Hãn Thê Tham Tiền Ở Năm 80

Chương 2: 2: Đánh Ăn Trộm





Lão bác sĩ ở đầu thôn đông kia nổi danh là kĩ tính, ngươi muốn mua thuốc thì hắn sẽ hỏi han về bệnh tình của ngươi cả nửa ngày, lại suy tư nghiên cứu phương thuốc phù hợp thêm nửa ngày, cuối cùng tới lúc trả tiền lão còn phải dùng bàn tính gẩy tiếp nửa ngày.

Cho nên, thời gian dư dả.Nghe được tiếng bước chân của Trương Bằng Phi dần xa, Ngụy Thanh Thảo mới ra khỏi WC, cô nhanh chân chạy về hướng rạp điện ảnh ở thôn kế bên.Vừa lúc gặp anh họ của cô và mấy đứa trẻ con trong thôn về nhà, Trương Bằng Phi cũng vừa mua thuốc xong chạy về.Thật đúng lúc!Nàng hưng phấn hô to một tiếng: “Bắt ăn trộm!”Anh họ cô vừa nghe liền một hơi đem Trương Bằng Phi vừa ấn xuống, vừa bắt chước diễn viên trong vở kịch Chu Bái Bì đánh liên tục lên người hắn.


Vừa hay đám trẻ trong thôn thích nhất là việc đánh lộn.Trương Bằng Phi kêu lên thảm thiết xin tha: “Đừng đánh, là ta!”“Tiếp tục đánh, hắn đang muốn ăn trộm đó.” Ngụy Thanh Thảo nói.“Thanh Thảo! Thanh Thảo! Em làm sao vậy, em vừa mới kêu anh đi mua thuốc cho em mà……” Trương Bằng Phi kêu.“Ngươi mới là người nên uống thuốc.

Anh, hắn thế nhưng còn dám mắng em kìa, mau đánh hắn gần chết mới nên dừng lại.” Ngụy Thanh Thảo tàn nhẫn nói.“Ai da! Ai da!” Trương Bằng Phi hét lên.Hắn thật sự vừa oan uổng, vừa đau khổ cầu xin: “Thanh Thảo, anh thật không phải ăn trộm, em biết rõ mà……”“Đánh còn nhẹ quá đúng không, còn dám nói bậy bạ làm bại hoại thanh danh của ta, anh, lấy vũ khí, đánh gãy hết răng hắn cho em.”“Đừng, đừng, cầu xin các ngươi đừng, ta nhận, ta là ăn trộm.” Trương Bằng Phi sợ hãi thừa nhận.“Ngươi đã ăn cắp những gì rồi?” Ngụy Thanh Thảo quát hỏi.


Cô biết, trên người hắn có tiền.“Đi, đưa hắn đi đồn công an.” Anh họ hung tợn nói.“Đừng, đừng đưa ta đi đồn công an, cầu xin các ngươi đừng đưa ta đi đồn công an, các ngươi muốn ta làm gì đều được……” Trương Bằng Phi cầu xin.Ngụy Thanh Thảo nhìn hắn rồi cười lạnh một cái, kiếp trước hắn ở trước mặt cô, vĩnh viễn đều là một bộ dáng chúa cứu thế ban cho cô cái ăn cái mặc.Cô cũng không nghĩ ngợi nữa, “Đem tiền trên người ngươi trộm được đều đưa ra đây.”Trương Bằng Phi tuy rằng không hiểu rõ hành động của Ngụy Thanh Thảo, nhưng giờ phút này hắn bị bắt lại, bị coi là trộm, hắn lại là người ngoài thôn, nên trước tiên cứ nghe theo sau đó mau nghĩ cách chạy trốn cái đã.Hắn liền từ trong túi áo khoác móc ra một xấp tiền, Ngụy Thanh Thảo liền qua đoạt lấy.

Miệng thì nói: “Còn nữa không?”Hắn sửng sốt một chút, đảo đảo tròng mắt nói: “Đã hết rồi.”Ngụy Thanh Thảo liền nói với anh họ một tiếng: “Tiếp tục đánh cho em.”“Từ từ, ta còn, ta vẫn còn.” Trương Bằng Phi chật vật cong người, đem tiền giấu ở qu@n lót móc ra.Ngụy Thanh Thảo biết hắn đã lấy hết tiền ra rồi, cho nên, cô lấy tiền rồi quát: “Cút đi!”Trương Bằng Phi xem như cô bị quỷ bám vào người, không muốn phí lời với cô, vẫn mau chạy là thượng sách rồi tính.Liền gian nan bò dậy, chịu đựng đau đớn khắp người chạy ra khỏi nhà cô.Chờ hắn vừa đi, Ngụy Thanh Thảo kích động ôm anh họ một cái, sau đó hào phóng móc ra một xấp tiền, nói: “Anh, mọi người vất vả đánh người, lấy tiền này mua bình rượu và mấy món đồ ăn cho nhóm các người ăn đi.”Đoàn người thấy tiền mặt ai nấy đều cười tươi như hoa, xoa xoa tay cười hắc hắc.Anh họ nhớ lại mà sợ, hắn cùng cô nói: “Về sau em không nên ở nhà một mình, nếu không phải vừa rồi em chạy nhanh ra kêu anh, thì sẽ bị nguy hiểm…… Thím cũng thiệt tình, sao lại bỏ em ở nhà giữ nhà, bà thì chạy đi xem phim điện ảnh.”Ngụy Thanh Thảo nhanh chóng thay mẹ giải thích: “Là do bà nội em muốn mẹ em cùng bà đi xem điện ảnh đó.


Anh không phải không biết tính tình của nội em, so với Từ Hi Thái Hậu còn khó hơn, xem một bộ phim điện ảnh mà bắt em hai em phải cầm ghế dựa, em ba thì cầm theo ấm trà ra cho bà, trên đường còn phải bắt mẹ em đỡ bà.

Đến rạp điện ảnh mẹ em còn phải hầu hạ bà uống trà cắn hạt dưa, hừ, mẹ em mà dám không đi sẽ bị bà mắng chết.”Mẹ cô cũng là gả xa, cũng ở trong cái nhà này nhận hết khuất nhục, cho nên đây cũng nguyên nhân đời trước mẹ cô kiên quyết không cho cô gả xa.Anh họ đau đầu nhíu mi nói: “Thì ra là vậy, em đau bụng thì ở nhà nghỉ cho khỏe đi, anh đi gọi chú cùng ông nội về cho.”Cô biết anh họ lo lắng cho cô, liền nói: “Không cần không cần, trong nhà cũng không có vàng bạc quý giá gì, để em tự đi kêu ba em về nhà, các anh mấy người đi chơi đi.”Anh họ nói: “Bọn anh đưa em đến thôn bên rồi lại đi chơi vậy.”Hôm nay rạp điện ảnh chiếu vở kịch《 Dương Quang Phổ Chiếu 》, mấy đứa trẻ trong thôn đều không thích xem, cô vừa cho anh họ tiền, vài người bọn họ liền vội vã muốn đi uống rượu, càng không có hứng thú xem phim điện ảnh.Ngụy Thanh Thảo được anh họ cùng vài người đưa đến rạp điện ảnh ở đầu thôn Liễu Lâm xong bọn họ liền vội vàng muốn đi uống rượu, cô đi về phía đám người đen nghìn nghịt ở đằng sau màn ảnh rạp phim trong thôn đi tới.Thật ra, buổi tối hôm nay cô tới Liễu Lâm thôn xem điện ảnh, không phải thật sự muốn đi xem phim, tuy rằng cô rất muốn ngay lập tức nhìn thấy mẹ cùng em gái, nhưng cô càng có một việc quan trọng hơn muốn làm.“Ai da, nhiều người như vậy, coi chừng bị người khác nhìn thấy……” Một giọng nói còn ngọt hơn cả mật ong từ phía sau cây đại thụ ở cửa thôn truyền tới.“Người ta đều đi xem điện ảnh hết rồi, không ai sẽ thấy em đâu……”Ngụy Thanh Thảo đầu óc ong một tiếng, bước chân vội vàng, theo bản năng chạy đến đằng sau thân cây.Ha hả, thật là ý trời đã định, quả nhiên vào thôn liền bị cô bắt gặp, lúc này, chuyện tốt của các ngươi sẽ không thành được.Chủ nhân của giọng nói này không phải ai khác, là của người cha phong lưu kia của cô, Ngụy Đông Hải.Ông dựa vào một khuôn mặt hơi điển trai một chút mà nơi nơi hái hoa ngắt cỏ, mà mẹ cô người khăng khăng một mực yêu ông lại không dám quản, chỉ biết lén lút khóc.Chính là bởi vì biết mẹ cô sẽ chịu đựng, càng làm cho ba cô càng thêm phóng túng.Ông được vô số nàng dâu,cô gái ưu ái, toàn bộ nữ nhân trong trấn không ai là không quen biết ông.Mà cô gái cùng ông thân mật kia là người của Liễu Lâm thôn, vẫn chưa gả chồng, tên là Diệp Liễu.Diệp Liễu từ nhỏ liền say mê ông, nhưng Ngụy Đông Hải đã cưới vợ khi ả còn nhỏ, nên ả không có cơ hội.Chờ ả trưởng thành, ả liền bắt đầu quyến rũ ông, còn ông, ai đến cũng không chê, hai người cứ vậy vụng trộm với nhau.Là do cái loại hồ ly tinh này, chẳng những làm hại mẹ cô sinh non, sau lại dựa vào mang thai ép mẹ cô thoái vị.Mẹ bị buộc phải ly hôn cùng ba, bà lại không có chỗ để đi, bởi vì năm đó bà gả xa nên cùng người nhà mẹ đẻ của bà quan hệ không tốt, bà đã không mặt mũi về nhà mẹ đẻ, đành phải ly hôn nhưng không rời nhà, tiếp tục ở lại trong cái nhà này…… Cuối cùng buồn bực mà chết.Mà ba cô cùng Diệp Liễu, là ở đêm xem điện ảnh này mà bắt đầu quan hệ……Tất cả đều nhờ cô vất vả tìm biện pháp nghe được, cô khi đó đã gả xa đến nhà của Trương Bằng Phi.Nay được làm lại một đời, cô chẳng những muốn cứu chính mình, còn muốn cứu mẹ cô.Chuyện của ba cùng mẹ sau lại nói, trước mắt, đối với ả đê tiện này, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua.“Đi, anh mang em đi nơi này……” Ba cô thanh âm ái muội nói.“Ân, anh thật là hư, em không đi……” cô gái kêu Diệp Liễu cười hì hì đáp.“Nghe lời, tới anh ôm một cái……”Diệp Liễu ha ha cười bị ba cô ôm về phía tây thôn đi đến.Liễu Lâm thôn ở phía tây có ngôi miếu cũ sắp bị phá, ba cô thường xuyên đi tới đó lêu lổng.Ngụy Thanh Thảo không chút do dự liền đi theo.


Trong lòng mắng thật là không biết xấu hổ, muốn trong miếu làm loại chuyện này, cũng không sợ bị sét đánh.

Hừ, sét không đánh cô tới đánh!Cô nhìn hai người đi vào ngôi miếu cũ, khom lưng nhặt một viên gạch, nhắm chuẩn cửa miếu đã sớm mục ném vào.“A!” Diệp Liễu hét lên một tiếng.“Ai!” Ngụy Đông Hải gầm theo..