Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Chương 20: Đồng bào toàn thế giới phải chống đỡ




Dịch: Hoài Phạm

Những hạt tuyết mịn của cơn mưa tuyết đầu mùa đông chậm rãi bay la đà trên con đường rộng. Phiêu tán khắp trời, những bông tuyết tuyết rơi dần co cụm thành từng đốm lớn. Những chiếc xe đáng thương đang chạy trên đường không ngừng bị những vạt tuyết đầu mùa nhẹ bẫng quay cuồng va đập khắp mọi nơi. Chín giờ sáng, một chiếc Ford kiểu cũ thong thả, nghiêng ngả chạy tới từ đằng xa. Bắt đầu từ tối qua, chiếc xe này xuất phát từ Hành Dương, sau một đêm xóc nảy, lớp nước sơn trên bề mặt của nó đã bị che lấp bởi những vết bẩn ngang dọc, quả thực là rất khó nhìn ra.

Từ xa nhìn lại, chiếc xe không giống như kiểu xe Ford, mà giống như là một xe tăng mini được ngụy trang bởi lớp sơn bằng nước.

Hai tháng gần đây, giống như phải đi làm mấy ngày không nghỉ tới thứ Bảy, chiếc xe cũ kỹ xuất hiện ở Hành Dương và con đường quốc lộ của cái thành phố nhỏ xa xôi. Chủ nhân chiếc Ford là Trần Ích Trí. Giờ phút này, ông nghẹn một bụng tức tối, trong lòng mười phần ức chế nhìn phía sau xe, ba cái đầu heo đang ngủ say sưa. Những người này, trình độ mặt dày không biết xấu hổ đã đạt đến đỉnh. Bọn họ từng tuần lễ khắp nơi tìm ông cọ xe, cọ cơm. Cũng may ông đủ thông minh, bằng không đã bị họ chiếm tiện nghi không ít.

Nếu không vì nể mặt Tần Tri, ông khinh thường việc cùng ba kẻ này làm bạn bè, lại nói, bọn họ cũng chẳng thể tính là bạn bè nữa? Mà cho dù là bạn bè thì sao? Vẫn phải tính rõ ràng, hay là nên tính rõ ràng. Ông vốn là người chịu khổ, sau khi vợ chết lại càng khổ, bây giờ tạm đứng dậy được cũng chỉ từng bước qua ngày. Vì tương lai đứa con, vẫn phải không ngừng tính kế để sống tốt.

Trong thái độ của Trần Ích Trí, tiêu tiền là vấn đề, có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm, có thể không boa thì sẽ không boa. Có thể ăn cơm chung nhưng tuyệt đối không mời khách. Hai năm nay, những người quen ông gọi ông là “vắt cổ chày ra nước”. Trần Ích Trí cảm thấy gọi vắt cổ chày ra nước thì có gì sai? Ông cảm thấy đây là một kiểu khen ngợi. Là một loại tán dương đối với nhân cách mộc mạc vĩ đại của ông.

Xe đi ngang qua một cổng thu phí của một thành thị cấp hai, Trần Ích Trí mạnh mẽ phanh lại. Ngồi ở bên phải miệng Ngô Gia Dương gần như chạm vào lớp kính xe. Chân Mã Bách Đông vụng trộm đạp xuống sàn để khỏi giật người khi thắng gấp không nhúc nhích tiếp tục giả bộ ngủ. Hách Dật Nguyên túm lấy Ngô Gia Dương làm đệm thịt, hai người va cả người vào nhau, giãy dụa một cách khó khăn.

“XX cái kẻ vắt cổ chày ra nước kia, anh đang làm gì?” Hách Dật Nguyên mắng to, quẳng Hách Dật Nguyên đang bám vào người sang một bên. Hách Dật Nguyên vừa thuận theo vừa làm bộ ngáy ngủ, không mở mắt.

Trần Ích Trí xoay qua, giơ tay: “Phía trước có trạm thu phí! Bỏ tiền! Mỗi người năm tệ, tôi là lái xe, miễn, cho nên, các người mỗi người lấy ra tám tệ.”

Hách Dật Nguyên và Mã Bách Đông nhắm mắt lại giả chết. Ngô Gia Dương nhìn cửa sổ huýt sáo. Bọn họ cứ như vậy đấu đá nhau, chết cũng không bỏ tiền. Từng tuần lễ qua, luôn trình diễn tiết mục như vậy, mỗi bên cùng diễn, không chịu thua cho tới khi nào xong mới thôi.

Sau đó…… Tuyết càng lúc càng lớn…… Bên trong xe càng ngày càng lạnh, Trần Ích Trí trực tiếp tắt máy sưởi, quyết định để đông chết ba cái đầu heo.

Còn giả bộ là cháu của ba ba sao! Coi như bị chết đông trên đường đi!

Thời gian từng giây một trôi qua, trong xe càng ngày càng lạnh, cuối cùng Ngô Gia Dương thua, anh ta hùng hùng hổ hổ túm túi tiền rút ra hai mươi nhân dân tệ nhăn nhúm quăng lên bàn trước kính xe, anh ta thà chết chứ không chịu khuất phục, anh ta chết cũng không đưa tiền vào tay kẻ vắt cổ chày ra nước. Anh ta chỉ là quăng tiền mua chỗ ngồi!

Trong mắt anh ta, cái này cứ coi là một loại thắng lợi đi! Có lẽ là vậy……

Trong quán cà phê sách, một đôi khác lại rất thư giãn, sự «no đủ» của hai người này cũng đến một mức cảnh giới. Cảnh giới cao đến có thể dùng từ cổ để hình dung, có thể nói thế này, dù anh mạnh mẽ mặc anh mạnh mẽ, gió mát phủ núi đồi, anh tung hoành mặc sức tung hoành, trăng sáng vẫn chiếu sông lớn.

Tần Tri nằm ở trên sô pha bọc thảm thưởng thức cuộc sống, bên cạnh anh là một máy sưởi trông như một loại quạt điện nhỏ không ngừng thổi hơi ấm. Công suất máy không lớn lắm nhưng cũng làm ấm được một góc. Quan Thục Di tiếc tiền điện, thời điểm khách không nhiều nàng chết cũng không mở điều hòa. Đông chết cũng không mở!

Nếu không phải vì cái ‘tàn chân’ của Tần Tri, tiền điện máy sưởi nàng cũng hơi tiếc. Mấy ngày trước, siêu thị có đợt khuyến mãi, nàng còn tha một cái thảm hoa hồng lớn mới tinh cho Tần Tri dùng. Cái máy sưởi giảm giá rất thấp, cả thuế mới chín mươi bảy tệ. Tần Tri đối với đãi ngộ trên một chút cũng chưa đưa ý kiến. Ở nhà, đãi ngộ của anh và ở đây nếu so cấp bậc đúng là giống nhau như đúc, bà nội cũng mua cho anh một máy sưởi nhỏ, nhãn hiệu cũng là “gấu trúc”. Thậm chí bà nội nói giá so với cái này còn giảm hơn mười tệ.

Đương nhiên, anh không nói chuyện này cho Quan Thục Di, bằng không nàng có thể lải nhải nửa ngày, lải nhải đến không còn gì. Anh sợ nàng lại trèo xe bus khiêng cái máy sưởi làm tốn của nàng mười đồng tiền kia, nha đầu này tuyệt đối làm được chuyện như vậy.

“Anh nói trận tuyết này phải vài ngày mới hết sao? Đông chết em rồi!” Quan Thục Di phụ đẩy một xe sách về, trời rất lạnh, nàng ngồi xổm trước máy sưởi, vừa hà hơi, vừa chà hai tay vào nhau, nhìn sơ có vẻ rất thảm hại.

“Phải hai ba ngày, trên báo nói, Quả Quả, mở điều hòa đi, cũng không tốn bao nhiêu tiền đâu.” Tần Tri nhìn nàng hà hơi sưởi ấm, hơi đau lòng.

Quan Thục Di lập tức lắc đầu: “Đừng nha, một tháng tiền điện quá ba trăm, lập tức sẽ lấn vào tiền thuế sang năm. Còn nữa, tiền đó nếu dư, không bằng cuối năm chia đôi. Phần tiền dư, em cho anh cưới vợ.”

Tần Tri buông sách, lơ đãng mỉm cười, anh hơi rời chân khỏi tấm thảm dày: “Đặt chân ở đây đi, anh bị sưởi đến nóng hổi rồi.”

Quan Thục Di cũng nở nụ cười, lời của nàng lộ ra một chút khí giận: “Bỏ vào chung? Chúng ta là quan hệ gì, Nút chai, em có thể nói trước không, bảo em bỏ chân vào? Em vẫn còn là hoa cúc băng thanh ngọc khiết, quả táo to! Để anh làm hư, em gả cho ai?”

Tần Tri né tránh: “Anh chỉ thân mật với «đồng chí quan hệ cách mạng», đáng bị đánh sao?”

Quan Thục Di giận dữ: “Đáng!”

Tần Tri: “Vậy không nói nữa.”

Quan Thục Di ngây ngốc đứng đó, đông lạnh như cương thi!

Từ ngày xảy ra chuyện trước đây cũng đã hai tháng, đối với người chưa kết hôn, những thanh niên trẻ có quan hệ nam nữ thuần khiết thường là ba phải cái gì cũng được, ái muội từng ngày cứ thế sinh ra, Còn Quan quả táo, vẫn cùng ăn cùng đi với Tần Tri như trước, chỉ là không nói chuyện cảm tình, càng không nói đến yêu đương.

Một người đứng một chỗ không tiến tới, một người là người phụ nữ bình thường đâm ra rụt rè, do đó ai cũng không nói đến chuyện đã xảy ra. Cả hai người đều hiểu, ai là người nói trước, đó sẽ là người chịu thiệt. Quan Thục Di bị choáng váng một lần, làm sao có thể ngốc thêm lần thứ hai. Nàng thờ ơ với anh, cũng như Tần Tri quyết định thờ ơ với nàng. Anh cũng không nói gì.

Đảo mắt hai tháng trôi qua, Tần Tri không nói ra. Những ngày không nóng không lạnh thật sự khô khan, làm Quan Thục Di gấp đến quá mức, bây giờ nàng là trâu ngốc qua cầu, đâm lao phải theo lao. Ngụy Cầm nói, việc này nói ra là chuyện mệt mỏi cả đời, ngẫm lại nàng cảm thấy có đạo lý. Nàng quyết định ngoan cố chống lại đến cùng! Cả cuộc đời này, nàng sẽ không bao giờ nói lại.

Nắm tay! Thề! Thề độc!

Tần Tri cũng không nói, anh thật sự không định nói. Nhưng không nói, anh lại luyến tiếc Quan Thục Di, anh sợ mình sẽ làm uổng đời nàng lại không muốn mất nàng.

Tục ngữ nói, nam nữ khi yêu đều biến thành ngu ngốc. Lời nói này thật không sai. Lần song đấu này, cả hai người là một đôi ngu ngốc.

Tần Tri kìm nén đến khổ sở, một ngày không gặp nàng, anh chỉ cảm thấy muốn chết, nhìn thấy nàng lại thấy yếu đuối đến chết. Anh hận không thể dùng hai tay tát mình hai thật mạnh để thông suốt bằng bất cứ giá nào. Rồi sợ đau, cũng không đánh tiếp. Anh nhấc chân, khí lạnh như đã len lỏi vào tận nơi này, chết cũng muốn đến rồi. Anh không dám đòi hỏi nàng…… Người khác cũng đừng mơ tưởng. Nhưng anh cũng không nói, anh chỉ nhìn nàng.

Đáng thương cho đồng chí Tần Tri, thông minh hơn ba mươi năm, trong đoạn tình cảm này lại tự mình bó mình, mà vẫn còn nửa lời mạnh miệng, anh bây giờ đang giả bộ lơ đãng, cũng là đâm lao phải theo lao. Trước tiên, nàng sẽ phải chịu thiệt thòi cả đời, sau này có gì tranh cãi, theo tính tình của nha đầu kia, tất nhiên sẽ lải nhải như thế này: “Lúc trước nếu không phải anh rõ ràng van cầu em như vậy…… Như thế, như thế…… Như vậy, như vậy……” Cái mệt này, Tần Tri chết cũng không muốn ăn.

Theo đuổi hay không theo đuổi, đó là vấn đề Shakespeare đặt ra.