Hàn Thủy

Chương 33: - Không nghe lời




Sau khi ngủ trưa dậy, Ôn Hàn Thủy ngồi trên giường ngây người một lúc.

Vẫn nhớ trước khi ngủ còn trò chuyện với Từ Phỉ, sau đó cô cảm thấy mi mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng cũng không nhớ mình đã ngủ say lúc nào. Cô xoa đầu, vươn tay nhấc điện thoại xem qua nhật ký trò chuyện.

Thời lượng trò chuyện kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.

Chính xác thì họ đã nói gì Ôn Hàn Thủy cũng không thể nhớ được.

Buổi chiều cô phải đến nhà bác cả nên Ôn Hàn Thủy nhanh chóng xuống giường vừa rửa mặt vừa nghĩ tới quà năm mới sẽ mang đến. Có rất nhiều việc, nhắc tới có chút mệt mỏi, Ôn Hàn Thủy muốn đợi thêm một chút mới bắt taxi đến nhà bác cả.

Trong khi chờ xe, cô đã nghĩ có lẽ cô cần một chiếc ô tô.

Không cần quá đắt, chỉ cần thoải mái.

Nhưng hiện tại Ôn Hàn Thủy không phải chỉ có một mình, chuyện này sau này sẽ cùng Từ Phỉ bàn bạc. Mặc dù chưa nói nhưng Ôn Hàn Thủy dường như đã biết câu trả lời của anh.

Chờ thật lâu cuối cùng cũng đợi được một chiếc xe, Ôn Hàn Thủy lên xe nghe tài xế nói sau khi đưa cô đi thì dự định sẽ về nhà vào đêm giao thừa vì luôn muốn mau chóng về nhà đoàn tụ.

"Chúc mừng năm mới." Ôn Hàn Thủy cười nói.

Mọi người đang hối hả về nhà đón giao thừa, còn cô vẫn đang chạy cho kịp lịch trình.

Ngón tay Ôn Hàn Thủy gõ vào cửa kính xe, có chút nhớ Từ Phỉ.

Từ Phỉ bây giờ đang ở nhà cũ của Từ gia, cũng không được nhàn rỗi.

Ông Từ vẫn còn sống, lũ trẻ ai cũng thích về nhà cũ quây quần trong ngày Tết. Gia đình ba người của Từ Phỉ không lớn nhưng gia đình chú Từ Thanh Hoa có ba cô con gái, cũng trạc tuổi nhau nên rất vui vẻ, náo nhiệt. Từ Phỉ đang ở trên tầng, có thể nghe thấy giọng nói của các chị mình từ bên dưới.

Nếu có thể trốn tránh, Từ Phỉ cũng không có ý kiến. Tuy nhiên mẹ anh lại không buông tha họ, thì thầm rằng năm mới không thể vắng vẻ như vậy, trước tiên mời mọi người xuống dưới tầng uống trà chiều rồi lại sắp xếp chơi mạt chược với các dì trong gia đình, gõ cửa từng người một để hỏi thăm.

Cuối cùng, mọi người không còn cách nào khác, đành phải xuống tầng mà dọn hai bàn mạt chược.

Bấy giờ căn nhà mới sôi động hẳn lên, chuyện con cái là lẽ đương nhiên. Con gái lớn của Từ Thanh Hoa nhỏ hơn Từ Phỉ vài tuổi nhưng nghe nói gần đây gia đình sắp xếp gặp mặt con trai của một người bạn trong gia đình, hiện tại hai người đang yêu nhau.

Khi người lớn trêu chọc, người được hỏi cười bẽn lẽn, thoạt nhìn ngoan ngoãn và biết nghe lời.

Giây tiếp theo, Từ Phỉ bị gọi tên vì tội không nghe lời.

Từ Phỉ được biết là người không gần gũi phụ nữ, tình yêu và hôn nhân trong trường hợp của anh dường như còn lâu mới khởi sắc. Người nhà đã thuyết phục bằng nhiều cách nhưng anh vẫn không bị lay động. Người lớn vẫn thắc mắc tại sao anh lại kháng cự việc kết hôn như vậy.

Từ Phỉ nghe bọn họ nói một hồi, liền phát hiện những lời nói này cũng giống như những năm trước không có gì mới. Bây giờ Từ Phỉ là người đứng đầu Từ thị, không bị đe dọa và cũng chẳng có áp lực, thái độ của gia đình mới dịu lại.

Nhưng việc cằn nhằn nhẹ nhàng có thể khiến mệt mỏi cùng phiền phức.

Lúc mọi người dừng lại, Từ Phỉ bất ngờ lên tiếng: "Con đã kết hôn rồi." Mọi người sửng sốt, Từ Phỉ mặt không chút thay đổi đẩy bài xuống trước mặt, "Tự tìm."

Không ai nhớ là phải nộp tiền.

"Có thật không?" Từ phu nhân rõ ràng không tin, "Con dâu của mẹ đâu? Chúng ta cũng chưa từng nghe con nói."

Những người khác cũng hỏi —

"Con gái nhà ai?"

"Khi nào thì mang về nhà cho chúng ta xem?"

Vài ánh mắt rơi trên người anh, Từ Phỉ vẻ mặt bình tĩnh mở miệng: "Trả tiền trước."

Mọi người: "..."

Sau khi đưa tiền, mọi người đều nhìn Từ Phỉ, sự tò mò và hiếu kì quả thực muốn đem nuốt chửng anh. Từ Phỉ không nhanh không chậm: "Mọi người không biết, con và cô ấy là bạn học cấp ba, không phải người Càn Thành, khi nào đưa về thì nói tiếp."

Vẫn có người không tin, dù sao hình tượng không gần phụ nữ của Từ Phỉ khắc quá sâu.

Nhưng giây tiếp theo, Từ Phỉ lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ màu đỏ.

Mọi người: "? ? ?"

Từ phu nhân nheo mắt: "Đừng nói với mẹ đây là của con...?"

Từ Phỉ gật đầu, Từ phu nhân đoạt lấy, "Con đăng ký kết hôn khi nào, sao không nói với gia đình?"

Từ Phỉ: "Chuyện xảy ra đột ngột, cô ấy muốn về quê ăn Tết, con nói sẽ không để cô ấy đi cho đến khi lĩnh chứng xong."

Cái này...

"Con thật là." Từ phu nhân lườm anh mấy lần, "Con là cướp đấy à?!"

Từ Phỉ không nói gì cũng không có vẻ gì là xấu hổ. Những người trong phòng không muốn giáo huấn anh nhưng ngược lại tò mò về cô gái mà họ chưa bao giờ nghe nói đến. Từ phu nhân mở cuốn sổ đỏ ra, nhẹ giọng đọc tên: "Ôn Hàn Thủy?"

Sau đó nhìn vào bức ảnh ở bên cạnh, khuôn mặt cũng theo nở một nụ cười: "Cười lên thực sự rất xinh đẹp nha!"

"Cho tôi xem một chút!" "Cho cháu xem một chút!"

Những người khác đều lại gần.

...

Từ Phỉ gõ gõ ngón tay, bên ngoài huyên náo náo nhiệt, lại bắt đầu nghĩ tới Ôn Hàn Thủy.

Không biết cô đang làm gì.

Ôn Hàn Thủy hiện đang nói chuyện với bà nội mình.

Sau bữa ăn, cả gia đình quây quần ở phòng khách để xem tiết mục cuối năm nhưng phần lớn thời gian là trò chuyện. Bà cụ ngồi ở bên cạnh, không thể chen vào nên yên lặng lắng nghe. Vẻ mặt bà vui vẻ, chắc là do bà cụ thích kiểu náo nhiệt này. Ôn Hàn Thủy ngồi xuống bên cạnh bà, chọn ra những thứ mà bà cụ đã biết và nói chuyện với bà.

Bà cụ tinh thần không tốt, chín giờ có chút buồn ngủ liền trở lại giường.

Ôn Hàn Thủy ngồi thêm một lúc nữa, chào tạm biệt bác cả định về nhà. Nhà của bác cả không lớn, Ôn Hàn Thủy thực sự không có chỗ để ngủ. Cô nói nhà cô không xa nên bác cả nói muốn đưa cô đi, Ôn Hàn Thủy từ chối một lúc nhưng cuối cùng cũng đồng ý.

Đêm giao thừa, đường phố không có mấy người, gió thổi qua rét buốt lại lạnh lẽo.

Ôn Hàn Thủy nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong mắt phản chiếu đủ loại ánh sáng.

"Cảm ơn bác."

Khi đến tiểu khu, Ôn Hàn Thủy một lần nữa cảm ơn bác cả.

"Không, không có gì." Bác cả nói: "Bên ngoài lạnh lắm, mau vào trong nhà đi."

Người đàn ông không nói quá nhiều lời hoa mỹ mà lộ ra những hành động quan tâm.

"Vâng, trên đường bác đi cẩn thận." Ôn Hàn Thủy vẫy tay với bác một lần nữa và quay người đi vào tiểu khu. Một chút ân cần từ người thân khiến cô cảm thấy ấm lòng nhưng cô không thể không đẩy nhanh bước chân trở về của mình.

Ban đêm... Trời quá lạnh.

Khu phố vắng vẻ lạnh lẽo, điện thoại đột nhiên vang lên, Ôn Hàn Thủy bước chân dừng lại có chút giật mình. Gió lạnh thổi qua, Ôn Hàn Thủy do dự một chút nhưng vẫn lấy điện thoại ra.

Gió thổi vào tay khiến Ôn Hàn Thủy hơi rùng mình một cái, vừa thấy là điện thoại của Từ Phỉ liền cầm lên.

"Alo." Một giây đầu tiên nhấc máy, giọng nói hơi run run đã lộ ra.

Từ Phỉ giật mình, nghe được tiếng gió từ chỗ của cô, "Em đang ở bên ngoài?"

"Ừ, sắp về đến nhà rồi."

"Không phải ở nhà bác cả sao?"

"Ừ, nhà của bác không có nhiều phòng nên em đã trở về." Ôn Hàn Thủy nói, "Đừng lo, bác đã đưa em về tận nhà, không phải đi một mình."

Từ Phỉ ừ một tiếng rồi nói: "Mau trở về đi."

Ôn Hàn Thủy không nói gì, cô cũng không cúp máy, cầm điện thoại chạy, rất nhanh đã trở về nhà.

Trong điện thoại chỉ có tiếng thở hổn hển của Ôn Hàn Thủy.

Ôn Hàn Thủy đột nhiên bật cười: "Tiếng thở dốc khá hấp dẫn."

Từ Phỉ khẽ cười một tiếng, hai người nói chuyện vài câu, Ôn Hàn Thủy cũng về đến nhà. Cô đóng cửa lại đưa chìa khóa vào, "Hình như em nghe thấy ai đó gọi anh."

"Ừ." Có lẽ là muốn nói chuyện phiếm.

"Anh làm việc trước đi, em đi tắm đã, lạnh quá."

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Hàn Thủy ném điện thoại sang một bên, xoa xoa hai bàn tay đông cứng, vội vàng tìm một bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm. Sau khi tắm nước nóng, Ôn Hàn Thủy cuối cùng cũng cảm thấy còn sống. Sau đó cô mới nhìn thấy tin nhắn mới của Từ Phỉ — Đang bận, anh sẽ gọi cho em sau.

Được. Ôn Hàn Thủy lẩm bẩm gõ chữ, biết rồi.

Cô bật TV lên trong tiếng hát và nhảy múa, lấy đồ ăn nhẹ mua ngày hôm qua chất thành đống trên bàn. Thực ra, buổi tối ăn nhiều, nhưng nhìn thấy nhiều đồ ăn vặt như vậy sẽ sinh ra cảm giác mãn nguyện. Mặc dù chỉ có một mình nhưng Ôn Hàn Thủy cũng khá bận rộn, mạng xã hội đã tích lũy rất nhiều tin nhắn chờ cô trả lời. [đăng tại truyenwiki1.com aristocraticboy_duu]

Bạn cùng lớp, bạn bè và đồng nghiệp, còn có những người cô gặp qua nhiều phương tiện khác nhau đều gửi tin nhắn, Ôn Hàn Thủy hận không thể muốn biến thành một con bạch tuộc để trả lời tin nhắn.

Cho đến gần nửa đêm, Ôn Hàn Thủy đột nhiên phản ứng lại, Từ Phỉ đâu rồi?

Cô gửi tin nhắn cho Từ Phỉ, không đợi hồi âm mà đợi sang năm mới. Thế giới dường như bỗng nhiên sống động, ngay cả điện thoại cũng rung lên. Ôn Hàn Thủy phớt lờ tất cả, từng chữ từng chữ gõ: Chúc mừng năm mới!

Không trả lời.

Ôn Hàn Thủy không ngừng chọc vào màn hình, lẩm bẩm, anh đang bận cái gì thế!

Khoảng một giờ sau, Ôn Hàn Thủy nhận được tin nhắn của Từ Phỉ, rất ngắn gọn: Đã ngủ chưa?

Con cú đêm Ôn Hàn Thủy vẫn đang lướt internet, trả lời rằng không ngủ sau đó Từ Phỉ gọi đến. Ôn Hàn Thủy tò mò không biết trước đó anh làm gì, nhanh chóng cầm lên nghe. Cô luôn cho rằng mình hiểu chuyện, nhưng khi nhấc máy lên cô không thể không càu nhàu.

Trách Từ Phỉ, là do anh chiều hư.

Từ Phỉ không khó chịu, cười nhẹ một tiếng, giọng điệu ôn nhu: "Vợ."

"Anh bận cái gì vậy? Em không tìm thấy anh."

"Ừm, anh biết lỗi rồi." Từ Phỉ nói: "Đợi chút nữa có thể trừng phạt anh."

"Tại sao lại đợi chút nữa?"

"À, anh vừa xuống máy bay, bây giờ đang ở sân bay Nam Gia." Giọng Từ Phỉ không nhanh không chậm, "Vợ à, nhớ để cửa mở cho anh."

Anh đến rồi?

Làm thế nào mà anh đến đây rồi?

Ôn Hàn Thủy chưa kịp định thần lại, điện thoại đã cúp máy, cô không hỏi nhưng tâm trạng đã rất kích động. Nghĩ rằng vài phút nữa anh sẽ đến, cô vội vàng bước ra khỏi giường, chạy ra phòng khách đợi anh. Thời gian chờ đợi như rất dài, Ôn Hàn Thủy đi một vòng quanh phòng khách khá mất tập trung. [vui lòng không re-up đi nơi khác]

Cuối cùng có tiếng gõ cửa, là giọng nói của Từ Phỉ: "Vợ ơi."

Ôn Hàn Thủy không nghĩ gì chạy đến mở cửa. Từ Phỉ cao lớn đứng ở ngoài cửa, cúi đầu nhìn cô. Anh không mang theo thứ gì, áo khoác đen bọc lấy khí lạnh, nhưng khi nhìn cô cười như vậy lại đặc biệt dịu dàng.

Khóe mắt Ôn Hàn Thủy đột nhiên có chút đỏ.

"Aaaaa..." Cô che dấu nhảy vào trong lồng ngực anh, vùi cả người vào trong ngực, cảm nhận được sức nóng của cơ thể anh dưới làn khí lạnh, cuối cùng cũng có chút cảm giác chân thực.

Thực sự là đã có ai đó ngàn dặm xa xôi chạy đến gặp cô vào thời khắc quan trọng như thế này.