Hành Lá

Chương 13




Kỳ nghỉ đông năm nay, Đường Nguyên vì mua được di động cho mình mà lần đầu bán rẻ thân thể mình.

Bởi vì rất nhiều phục vụ viên đều về quê ăn tết, rất nhiều quán bar trước thềm năm mới đều thiếu phục vụ viên trầm trọng. Dù là một đứa trẻ không có chứng minh thư, nhìn mặt mũi nghiêm chỉnh còn không tính lao động trẻ em thì cũng vui vẻ nhận.

Lâm Cảnh vốn không thích đi làm thêm ở nơi ồn ào này, nhưng rúc trong nhà lại không có chuyện gì, trên tv không phải Tây du ký thì là Hoàn châu cách cách, đọc sách cũng không thú vị, nghĩ một lúc cuối cùng vẫn theo cậu đi làm nhân viên phục vụ ở một khách sạn.

Quản lý tầng phỏng vấn vô cùng vui vẻ, vốn định xếp cho hắn vào phòng VIP nhưng Lâm Cảnh sống chết muốn một tổ với Đường Nguyên, nhưng mới tới không thể vào phòng VIP – trừ người mặt mũi xinh đẹp như Lâm Cảnh, vì vậy quản lý chỉ đành xếp hắn ở đại sảnh.

Cách làm việc của hai thiếu niên hoàn toàn khác nhau.

Đường Nguyên suốt ngày vui tươi hớn hở, mặt mũi đáng yêu, miệng còn ngọt, dù có đôi khi tay chân lóng ngóng làm hỏng việc thì khách cũng không nói gì. Mà Lâm Cảnh không thích nói chuyện, thái độ lãnh đạm, lại vì mặt mũi đẹp, năng lực phục vụ cũng không tệ nên khách hàng, nhất là khách nữ, trên cơ bản cũng dễ dàng tha thứ.

Hai người cùng một tổ, số lượng khách gọi món rõ ràng tăng nhiều.

Quản lý tầng lập tức nhìn ra cơ hội, chuyên sắp xếp hai người phục vụ khách nữ, lượng tiêu thụ rõ ràng tăng vọt.

Đã có thiên vị sẽ có nhiều chỗ tốt.

Mỗi ngày tan làm tuy mệt hết hơi nhưng trong tay Đường Nguyên đều cầm hai hộp điểm tâm mới ra lò, một hộp chia ra ăn với Lâm Cảnh, một hộp mang về an ủi bà mẹ thương con quá sức nhà mình.

Bởi vì làm phục vụ, lúc tan làm đều là chín giờ, hai người mệt mỏi cả ngày sau khi tan làm thường cầm hộp điểm tâm ngồi trên cầu thang tối như mực, vừa khẽ khàng nói chuyện lý thú xảy ra hôm nay vừa chia nhau ăn điểm tâm. Có đôi khi Đường Nguyên sẽ rướn đầu qua ăn thứ trong tay đối phương, có đôi khi Lâm Cảnh sẽ thè lưỡi liếm vụn thức ăn trên khóe miệng cậu, vui đùa ầm ĩ rồi lại quấn riết vào nhau hôn môi.

Trong hành lang thỉnh thoảng thổi qua cơn gió lạnh, lại trước sau không thổi được ấm áp thân mật giữa hai người.

Hôn xong hai người đều không nói gì. Đường Nguyên im lặng nhìn Lâm Cảnh, đối phương lại cụng trán vào cậu, tránh đi ánh mắt vô cùng thẳng thắn của cậu.

Cứ thế, kéo dài đến tối ba mươi.

Mẹ Đường hạ tử lệnh, chỉ có hôm nay phải ở nhà đón giao thừa. Đường Nguyên không có cách nào, đành phải xin nghỉ. Lúc cậu xin nghỉ Lâm Cảnh đứng bên cạnh, không lên tiếng. Đường Nguyên xin nghỉ xong kinh ngạc liếc nhìn hắn, thấy hắn không nhúc nhích đột nhiên đi qua, chỉ vào Lâm Cảnh nói với quản lý sảnh:

-Cả cậu ấy cũng vậy!

Lâm Cảnh sững sờ.

Những năm trước Lâm Quốc Đống sẽ về nhà đón giao thừa, nên dù nhàm chán nhưng dù gì hắn vẫn có người cùng đón giao thừa. Song năm nay… từ mấy hôm trước Lâm Quốc Đống đã gọi điện thông báo không mua được vé xe từ Thâm Quyến, năm nay sợ không về được.

Chuyện này hắn chưa nói với Đường Nguyên, thậm chí hắn còn nghĩ giao thừa ở lại đây kiếm tiền, kiếm được tiền lương gấp ba thì mua một cái bánh ngọt lớn, một mình ở nhà đón giao thừa.

Nhưng, bây giờ Đường Nguyên định làm gì?

Quản lý có hơi đau lòng, nhưng thấy hai đứa trẻ dù sao là vị thành niên nên cũng cho nghỉ.

Lúc tan việc, Lâm Cảnh cầm tay cậu hỏi:

-Tôi chưa nói muốn xin nghỉ…

-Bố cậu nếu không về thì đến nhà tớ ăn tết. – Đường Nguyên nhìn hắn đương nhiên, -Tết nhất còn làm thêm cái gì, mẹ tớ nói nhiệm vụ của trẻ con ngày ba mươi chỉ là nhận tiền lì xì.

-Nhưng cậu không hỏi tôi…

-Chúng ta chưa từng cùng nhau ăn tết à? Năm nào chúng ta chả ở với nhau? Chẳng qua là lúc ăn cơm cậu ăn ở nhà tớ, tớ ăn ở nhà tớ mà thôi. – Đường Nguyên duỗi tay ôm vai hắn, -Năm nay hai ta ngồi chung một bàn ăn.

Lâm Cảnh ngơ ngác, chờ cậu kéo mình đi một đoạn đường dài mới chầm chậm gật đầu.

Nguyên nhân hắn không muốn đón năm mới với người này là sợ ngồi chung một bàn, mình càng giống đứa trẻ bị bỏ rơi.

Nhưng, nhưng…

Nhưng hắn càng thích nhìn thấy dáng vẻ cố gắng chọc cười mình của cậu ấy.

Hắn nghiêng mặt, lúc đi qua một ngõ nhỏ không người vội vàng hôn lên môi cậu.

Mặt Đường Nguyên lập tức đỏ bừng.

Nhưng vẫn làm như không có gì ôm vai hắn tiếp tục đi.

Ngày mùng ba đầu năm, người tới ăn cơm rõ ràng tăng lên nhiều. Rất nhiều nhà còn theo tập tục ngày ba mươi ăn ở nhà, ngày mùng ba mùng bốn ăn ngoài, thế nên việc làm ăn tốt nhất ở khách sạn thường là ngày mùng ba mùng bốn đầu năm.

Vì buổi tối phải đi chúc tết hàng xóm, mấy ngày nay Đường Nguyên đều đổi sang ca sáng, làm từ tám giờ sáng liên tục đến hai giờ chiều. Thời gian này chủ yếu phụ trách bữa sáng với bữa trưa.

Lúc đông người, tỷ lệ gặp người quen cũng lớn. Đường Nguyên đã chuẩn bị tâm lý từ trước, gặp bạn học hoặc người quen đều dùng tám chữ ‘làm thêm ngoài giờ trải nghiệm cuộc sống’ to tát này làm đối phương từ kinh ngạc thành sùng bái. Lâm Cảnh bên cạnh vẫn vô cảm như trước, nhưng hai người như trẻ sinh đôi dính liền, dù hắn không nói những người khác cũng hiểu, ầy, giống Đường Nguyên thôi.

Lúc Vinh Châu đến đây uống trà sáng nhìn thấy Lâm Cảnh, hai mắt trợn tròn thật tròn.

Đường Nguyên không biết Vinh Châu, nhưng Vinh Châu biết cậu.

Song y chưa bao giờ để thiếu niên lớn lên giống hamster này vào mắt, trực tiếp hỏi Lâm Cảnh:

-Cậu thiếu tiền?

Đường Nguyên cau mày quan sát chàng thiếu gia toàn thân chỉ thiếu không đeo xích vàng trên cổ.

-Liên quan gì đến cậu. – Năm chữ của Lâm Cảnh thoáng cái bịt miệng đối phương.

-Hắc, nếu cậu thiếu tiền, sao thi cuối kỳ không thu phí? Một lần năm trăm, không bằng cậu ở đây làm việc cực nhọc à? – Vinh Châu hai tay đút túi, đúng kiểu cách con nhà giàu.

-Liên quan gì đến cậu. – Lâm Cảnh lại hỏi ngược, không buồn nói chuyện với y, quay người muốn đi.

-Này! – Vinh Châu giữ tay hắn, lúc này mới chia ít ánh mắt cho hamster: -Cậu với tên này? Nếu không cậu tới phòng riêng của nhà tôi, đợi lát nữa ăn xong tiền boa của nhà tôi cũng không ít. – Nói xong còn cười đắc ý. –Không phải cậu muốn kiếm tiền bằng sức lao động à, đến kiếm tiền của tôi cũng quang minh chính đại mà.

Lâm Cảnh hất tay y ra, mặt lộ vẻ chán ghét.

Hắn biết sẽ gặp loại thiếu gia kênh kiệu này, lại không ngờ sẽ có người không biết tốt xấu như Vinh Châu.

Đường Nguyên rốt cuộc xác nhận đối phương là địch, lập tức xù lông cười lạnh:

-Cậu cho nơi này là quán rượu hay khu đèn đỏ? Còn gọi người? Cậu coi mình là khách làng chơi à?

Vinh Châu cau mày, hừ lạnh:

-Tôi là khách đấy, cậu nói như vậy cẩn thận tôi phê bình cậu.

-Cậu cũng chỉ có chút bản lĩnh ấy. Tiền này là cậu làm ra à? Chính cậu trả tiền thì cậu hãy mời nhé? Tôi là nói tiền hoàn toàn do chính cậu kiếm được ấy. Chúng tôi dù nghèo, nhưng tiền tự mình kiếm được có khi còn nhiều hơn cậu, thế nào? Cậu xem thường tôi? Tôi còn xem thường người có chân có tay lại còn ăn bám bố mẹ đấy! – Đường Nguyên hai tay chống nạnh, lập tức bày trận.

Muốn nói công phu cãi nhau chân truyền của Đường gia, Đường Nguyên đã không lên tiếng thì thôi một khi cất tiếng là nổi tiếng. Có đôi khi hai mẹ con cãi nhau, ngay cả mẹ Đường cũng thầm kinh hãi thằng nhóc thối này sắp trò giỏi hơn thầy.

Vinh Châu tức đỏ cả mặt, ấm ớ nửa ngày mãi mới tìm được câu phản bác, còn chưa lên tiếng đã bị Lâm Cảnh ngắt lời:

-Cậu an phận chút đi, sau khai giảng phải thi sát hạch chia lớp lần cuối cùng, nếu cậu không muốn chia đến lớp F thì câm miệng.

Vinh Châu lập tức bị chặn tất cả lời muốn nói.

Chết tiệt, tên này lại biết rõ phiền nạo lớn nhất của mình hiện giờ!

Nhìn bóng Lâm Cảnh kéo Đường Nguyên bỏ đi, Vinh Châu tức giận đá vào tường, một lát sau đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn về hướng Lâm Cảnh vừa bỏ đi.

Đã hai tuần không gặp cậu ấy rồi.

Sớm biết vậy, sớm biết vậy thì nói lâu chút…