con này." Mím môi vài cái, Triệu Hà nhỏ giọng nói. "Cái này ngươi nghe cho biết, đừng đi hỏi Thạch Tỉnh."

Thiệu Vân An tức khắc gật đầu, nghĩ thầm chẳng lẽ còn có nội tình nào đó?

Triệu Hà nói. "Nghe nói lúc Vương lão thái gả cho Đại Lực thúc rất vội vàng, từ lúc bà mai tới cửa cho đến khi xuất giá chưa đầy một tháng. Nhà phụ mẫu Vương lão thái cũng xem như giàu có, lúc gả tới mang theo mười mẫu đất làm của hồi môn. Nghe nói Vương lão thái nhing trúng Đại Lực thúc hàm hậu, không có huynh đệ phân tranh tài sản, không biết có nội tình gì không. Vương lão thái gả qua không bao lâu liền có Thạch Tỉnh, sau Thạch Tỉnh lớn lên cao tráng, không giống Đại Lực thúc, trong thôn có người đồn rằng Thạch Tỉnh không phải nhi tử của Đại Lực thúc.

Nhưng các trưởng bối đều nói Thạch Tỉnh là nhi tử của Đại Lực thúc, Tôn a gia cũng nói Thạch Tỉnh sinh đúng tháng. Lão nhân gia còn nói Thạch Tỉnh rất giống thúc thúc đã mất sớm của Đại Lực thúc, nghe nói vị thúc công đó vô cùng cao lớn, bộ dáng tuấn lãng, nổi danh tuấn tú trong thôn, đáng tiếc lại mất sớm, chỉ mới hơn hai mươi. Đại Lực thúc chắc cũng không có ấn tượng gì. Vị thúc công kia cũng không có hậu sinh, sau khi ông mất tức phụ cũng đến thôn khác tái giá, một nhánh của Đại Lực thúc bây giờ chỉ có một chi bên này."

Thiệu Vân An thầm nghĩ, Vương Thạch Tỉnh không được người nhà thừa nhận có lẽ nguyên nhân là ngoại hình không giống phụ thân thân sinh.

"Tỉnh ca có biết chuyện này không?"

Triệu Hà lắc đầu. "Ta không rõ lắm, nhưng ta nghĩ Đại Lực thúc không thích Thạch Tỉnh chỉ sợ là nguyên nhân này, nhưng không biết vì sao Vương lão thái cũng không thích Thạch Tỉnh, đâu thể nào chỉ vì khó sinh?"

"Đầu óc người nhà đó đều có vấn đề." Thiệu Vân An không đoán, sợ rằng nguyên nhân chân chính liên quan đến việc Vương lão thái vội vàng gả cho Vương Đại Lực. Nhưng ngẫm lại thái độ của Vương Thạch Tỉnh trước đây, khẳng định hắn cũng không rõ nguyên nhân là gì, sợ rằng ngay cả ngoại hình giống thúc công cũng không biết. Thiệu Vân An ném chuyện này qua một bên, dù sao thì hắn sẽ không để Vương Thạch Tỉnh dính dáng gì đến nhà bên kia nữa.

Vương Chi Tùng chạy về nhà thì vào thẳng trong phòng, ngay cả mẫu thân gọi lại y cũng không thèm nghe. Vương Xuân Tú khóc lóc theo sau trở về. Bước vào cửa là bắt đầu mắng Vương Thạch Tỉnh không màng tình cảm huynh đệ, thấy Vương Tại Tranh lại kéo qua đánh một trận. Vương Đại Lực im lặng ở một bên, giống như chẳng hề nghe thấy tiếng gào khóc trong nhà.

Vương Xuân Tú mắng chửi, Vương lão thái cũng mắng chửi, còn mắng cả Vương Xuân Tú. Nói là đi ra ngoài một chuyến, vậy thịt đâu? Đừng nói một chén, một miếng thịt còn chưa mang về. Vương lão thái kéo Vương Đại Lực, bắt ông theo bà đi tìm Vương Thạch Tỉnh. Nhi tử có thịt ăn lại coi phụ mẫu thân sinh như không tồn tại.

Vương Chi Tùng từ trong phòng đi ra, tiến tới đám người đang cãi vã ồn ào, ném mạnh chén trà xuống đất. Tiếng chén vỡ chói tai khiến trong phòng nhất thời an tĩnh.

Vương Chi Tùng cả người căng chặt nhìn cha nương, thân tỷ cùng cháu trai, nghiến răng nghiến lợi nói. "Mấy người các ngươi có phải muốn đem thanh danh của ta huỷ hoại hết mới cảm thấy an tâm? Nhìn thấy người bên ngoài nói ta như thế nào chưa!" Y trừng Vương Xuân Tú, "Ta nói không đi, ngươi một hai phải đi! Có năng lực thì để Thiệu Vân An nhận ngươi làm muội tử đi, nếu không thì kêu nương tìm cho ngươi một chỗ để gả ra ngoài!" Y quay sang nhìn mẫu thân. "Đại nhi tử của ngươi đã sớm không cần ngươi! Nhà bọn họ là Thiệu Vân An làm chủ, ngươi muốn ăn thịt thì đi tìm Thiệu Vân An mà đòi!"

Không quan tâm sắc mặt tỷ tỷ trắng bệch, khuôn mặt mẫu thân sững sờ, y xoay người, hầm hầm xốc rèm cửa vào phòng. Vương lão thái chớp mắt một cái, ngồi bệt xuống đất khóc rống.

"Ta đã tạo nghiệt gì thế này..."

Vương lão thái rốt cuộc không còn đòi ăn thịt, nhưng đối với Thiệu Vân An càng hận thấu xương. Vương Xuân Tú như cũ không cam lòng. Chỉ cần Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh nguyện ý tạo cơ hội cho nàng và huyện lệnh đại nhân, với dung mạo của nàng, làm thiếp là tuyệt đối có khả năng. Vương Xuân Tú biết nương muốn tìm cho nàng một gia đình giàu có để thành thân, nhưng nhà giàu thế nào có thể so với quan gia. Vương Chi Tùng từng nói, huyện lệnh Vĩnh Tu đều sẽ thăng quan. Chỉ cần trở thành thị thiếp của huyện lệnh đại nhân, sợ không có cơ hội lên làm chính thất hay sao? Nghĩ đến lời nói của Vương Thạch Tỉnh, chỉ cần Thiệu Vân An nhận nàng, Vương Thạch Tỉnh vẫn sẽ là đại ca của nàng. Vương Xuân Tú cắn môi. Chẳng lẽ phải thật sự đi tìm Thiệu Vân An?