Hàn Thiên Vũ, Anh Là Lưu Manh

Chương 25: Ra mắt trưởng bối




"Ai ui đứa nhỏ ngoan chưa gì đã đỏ mặt rồi." Bà Hàn nhìn dáng vẻ xấu hổ của Trần Đường Đường thật là đáng yêu bà lại càng muốn chọc cô.

"Được rồi mau vào nhà thôi." Hàn Thiên Vũ thấy mẹ mình còn tính chọc Trần Đường Đường lập tức giải vây giúp cô.

Trần Đường Đường dùng ánh mắt cảm kích nhìn anh.

Khi cô bước vào nhà xém tí nữa là ngất xủi rồi. Vừa bước vào cô đã thấy ngôi biệt thự này vừa sang trọng tao nhã nhưng lại rất giản dị không phô trương như những người giàu khác.

Nhưng vấn đề không phải chỗ đó. Tại sao? Tại sao? Cô cứ nghĩ anh chỉ dẫn cô ra mắt ba mẹ lại không nghĩ có thêm ông bà của anh. Họ nhìn cô với ánh mắt mờ ám đó là sao?

Hàn Thiên Vũ nắm lấy tay cô gật đầu chào mọi người rồi giới thiệu cô:" Đây là Đường Đường, vợ sắp cưới của con. Đây là ông nội, bà nội, ba mẹ anh."

Trần Đường Đường thật muốn đào hố chui xuống. Sao anh không nói là đi gặp trưởng bối chứ. Cô chỉ mặt áo thun trắng tay dài với chiếc quần jean dài mà thôi nhìn vậy không được hay cho lắm.

Tuy vậy Trần Đường Đường cũng không phải là dạng người xấu hổ quá mà nói chuyện nhỏ xíu không nghe được.

Cô nghe Hàn Thiên Vũ giới thiệu lần lượt từng người cô liền ngoan ngoãn mỉm cười gật đầu chào: " Dạ cháu chào ông nội, bà nội, bác trai, bác gái."

Bà Hàn nghe vậy liền bất mãn bắt Trần Đường Đường phải sửa lại cách xưng hô:" Trước sau gì con cũng phải gọi chúng ta là ba mẹ thôi nên bây giờ tập kêu đi là vừa. "

Ông nội Hàn cũng vui vẻ phụ họa theo:"Đúng đúng cháu dâu ngoan mau gọi đi. Ha Ha Ha "

Trần Đường Đường làm sao có thể từ chối lập tức ngoan ngoãn nhìn ông bà Hàn gọi một tiếng:"Ba, mẹ "

"Ngoan ngoan lắm! Mau ngồi đi đừng đứng." Bà Hàn kéo Trần Đường Đường ngồi cạnh bà sau đó bắt đầu cao hứng nói:"Cũng may là con xuất hiện thật là không uổng công mẹ chờ đợi lâu như vậy."

Ông nội Hàn vẻ mặt phúc hậu đánh giá cô. Ăn mặc giản dị, ngoan ngoãn lễ phép tuy có xấu hổ nhưng rất đáng yêu. Ông càng nhìn càng thấy ân đứa cháu dâu này.

Bà nội Hàn cười hiền hậu cũng có ý nghĩ như thế nhìn ông nội Hàn, hai người hiểu ý nhau gật đầu một cái.

"Đường Đường à con mà không xuất hiện thì ông nội còn nghĩ thằng cháu nào của ông là gay rồi. Cũng may Hàn gia chưa tới giai đoạn tuyệt tử tuyệt tôn...Ha....Ha..." Ông nội Hàn cười vui vẻ nói.

Ông Hàn nảy giờ vẫn im lặng đánh giá Trần Đường Đường, ừm không tệ rất tốt. Nhìn khuôn mặt này sao ông lại thấy quen quen.

"À phải rồi con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Bà nội Hàn nhìn Trần Đường Đường tò mò, con bé rất đáng yêu bà cũng không ngờ con bé lại là khẩu vị của thằng cháu nhà bà.

"Dạ con 17 tuổi." Trần Đường Đường có hơi ngượng. Không biết họ có cho là cô yêu sớm hay không.

Cô vừa nói xong cả nhà chợt im lặng.

Bà Hàn là người không nhịn được nữa liền cười lên.

Bà nội Hàn cũng cười vui vẻ nói:" Ha... Ha...ha. Tại sao đàn ông Hàn gia càng ngày càng dụ dỗ con gái mới lớn không vậy hả? Lúc trước tôi mới 20 bị ông dụ sau đó tới Mỹ Mỹ bị Hàn Luật dụ về lúc 19 tuổi."

Nói tới đây bà Hàn liền đỏ mặt lườm ông Hàn.

Bà nội Hàn nói tiếp:" Bây giờ tới con chưa 18 tuổi đã bị dụ về. Ha...Ha..."

Ông nội Hàn ưỡn ngực tự hào:"Đó là do sức hút đàn ông Hàn gia quá lớn Ha Ha ha. Thiên Vũ làm tốt lắm."

Trần Đường Đường thật sự muốn chui xuống hố quá đi thôi.

"Xin chào cả nhà." Một giọng nữ vang lên khiến cho không khí đang vui vẻ bị ngừng.

"Xem ra hôm nay nhà mình có chuyện vui thì phải." Một người đàn ông trung niên trên mặt có một vết sẹo dài ngay mắt bước đến.

Ông nội Hàn là người đầu tiên lên tiếng nói " Tới rồi thì ngồi đi. A Phương mau pha trà."

A Phương người giúp việc lâu năm trong Hàn gia nghe ông nội Hàn nói thế gật đầu một cái bà liền đi pha trà.

Đỗ Chính bây giờ mới nhìn thấy cô gái trẻ đang ngồi cạnh Hàn Thiên Vũ:"Cô gái trẻ này là..."

Hàn Thiên Vũ ôm vai Trần Đường Đường nói: " Đây là Đường Đường vợ sắp cưới của con. Đường Đường đây là bác Đỗ."

"Dạtrẻ cháu chào bác Đỗ." Trần Đường Đường mỉm cười lễ phép chào.

"Cái gì mà vợ sắp cưới, bác gái không phải bác muốn con làm dâu nhà bác sao? Tại sao bây giờ anh ấy lại nói như thế? " Đỗ Tố Châu cuối cùng cũng chịu không nổi kích động nói.

"Tiểu Châu!!" Đỗ Chính thật không ngờ con gái dịu dàng của ông hôm nay tại sao lại kích động như thế. Mặc dù ông biết nó thích Hàn Thiên Vũ nhưng người ta rõ ràng là không để nó vào trong mắt tại sao nó cứ cố chấp không buông.

Ban đầu bởi vì bà nghĩ Tố Châu là con của bạn thân chồng bà nên vì muốn hai bên thân nhau hơn nữa mới nói như thế với Tố Châu mà thôi.

"Vợ là tôi chọn không ai có quyền quyết định." Hàn Thiên Vũ lườm bà Hàn sau đó xoay qua lạnh lùng nhìn Đỗ Tố Châu nói.

Đỗ Tố Châu không cam lòng nói:" Nhưng hai năm trước em nói sẽ lấy anh anh cũng chấp nhận rồi sao? "

Trần Đường Đường nghe xong thật muốn đạp Hàn Thiên Vũ một cái nhưng do có trưởng bối ở đây cô đành lấy tay nhéo mạnh ngay hông anh.

Hàn Thiên Vũ không nhớ hai năm trước Đỗ Tố Châu đã nói gì với anh nhưng anh nhớ chỉ trả lời cho qua mà thôi.

Đột nhiên bên hông anh hơi đau liền biết ngay bảo bối anh đang ghen vì thế anh vòng tay ôm eo cô khiến cho khoảng cách của hai người gần nhau hơn.

"Lúc ấy tôi không nhớ cô nói gì nhưng chắc chắn một điều là tôi không hề hứa hay đồng ý với cô điều gì cả. Còn một điều nữa, tôi là một chuyên gia tâm lý nên nhìn vào đôi mắt người đó tôi có thể biết ai nói thật ai nói dối."

Nghe Hàn Thiên Vũ nói như thế Đỗ Tố Châu im bật,mặt tái xanh tránh ánh mắt của anh.

Đỗ Chính nhìn biểu hiện như thế liền biết mọi chuyện, ông cũng không còn mặt mũi ở đây liền nhanh chóng nói vài câu rồi đưa con gái của ông về.

Sau khi hai cha con họ về Hàn gia lại tiếp tục vui vẻ nói chuyện.

"Thiên Vũ dẫn Đường Đường lên phòng con đi. Tới cơm trưa mẹ sẽ kêu xuống." Bà Hàn nói xong còn nháy mắt một cái nhìn anh.

Lời bà vừa nói xong cả nhà liền cười lên.

Đến Hàn Thiên Vũ còn phải bật cười với hành động này của mẹ anh.

Chỉ có Trần Đường Đường là khó hiểu không biết chuyện gì bị Hàn Thiên Vũ dắt lên phòng.