Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau

Chương 32: Mất tích




-Hôm nay các em được tự do đi lại, nhưng tuyệt đối không được đi quá xa kẻo bị lạc đấy. Đến giờ thì các em phải tập trung đầy đủ để trở về.

-Vâng ạ.

Mọi người nghe xong thông báo cùng dặn dò của thầy phụ trách thì liền tản ra. Ai cũng muốn đi tham quan khung cảnh đây đó, lưu lại kỉ niệm cho bản thân mình.

Mai vô cùng háo hức, vừa được cho phép thì vội vội vàng vàng chạy đi chơi, Châu không an tâm liền chạy theo sau nó. Còn mọi Minh và Bảo thì đứng yên lặng cùng nhau.

-Cậu vẫn để tâm chuyện trước kia sao?- Minh cất tiếng trước.

-Cho đến bây giờ thì vẫn còn chút để tâm.- Bảo trở nên nghiêm túc hẳn.

-Tại sao?

-Một khi nút thắt trong lòng chưa được tháo gỡ thì sẽ thế, chẳng phải cậu cũng thế sao?

-Có lẽ cậu nói đúng.

-Đêm qua cậu không ngủ?- Minh chợt nhìn sang Bảo.

-Tôi không thể ngủ được, cậu cũng vậy?

-...- Minh tiếp tục rơi vào trầm lặng.

Ở một nói khác, Châu đang dốc sức đuổi theo Mai, cô bạn này chạy nhanh thật, hào hứng tới nỗi không để ý đến việc cô đang đi phía sau.

-Mai...ai...- Có ai đó từ đằng sau bịt miệng Châu lại.

Châu cố gắng vùng vẫy nhưng không thoát được, dần dần cảm thấy đôi mắt trở nên nặng trĩu rồi thiếp đi.

-Mai, emđi đâu vậy.- Nhi nở một nụ cười rất là “nhã nhặn” với nó.

-A, chị Nhi, em đang đi tham quan cảnh vật ở đây thôi.

-Vậy à, đi cùng chị đi, chị vừa phát hiện ra có nhiều chỗ đẹp lắm, có thể chụp hình rất tốt.

-Vậy ạ.- Mai lập tức gật đầu.- Chúng ta mau đi thôi chị.

Nhi nghe vậy thì rất vừa lòng, trong lòng thầm cười cay độc.

Nhi dẫn Mai đi sâu vào trong một nơi nào đó, chỉ biết hình như càng lúc lại càng xa nơi tập trung của mọi người. Mai hơi khó hiểu nhưng vẫn theo chân Nhi bước đi, mở miệng hỏi

-Chị Nhi ơi, em thấy hình như chúng ta đi xa quá rồi thì phải.

-Nơi đẹp thường phải là nơi hiếm người biết được chứ.

-Nhưng cứ đi như vậy thì có khi nào bị lạc không ạ?

-Em đừng lo, có chị đây mà, em không tin tưởng chị sao?- Ánh mắt Nhi liền quét qua nhìn chằm chằm vào Mai.

-Không... Em không có ý đó.- Mai vội giải thích.

-Không sao, đi một lúc nữa là tới thôi.

Nhi xoay người tiếp tục bước đi. Mai cảm thấy hôm nay Nhi cư xử rất lạ nhưng cũng không thể lí giải được, trong lòng dâng lên một chút lo lắng nhưng vẫn bước theo phía sau cô.

Nhưng càng lúc, nỗi bất an trong lòng càng lớn, không thể lí giải được, nó ngưng bước, nhận thấy không có tiếng bước chân sau lưng nữa, Nhi quay người lại, nhìn xoáy vào Mai, cái nhìn đó khiến cho nó cảm thấy bức bối và khó chịu.

-Chị Nhi, hay là thôi đi, em không muốn đi nữa.

-Tại sao?- Giọng Nhi bỗng chốc lạnh lẽo hẳn đi.

-Em... Em... không muốn đi nữa.

-Không muốn đi nữa sao?- Nhi nói đầy mỉa mai.- E là cũng không thể được nữa rồi.

-Chị Nhi, chị nói thế là sao?

-Sao ư?

Nhi nhếch miệng cười, nụ cười khiến cho Mai cảm thấy lạnh cả người, nhìn Nhi lúc này, nó thật không thể tin nổi vào mắt mình. Đây có phải là người chị mà nó vốn quen biết hay không? Trông cô ta lúc này thật sự xấu xa, có chút cô đơn và lạnh lẽo, xinh đẹp nhưng độc ác.

Bỗng nhiên có tiếng động phát ra từ xung quanh, Mai nhanh nhạy nhận ra quay người lại nhìn.

Xung quanh nó đều có người, hơn nữa đều rất lạ mặt và có phần hung ác.

-Bắt lấy nó.- Nhi lạnh lùng ra lệnh.

-Chị...- Mai bất ngờ đến mức không thể thốt nên lời.- Tại...tại sao chị lại làm vậy?

Nhi không đáp lời của nó, chỉ đứng đấy nhìn nó đang bị vây hãm, ra tay tự vệ.

-Tốt nhất là cô nên dừng tay đi.

Lại một tiếng nói khác vang lên, lần này thì Mai không cần nhìn cũng biết đó là ai, nhưng khi đối diện với người đó, nó không thể không dừng tay.

Đứng đó là Anh, phía sau cô ta là Châu đã bị ngất đi...

-Tất cả mọi học sinh hãy tập trung tại đơn vị lớp của mình, chúng ta sắp đến lúc khởi hành rồi.- Tiếng cô phụ trách vang lên kéo mọi người trở về thực tại.

Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà đã đến lúc trở về rồi. Tất cả đều nhanh chân trở về lớp của mình, chuẩn bị lên xe về nhà.

-Cậu lại đến lớp cô nhóc đó sao?- Bảo hỏi khi thấy Minh tiến về phía xe của lớp Mai.

-...- Đáp lại Bảo là bóng lưng lạnh lùng của Minh.

Bảo cũng chẳng lấy làm lạ về cách hành xử đó của anh, họ vốn dĩ lúc nào cũng vậy mà.

Mai đã về lớp chưa Dương?- Minh đưa mắt nhìn quanh rồi hỏi Dương.

-Em vẫn chưa thấy cậu ấy đâu cả, còn có cả Châu nữa.

-Sao? Vậy chắc hai đứa nó đi chung với nhau rồi.- Không hiểu sao, Minh cảm thấy có chút bất an.

-Nếu có Châu đi cùng thì nhất định là hai cậu ấy sẽ phải có mặt lúc này rồi, Châu bình thường rất đúng giờ.

Hơn 15 phút trôi qua, vẫn chưa thấy hai người kia, trong lòng Minh, nỗi bất an ngày càng lớn.

-Em đi thông báo cô chủ nhiệm xem sao.

-Ừ.

-Tôi không thấy Mai đâu cả.- Khi Dương vừa chạy đi thì Hoàng chạy đến chỗ Minh.

-Dương vừa đi thông báo cho giáo viên rồi.

-Cậu ấy có thể đi đâu chứ?- Hoàng xem ra cũng rất lo lắng.

-Có chuyện gì thế?- Bảo tiến đến từ phía sau lung Minh.

-Cả Mai và Châu đều không thấy đâu cả.- Minh trầm mặc trả lời.

-Không thấy?- Bảo sửng sốt, nhìn sang Hoàng, nhận được cái gật đầu xác nhận của cậu.

-Hai cô nhóc đó biến mất ư?- Bảo nhìn sang Minh- Có khi nào...

-Nếu chuyện đó xảy ra lần nữa... À không, nhất định tôi sẽ không để nó xảy ra lần nữa.- Minh lên tiếng.