Hạnh Phúc Như Mộng

Chương 1-2: Theo đuổi (2)




Hứa Lạc không tin mở to mắt, “Bạn học trung học?” Chỉ có thể tốt nghiêp trung học xong liền nghỉ học để đi làm thợ sửa xe thôi, phải không?

Hứa Triệt nhìn cô bằng kính chiếu hậu, lạnh lùng nói: “Bạn học đại học.”

Lúc này, Thượng Khiết cũng không nhịn được, “Em nhớ anh Triệt học đại học từ trường quân đội ra mà phải không? Ra ngoài sửa xe? Người kia đúng là…” Đây chính là lãng phí tài nguyên đấy.

Hứa Lạc cũng bĩu môi ăn theo, “Có phải người bạn học này của anh thảm thương quá không?”

“Tụi em biết cái gì chứ?” Hứa Triệt khinh thường nói, “Tiệm sửa xe kia chính là do cậu ấy tự mở, là bởi vì sở thích. Nữ sinh các em đó, vĩnh viễn sẽ không hiểu được đàn ông yêu thích xe như thế nào! Kỹ thuật cải tiến xe hơi của Quan Tĩnh là số một!

Hứa Triệt nói vào lỗ tai này, Hứa Lạc để nó lọt ra lỗ tai kia. Chỉ là ngay sau đó cô phải đối mặt với ‘Tam Đường Hội Thẩm’ rầm rộ thảm thương, chuyện này không khiến cô bận tâm quá nhiều. Nếu không phải bởi vì người này để lại ấn tượng quá sâu đối với cô, ngay cả bóng dáng của người ta cô cũng không nhớ.

Nhưng cô nhớ kỹ nhất là ánh mắt kia, đen kịt, chăm chú mà sắc bến, giống như… sói.

. . . . . .

Đồng lứa với Hứa Lạc, tính luôn cả anh chị em bên cha và bên mẹ, tổng cổng chỉ có hai người con gái, chính là cô và Thượng Khiết. Cho nên thường ngày, hai người đều là công chúa nhỏ theo kiểu mặt trăng được vạn ngàn ngôi sao vây quanh, nhưng một khi đã xảy ra chuyện gì đó thì cũng bị vạn người chú ý.

Tam Đường Hội Thẩm theo lời của Hứa Triệt chính là tất cả bà con họ hàng tề tụ lại một nơi, chuẩn bị tiến hành giáo dục tư tưởng đối với cô. Ban đầu lúc Hứa Lạc ra nước ngoài làm học sinh trao đổi, cô chưa từng bàn bạc qua với người nhà, giấu diếm rất giỏi, đến khi giáo sư gọi điện thoại về nhà thì ván đã đóng thuyền, muốn cản cũng ngăn không được.

Nửa năm nay, một mình Hứa Lạc ở nước ngoài, tất cả mọi người trong nhà phập phòng lo lắng, sợ cô ăn uống cực khổ, hoặc bị uất ức điều gì.

Cho nên cô vừa trở lại, mọi người không thể không quan tâm.

Cô cúi đầu lắng nghe lời quở trách của từng người một suốt một tiếng đồng hồ, sau đó đề tài này mới chính thức kết thúc. Rốt cuộc người anh trai Hứa Kiệt này đau lòng vì em gái, nghĩ ra một đề tài mới, “Bây giờ Lạc Lạc trở về đã tốt nghiệp, chuẩn bị công việc gì chưa?”

Lần này xem ra các vị trưởng bối lại giống như uống trúng thuốc lắc, thi nhau khoe khoang nghề nghiệp của mình, hơn nữa còn vỗ ngực bảo đảm, “Đến lúc Lạc Lạc đi làm, đương nhiên có bác chăm sóc, tuyệt đối sẽ không bị cực khổ!”

Cứ thế, mỗi người nói một câu, rồi bị người kia cười nhạo, nghề nghiệp càng ngày càng bị bới móc không ra thể thống gì.

Cuối cùng, vẫn chính là Bà Ngoại cô dàn xếp, “Để cho Lạc Lạc tới trường học làm việc đi. Hoàn cảnh tương đối đơn giản, công việc lại nhẹ nhàng, để cháu của bà không phải mệt mỏi.”

Bà Ngoại cô chính là giáo sư thỉnh giảng rất tài giỏi, cả đời làm nghiên cứu, tiếng tăm cao ngút. Bà muốn an bài Hứa Lạc vào trường học chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Vì vậy sau khi bà nói xong, mọi người đều cảm thấy có lý. Quả thật giáo sư đại học không có nhiều áp lực, không cần lên lớp thường xuyên. Đối với Hứa Lạc mà nói, vừa thích hợp lại vừa không gò bó.

Hứa Lạc cũng cảm thấy rất có hứng thú, “Vậy cháu phải làm giáo sư à? So với học sinh, cháu không lớn hơn bao nhiêu, cháu bảo tụi nó nghe không ạ?”

“Không để cho cháu lên lớp chuyên môn, chỉ trực thuộc thư viện trường học thôi, mỗi ngày trông coi một phòng thư viện, ngoài trừ không thể rời bỏ cương vị, cháu muốn làm gì thì làm. Mặt khác, cháu cũng có thể đứng lớp một môn tự chọn. Trong đại học đều là chú trọng chuyện tự giác tự nguyện, vấn đề học sinh không cần cháu quan tâm.”

Hiển nhiên Bà Ngoại đã sớm tính toán kỹ lưỡng, nói ra tất cả những gì bà đã an bài.

“Không được đâu? Trông coi thư viện hả? Việc này chán lắm!” Hứa Lạc phản đối.

Nhưng phản đối không có hiệu quả, những người khác đều cho rằng đề nghị này rất tốt. Hứa Lạc sinh trưởng trong hoàn cảnh rất tốt, nếu làm công việc nào đó quá phô trường, khó tránh sẽ lôi cuốn ít nhiều ong bướm. Ngược lại, công việc thư viện này yên tĩnh lại an nhàn, không khiến nhiều người chú ý đến.

Cuối cùng, cha của Hứa Lạc quyết định dứt khoát, “Công việc của Lạc Lạc cứ theo sự an bài của Bà Ngoại, quyết định như vậy.”

Tất cả trưởng bối đều một lòng nhất trí, cho dù trong lòng không muốn, Hứa Lạc cũng chỉ có thể nhượng bộ. Thật ra thì cô biết người lớn chỉ vì muốn tốt cho cô. Từ nhỏ đến lớn cô bị diện mạo của mình làm phiền không ít. Nghe nói khi còn bé, cô đi theo cha mẹ đi chơi, thiếu chút nữa là bị một bà dì thích em bé ôm đi mất. Sau này lớn lên, nhiều người tỏ tình không được hóa liều làm bậy, khiến cô phải ép mình đi học qua khóa Taekwondo.

Nghe nói như vậy thì công việc ở thư viện không đến nổi nào.

Nhất là sau khi nhận chức, phát hiện mình còn có một máy vi tính chuyên dùng cá nhân, hơn nữa chỉ cần ngồi trước bàn máy vi tính, có thể mặc sức làm chuyện gì cũng được, bình thường sẽ không có người tới quấy rầy, cho nên Hứa Lạc càng ngày càng hài lòng. Quan trọng nhất là còn có một giáo sư khác thay ca với cô, cho dù không làm cuối tuần, mỗi ngày tính ra cô chỉ là nửa ngày.

Chỉ là Hứa Lạc không phải là loại người chịu bị thiệt thòi như vậy. Mặc dù công việc không tệ, nhưng cũng muốn có sự chọn lựa của mình, cuối cùng thành công khiến cha mẹ nới tay một chút, đồng ý để cô ra ngoài ở riêng, với điều kiện là cô phải làm việc đàng hoàng, hơn nữa chỉ có thể ở trong trường học.

Phòng ở là do bà Ngoại phụ giúp một tay tìm được, ở trong khu dành cho thân nhân của công nhân viên chức giáo dục, vừa thanh tịnh đẹp đẽ lại an toàn.

Cuối tuần thứ nhất từ khi tham gia công tác, bởi vì Hứa Lạc làm ca chiều, cho nên ngủ thẳng tới hơn mười giờ mới rời khỏi giường. Còn chưa kịp rửa mặt thì nghe chuông cửa vang lên.

Cô cột tóc lên, ngáp dài đi ra mở cửa.

Đứng bên ngoài là một người đàn ông xa lạ, mang giày Tây, gương mặt nghiêm túc.

Hứa Lạc sợ hết hồn, theo bản năng đề cao cảnh giác, hỏi, “Chào anh, xin hỏi tìm ai?”

“Tôi tới tìm em.” Giọng nam trầm ấm, “Hứa Lạc, chào em. Tôi là Quan Tĩnh.”

Quan Tĩnh… Tên này nghe thật quen tai. Đầu óc Hứa Lạc vận động một chút, đối diện với cặp mắt giống như sói kia, hơi ngẩn người ra, một luồng ánh sáng chớp qua đầu, rột cuộc nhớ ra, “À… anh là, anh là bạn của anh trai tôi?”

Là người sửa xe. Khụ, à quên, là người mở tiệm sửa xe.

Qua nhiên nhìn người qua trang phục. Sau khi người này sửa sang chỉnh tề, không ngờ rất đẹp mắt. Mặt mũi anh tuấn, đường nét rõ ràng, công thêm vai rộng eo hẹp, âu phục trên người trông rất bắt mắt, càng hiện ra vẻ phong trần tuấn lãng. Nếu không biết, còn tưởng chuyên nghiệp tinh anh từ nơi nào tới nữa đấy.

Chỉ là… “Anh tìm tôi có chuyện gì?” Hình như bọn họ có quen biết nhau đâu? Hôm đó Hứa Triệt có giới thiệu mọi người qua đâu.

Quan Tĩnh im lặng một lúc, chăm chú nhìn vào mắt cô, “Tôi tới muốn nói cho em biết, tôi thật thích em, dự định theo đuổi em bắt đầu từ ngày hôm nay.”

". . . . . . ! ! !"

Hứa Lạc mặc áo ngủ rộng Spongebob Squarepant rộng phùng phình, đầu tóc rối loạn, vẻ mặt như bị sét đánh.