Hạnh Phúc Trời Ban (Chàng Ngốc Nhà Nghèo Và Nàng Tiểu Thư Đanh Đá)

Chương 37: Tuần đầu làm giám đốc. sự đổi đời bắt đầu!




Một tuần làm việc mới lại bắt đầu. Thứ 3, ngày công ty nó làm việc với tập đoàn cuả Pháp. 8h, cuộc họp bắt đầu, có đông đủ cuả hai bên, mẹ e tới dự với vai trò là chủ tịch hội đồng quản trị và e nữa. Chị Vân là người điều hành cuộc họp. Đầu tiên là bên B họ thuyết trình mục đích khi đầu tư vào Việt Nam, đại diện bên ấy là môt người đàn ông tên Tuấn tầm 50t, giọng nói rất chi là dạn dày kinh ngjệm. Khi xong đến bên A cuả nó, nó đứng dậy

-(O_O)! Đôi mắt ông ấy không khỏi ngạc nhiên khi thấy nó, nó nhận ra sự coi thường và khiêu khích trong ánh mắt cuả ông, nhưng nó không sợ, tất cả đã sẵn sàng. Như lần đầu tiên, nó làm rất tốt, giải đáp được toàn bộ thắc mắc cuả bên B mà không một lần nhíu mày, tất nhiên người đặt ra nhiều câu hỏi nhất không ai khác chính là ông T. Buổi họp kết thúc sau 2h làm việc, kết quả hợp đồng trao tay

-Hợp tác vui vẻ!

Ông T đưa bản hợp đồng và chìa tay ra

-Dạ! Hợp tác vui vẻ!

Nó cười đáp lễ. Sau buổi họp đó là bữa trưa chúc mừng rồi. Trong bữa tiệc, mọi người đi lại chúc mừng nhau, ông T cầm ly rượu vang tiến đến chỗ nó và e đứng, ông chạm cốc với nó và e

-Khá lắm chàng trai! Xin lỗi vì ban đầu ta có chút xem thường và gây khó với cậu!

-Dạ không sao thưa bác! Con rất thích và ngưỡng mộ phong cách làm việc cũng như sự hiểu biết của bác đấy ạ! Nếu có dịp con mong bác chỉ bảo thêm!

-Khà khà! Ta rất sẵn lòng!

Kết thúc một ngày làm việc thành công mĩ mãn, sau khi tiễn bên kia lên xe, việc đầt tiên nó làm là đi phôtô bản hợp đồng vừa kí kết. Về đến nhà e, nó đi ngay lên lầu. Trịnh trọng đặt tờ phôtô lên đĩa, nó thắp hương cho ba e

-Ba ơi! Con lại lập công rồi nè!

Trong làn khói hương, ông như cười với nó. E từ trong đi vào tiến quỳ bên nó, nó cười cầm tờ giấy lên rồi nắm tay e đi xuống dưới. Tờ phôtô cháy, gió lùa mạnh làm tàn đỏ rực bay lên cao tít, nó và e đưa mắt nhìn theo

-Bao giờ thì ba nhận được vậy chồng?

-A không biết! Nhưng mà nhanh thôi Bống ạ!

-Nhận được ba vui lắm đó! E quay ra nhìn nó

-Hehe!

-Bống ơi vào giúp mẹ một tay nào!

-Dạạạ! Con vào liền!

E nói to rồi quàng tay lên cổ nó, nó cười ôm nhẹ eo e

-Hihi! E tự hào về a lắm! Yêu chồng nhất đó! Chụtttt!

E đỏ mặt lạch bạch chạy vô trong, nó đứng ở đấy. Phóng tầm mắt ra xa phía chân trời, hoàng hôn đã quá nửa

Sau lần ấy nó đã đủ để nó ngồi vào chiếc ghế giám đốc. Nhưng mẹ e cho nó làm phó thôi, còn e mới là giám đốc. Nó rất hiểu vì sao mẹ e làm thế, không phải vì bà không tin tưởng nó mà là bà không muốn nó phải chịu lời ra tiếng vào! Tuy thế nhưng quyền điều hành tập trung trong tay nó hết rồi. Chị Vân và những nhân viên khác lễ phép với nó làm nó thấy ngượng nhưng lại thinh thích ^^! Làm giám đốc điều hành cuả tập đoàn lớn thực sự là thử thách lớn với nó, nhưng sẽ cố gắng hết sức, vì nó không đơn độc mà có rất nhiều người đang kề vai sát cánh cùng nó, nhất là e, người con gái nó yêu thương! Nó cũng đến ở nhà e thường xuyên hơn, tiện để thông báo tình hình công ty cho mẹ e biết. Tuần đầu làm việc từ khi nó "lên chức" áp lực rất lớn, ngày nào nó cũng phải phê duyệt đống báo cáo, nó hơi xuống sức vì mệt mỏi. Buổi trưa

-Alô a nghe nè Bống!

-Tí chồng về ăn cơm nhá! Hôm nay mẹ nấu nhiều món ngon lắm!

-Ok baby tí a về! Bye e!

-Hihi! Bye a!

Xong giờ làm, nó phi như bay về nhà e. Họ quây quần bên mâm cơm, mọi người cứ gắp liên tiếp cho nó. Nhưng chỉ ăn được vài miếng thì điện thoại reo, nó cầm lên, nghe xong nó thở dài

-Con xin lỗi! Phân xưởng có chuyện, con phải đến ngay! Cô và mọi người ăn đi ạ!

-Ukm! Cố gắng nhé con trai! Mẹ e trùng giọng hẳn

Nó chào, xoa má e một cái rồi đi ra

-Khổ thân thằng bé! Dạo này tôi thấy nó xanh quá!

Chú Hai nói làm ai cũng buồn, e ăn có bát cơm rồi lủi thủi đi lên phòng. Gặp một tí sự cố nhưng nó đã giải quyết ổn. Quá giờ, nó cũng chẳng muốn ăn nữa, lại vô phòng chiến đấu với một đống giấy tờ trên bàn. 6h30 tối, nó mới về

-Đã về đấy hả con? Mẹ em hỏi

-Dạ!

-Ukm! Con đi tắm đi rồi ra ăn cơm!

-Dạ!

Nó cười nhạt rồi uể oải xách cặp lên phòng e. Đặt lên bàn rồi nó nằm vật ra giường. Cửa phòng mở, nó đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn ra, là e. Thấy nó, e xị mặt tiến lại nằm bên nó

-Bống cuả a bị sao thế?

Nó đưa tay vuốt tóc e, thật thơm và mềm. E không nói gì, lắc đầu rồi áp má vào mặt nó nũng nịu

-E xin lỗi! A mệt mà e không làm gì được!

Đôi mắt e rơm rớm nước, nó bật cười xoa đầu e

-Ngốc ạ! Không biết thì không có lỗi! Tại tuần đầu a chưa quen thôi!

E hơi nhấc nhẹ người chống tay