Hãn Tướng Lầu Bốn

Chương 8




Nghe thấy thanh âm khóa mở, Lâm Tuyết Nhan quay đầu nhìn về phía cửa lớn, có vẻ mặt một chút hạnh phúc mỉm cười, giống như là vợ chồng son, chờ đợi mỗi ngày chồng đi làm về, còn mình vui vẻ ra cửa đón. Cửa mở ra, Vệ Ốc Khốc nét mặt có sự mệt mỏi đi vào trong phòng mắt thấy nàng, tự nhiên mỉm cười!

"Còn chưa ngủ sao ?"

" Em đang đợi anh."

Nàng cười đi về phía hắn, tay tiếp nhận chiếc áo khoác từ trên người anh, thay hắn treo áo lên giá.

" Bộ dáng của anh thoạt nhìn rất mệt mỏi !"

" Anh giống như thường nghe được em nói những lời này"

Hắn tới gần hôn môi nàng một chút.

" Có gì ăn không ? Anh rất đói bụng !"

" Anh buổi tối lại không quên ăn cơm ?"

Nàng rất không đồng ý liếc hắn một cái, sau đó kéo tay hắn đi hướng phòng bếp.

" Há cảo được không ? "

Hắn gật gật đầu, nhìn nàng đi vào phòng bếp giúp hắn chuẩn bị thức ăn. Nhìn bóng hình xinh đẹp,mảnh mai, thoải mái, ngoái đầu nhìn hắn nụ cười xinh đẹp động lòng người, hắn tỉ mỉ quan sát thật sâu khắc ghi ở đáy lòng. Hắn tưởng tượng nàng so với nữ nhân đều như nhau, không gì khác biệt, làm hắn đau lòng, làm tim hắn đau nhói.

Hắn yêu nàng, hắn vẫn đều biết từ lâu tâm trí đã tiếp nhận chuyện này thật, nhưng là hắn chưa bao giờ biết hắn đối của nàng yêu sâu đậm, cho đến giờ phút này đến khi hắn biết chính mình , nếu nàng rời xa hắn, hắn mới biết được lòng mình rất đau. Tựa như mũi dao cứa vào da thịt hắn chảy máu...

Sau khi cùng Tô San chia tay, hắn cũng từng rất đau, nhưng là cái loại đau này không phải là đau lòng, mà là đáng tiếc, tiếc nuối , đủ loại cảm xúc, nhưng là đối nàng thật sự cũng chỉ có đau mà thôi.

Hắn không nghĩ sẽ buông tay, không nghĩ làm cho nàng rời đi, không nghĩ làm cho nàng chịu tổn thương, nhưng nàng còn cả 1 tương lai tốt đẹp phái trước, còn cả 1 bầu trời tự do, hắn chỉ có thể dùng cách đó mà thôi.

Hắn hy vọng nàng có thể hảo hảo sống hạnh phúc !

Hắn hy vọng nàng có thể quên bầu trời hắc ám, hưởng thụ ánh mặt trời cuộc sống !

Hắn hy vọng nàng có thể nàng sẽ quên hắn đi như 1 người qua đường xa lạ, gặp được 1 nam nhân ôn nhu, thiện lương, họ có thể sống 1 cuộc sống của những người bình thường!

Tuy rằng hắn biết khi nàng có 1 người đàn ông khác hắn sẽ rất ghen tỵ, cực kỳ không muốn.Nhưng là hắn chua xót, hắn nghĩ mình sẽ bảo vệ nàng, không nghĩ tới là để 1 nam nhân khác che chở cho nàng, không muốn kẻ nào bên cạnh nàng, chẳng lẽ hắn muốn nàng sẽ cô độc cả đời sao ?

Vệ Ốc Khốc rũ mắt xuống, cảm giác đau lòng tăng thêm.

" Anh buồn rầu cái gì vậy, muốn em cùng anh nói chuyện sao?"

Nàng bê thức ăn ra, ngồi vào bên cạnh hắn, săn sóc ôn nhu hỏi .

Hắn quay đầu nhìn nàng, ra tay ôm lấy, hôn nàng. Hắn hôn nóng bỏng mà nhiệt tình, nhưng giấu kín vẻ tuyệt vọng uể oải, làm cho Lâm Tuyết Nhan rõ ràng cảm nhận được hắn đang có tâm sự.

" Làm sao vậy?"

Nàng nhẹ nhàng đẩy ra hắn, lại quan tâm hỏi.

Hắn trầm mặc không nói nhìn nàng.

" Ốc Khốc?"

" Tiểu Khiết, em vẫn là không muốn nói cho anh biết về cái tổ chức kia sao? "

Không nghĩ tới hắn còn có thể nhắc lại chuyện này, nàng sửng sốt, lập tức nhăn mày.

" Ốc Khốc, em nghĩ đến anh sẽ không ép em nói ra chuyện này nữa."

" Không phải anh đang ép em, mà là trách nhiệm của anh, công tác của anh cáp trên của anh ép anh chọn lựa."

" Có ý tứ gì ? "

" Anh rất thích em, nhưng là nếu em không nghĩ cách làm cho chính mình biến thành vô tội, hai chúng ta căn bản là không có tương lai, nem biết không? "

" Cho nên anh muốn em vì chính mình bán đứng bằng hữu ? Em nghĩ đến anh đã biết đây là chuyện duy nhất em không thể thỏa hiệp."

" Anh biết, nhưng là anh vẫn muốn đánh cuộc một keo."

" Đánh cuộc một keo? "

" Giữa anh và tổ chức trong lòng em ai quan trọng hơn."

" Không cần như vậy."

" Anh cũng không tưởng như vậy, nhưng là em vẫn phải cho anh một đáp án, Tiểu Khiết."

Nàng đau lòng nhìn hắn.

" Em phải cho anh một đáp án."

Hắn nhắc lại.

Nàng lắc đầu, nước mắt trượt xuống dưới.

" Không có biện pháp lấy hay bỏ sao? Như vậy cũng tốt."

Nàng hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn hắn, không hiểu hắn cuối cùng nói những lời này là ý tứ gì.

" Hôm nay Tô San đến cảnh cục tìm anh."

Hắn mở mắt, thong thả nói.

Nàng giật mình lặng nhìn hắn, cũng không biết hắn cùng nàng còn quan hệ, nàng nghĩ đến lần trước bọn họ sẽ không gặp lại.

" Cô ấy nói cho anh biết nàng vẫn còn yêu anh, lần trước nói nàng có bạn trai là gạt anh, nàng hy vọng có thể cho lẫn nhau một cơ hội. Em cảm thấy sao ?"

Mặt như không còn chút máu, nàng cúi đầu trống rỗng, hoàn toàn không biết chính mình nên nói cái gì.

Hắn vì sao muốn hỏi ý kiến nàng ? Nàng có quyền lợi thay hắn quyết định sao ?

Như vậy cũng tốt. Nàng đột nhiên nhớ tới hắn vừa mới nói những lời này, nguyên lai hắn nói chính là ý tứ này.

" Như vậy cũng tốt."

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lau đi trên mặt nước mắt, mỉm cười nhìn hắn nói.

" Như vậy tốt lắm nha, chúc mừng anh."

" Đây là câu trả lời của em sao ? "

Hắn nhìn nàng hỏi. Nàng muốn nói đó là câu trả lời của anh, nhưng vẫn nhìn hắn gậ đầu

" Đúng vậy."

Nhà ăn bỗng nhiên lâm vào một mảnh trầm mặc.

Vệ Ốc Khốc trên mặt không chút biểu tình, như là đột nhiên mang mặt nạ, trở nên lạnh như băng, lại vô tình.


" Anh đã biết."

Hắn lãnh đạm nói, sau đó cầm lấy đũa từ bàn ăn ăn từng ngụm một từ từ ăn , không nhìn nàng một cái.

Nhìn hắn nhanh như vậy liền cùng nàng phân rõ giới tuyến, Lâm Tuyết Nhan không khỏi thất thần, cảm giác chính mình vỡ vụn.

" Trong tủ lạnh còn có Côca, anh có muốn uống một ly không ?"

Bắt buộc chính mình như không có việc gì mở miệng, hy vọng hắn cũng có thể giống bình thường trả lời nàng, nhưng là

" Về sau không cần nhọc phiền em giúp anh làm việc này, Tô San sẽ tức giận" Hắn cũng không ngẩng đầu lên nói

Sắt mặt của nàng đột nhiên trắng bệch, như là bị người ta đột nhiên hung hăng đánh mình 1 cái tát.

" Vậy à ?"

Nàng mỉm cười nhưng cười không nổi.

" Nếu nói như vậy, em đi trước ngủ, ngủ ngon."

Nàng đứng dậy im lặng đi trở về phòng, đóng cửa lại dựa lưng vào cửa chân tay run rẩy, cổ họng nghẹn đắng như muốn gào thét.

Nàng dựa vào cửa chậm rãi ngồi xuống, ngăn cho nước mắt mình rơi, khóc nức nở không thành tiếng.

Sáng sớm,Vệ Ốc Khốc xuống lầu trong phòng một mảnh trầm tĩnh, không có hương vị cà phê thơm ngào ngạt và nụ cười xinh đẹp chờ mình mỗi ngày. Hắn quay đầu chú mục, cửa phòng nàng vẫn khóa, tựa như nó sẽ không bao giờ mở.

Tối hôm qua, hắn nghe thấy tiếng khóc của nàng, ngay tại nơi này hắn đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng nàng kêu rên, khóc nức nở làm cho hắn tan nát cõi lòng. ( anh này tay thính thế, chị ấy khóc nhỏ thế mà cũng nghe tiếng, ..hay là bệnh tâm ý tương thông của những kẻ yêu nhau)

Kỳ thật hắn cũng không muốn dùng loại thương tổn là phương thức cùng nàng chia tay, nhưng là nàng tối hôm qua nói câu chúc mừng kia thật sự chọc giận hắn, mới có thể làm cho hắn cố ý nói ra cùng nàng phân rõ giới tuyến.

Nhưng suy nghĩ lại một chút làm như vậy có lẽ là đúng, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể làm cho nàng hoàn toàn quên đi hắn, làm cho nàng rời đi, một lần nữa có cuộc sống.

Nói cũng kỳ quái, cùng nàng qua lại cũng chỉ hai tháng mà thôi, cảm giác lại giống đã quen cả đời.

Đột nhiên, cửa phòng mở ra, dọa hắn nhảy dựng.

Đi ra cửa phòng, Lâm Tuyết Nhan không nghĩ tới hắn còn ở nhà, cũng bị hoảng sợ. Hai mắt sưng đỏ, hậu quả của cả đêm khóc, hắn nhìn nàng như vậy, nhất thời không biết phải nói gì

Trầm mặc như vậy hai người 1 lúc sau cũng nói .

" Anh hôm nay có rảnh sao ?"

Hắn rốt cục mở miệng nói.

Tựa hồ không nghĩ tới hắn sẽ mở miệng nói chuyện, nàng ngẩn người, mới thong thả thở. Hắn muốn làm cái gì ? Không phải nói về sau cũng không làm phiền nàng giúp hắn làm việc, để tránh bạn gái hắn sẽ tức giận sao ? Nàng không khỏi chua sót phán đoán.

" Như vậy một lần cuối phiền em đi siêu thị mua đồ ăn, đêm nay anh sẽ về sớm, coi như chúng ta hảo hảo ăn 1 bữa cơm chia tay."

Hắn nhìn nàng nói.

Bữa cơm chia tay? Nàng không hiểu ý tứ của hắn.

" Tô San khả năng hai ngày nữa sẽ trở về."

Hắn nhẹ giọng nói.

Trái tim nàng đột nhiên cứng lại, rốt cục biết hắn nói bữa cơm chia tay.

Trong nhà không thể có sự tồn tại thêm 1 nữ nhân, nàng tối qua đã biết, không nghĩ tới là sẽ nhanh như vậy. Ngày hôm qua nàng còn nghĩ mình sẽ giống như bao nữ nhân cảm nhận cuộc sống hạnh phúc, nhưng chỉ chớp mắt 1 cái cô lại biến thành như vậy!

" Em đã biết, em sẽ nấu 1 bữa tiệc ngon nhất chờ anh trở về. "

" Em không hỏi sau này em sẽ như thế nào sao?"

Vệ Ốc Khốc trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên mở miệng nói.

Lâm Tuyết Nhan trầm mặc không nói, nàng tuyệt không để ý.

" Cho dù là thay đổi người trông coi, em cũng sẽ tiếp tục làm bộ mất trí nhớ đi?" Hắn hỏi nàng.

" Anh muốn em làm như thế nào?"

Nàng nghe không ra dụng ý của hắn, quay đầu nhìn về phía hắn hỏi.

" Anh truy tìm hai tháng không hoàn thành được nhiệm vụ, anh không hy vọng người khác nhất tiếp nhận liền nước chảy thành sông, mã đáo thành công"

Hắn thong thả nói.

" Ta đã biết, ta sẽ tiếp tục làm bộ."

Vì hắn.

" Không thể cả đời sao?"

Hắn nhịn không được nhíu mày nói.

" Giấy không thể gói được lửa."

Nàng tựa hồ thấy hắn nghe câu trả lời của chính mình trong nháy mắt có biểu hiện.

" Anh hy vọng em có thể sống sót."

Hắn trầm giọng nói, thanh âm không biết vì sao có vẻ có cứng nhắc, giống như có gì đó mập mờ.

Nàng bỗng nhiên tự cười giễu mình, kêu chính mình đừng nghĩ nhiều.

" Không cần như vậy, nếu không em sẽ nghĩ đến anh yêu em."

" Anh là yêu em."

Nàng đột nhiên trợn mắt há hốc mồm, không thể hô hấp.

" Anh chưa từng đùa bỡn tình cảm của mình, cùng em ở cùng một chỗ mỗi một ngày anh đều là thiệt tình yêu em, nhưng là so với tình yêu của anh, em tựa hồ không coi trọng nó. Em nói không nên ép em, cho nên anh thành toàn cho em, anh sẽ không nghĩ tiếp tục bức em, nhưng em cũng phải đáp ứng anh 1 điều kiện. "

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, tựa hồ đang đợi nàng tiếp lời

Những điều hắn vừa nói, nàng không biết nên khóc hay nên cười. Không nghĩ tới hắn và mình chia tay nhau, nhưng lại có thể được nghe từ hắn 3 từ này. Hắn muốn nàng cả đời sẽ không thể quên được hắn sao ?

" Em phải đáp ứng anh một điều kiện ?"

Chậm chạp đợi không thấy nàng đáp lại, hắn đành phải lại lần nữa nói.

" Chuyện gì ? "

Nàng rốt cục khàn khàn mở miệng hỏi.

"Phải sống sót."

Hắn thật sâu nhìn nàng nói.

Ở nhà giam sao? Nàng có điểm muốn hỏi hắn, nhưng chung quy không có làm như vậy, chỉ nói

" Được."

Hắn bỗng nhiên nhìn nàng mỉm cười, vẻ mặt ôn nhu đủ để cho lòng người xôn xao. Là khuôn mặt mà sau này mình sẽ không bao giờ thấy được

Vệ Ốc Khốc. Cảm giác hình như có chuyện.

Lâm Tuyết Nhan ngồi ở bên giường nhìn nữ nhi ngủ say, chưa từng nghĩ tới cách nhiều năm như xa xôi cả nửa địa cầu lại có ngày nghe tới tên hắn.

Viên Diệp là bạn của hắn? Nếu muốn nàng cũng không thể tin nước Mĩ rộng lớn như vậy lại có 1 nam nhân nói ra 3 chữ Vệ Ốc Khốc. Biết mình, thậm chí còn nói cho con gái của mình là nữ nhi của Vệ Ốc Khốc, vậy là sao ?

Lưu Dư theo như lời nói Viên Diệp tuyệt đối không có sai. Nhưng vấn đề là, thế giới sẽ có khéo như vậy ư ?

Viên Diệp là bạn tốt hắn, lại chạy từ nước Mĩ xa xôi tới Đài Loan này, cùng với Tinh Vu Hiểu yêu mến nhau, lại đem về tin tức của nàng cho hắn nghe hết thảy. Này hết thảy rốt cuộc nói từ đâu ?

Nàng còn tưởng rằng sẽ không bao giờ nghe thấy tên của hắn, sẽ không gặp lại hắn, không nghĩ tới......Là duyên phận sao? Nếu đây là cái gọi là duyên phận, hai người bọn họ duyên phận thật đúng nghiệp duyên.

Hắn cùng Tô San đã kết hôn sao ? Lâm Tuyết Nhan không thể ngăn chính mình suy nghĩ tới chuyện này, nhớ ngày đó hắn là vì Tô San mới bỏ đi nàng, hai người bọn họ hẳn là đã kết hôn. Nói thật nàng cũng không hận hắn, nhưng là có oán một chút. Hắn nói đó là bữa cơm chia tay, muốn nàng đi siêu thị nhưng lại an bài người đánh nàng hôn mê, sau đó âm thầm đưa nàng sang Cannada, chỉ cho nàng 1 phong thư.

Trong thư hắn nói đây là phương pháp tốt nhất cho nàng, chỉ có thể dùng phương thức này đem nàng đi. Hắn nói, tình yêu tuy rằng không có vị thứ tự trước hay sau, nhưng là cùng Tô San nhiều năm tình cảm, cũng không thể như vậy dễ dàng có thể dứt bỏ, cho nên đành phải thực xin lỗi nàng. Hy vọng nàng hận hắn, có thể quên hắn. Hắn nói, hắn thực xin lỗi nàng, duy nhất chỉ có thể đem sức mình bồi thường cho nàng tự do. Còn đe dọa hắn làm như vậy là phạm pháp, nhưng hắn sẽ tự thứ chờ phán xử. Cuối cùng, hắn muốn nàng hảo hảo sống sót.

Hắn nói rất đơn giản, không có bằng hữu, không có người nhân, không biết đây là đâu, chẳng biết đi đâu, nàng phải như thế nào hảo hảo sống sót ? Lơ đãng bị người ta đưa sang Canada, có tiền mà lại không biết nên đi nơi nào.

Ở Canada là cái xác không hồn lưu lạc, thình lình thân thể không khoẻ, mới cho nàng phát hiện chính mình có thai. Nàng vẫn hy vọng chính mình có thể có người nhà, không nghĩ tới nàng chờ mong người nhà thế nhưng lại ở trong cơ thể của nàng.

Đột nhiên khi nghe lời nói bác sĩ mình có mang, nàng khiếp sợ nói không ra lời, nước mắt cũng không nhịn được chảy xuống. Nàng không hề nghĩ mình lại có thai, ông trời đã mang tặng cho nàng 1 bảo bối, cảm động khóc lớn.

Thầy thuốc nói con gái lớn lên sẽ lập gia đình, sẽ có vợ chồng, con cái. Nhưng biết nàng là cô nhi, chưa kết hôn mà có con, 2 người bọn họ cưu mang nàng, làm cho nàng lần đầu cảm thấy hơi ấm của 1 gia đình. Hia vợ chồng bác sĩ điều kiện khá giả, 2 vợ chồng đã già con cái muốn phụng dưỡng bọn họ chuyển về thành phố, nàng không thể theo, nên phải rời đi.

Nửa năm kế tiếp, nàng cũng Tiểu Khiết ở qua nhiều nói bao gồm Nhật Bản, Hongkong, Mỹ 1 thời gian, cuối cùng lựa chọn ở Đài Loan đặt chân.

Nàng sở dĩ lựa chọn Đài Loan, trừ bỏ bởi vì nước này cũng dùng tiếng Trung,

Và Tiểu Khiết thấy thích nơi này, địa phương này nhiều người tốt, nên nhanh chóng thích ứng. Tiểu Khiết, vì nữ như bảo bối, bởi vì có sự tồn tại của nó nàng mới có dũng khí sống đến bây giờ. Họ nói con giống nàng như đúc. Kỳ thật mọi người đều sai, bởi vì Tiểu Khiết màu da hoàn toàn giống hắn, tóc xoăn tự nhiên cũng giống hắn, hơn nữa ngón tay ngón chân dài nhỏ nhìn càng giống hắn. Nàng có thể như hắn mong muốn không hận hắn, nhưng không cách nào như hắn mong muốn là quên hắn. Nữ nhi của nàng sau khi sinh hạ, nàng lại lấy tên Tiểu Khiết đặt cho nó

Lưu Dư nói cho nàng Vệ Ốc Khốc đến Đài Loan lần này có hai mục đích, trừ bỏ tới tham gia hôn lễ bằng hữu, còn một mục đích khác chính là vì nàng mà đến.

Vì nàng mà đến?

Hắn là vì xem nàng là bạn bè mà đến, vẫn là vì muốn xem nàng ngoài ý muốn vì hắn sinh hạ nữ nhi mà đến, hay là mục đích chính là đến xác định nàng vẫn hảo hảo sống? Dù sao nàng từng đáp ứng quá hắn.Sự tình này đã cách đây 4 năm rồi, không nghĩ tình huống bọn họ có thể gặp lại, lại có thêm 1 Tiểu Khiết. Không biết Tô San có thể hay không cùng hắn đến nếu Tô San cũng đến, nàng nên đối mặt với vợ chồng họ như thế nào ?

Thật may là nàng không có cho Tiểu Khiết xem hình của cha nó, nhưng Khuê đại ca 1 năm nay vẫn hỏi, sẽ không buông tha hỏi cha của nó là ai ? Nhìn vẻ mặt cười meo meo của nàng tràn ngập sát khí. Nếu thực Khuê đại ca biết Tiểu Khiết là con của cảnh sát kia, trời biết sẽ phát sinh chuyện gì. Ai ! chỉ liên tưởng nàng cũng thấy thực đau đầu!

Lâm Tuyết Nhan, hắn chưa từng nghĩ nghe từ trong miệng người khác cái tên này. Tên này, hẳn là chỉ có hắn biết mà thôi, không phải sao? Không phải là 1 người có tên giống thôi chứ? Vừa mới nghe thấy Viên Diệp nhắc tới tên này lúc đó hắn trừ bỏ ngạc nhiên ngoài mặt, nhưng trong đầu vẫn thắc mắc nàng lại có thể ở Đài Loan sao? Nhưng khi nghe Viên Diệp nhắc đến tên Tiểu Khiết, hắn liền ngây ra như phỗng.

Lâm Tuyết Nhan?

Tiểu Khiết?

Một cái trùng hợp không thể phủ nhận, nhưng là hai cái trùng hợp hắn hồ nghi, thế giới này lại có sự trùng hợp ấy ư ? Không để ý bạn tốt ánh mắt hoài nghi, thêm phản ứng ngạc nhiên. Cùng Viên Diệp nói chuyện cả buổi tối, hắn không ngừng nói về nhà trọ 8 tầng, về Lâm Tuyết Nhan và con gái của nàng, hắn đã làm cha!!!!

Viên Diệp cười nhạo hắn, nói hắn không có nghĩa khí, nhưng hắn thật không nghĩ tới có thể còn cơ hội gặp lại nàng

Tiểu Khiết!

Tận sâu trong đáy lòng, hắn không thể quên đi hình bóng nàng, cho dù gặp nhiều nữ nhân khác, cũng không quên được nàng. Năm ấy đem nàng đi, hắn đồng ý yêu cầu của Tô San cùng nàng một lần nữa bắt đầu, nhưng không đến một tháng, Tô San liền đề lại hành lý rời hắn đi, vì nàng phát hiện trong tim hắn đã có 1 bóng hình khác, hắn không yêu thương nàng!

Trái tim hắn không ở đây ?

Nàng nói vậy hắn thấy thật khó hiểu, hắn vẫn đi làm như bình thường, vẫn sống bình thường, sao cô ấy lại nói như vậy ?

Thẳng cho đến khi bạn bè chế nhạo hắn đối nữ nhân vô tình, nói hắn căn bản là không có tim , hắn mới phát hiện Tô San nói đúng, tim hắn xác thực đã không ở trên người. Tim của hắn đã sớm rời đi cùng buổi sáng hôm đó, đi cùng nàng. Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ đem tim trở lại, bởi vì hắn không thể thấy được nàng, nhưng vẫn có thế nhớ nhung nàng. Nhưng cách mấy năm, từ bạn tốt lại nói tin tức của nàng, đem duyên phận gián đoạn của bọn họ lại lần nữa tiếp diễn.

Tiểu Khiết, trái tim của hắn.

Lần này nhất định phải đem nó trở về, hắn thề, đời này tuyệt đối sẽ hảo hảo bảo vệ nàng, tuyệt sẽ không để nàng rời hắn đi nửa bước.

Hắn ! Vệ Ốc Khốc thề với trời, hắn sẽ yêu nàng cả đời....