Hạnh Phúc Có Thật Không Anh?

Chương 11




2h. Khu tự học lớp 10.

Dương Băng Vũ thay đồ xong, lập tức kéo Cao Quỳnh Phương qua khu tự học để điều tra. “Cậu nói thật đi, cậu và Khải Phong đã xảy ra chuyện gì rồi?” – Dương Băng Vũ kề sát mặt Cao Quỳnh Phương, dùng ánh mắt tra khảo hỏi.

“Có chuyện gì đâu.” – Cao Quỳnh Phương có chết cũng không chịu nói, cô không muốn Dương Băng Vũ thêu dệt ra một câu chuyện tình yêu cảm động giữa cô và tên đó.

Đương nhiên là Dương Băng Vũ không tin “Cậu tưởng mình là con nít sao? Biểu hiện của cậu và Khải Phong rất lạ, tuyệt đối không phải cãi nhau bình thường.”

“Cậu suy nghĩ nhiều quá thôi.”

Nói xong, Cao Quỳnh Phương khoác vai Dương Băng Vũ đi ra ngoài. Nhưng Cao Quỳnh Phương càng trốn tránh càng đáng nghi, rõ ràng họ là chị em tốt mà, rốt cuộc có chuyện lớn gì mà Cao Quỳnh Phương ngay cả Dương Băng Vũ cũng không thể nói. Dương Băng Vũ không cam tâm, cô khẳng định phải điều tra rõ ràng chuyện này.

“Cậu không nói, mình đi hỏi Khải Phong.” – Dương Băng Vũ giãy ra khỏi Cao Quỳnh Phương, chạy đi tìm Lâm Khải Phong.

Cao Quỳnh Phương rất tự tin khẳng định Lâm Khải Phong nhất định cũng không muốn bêu rếu chuyện xấu hổ này ra ngoài nên cũng không ngăn cản Dương Băng Vũ. Nhưng cô có chút bất an nên quyết định đi theo dõi.

2h30. Phía sau trại lớp 10 Lý.

“Cậu nói đi, cậu làm gì Phương rồi? Cậu đừng tưởng giúp cậu ấy vượt qua bài thi một lần thì muốn làm gì thì làm.” – Dương Băng Vũ câu đầu tiên đã bênh vực chị em tốt của mình, làm Cao Quỳnh Phương đứng gần đó cảm động đến rơi nước mắt.

“Cậu ta cướp mất nụ hôn đầu của tôi, bây giờ còn muốn kết tội tôi sau?” – Cái con người này biết cái gì là liêm sỉ không, lại có thể nhàn hạ, vô tư trả lời.

Cao Quỳnh Phương nghe xong tức đến ói máu, còn Dương Băng Vũ thì đứng hình toàn tập. Hôn…trong ký ức của Dương Băng Vũ, Cao Quỳnh Phương chưa từng hôn ai, vậy có nghĩa là…Thảo nào, Cao Quỳnh Phương ‘xử đẹp’ Lâm Khải Phong cũng không có gì oan ức. Nhưng trong ký ức của Dương Băng Vũ, theo tính cách của Cao Quỳnh Phương từ nhỏ đến giờ, dù trước đây cô có bị nhan sắc của Lâm Khải Phong hạ gục nhưng với tính cách của Cao Quỳnh Phương nhất định không dễ giải cho đi nụ hôn đầu của mình như vậy. Dương Băng Vũ khẳng định còn có nội tình bên trong.

“Tôi không tin. Quỳnh Phương tuyệt đối không như vậy.” – Đây là một chuyện không thể nào tin nổi.

“Chẳng phải cậu ấy thích tôi sao?”

Rất thành công, Lâm Khải Phong chỉ bằng một câu nói mà đã khiến cho Cao Quỳnh Phương vốn dĩ định trốn đành phải mang theo vẻ mặt tức giận mà lộ diện. Nhưng vừa định đi ra thì một cánh tay kéo cô lại, Cao Quỳnh Phương giật bắn mình, ma xui quỷ khiến hay sao mà hôm nay ai cũng lù lù xuất hiện như ma vậy.

“Cậu làm gì vậy, buông tôi ra.” – Cao Quỳnh Phương quát vào mặt Trình Tử Khiêm.

Nếu như bình thường Trình Tử Khiêm đã buông cô ra rồi bày bộ mặt không biết gì, ai ngờ hôm nay còn gan tới mức kéo luôn cô ra ngoài. Cao Quỳnh Phương có một Lâm Khải Phong chưa giải quyết xong còn bị thêm một Trình Tử Khiêm chọc tức, lửa giận kiềm nén bấy lâu cũng không chịu được phải phun trào.

“A….” – Cao Quỳnh Phương giãy giụa cỡ nào cũng không thoát được bàn tay cứng rắn của Trình Tử Khiêm, cuối cùng cô quyết định kéo tay Trình Tử Khiêm lên, khi vị trí đã thuận lợi cô dồn hết sức cắn vào, làm Trình Tử Khiêm đau đớn la lên một tiếng.

“Là cậu ép tôi.” – Dĩ nhiên cô không muốn đối xử như vậy với Trình Tử Khiêm, nhưng ai biểu giờ nào không phá lại phá ngay thời điểm cô muốn sống chết với Lâm Khải Phong một trận.

Nói xong, Cao Quỳnh Phương hùng hổ tiến về chỗ Lâm Khải Phong và Dương Băng Vũ nhưng không hiểu sao hôm nay Trình Tử Khiêm lại dai như vậy, cậu nắm cô lại, quyết tâm không cho cô đi, không lẽ Trình Tử Khiêm muốn bảo vệ Lâm Khải Phong. Dĩ nhiên là không phải, tâm lý giới tính của Trình Tử Khiêm vô cùng bình thường tuyệt đối không xuất hiện trường hợp chuyển thành cậu có tư tình với Lâm Khải Phong. Vậy tại sao?

“Tôi không muốn cậu đến gần cậu ấy.”

Với một người chỉ số EQ thấp như Cao Quỳnh Phương làm sao hiểu ẩn ý trong câu nói của Trình Tử Khiêm “Hôm nay cậu chưa uống thuốc sao, chuyện của tôi thì liên quan gì tới cậu.”

Nói những lời ẩn ý với Cao Quỳnh Phương chẳng khác nào giống như ‘nước đổ đầu vịt’, vì thế Trình Tử Khiêm quyết định trực tiếp đi thẳng vào vấn đề “Cao Quỳnh Phương cậu nghe cho kỹ đây.”

Trình Tử Khiêm vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng Cao Quỳnh Phương, làm cô cũng bắt đầu hơi lo sợ. Từ trước tới giờ lần đầu tiên Trình Tử Khiêm bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như vậy, không lẽ thù hận bao năm nay của cậu bộc phát, muốn giải quyết ngay tại chỗ này.

“Tôi không muốn Lâm Khải Phong hay bất cứ một người con trai nào khác chạm vào người cậu. Tôi muốn cậu chỉ là của một mình tôi.”

‘Trình Tử Khiêm điên thật rồi.’ Cao Quỳnh Phương nghĩ thầm. Cô vươn tai sờ trán Trình Tử Khiêm, rồi quay lại sợ trán mình, không đúng nhiệt độ cơ thể Trình Tử Khiêm vô cùng bình thường. Cô bắt đầu ngửi khắp người cậu, cũng không có mùi rượu. Cái chuyện bất thường này ở đâu chui ra vậy?

“Cậu không sao chứ?” – Cao Quỳnh Phương lo lắng nhìn Trình Tử Khiêm. Có khi nào cậu ấy bị bệnh tâm lý đa nhân cách như trong mấy bộ truyện trinh thám thường nói, đương nhiên Cao Quỳnh Phương rất không hi vọng đó là sự thật.

“Có. Dĩ nhiên là có.” – Câu trả lời của Trình Tử Khiêm làm Cao Quỳnh Phương muốn té xỉu, cô chỉ suy nghĩ đại thôi mà không lẽ là thật. Chắc chắn không phải, vì câu trả lời tiếp theo của Trình Tử Khiêm “Tôi có sao mới đi thích cậu.”

“Đi, tôi đưa cậu đi lên phòng y tế khám bệnh.” – Làm sao có thể tin được chuyện này, mới bị Lâm Khải Phong cưỡng hôn, giờ lại nghe Trình Tử Khiêm tỏ tình, những chuyện rõ ràng không có khả năng này sao hôm nay lại ồ oạt kéo tới viếng thăm cô. Chỉ có hai khả năng: Thứ nhất: Đây là một cơn ác mộng, bác bỏ. Đây chắc chắn là thực tại vậy chỉ còn khả năng thứ hai: Hai người họ bị bệnh thần kinh.

Trình Tử Khiêm thật sự bó tay với trí tưởng tượng của Cao Quỳnh Phương, đáng lẽ cô phải cảm động khi được một ‘nam thần’ như cậu tỏ tình, sao cuối cùng lại bị kết luận là bệnh thần kinh. Trình Tử Khiêm không cam tâm, lần này cậu nhất định phải khiến Cao Quỳnh Phương đổ trong tay mình.

Vậy là sau khi kết thúc buổi cắm trại, trước khi Cao Quỳnh Phương về trại mồ côi ăn tết, Trình Tử Khiêm quyết định hẹn cô ra.

2h. Khu tự học lớp 10.

Dương Băng Vũ thay đồ xong, lập tức kéo Cao Quỳnh Phương qua khu tự học để điều tra. “Cậu nói thật đi, cậu và Khải Phong đã xảy ra chuyện gì rồi?” – Dương Băng Vũ kề sát mặt Cao Quỳnh Phương, dùng ánh mắt tra khảo hỏi.

“Có chuyện gì đâu.” – Cao Quỳnh Phương có chết cũng không chịu nói, cô không muốn Dương Băng Vũ thêu dệt ra một câu chuyện tình yêu cảm động giữa cô và tên đó.

Đương nhiên là Dương Băng Vũ không tin “Cậu tưởng mình là con nít sao? Biểu hiện của cậu và Khải Phong rất lạ, tuyệt đối không phải cãi nhau bình thường.”

“Cậu suy nghĩ nhiều quá thôi.”

Nói xong, Cao Quỳnh Phương khoác vai Dương Băng Vũ đi ra ngoài. Nhưng Cao Quỳnh Phương càng trốn tránh càng đáng nghi, rõ ràng họ là chị em tốt mà, rốt cuộc có chuyện lớn gì mà Cao Quỳnh Phương ngay cả Dương Băng Vũ cũng không thể nói. Dương Băng Vũ không cam tâm, cô khẳng định phải điều tra rõ ràng chuyện này.

“Cậu không nói, mình đi hỏi Khải Phong.” – Dương Băng Vũ giãy ra khỏi Cao Quỳnh Phương, chạy đi tìm Lâm Khải Phong.

Cao Quỳnh Phương rất tự tin khẳng định Lâm Khải Phong nhất định cũng không muốn bêu rếu chuyện xấu hổ này ra ngoài nên cũng không ngăn cản Dương Băng Vũ. Nhưng cô có chút bất an nên quyết định đi theo dõi.

2h30. Phía sau trại lớp 10 Lý.

“Cậu nói đi, cậu làm gì Phương rồi? Cậu đừng tưởng giúp cậu ấy vượt qua bài thi một lần thì muốn làm gì thì làm.” – Dương Băng Vũ câu đầu tiên đã bênh vực chị em tốt của mình, làm Cao Quỳnh Phương đứng gần đó cảm động đến rơi nước mắt.

“Cậu ta cướp mất nụ hôn đầu của tôi, bây giờ còn muốn kết tội tôi sau?” – Cái con người này biết cái gì là liêm sỉ không, lại có thể nhàn hạ, vô tư trả lời.

Cao Quỳnh Phương nghe xong tức đến ói máu, còn Dương Băng Vũ thì đứng hình toàn tập. Hôn…trong ký ức của Dương Băng Vũ, Cao Quỳnh Phương chưa từng hôn ai, vậy có nghĩa là…Thảo nào, Cao Quỳnh Phương ‘xử đẹp’ Lâm Khải Phong cũng không có gì oan ức. Nhưng trong ký ức của Dương Băng Vũ, theo tính cách của Cao Quỳnh Phương từ nhỏ đến giờ, dù trước đây cô có bị nhan sắc của Lâm Khải Phong hạ gục nhưng với tính cách của Cao Quỳnh Phương nhất định không dễ giải cho đi nụ hôn đầu của mình như vậy. Dương Băng Vũ khẳng định còn có nội tình bên trong.

“Tôi không tin. Quỳnh Phương tuyệt đối không như vậy.” – Đây là một chuyện không thể nào tin nổi.

“Chẳng phải cậu ấy thích tôi sao?”

Rất thành công, Lâm Khải Phong chỉ bằng một câu nói mà đã khiến cho Cao Quỳnh Phương vốn dĩ định trốn đành phải mang theo vẻ mặt tức giận mà lộ diện. Nhưng vừa định đi ra thì một cánh tay kéo cô lại, Cao Quỳnh Phương giật bắn mình, ma xui quỷ khiến hay sao mà hôm nay ai cũng lù lù xuất hiện như ma vậy.

“Cậu làm gì vậy, buông tôi ra.” – Cao Quỳnh Phương quát vào mặt Trình Tử Khiêm.

Nếu như bình thường Trình Tử Khiêm đã buông cô ra rồi bày bộ mặt không biết gì, ai ngờ hôm nay còn gan tới mức kéo luôn cô ra ngoài. Cao Quỳnh Phương có một Lâm Khải Phong chưa giải quyết xong còn bị thêm một Trình Tử Khiêm chọc tức, lửa giận kiềm nén bấy lâu cũng không chịu được phải phun trào.

“A….” – Cao Quỳnh Phương giãy giụa cỡ nào cũng không thoát được bàn tay cứng rắn của Trình Tử Khiêm, cuối cùng cô quyết định kéo tay Trình Tử Khiêm lên, khi vị trí đã thuận lợi cô dồn hết sức cắn vào, làm Trình Tử Khiêm đau đớn la lên một tiếng.

“Là cậu ép tôi.” – Dĩ nhiên cô không muốn đối xử như vậy với Trình Tử Khiêm, nhưng ai biểu giờ nào không phá lại phá ngay thời điểm cô muốn sống chết với Lâm Khải Phong một trận.

Nói xong, Cao Quỳnh Phương hùng hổ tiến về chỗ Lâm Khải Phong và Dương Băng Vũ nhưng không hiểu sao hôm nay Trình Tử Khiêm lại dai như vậy, cậu nắm cô lại, quyết tâm không cho cô đi, không lẽ Trình Tử Khiêm muốn bảo vệ Lâm Khải Phong. Dĩ nhiên là không phải, tâm lý giới tính của Trình Tử Khiêm vô cùng bình thường tuyệt đối không xuất hiện trường hợp chuyển thành cậu có tư tình với Lâm Khải Phong. Vậy tại sao?

“Tôi không muốn cậu đến gần cậu ấy.”

Với một người chỉ số EQ thấp như Cao Quỳnh Phương làm sao hiểu ẩn ý trong câu nói của Trình Tử Khiêm “Hôm nay cậu chưa uống thuốc sao, chuyện của tôi thì liên quan gì tới cậu.”

Nói những lời ẩn ý với Cao Quỳnh Phương chẳng khác nào giống như ‘nước đổ đầu vịt’, vì thế Trình Tử Khiêm quyết định trực tiếp đi thẳng vào vấn đề “Cao Quỳnh Phương cậu nghe cho kỹ đây.”

Trình Tử Khiêm vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng Cao Quỳnh Phương, làm cô cũng bắt đầu hơi lo sợ. Từ trước tới giờ lần đầu tiên Trình Tử Khiêm bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như vậy, không lẽ thù hận bao năm nay của cậu bộc phát, muốn giải quyết ngay tại chỗ này.

“Tôi không muốn Lâm Khải Phong hay bất cứ một người con trai nào khác chạm vào người cậu. Tôi muốn cậu chỉ là của một mình tôi.”

‘Trình Tử Khiêm điên thật rồi.’ Cao Quỳnh Phương nghĩ thầm. Cô vươn tai sờ trán Trình Tử Khiêm, rồi quay lại sợ trán mình, không đúng nhiệt độ cơ thể Trình Tử Khiêm vô cùng bình thường. Cô bắt đầu ngửi khắp người cậu, cũng không có mùi rượu. Cái chuyện bất thường này ở đâu chui ra vậy?

“Cậu không sao chứ?” – Cao Quỳnh Phương lo lắng nhìn Trình Tử Khiêm. Có khi nào cậu ấy bị bệnh tâm lý đa nhân cách như trong mấy bộ truyện trinh thám thường nói, đương nhiên Cao Quỳnh Phương rất không hi vọng đó là sự thật.

“Có. Dĩ nhiên là có.” – Câu trả lời của Trình Tử Khiêm làm Cao Quỳnh Phương muốn té xỉu, cô chỉ suy nghĩ đại thôi mà không lẽ là thật. Chắc chắn không phải, vì câu trả lời tiếp theo của Trình Tử Khiêm “Tôi có sao mới đi thích cậu.”

“Đi, tôi đưa cậu đi lên phòng y tế khám bệnh.” – Làm sao có thể tin được chuyện này, mới bị Lâm Khải Phong cưỡng hôn, giờ lại nghe Trình Tử Khiêm tỏ tình, những chuyện rõ ràng không có khả năng này sao hôm nay lại ồ oạt kéo tới viếng thăm cô. Chỉ có hai khả năng: Thứ nhất: Đây là một cơn ác mộng, bác bỏ. Đây chắc chắn là thực tại vậy chỉ còn khả năng thứ hai: Hai người họ bị bệnh thần kinh.

Trình Tử Khiêm thật sự bó tay với trí tưởng tượng của Cao Quỳnh Phương, đáng lẽ cô phải cảm động khi được một ‘nam thần’ như cậu tỏ tình, sao cuối cùng lại bị kết luận là bệnh thần kinh. Trình Tử Khiêm không cam tâm, lần này cậu nhất định phải khiến Cao Quỳnh Phương đổ trong tay mình.

Vậy là sau khi kết thúc buổi cắm trại, trước khi Cao Quỳnh Phương về trại mồ côi ăn tết, Trình Tử Khiêm quyết định hẹn cô ra.