Hạnh Phúc Của Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên

Chương 24




Cậu lấy lòng ngẩng mặt lên, nhếch môi hôn anh. Biết anh đau em, nếu em nói không muốn anh cũng sẽ không bắt buộc em đúng không? Cho nên, cho nên nụ hôn này coi như là an ủi anh đấy. Cảm nhận được nhịp hô hấp nặng nhọc của Mạc Ngôn, cánh tay anh càng ôm chặt. Biết anh yêu mình, khóe miệng Lưu Tiểu Nguyên cong lên mỉm cười. Hai má, môi, cằm và cổ của anh, đôi môi mềm mại ấm áp tham lam lưu luyến, vô cùng thân thiết. Mạc Ngôn cắn chặt môi, nhắm mắt lại chịu đựng sự xúc động càng ngày càng không thể chịu đựng được.

Cơ thể của người đang đè nặng trên mình cứng ngắc lại, hạ thân đụng tới nơi kia vừa nóng vừa cứng, giống như núi lửa đang hoạt động tùy lúc sẽ bùng nổ. Không hiểu xảy ra chuyện gì, Lưu Tiểu Nguyên dường như có chút sợ hãi lại có chút chờ mong, đầu lưỡi chậm rãi lướt qua hầu kết của Mạc Ngôn.

Sự khô nóng sớm đã không thể khống chế nổi rốt cuộc bùng phát. Mạc Ngôn gầm nhẹ một tiếng đột nhiên đứng thẳng dậy. Ánh mắt nóng rực thật đáng sợ. Người dưới thân anh vừa rồi trải qua một trận giãy giụa, quần đã tụt xuống mắt cá chân. Áo len không rõ bị cởi từ lúc nào, toàn thân hoàn toàn trần trụi phiếm hồng vô cùng mê người. Không biết bởi vì lạnh hay khiếp đảm, Lưu Tiểu Nguyên hơi hơi run rẩy, mở to hai mắt không biết làm sao nhìn Mạc Ngôn đang ngồi chồm hỗm trên người mình. Hô hấp của Mạc Ngôn càng nặng, giơ tay tháo cà vạt rồi cởi áo ra. Vùng ngực rắn chắc màu mạch khiến trái tim Lưu Tiểu Nguyên đột nhiên ngừng đập.

Ngay sau đó Mạc Ngôn cởi dây lưng, hạ thân bại lộ hẳn ra ngoài.

“Không cần!” Lưu Tiểu Nguyên kinh hoảng giật bắn người ôm chặt lấy thắt lưng Mạc Ngôn. Cậu tỉnh tỉnh mê mê với chuyện sắp sửa phát sinh, cũng là do sợ hãi nữa.

Mạc Ngôn sửng sốt một chút, ôm chặt lấy cánh tay đang phát run ôm lấy mình. Cậu nhóc thật sự sợ hãi rồi, cậu chôn chặt mặt trong ngực anh, chính là anh vẫn cảm giác rõ ràng được trái tim kia đang kinh hoảng. Mạc Ngôn âm thầm thở dài, cúi đầu ôm lấy cậu. “Tiểu Nguyên, em sờ nó đi, sờ sờ là tốt rồi. Anh thật sự muốn…” Giọng nói khẩn cầu nhuốm áp lực, Mạc Ngôn ghé sát vào tai cậu nói.

Lòng thấy đau xót, cánh tay Lưu Tiểu Nguyên ôm chặt thắt lưng anh, nhắm mắt lại gật đầu. Cũng không biết bản thân sợ hãi điều gì, kỳ thật có lẽ không phải sợ chuyện kia. Nếu anh thật sự nói muốn thì… thì… cứ chiếu theo cách anh đã làm là được. Không có gì khó cả, Lưu Tiểu Nguyên ra sức an ủi bản thân.

Mạc Ngôn đứng lên, ôm lấy Lưu Tiểu Nguyên đang ngồi chồm hỗm trên sô pha.

Tay bị dẫn dắt chạm nhẹ vào một vùng nóng rực rất dọa người. Lưu Tiểu Nguyên cố nén trái tim đang đập bùm bụp, cố gắng trấn định cầm lấy, thử thăm dò chà xát lên xuống. Bàn tay ôm lấy bả vai cậu ghì chặt, bên tai truyền đến tiếng thở dốc đầy áp lực của Mạc Ngôn. Cậu lén ngước mắt nhìn, lúc này Mạc Ngôn cũng đang nhíu chặt hai hàng lông mày miệng khô cổ khô nhìn cậu. Tim Lưu Tiểu Nguyên lại đập nhanh hơn, nhịn không được vươn lưỡi học theo anh liếm vùng đỉnh mượt mà trên thứ thô to kia một chút. Cảm giác được sự chấn động mãnh liệt của Mạc Ngôn, Lưu Tiểu Nguyên bỗng thấy có chút thành tựu. Cứ như vậy một chút, lại thêm một chút thì sao? Dường như không phải rất khó ăn, thử lại xem sao.

“A ~ Bảo bảo… Bảo bối…” Mạc Ngôn như có lửa đốt trong lòng, cầm lấy bả vai Lưu Tiểu Nguyên dùng sức cọ vào ngực mình.

Mặt Lưu Tiểu Nguyên cơ hồ đều đụng tới nơi nào đó của anh. Trong lòng cậu hốt hoảng không thôi, thứ nóng bỏng cứng rắn kia cứ cọ cọ bên môi. Không muốn không muốn, em không cần, em đã liếm rồi, anh không thể được một tấc lại muốn tiến một thước. Đừng thúc em, em nói rồi, em không cần! Đừng có hướng vào miệng em nữa, anh còn dám dùng sức thì em sẽ… nuốt vào mất.

Cho tới bây giờ cậu chưa thử qua việc dùng miệng bao lấy thứ lớn như thế này, mới nuốt một nửa đã nghẹn đầy miệng rồi. Lưu Tiểu Nguyên muốn nuốt nước miếng nhưng động đậy đầu lưỡi của mình vô cùng khó khăn. Khó có thể tiếp thu, Lưu Tiểu Nguyên muốn đem thứ gì đó trong miệng nhổ ra, ót lại bị một bàn tay to nâng lên không thể động đậy. Cậu dùng sức ngửa đầu lại bị ấn trở về, thứ kia lại tiến vào trong miệng.

Lưu Tiểu Nguyên ngẩng đầu, cáu giận ủy khuất nhìn Mạc Ngôn. Mạc Ngôn không thể nhịn được nữa, hai tay nâng đầu cậu. “Bảo bảo, thực xin lỗi!” Đột nhiên anh động thân một cái, toàn bộ phân thân đi thẳng vào cái miệng hồng bóng của Lưu Tiểu Nguyên.

Thứ cứng rắn kia tiến vào yết hầu khiến ngay cả tiếng nức nở cậu cũng không phát ra được, mãnh liệt tới lui làm cho cậu hít thở không thông. Lưu Tiểu Nguyên phí công phụ giúp anh, động tác bất đắc dĩ loạng choạng theo. Ngày lúc cậu cảm thấy trời đất quay cuồng, hung khí đang tàn sát bừa bãi trong miệng đột nhiên lui ra. Anh bối rối lui ra cho nên một ít dịch trắng đã xông thẳng vào yết hầu cậu.

Dù bị thứ kia làm cho ho khụ khụ và không thể hít thở nổi, Lưu Tiểu Nguyên cũng mặc kệ! Cậu bổ nhào lên người Mạc Ngôn vừa cào vừa cắn, nếu Mạc Ngôn không mau chóng dùng miệng ngăn lại thì tiếng khóc kia có thể truyền khắp cả học viện Y rồi.

Ôm ấp dỗ dành, thật vất vả bảo bối mới ngừng khóc. Nhẹ nhàng vuốt ve thân thể trơn mịn trong ngực mình, Mạc Ngôn lại thấy khó chịu. Độ cảnh giác của Lưu Tiểu Nguyên lúc này đã tăng cao, liếc mắt một cái nhìn thoáng qua nơi nào đó của Mạc Ngôn lại đang ngẩng đầu, lập tức đẩy anh ra. Hai ba cái cậu đã mặc xong quần áo. “Em đói bụng, em muốn đi ăn thứ gì đó!”

“Tiểu Nguyên, chờ một lát được không?”

Không được! Chờ lát nữa còn không biết ai ăn ai đâu! Lưu Tiểu Nguyên hùng hổ trừng mắt liếc anh, xoay người mở cửa ra ngoài. Mạc Ngôn cười khổ mau chóng mặc quần áo chạy theo.



Thiên Viễn xuất viện. Lúc Chu Kiến dìu y đi trong vườn trường, Thiên Viễn nhận được vô số lời ân cần thăm hỏi của các bạn học quen và không quen. Nụ cười ấm áp mãi không tắt, đáy lòng Thiên Viễn sung sướng nở hoa thấy ai cũng cười. Chu Kiến thay y mang đồ dùng trên lưng, một tay giúp y đi lên cầu thang. Đám người kia không nghĩa khí mà mang vác giúp mấy thứ này, biết Thiên Viễn hôm nay xuất viện thế mà không thấy tên nào ló mặt ra. Để xem tôi dạy dỗ các cậu ra sao! Sáng sớm, Chu Kiến làm thủ tục xuất viện cho Thiên Viễn đồng thời ân cần hỏi thăm các anh em trong phòng 315 một lượt.

Các nam sinh trong ký túc xa đều đi ra chào hỏi, duy chỉ có phòng 315 đang khép hờ cửa, một người cũng không có.

“Tôi về rồi… A!” Thiên Viễn vừa mới đẩy cửa ra, một đống lớn thứ gì đó từ trên khung cửa rào rào rơi xuống. Nếu không có Chu Kiến nhanh tay lẹ mắt kéo y tránh ra, Thiên Viễn nhất định sẽ bị quà gặp mặt này làm cho đầu nở đầy hoa rồi.

Hai người nhìn những bông hoa vải rơi lả tả xuống đất, còn có vài đóa hoa nhựa không biết nhặt từ đâu, rốt cuộc thế này là sao đây? Chu Kiến và Thiên Viễn nháy mắt không hiểu chuyện gì. Đợi khi bọn họ hiểu ra sự việc, cửa đột nhiên mở ra. Một đám người đứng trước mặt, Lưu Tiểu Nguyên đứng đầu. Pháo giấy cầm trong tay đồng loạt bắn về phía Thiên Viễn.

“Thiên Viễn!” ‘Đùng!’ Theo tiếng kêu vui mừng của Lưu Tiểu Nguyên, pháo giấy nở hoa đầy đầu Thiên Viễn.

Thiên Viễn kinh ngạc kêu lên theo bản năng lui về sau một bước, cơ hồ cùng một lúc Chu Kiến cũng ném những thứ trong tay xuống, vươn tay kéo y vào ngực, hai tay ôm chặt bảo vệ.

Dưới màn hoa giấy bay bay đầy trời, hình ảnh Chu Kiến và Thiên Viễn ôm nhau nháy mắt ngưng đọng lại.

“Thiên Viễn! Hoan nghênh trở về!”

“A ~ giống như tổ chức hôn lễ vậy!” Trong tiếng thét chói tai vui mừng của một đoàn nam nữ sinh viên, Lưu Tiểu Nguyên nhanh nhảu hô to một tiếng: “Buổi lễ kết thúc! Cô dâu chú rể tiến vào động phòng.”

Mọi người nhất thời cười phá ra.

Lão Uy rõ ràng giả ngây giả dại khởi xướng chia bánh kẹo cưới. “Ăn kẹo ăn kẹo thôi, mọi người đừng khách khí!”

Có mấy người cười đến thắt cả bụng lại. Mặt Chu Kiến và Thiên Viễn hết trắng lại hồng, đồng thời lao về phía tên nhóc gây ra trò đùa dai kia. “Lưu Tiểu Nguyên!”

Lưu Tiểu Nguyên bị cù lăn lộn trên chiếc giường, chết không chừa nói: “A, tôi tốt bụng tổ chức hôn lễ cho các cậu… Hu hu hu, các cậu… có ân không báo! Ha ha ha, cứu mạng a!”



Màn đêm buông xuống, anh em trong ký túc xá đều đã lang thang trong mộng đẹp. Hai người nằm đối đầu lại không buồn ngủ. Ngón tay Chu Kiến lặng lẽ xuyên qua khe giường, chạm vào những ngón tay thon dài mềm mại khác. Tựa hồ không quen đột nhiên thân thiết như vậy, bàn tay kia lặng lẽ rụt lại. Trong bóng đêm, đôi mắt Chu Kiến mở lớn sáng long lanh. Hắn ngây người trong chốc lát, lại vươn tay ra. Lúc này đây, bàn tay đối diện do dự một chút nhưng không rụt lại nữa.

Đụng chạm nhẹ nhàng rồi nắm lấy. Sau đó chậm rãi vuốt ve, xoa nắn. Giống như mỗi ngón tay kia đều là trân bảo vô giá, cẩn thận tỉ mỉ âu yếm, mãi không biết mệt. Thiên Viễn nhắm hai mắt lại, toàn tâm toàn ý cảm thụ sự ấm áp từ đầu ngón tay truyền tới. Còn có một dòng điện nhỏ tê tê dại dại mà y chưa từng thể nghiệm qua, xuyên thấu tứ chi, cuối cùng hội tụ trong lòng.

Lưu Tiểu Nguyên lặng lẽ nhô đầu ra, cười xấu xa: Tôi biết hai người các cậu có vấn đề mà! Hô hô, để bạn bè gia tăng chút hương vị giúp các cậu nhé!

Chu Kiến đang đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào bỗng nhiên thấy giường rung, ngẩng đầu liền thấy Lưu Tiểu Nguyên mặc áo ngủ màu trắng lặng lẽ leo xuống dưới. Chu Kiến cũng lười để ý, nghĩ rằng cậu muốn đi WC. Ai biết Lưu Tiểu Nguyên mở mắt trừng trừng lảo đảo đi tới chỗ hắn. Đi đến cạnh giường Chu Kiến, Lưu Tiểu Nguyên giơ hai tay vò vò đầu hắn. Chu Kiến bị dọa mau chóng ngồi dậy. “Tiểu Nguyên, cậu sao thế?”

Lưu Tiểu Nguyên giống như không vui khi hắn rời vị trí, ngồi đối diện tiếp tục giày vò đầu hắn. Chọt chọt lỗ mũi, túm nhéo lỗ tai, Chu Kiến bị cậu chọc ghẹo nổi da gà đầy người, mau mau bắt lấy tay cậu. “Haiz! Cậu làm…”

Một bàn tay bịt chặt miệng hắn. Thiên Viễn khẩn trương lắc đầu ý bảo hắn đừng lên tiếng.

“Cậu ta bị cái gì vậy?” Chu Kiến nhìn Lưu Tiểu Nguyên như tỉnh như không ngồi đối diện mình, vừa sợ vừa nghi, thấp giọng hỏi Thiên Viễn.

“Cậu ta căn bản không tỉnh đâu. Bị mộng du!” Thiên Viễn nhỏ giọng nói.

“Trước kia sao không thấy cậu ta có tật xấu này? Tiểu Nguyên, mau về ngủ đi!” Chu Kiến giơ tay muốn kéo Lưu Tiểu Nguyên ra khỏi giường mình.

Thiên Viễn hốt hoảng giữ chặt hắn lại. “Cậu làm gì thế? Đừng có gọi người mộng du, nếu gọi cậu ta tỉnh lại có khả năng phát điên đấy!”

Chu Kiến sửng sốt. “Vậy, vậy phải làm sao?”

Lưu Tiểu Nguyên trong bụng đã cười điên cuồng rồi nhưng vẫn làm ra vẻ vuốt ve cổ hắn, dán sát mặt vào. Chu Kiến không dám động đậy, nhìn thẳng Thiên Viễn.

“Mau xuống dưới! Cậu ta muốn cắn cậu!”

Chu Kiến giật mình, bất chấp có đánh thức cậu hay không, lăn ra khỏi giường. Hắn ôm cổ đứng cách Lưu Tiểu Nguyên rất xa. “Sao cậu ta lại cắn tôi chứ? Tôi có trêu chọc gì đâu!”

Thiên Viễn cũng xuống dưới, thấp giọng nói: “Tám phần là cậu ta đói bụng. Nghe bà ngoại tôi nói, từng có một tên lính nửa đêm mộng du tìm nước uống. Kết quả là cắn ngay cổ tên lính ngủ đối diện.”

Chu Kiến hít một ngụm khí lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiên Viễn, cậu nhớ kỹ giúp tôi, về sau bất luận thế nào trước khi đi ngủ cũng phải cho tên nhóc này ăn thật no! Đỡ cho nửa đêm cậu ta sục sạo khắp nơi tìm thức ăn!”

Lưu Tiểu Nguyên đưa lưng về phía bọn họ đang cười hi ha, bả vai cũng run rẩy. Cậu cố ý há miệng, muốn xoay người lại. Chu Kiến xông thẳng lên, không nghĩ ngợi ấn cậu xuống giường, đắp chăn lên rồi vỗ vỗ. “Tiểu Nguyên, ngoan ngoãn ngủ đi! Sáng sớm mai anh cả sẽ mua vịt nướng cho cậu!”

Lưu Tiểu Nguyên giãy giãy muốn thoát ra nhưng không đọ lại được với sức mạnh của Chu Kiến. Quên đi, hôm nay cứ vậy đã! Lưu Tiểu Nguyên thả lỏng bản thân nằm thoải mái, ừm, Chu Kiến thật có tố chất làm bảo mẫu, tay vỗ trên lưng thật thoải mái.

Thiên Viễn yên lặng trở lại giường. Chu Kiến vỗ một hồi cho tới khi Lưu Tiểu Nguyên nhắm mắt nằm im. Nghĩ nghĩ, Chu Kiến nhìn bốn phía, bọn Lão Uy ngủ say như lợn chết cả rồi. Hắn quay người lại, xốc chăn Thiên Viễn chui vào trong.

Thiên Viễn hoảng sợ, đẩy hắn ra ngoài. “Cậu vào đây làm gì?”

Chu Kiến đúng lý hợp tình nói: “Cậu ta chiếm giường tôi rồi.”

Tay chạm phải thân thể nóng bỏng của hắn không khỏi rụt lại, Thiên Viễn không nói gì. Hai người nằm mặt đối mặt nhìn chăm chú ánh mắt nhau, nghe tim mình đập thình thịch liên hồi. Nhớ tới cái ôm dưới trời hoa buổi sáng, một tầng ửng đỏ hiện lên gò má hai người. Chu Kiến vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Thiên Viễn, nhu tình trong mắt Thiên Viễn nhộn nhạo như nước.

“Hai người các cậu làm gì thế?” Gương mặt tò mò của Lưu Tiểu Nguyên cách phía trên bọn họ mười centimet.

“A!!!”