Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Chương 42: Những phiền não trước hôn lễ (2)




Quan Thục Di kinh ngạc mở to hai mắt nhìn anh, nàng ngây ngốc nhìn anh thật lâu rồi nói bất đắc dĩ: “Cô ấy không định để yên!? Em kết hôn, cô ấy còn muốn đến lừa anh bỏ trốn nữa?”

Tần Tri bất đắc dĩ lắc đầu: “Không có, em tưởng tượng rồi, cô ấy theo bạn học hồi đại học của anh đến nhà. Hơn nữa, anh cảm thấy Lang Ngưng không phải tới tìm anh là có ý gì, có lẽ…… tâm trạng cô ấy không tốt, muốn tìm người trút, thật ra cô ấy không có bạn.”

Quan Thục Di thầm thở dài trong lòng, nàng quay đầu vẫy tay chào đồng nghiệp cũ, í ới vài câu tạm biệt, mới nhìn Tần Tri, giọng mang theo một chút tức giận: “Cho nên anh không biết nói sao mới tốt, mới đứng ở chỗ này chờ em? Căn bản không phải là lo lắng cho em mới đến đúng không?”

Tần Tri thành thực gật đầu, căng thẳng nhìn Quan Thục Di, nàng nở nụ cười, chà xát gương mặt của anh, bắt anh quay lại hướng về nhà, vừa đi vừa trách: “Heo à, bạn đại học từ xa đến, phải chuẩn bị khách sạn, rồi cả cơm chiều. Không thể để người ta chê cười, tuy đây chỉ là thành phố nhỏ, nhưng cũng có nhiều khách sạn không tệ lắm. Đồ đạc của chúng ta Ngô Gia Dương cũng đã mang đến, nếu là tới giúp đỡ, đến chúc mừng, vậy…… Ngày mai, đàn ông làm việc, phụ nữ quét tước vệ sinh, đây mới là cách mà bạn học nên quan tâm nhau đúng không? Đừng nhìn em…… Em nói đùa mà, anh xem, tuyết rơi đầy trời thế này, đường cao tốc mới có thể có bão, tốt nhất anh hỏi bạn anh, nếu sợ trễ công việc, tốt nhất bây giờ ăn lễ, sau đó nhanh chóng đặt vé xe lửa về trước, bằng không cũng chỉ có thể ngồi đợi đến sau tết âm lịch…… Làm sao mà được, em cũng chỉ chu toàn được ba ngày thôi! Còn… Lang Ngưng…… Anh tự xử lý, có điều, không được hoà nhã với cô ấy…… Anh nói rõ mọi chuyện, không dây dưa, nếu anh dám dây dưa, xem em trị anh thế nào, anh tin em dám bắt anh mặc áo hoa làm đám cưới?”

Tần Tri nở nụ cười, gật đầu: “Ừ, cứ theo em nói, đều nghe em, sau này chuyện trong nhà cũng nghe em hết, thật ra, những người bạn này anh cũng không thân mấy. Trước đây, họ cũng chỉ thích đi theo Lang Ngưng.”

Quan Thục Di buông mặt anh, kéo tay anh lên xe bus, vừa chạy vừa trách móc: “Em là con nhà nghèo, nhưng không thể đánh mất mặt mũi, để họ ra khách sạn tỉnh uỷ đi, tốt xấu gì cũng là khách sạn tốt nhất ở thành phố. Phô trương thật, hơn nữa cũng rất tiện nghi, lại gần nhà…… Quan trọng nhất là em chồng của dì cả em làm quản lý ở đó, có lẽ dễ dàng hơn nhiều?…… Có quen hay không cũng không sao cả, đúng rồi…… Trước đây anh cho bọn họ làm lễ chưa?!”

“Ừ, khi kết hôn toàn bộ đều làm rồi.” Tần Tri thành thật trả lời.

“Vậy thì được rồi, vì tình cảm mà tới, người tới cửa chính là khách, không cho anh bày cái mặt người chết như vậy, sáng mai ba em đi đặt mua quà đáp lễ, để anh đi theo mang đồ phụ, nhé? Nhưng đừng nói với người ta là em không hiểu cấp bậc lễ nghĩa làm người ta chậm trễ. Còn nữa, ngoài một ngàn phải bù thêm năm trăm để mua sắm, anh “cao cấp” hơn, ngoài năm trăm phải thêm hai trăm, chiếu theo đó mà hoàn lễ lại, được chưa? Đây là nguyên tắc!”

“Họ thì không sao…… Anh chỉ lo Lang Ngưng…… Anh sợ cô ấy đến, em hiểu lầm.” Tần Tri ừ ừ, cẩn thận giữ Quan Thục Di, sợ nàng té ngã, bước chân anh thoải mái hơn nhiều, lần đầu tiên anh thừa nhận địa vị gia đình của mình, gia đình này, sau này, sau này sau này, đều nghe Quan quả táo đi.

“Em hiểu lầm cô ấy làm gì, em chỉ cầm súng máy đề phòng, anh muốn đi em có thể ngăn được sao?” Quan Thục Di cảm thấy đầu óc Tần Tri phân chia quá không đều, một nửa vào công việc thì thừa, một nửa yêu đương, luyến ái lại quá thiếu, nhiều nhất chỉ được thể tích ba hạt gạo, chẳng được nhiều hơn.

Lang Ngưng và bạn đại học mang rất nhiều quà cùng nhau đi vào nhà Tần Tri, người dẫn đường cho đám khách không mời mà đến này là “phản đồ” Ngô Gia Dương. Người này đối với quyền lực, tiền tài đã có sẵn tính phục tùng từ trong cốt tuỷ. Có đôi khi Ngô Gia Dương cũng tự phỉ nhổ chính mình, anh ta rõ ràng không nợ nhà họ Lang. Đến lúc phát hiện mình trúng chiêu, Ngô Gia Dương tự đánh mình một bạt tai, thầm mắng bản thân bẩm sinh thiếu nửa đoạn xương sống.

Nhưng anh ta không có can đảm đối kháng với Lang Ngưng, anh ta cũng biết mình không thắng được.

Khởi xướng lần họp mặt này là Lang Ngưng. Cô cũng không rõ vì sao cô lại dẫn mọi người đến thành phố nhỏ này. Ngày kết hôn của Tần Tri và Quan Thục Di là ngày lành cuối cùng theo hoàng lịch năm nay. Cũng là ngày cô định kết hôn. Vốn cô từng nghĩ cô không cần, nhưng, khi ngày ấy càng gần, cô mới phát hiện cô càng lúc càng nhát gan, sự đả kích thường làm con người nhận thức rõ ràng hơn về mình, hoá ra lá gan của mình không hề lớn, không gì hơn điều này.

Cô sợ phải đối mặt với những lời bàn tán, sợ phải thấy những ánh mắt thương hại, lớn như vậy, lần đầu tiên quay đầu nhìn, cô lại phát hiện chỉ có một mình cô. Cô muốn tìm Tần Tri nói chuyện, tùy ý nói gì cũng được, cô tự nói với mình, cô không phải đến để phá, thật không phải, cô chỉ muốn tìm người nói chuyện. Cô tự nhủ, một lúc nữa nhìn thấy Tần Tri phải lập tức giải thích, cô chúc mừng anh, hy vọng anh hạnh phúc. Dù đã xong chuyện, mọi người vẫn có thể làm bạn, đúng không?

Cứ như vậy, Lang Ngưng bối rối đứng trước cổng chung cư, chờ Tần Tri và Quan Thục Di. Cô hy vọng có thể  giải thích rõ ràng, như vậy cô mới an tâm.

Trong cơn lốc tuyết, tiếng nhạc, tiếng kèn, tiếng cồng mang đầy hơi thở quê cha đất tổ vang lên, một người bạn học sống ở thành phố lớn giật mình, hơi thuốc lá không kịp phà ra, cố nuốt vào bụng, bắt đầu ho khan kịch liệt.

Trong con mắt bạn bè, hôn lễ này của Tần Tri quả thực thô lỗ đến không thể thô lỗ hơn, quê mùa đến không thể quê mùa hơn, nhưng rất có hương vị, vùng đất này không có sự phô trương xa hoa như thành phố lớn, có khi người trong cả thành phố tập hợp trong khoảng sân chung, toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho hôn lễ. Những người bạn này trong các giai tầng của xã hội hiện nay rất có danh vọng, có thể tới đây, phần lớn bọn họ là do nể mặt Lang Ngưng.

Đương nhiên, Tần Tri gần đây đang vui vẻ bước vào hào môn, xã hội vốn tương hỗ lẫn nhau, những khách quý đến từ phần đất bên ngoài này, có trời biết trong lòng bọn họ cuối cùng đang nghĩ cái gì.

Quan mẹ chỉ huy này những người “xung phong nhận việc” chuyển dụng cụ, nâng đồ vật. Nhìn qua những người sang chói này rõ ràng là thuộc về phần đất bên ngoài, đều là bạn cũ của rể mới, có bạn học, họ nói, mặc quần áo sống bằng gia sản. Giữa lúc bọn họ nói nói cười cười, Quan mẹ nghe được một tin, bà cảm thấy không vừa ý, ánh mắt con rể không tốt lắm, giống như, rất không đơn giản, tin này làm Quan mẹ hơi phấn chấn nhưng cũng bắt đầu bất an, nếu đó đúng là thật, như vậy con rể của bà thật đúng là một câu nói thật cũng không nói với bà bạn già của bà.

Quan mẹ quyết định tìm người xác định, vì con gái tính toán lại mới là đúng đắn.

Tần bà nội nhận một cái mền lông dê đang định chuyển lên lầu, Quan mẹ vội vàng đi qua, cười nói: “Dì cả! Dì cứ ngồi trong phòng, mấy chuyện này để con làm, bác ở nhà cho ấm. Lỡ mà ngã xuống, mọi người làm sao đây!”

Tần bà nội tỏ vẻ muốn ăn Quan mẹ, bà túm chăn, trắng mắt liếc một cái: “Nhìn cô nói kìa, đây đều là những món Khuông Khuông kiếm tiền mua được, nếu thiếu thì làm sao bây giờ, họ hàng nhà cô nhiều như vậy, tay chân táy máy thì……” bà lão này nói chuyện rất thẳng thừng, dứt khoát không thèm nghe, ôm chăn lên lầu, Quan mẹ tức đến muốn tát mình một cái, không phải bà bị khinh rẻ sao? Lòng tốt bị nhìn thành lòng lang dạ thú, lại ăn phải mệt như vậy? Hôm nay là ngày gì đây?

Bên kia chiếc ô tô, không biết ai trượt tay, một cái hòm lớn rơi xuống đất, những người xung quanh ồn ào, Quan mẹ ngoái đầu kêu to: “Này, này….. Cẩn thận một chút, đây là đồ mua từ Bắc Kinh ngàn dặm xa xôi về! Hư hỏng thì đền làm sao?! Rất quý …… Nhiều tiền lắm……” Không còn lòng dạ cãi lại Tần bà nội, Quan mẹ xắn tay áo, điểm vào tờ danh mục hàng đã mua, lại quay đầu nhờ người nhà đến chuyển đồ. Dùng người trong nhà mới yên tâm, người ngoài liệu có biết quý trọng đồ đạc không?

Bọn Ngô Gia Dương rảnh tay, ngồi xổm nghe nhạc, trong thành phố lớn bây giờ đã không còn thấy được kiểu kết hôn truyền thống này, họ cảm thấy lạ lùng. Ngô Gia Dương cũng không giải thích được vì sao ông chủ anh ta lại đồng ý với một đám cưới quê kệch cỡ đó. Trong mắt anh ta, anh cả phải tổ chức đám cưới ở một khách sạn tốt nhất, bánh ngọt, cầm chai rượu sâm banh đổ xuống tháp ly mới đúng với thân phận.

Quan mẹ cầm pháo hoá, cười tủm tỉm từ một góc sáng sủa đến đưa cho ba người mỗi người một cây. Quan ba ba cũng đi tới giúp họ, hai ông bà hợp mưu cứng rắn lôi ba người lên lầu.

Mã Bách Đông và Hách Dật Nguyên đưa mắt nhìn nhau một cái rồi cự tuyệt ý tốt của hai vợ chồng nhà họ Quan, chỉ có Ngô Gia Dương không đầu óc, cảm thấy được nể mặt lập tức đi theo lên lầu.

“Anh thấy anh ta liệu có gặp rắc rối không?” Hách Dật Nguyên nhìn Mã Bách Đông.

“Con rận không cắn, anh quản làm gì! Mẹ Quan quả táo cũng vậy, kéo anh ta làm gì?” Mã Bách Đông mắt nhìn dàn nhạc, sẽ nói.

“Nhìn con rận đó đã khó chịu, không hiểu vì sao anh cả lại dùng anh ta, mỗi ngày anh ta không phải gặp rắc rối đã là chuyện khôi hài.” Hách Dật Nguyên nhìn theo bóng Ngô Gia Dương đầy đắc ý, nói, anh ta chưa muốn cùng Mã Bách Đông phán xét cha vợ đại nhân.

“Ừ…… Ai biết được.” Mã Bách Đông nhấp tàn thuốc, nhận một ly trà người nào đó có lòng đưa qua, uống không hết. Đối với câu nói lỡ ban nãy anh ta hơi hối hận. Anh ta nhìn cốc nước, cái cốc đã được dùng nhiều năm, ngày trước anh ta cũng hay dùng loại này, khách sạn dùng loại ly đặc biệt, còn cái cốc này trong suốt, trên miệng còn mấy vết mẻ, có thể dẫn đến thảm hoạ miệng bị cắt thảm thương. Trước kia Tần Tri chưa nhận bọn họ, cuộc sống như vậy bọn họ từng trải qua. Mỗi ngày mệt chết mệt sống, tan ca buổi tối thì tìm một quán ven đường ăn vài món lặt vặt, muốn một ngụm rượu cao lương.

Tuyết càng lúc càng lớn, Lang Ngưng đứng trước cửa chung cư chờ. Một người phụ nữ như cô, dù cố che đậyu thì vẫn thu hút sự chú ý, những người qua lại khu phố đều tò mò nhìn trộm cô. Lang Ngưng càng lúc càng mất tự nhiên, xúc động đã qua, không khí lạnh băng làm cô tỉnh táo, cô không thích nơi này, bị người khác nhìn, dò xét, bình luận.

Cô tức giận cúi đầu, đá những bông tuyết trên mặt đường, không ngờ dưới lớp tuyết trắng là lớp bùn đen dơ bẩn, lúc này đôi giày da trâu của cô dính đầy thứ bùn đất khó ngửi này, muốn chà sạch sợ cũng không thể hết, tâm trạng càng bực bội, đường lui cũng đã không còn.

Đậu Kiến Nghiệp đậu xe trước cửa, anh ta vào thế chẳng đặng đừng, thời tiết như vậy lái xe ra ngoài, quả thực có thể so với cảm giác muốn chết. Khi trở về, vài lần suýt gây tai nạn. Vừa mới đến con phố nhỏ, phanh xe lại không nhạy, chân vừa đạp xuống, bánh xe rít trên mặt đường rồi quét ngang, thiếu chút nữa đụng vào một người phụ nữ mặc âu phục đang trước cổng con phố ngẩn người.

Lang Ngưng hoảng kinh, lùi kịp hai bước, chiếc xe dừng cách cô không đến nửa mét.

Quan Thục Di và Ngụy Cầm cũng hoảng sợ, Tần Tri vội vàng xuống xe, đi qua nâng Lang Ngưng luôn mồm hỏi: “Em không sao chứ?”

Lang Ngưng há miệng, không biết nên nói gì, nước mắt không kìm được chảy ra. Quan Thục Di nhảy xuống xe, đi tới giúp cô phủi những vệt bùn trên người, lớp bùn bám trên áo khoác nhung trắng của cô, dính thành từng mảng. Nhìn Lang Ngưng lúc này như một con bê non hai màu đen trắng bị hù đến kinh hoảng.