Hãn Thê Hộ Gia

Chương 5-2




Thấy bình nước trong tay Xuân Thảo cũng đã đầy, Trương Vi Vi liền tính ba người cùng quay về phòng, dùng cơm chay xong là có thể quay về phủ, nhưng đi được 2, 3 bước bọn họ lại đồng thời dừng lại.

Nhìn thấy người kia, Trương Vi Vi nháy mắt vài cái, trong lòng chỉ cảm thấy khó trách hôm nay đột nhiên nàng lại nhớ đến rất nhiều người và việc của kiếp trước, nàng cười khổ trong lòng, người cũng không động, chỉ là nhìn người đứng dưới tán cây kia, nháy mắt nhìn quay đầu nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn lộ ra vẻ vui mừng, chậm rãi đi về phía các nàng.

Đôi mắt Ôn Hoài Nam hiện lên sự kích động, càng làm nổi bật gương mặt ôn nhu tuấn mỹ của hắn, khi hắn đi áo choàng khẽ tung bay, xiêm y màu trắng càng khiến hắn giống như trích tiên.

"Vi Vi." Hắn gọi tên của nàng, vẫn giống như trước kia, gọi nhẹ giống như đang nỉ non hoặc là đang thở dài, con ngươi thâm thúy bình tĩnh nhìn nàng, giống như có rất nhiều chuyện muốn nói.

Trương Vi Vi khẽ thở dài, ngừng lại một chút, rồi mới nhẹ nhàng đáp lại: "Đã lâu không gặp, Hoài Nam ca ca."

Nghe nàng gọi như vậy, Ôn Hoài Nam khẽ mỉm cười ôn nhu, chỗ này xung quanh hiu quạnh trống vắng, nụ cười của hắn giống như ánh mặt trời ấm áp, khiến cho người ta không nhịn được mà đắm chìm trong đó.

Nợ đào hoa a nợ đào hoa, nàng bất đắc dĩ lầu bầu trong lòng.

Tuy rằng không biết vì sao hắn lại ở đây, nhưng nếu đã gặp cũng không thể không chào hỏi một tiếng mà chạy lấy người, mặc kệ nói như thế nào, hắn cũng là biểu ca của nguyên chủ cơ thể này, hai người dù không thành phu thê, thì cũng có tình cảm thân thích.

"Đúng là đã lâu không gặp." Nếu không phải hôm nay khi hắn tới hoàn hương, vừa lúc nghe thấy có người nói thiếu phu nhân Bố gia cũng đến đến, nghĩ đến đã rất lâu không gặp nên tới tìm thì hắn cũng không có cách nào gặp được nàng.

Khi Ôn Hoài Nam đến gần, cách nàng khoảng 4, 5 bước chân thì mới dừng lại, trong mắt đều là sự quyến luyến, rõ ràng đến mức ngay cả hai nha hoàn đang đắm chìm trong sắc đẹp cũng cảm nhận được sự không thích hợp.

Xuân Thảo và Xuân Liễu cảnh giác đứng chắn phía trước phu nhân nhà mình, che hơn nửa người nàng, sắc mặt Xuân Thảo khẩn trương hơn.

Nàng biết phu nhân và biểu thiếu gia là thanh mai trúc mã, nhưng mà sau khi đính hôn lúc nhỏ cũng không thấy hai người có cử chỉ ám muội nào, nàng cũng dần quên chuyện này, chẳng qua nhìn hiện giờ, biểu thiếu gia hình như vẫn khó quên tình cũ.

Cái này thì phải làm sao giờ? Phu nhân đều đã gả đi, ngay cả hài tử cũng đã sinh được một đứa, không nói có gì thật hay không, chỉ cần là một lời đồn đại nhảm truyền ra, vậy phu nhân phải làm sao đây?

Trương Vi Vi nhìn hai người các nàng, nàng có thể cảm nhận được hai nha hoàn đều đang khẩn trương, Ôn Hoài Nam từ trước đến nay vẫn luôn giỏi quan sát người khác sao có thể không cảm nhận được chứ?

Nàng hiểu tâm ý của hai nha hoàn là đang muốn bảo vệ nàng, chỉ là nhìn vẻ mặt bị thương của hắn, rốt cuộc nàng cũng không thể nhẫn tâm.

Nàng nhàn nhạt cười, mở miệng nói: "Hoài Nam ca ca, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi."

Đời trước, nàng không biết là vì nhát gan hay do nguyên nhân khác, rất lâu mới thật sự cự tuyệt tâm ý của hắn, không công phí hoài rất nhiều thời gian của hắn, nếu giờ phút này hai người gặp lại, nàng quyết định vẫn là nên sớm nói thẳng mới tốt.

Không vì điều gì khác, hắn đã từng vì nàng trả giá nhiều như vậy, nàng cũng hi vọng bây giờ hắn có thể có được hạnh phúc chân chính của hắn.

Sau khi Trương Vi Vi dẫn theo hai nha hoàn và Ôn Hoài Nam rời đi, liền có hai nữ tử từ đằng sau mấy cái cây gần đó bước ra cùng một nha hoàn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, đứng từ xa nhìn bóng mấy người rời đi.

Trên mặt hai cô gái, một người là cười lạnh tính kế, một người là bất bình tính kế.

"Cái gì mà nữ nhi nhà quan, đều đã gả cho người, ngay cả hài tử cũng đã sinh, vậy mà thừa dịp trượng phu không có mặt, đến trong miếu cấu kết với nam nhân làm bậy, thật sự là không có nửa điểm liêm sỉ!" Bố Yến Tây mặc y phục xanh đỏ lòe loẹt, mở miệng là một tràng chửi rủa, trên gương mặt chỉ có thể coi là thanh tú tràn đầy tức giận cùng chán ghét.

Thẩm Tuệ Tâm mặc y phục hồng nhạt che đi sự đắc ý trong mắt, ôn nhu khuyên bảo: "Nói không chừng phu nhân không giống như chúng ta nghĩ, có thể chỉ là gặp người quen."

Bố Yến Tây tức giận phản bác: "Cái gì mà người quen, ta thấy đó chính là gian phu! Hai người lần này tới không biết là làm cái chuyện xấu hổ này, chỉ nhìn thấy cũng đã cảm thấy dọa người rồi.

Thẩm Tuệ Tâm tỏ vẻ khó xử, "Ài, chúng ta đừng quá đa nghi như vậy, nói không chừng thật sự không như chúng ta nghĩ, danh tiết của nữ tử quan trọng, một hai câu truyền ra ngoài thì sẽ không tốt cho phu nhân, đối với đại gia cũng không tốt."

Bố Yến Tây nắm lấy tay nàng ta, miệng lầu bầu, "Khi đó không nên để cho đại ca cưới Trương Vi Vi, ngoại trừ việc phụ thân nàng ta có chức quan bề ngoài nghe có vẻ tốt, còn lại cái gì cũng không có, hiện giờ nhìn người xem ra cũng không thành thật, nào có tốt như Tuệ Tâm tỷ, dung mạo xinh đẹp, tính tình lại ôn nhu thiện lương, nàng ta đối xử với tỷ như vậy, mà tỷ còn nói tốt hộ nàng ta, cũng khó trách nương ta lại thương tỷ như vậy."

Thẩm Tuệ Tâm tự nhiên biết không phải lúc để nhận những lời khen này, nàng ta cố ý cúi đầu, mặt hỏi đỏ, ấp úng nói: "Dù nói thế nào, ta cũng chỉ là thiếp thân." Giọng nói của nàng ta nhỏ dần, tỏ vẻ chính mình tính tình đơn thuần, dù là vài câu khích lệ cũng không nhận nổi.

Lần này nàng ta khiến cho Bố Yến Tây càng thêm bất mãn với Trương Vi Vi, hận không thể lập tức quay về phủ, nói cho nương biết đại tẩu quả nhiên không tốt đẹp gì, phải nhanh chóng đuổi nàng ra khỏi nhà mới tốt.

Thẩm Tuệ Tâm liếc nhìn Bố Yến Tây, trong lòng vô cùng đắc ý. Nàng ta hao phí thật lớn mới có thể bắt được cơ hội này, phái nha hoàn đến gần biểu ca kia của Trương Vi Vi nói vài câu về Trương Vi Vi, làm ra vẻ ""trùng hợp", tiếp theo là chờ trò hay lên sân khấu thôi.

Nếu không thể hoàn toàn phá hoại thanh danh của Trương Vi Vi, chẳng phải thẹn với những gì trước đây nàng đã làm với nàng ta sao?

Thẩm Tuệ Tâm cười lạnh trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn rất đơn thuần vô hại, "Yến Tây, chúng ta đi về trước đi, ta hôm nay đã nói là sẽ quay về vấn an lão phu nhân, ta sợ ta về trễ, để phu nhân biết, ta sẽ..."

Bố Yến Tây vừa nghe liền càng không vui, tức giận quát, "Nàng ta có thể làm gì tỷ? Chẳng qua là đại ca cưới một nữ nhân về, làm sao dám làm gì tỷ? Càng đừng nói tỷ còn là biểu tỷ của ta, nàng ta dám làm thì chính là đánh mặt mũi của chúng ta, cũng là không cho nương thể diện. Tỷ cũng đừng quá thiện lương, mới có thể để cho nàng ta nghĩ tỷ dễ bắt nạt, hôm nay tỷ đi cùng ta, dù là không quay về cũng không có việc gì, trước theo ta về nhà ở, đến lúc đó để mẹ ta đi cùng tỷ một chuyến, ta cũng không tin, chỉ cần mẹ ta mở miệng, ca ta và nũ nhân kia còn dám đối xử không tốt với tỷ!"

Thẩm Tuệ Tâm cười thầm trong lòng, chỉ cảm thấy lừa gạt Bố Yến Tây không có đầu óc này quá đơn giản, trên mặt lại treo lên vẻ mặt cảm kích, ra vẻ do dự lo lắng nói: "Như vậy...Có phải là làm phiền tới cô quá rồi không?"

Bố Yến Tây chỉ kém không vỗ ngực đảm bảo, "Yên tâm đi, đại ca ta từ trước đến nay chuyện gì cũng đều nghe theo mẹ ta, càng không nói đến chút chuyện nhỏ đó."

Hơn nữa, nương nói nàng chỉ có một ca ca, đại ca này không phải do nương sinh, hắn ăn cơm trắng nhà họ nhiều năm như vậy, hiện giờ có báo ân thế nào cũng không đủ, chỉ là một việc nhỏ, chẳng lẽ hắn muốn từ chối sao?

Chẳng qua những lời này nàng không nói ra, dù sao mẹ nàng cũng đã dặn kỹ tuyệt đối không được để lộ bí mật này ra.

Thẩm Tuệ Tâm tuy rằng không biết nàng ta lấy đâu ra tự tin như vậy, chẳng qua nghĩ đến việc cô bất công giữa hai người con trai như vậy, cũng biết được vài phần.

Vì để diễn tiếp vai nhu thuận, nàng ta còn giả vờ sợ phiền phức nói: "Vậy...chúng ta qua bên kia đi dạo?"