Hạnh Phúc Anh Và Em

Chương 34: Cầu hôn




Như đã hẹn , buổi tối 8 giờ tại công viên L.O.V.E , nó đã có mặt đúng giờ . Nó diện trên người bộ váy ren trắng , tay áo của váy dài đến khuỷu , tóc xõa ngang vai , đầu đội nơ màu xanh rêu làm điểm nhấn , chân đi guốc trắng , không đeo phụ kiện , trang điểm nhẹ . Bước vào công viên chưa đầy 2 phút mà nó đã cảm thấy kì lạ vô cùng , thường thì các cặp tình nhân hay đi dạo tại công viên này lắm cơ mà , số người vào đây buổi tối thì đông như kiến vậy mà giờ lại không có một bóng người . Bỏ qua ý nghĩ trong đầu mình , nó rảo bước từ từ trên con đường trắng mịn . Thiên bỗng đâu ló mặt ra ( Sún: Nói là ló mặt ra thì hơi quá lời nhưng mà sự thật là thế ) , trên tay là một bông hoa hồng đỏ từ từ tiến về phía nó , đặt hoa vào tay nó đồng thời nở nụ cười tỏa nắng ( Sún : Cơ mờ tối rồi không có nắng ) rồi nhẹ nhàng bước đi , làm nó không kịp ú ớ nửa lời . Cứ thế là từng chiến sĩ bé nhỏ bước ra tặng hoa cho nó giống như Thiên , tiểu đội chiến sĩ này không ai khác chính là đội tiểu quỷ của chúng ta . Cười nhẹ , nó tiếp tuc khám phá công viên bí ẩn , thu hút ánh nhìn của nó lúc này là dòng chữ sáng lấp lánh được treo cẩn thận và uốn tinh tế trên một sợi dây thép chắn ngang trên cao ' Anh xin lỗi vì những việc mình đã làm ' . Một nụ cười nhẹ nhàng lại nở trên môi nó , nụ cười ấy chưa kịp tắt ngấm thì một hình trái tim lấp lánh lại hiện lên với dòng chữ ' Dù biết rằng xin lỗi như thế nào đi nữa thì anh vẫn không thể chuộc lại lỗi lầm nhưng nhưng anh chỉ muốn nói rằng ANH YÊU EM ' . Lần này nó cảm thấy xúc động trước câu nói này , nước mắt nó xém chút nữa là tuôn ra rồi nhưng may là nó cố gắng kìm nén lại cảm xúc . Càng bước tiếp sâu vào trong công viên theo con đường trắng dài , nó càng thấy tò mò hơn , đến lúc nhìn thấy mũi tên trắng chỉ về phía bên phải nó . Xoay người lại , giờ thì dấu chấm hết cho sự tò mò cũng đã hiện lên , trước mắt nó giờ là khung cảnh lung linh huyền ảo như trong mơ vậy . Từng ngọn nến cứ thế lần lượt sáng rực lên , tất cả kết lại thành hình trái tim lớn và đặc biệt trong hình trái tim thơ mộng đó là một chàng trai , vẻ lịch lãm , lôi cuốn của người con trai ấy như được tăng lên gấp bội nhờ những tia sáng lấp lánh của những ngọn nến nhỏ . Tóc vuốt gel hất sang một bên , mặc vest màu đen , áo sơ mi trắng bên trong , thắt trên cổ cái nơ màu đỏ đô , tay cầm đàn ghita ngồi trên cái ghế trắng nhỏ nhỏ . Nó còn đang ngẩn người vì bất ngờ thì âm thanh trong trẻo của tiếng đàn , truyền cảm của tiếng hát bắt đầu vang lên nhịp nhàng , da diết .' Này người anh yêu hỡi lại gần đây với anh

Anh sẽ nói ra tương tư từ bao lâu chôn dấu Em có biết rằng từ khi ta thuộc về nhau Với anh tìm một ngày buồn thật khó khăn. Này người anh yêu hỡi ghé sát môi em lại đây Anh sẽ trao lên đôi môi kia bao yêu thương nhé Để yên nhé và vòng tay sau lưng anh ôm chặt đi Thấy không con tim anh nói rất cần em. Cứ mãi như vậy thì tình ta sẽ chẳng phai nhòa Và một thời gian sau em sẽ là cô dâu Dù anh luôn biết sẽ thật khó đến ngày mà anh luôn mơ thầm Nhưng mong lắm ngày mà em là vợ yêu ơi! Mỗi đêm anh nhìn lên trời cao luôn nguyện cầu Mong rằng tình đôi ta sẽ mãi mãi được bền lâu Tương lai sợ lắm cũng chẳng biết ta yêu nhiều hơn hay xa rời Nhưng anh hạnh phúc vì hiện tại đang có em.

( Khắc Anh- Vũ Duy Khánh -Vợ Yêu )

Bây giờ nếu có ai đó hỏi nó rằng cảm xúc hiện tại của nó là gì ? Nó sẽ trả lời ngắn gọn với hai từ 'cảm động' , thật sự là rất cảm động , nó thể ngờ được rằng hắn có thể làm những thứ này vì nó , dường như vạch ngăn cách cảm xúc giữa hai người nó và hắn đang bị phá vỡ . Những giọt nước mắt long lanh không tự chủ mà cứ thế đua nhau rơi xuống , lăn dài trên gò má xinh xinh . Tiếng đàn vừa dứt , đặt cây đàn cạnh chiếc ghế nhỏ , hắn nhẹ nhàng bước đến chỗ nó , dịu dàng kéo tay nó bước vào trái tim tình yêu kia , thấy nó khó hắn cười nhẹ , lau nhẹ giọt nước mắt trên mặt nó .

- Đừng khóc mà, trông em khóc xấu lắm đấy - Hắn xoa đầu nó cười hiền

Nó vẫn im lặng , ngước mắt nhìn hắn , nó không biết nói gì bây giờ cả .

- Nhi , hôm nay anh hẹn em ra đây là có chuyện muốn nói - Hắn nhìn thẳng vào mắt nó nói

-Anh nói đi - Nó nói đều đều

-Qúa khứ của chúng ta rất đẹp phải không? Ở đó đã có bao kỉ niệm sâu sắc của hai ta , bao nụ cười hạnh phúc , bao giây phút ấm áp bên nhau , mỗi lần nghĩ đến nó anh luôn cảm thấy hạnh phúc vô cùng . Nhưng chỉ vì những giây phút đa nghi , sai lầm khi không tin vào em , không chịu nghe em giải thích mà tình cảm của hai ta đã trở nên rạn nứt , đổ vỡ . Thời gian ấy anh đã luôn tự dằn vặt mình , luôn tự trách mình rằng , nếu anh chịu nghe em nói , chịu tin em và cố gắng níu tay em lại thì chắc có lẽ chúng ta sẽ không như thế này . Anh cũng biết rằng dù có xin lỗi thế nào thì cũng không thể làm lành vết thương lòng trong em , nhưng Nhi à , em chính là người con gái đầu tiên làm anh phải rơi nước mắt , là người mà anh luôn nghĩ đến và gọi tên trong vô thức ,.... - Hắn nói đến đây thì đột nhiên ngưng lại , hơi cúi đầu xuống như để che đi biểu cảm buồn rầu của mình .

- Anh rất yêu em , mãi mãi chỉ yêu mình em , vì vậy nên Bảo Nhi , em tha lỗi có anh nhé - Hắn cầm tay nó , ánh mắt khẩn cầu - Và làm bà xã của anh nhé - Rút trong túi áo một chiếc hộp mà xanh dương nhỏ nhắn , hắn từ từ mở ra lấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh ,đồng thời nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt nó , giơ chiếc nhẫn lên trước mặt nó .

Trong nó giờ đây vô cùng hạnh phúc , nước mắt lại một lần nữa rơi xuống , đầu khẽ gật gật .

-Em đồng ý , ông xã - Nó cười thật tươi nhìn hắn

Hắn thì sung sướng vô cùng , vội vàng ôm chầm lấy nó , thật chặt , thật chặt như thể không muốn mất nó lần nữa .

-Cảm ơn em , anh yêu em - Hắn ôm nó ngày càng chặt , miệng cười tươi

- Aaa .. Anh ôm chặt quá , em khó thở - Nó vội nói

-À ừ anh xin lỗi , tại anh vui quá - Hắn cười tươi nhìn nó - Để anh đeo cho em - Hắn nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào tay nó .