Hạnh Phúc Trời Ban (Chàng Ngốc Nhà Nghèo Và Nàng Tiểu Thư Đanh Đá)

Chương 43: Gấu ghen nhưng vẫn ổn!




Tình yêu chân thật cùng xuất phát từ trái tim hai người là một tình yêu đẹp, nhưng không phải lúc nào nó cũng êm đềm, khi chàng và nàng mang đến cho nhau hạnh phúc dạt dào lãng mạn cảm xúc, có khi chàng vướng phải từng nàng những dỗi hờn gen tuông rất con gái! Lúc đó chàng phải tìm mọi cách xin lỗi và bù đắp cho nàng một cách xứng đáng nhất!.....

Sau buổi tuối sinh nhật ấm áp ấy, e càng quấn lấy nó như hình với bóng, điều này làm nó hạnh phúc lắm, vì đó đủ để cho nó biết trong tim e bây giờ chỉ có hình bóng của nó và nó cũng vậy! Nhưng nó đâu biết rằng càng yêu nó thì lòng gen cuả e cũng tăng lên không kém! Buổi chiều, gần giờ về nó gọi cho e

-Dạ e nghe nè chồng!

-Bống của a đang ở đâu thế?

-Ở shop XXX ạ, e đang lựa mấy bộ đồ hì!

-Lại mua quần áo, đúng là con gái có khác! Haizz!

-Hứ! Kệ người ta!

-Tất nhiên là kệ rồi! Bống mặc cho a ngắm mà hề!

-Chỉ thế là giỏi! Ghét!

-Tí rẽ qua công ty về cùng a nhá!

-Dạ! Hihi!

-Uk thôi bye e!

-Hihi! Yêu chồng nhất! Chụt!

Nó tắt máy và ngả lưng ra ghế thư thái một chút. Đến giờ về, nó đi xuống nhà xe, e chắc cũng sắp đến rồi, vẫn như thường lệ, nó luôn là người về muộn nhất công ty. Nhưng hôm nay lại khác, nó vừa cắm chìa khoá vào ổ thì một cô gái hớt hải chạy từ ngoài vào

-Nó trố mắt nhìn vì cô rất xinh, có thể nói là xinh hơn e, hàng họ ngon dữ nữa, thế là chữ "ôi gái" hiện rõ trên khuôn mặt nó. Thấy nó, cô tiến lại kính cẩn, nó mau chóng trở về cấu hình bình thường, không chắc nó xấu hổ chết mất vì mặt cứ đần dần đều

-Dạ e chào giám đốc!

-Ờ ờ! Chào e! Hình như e là người mới đến đúng không?

-Dạ đúng ạ! E tên là Quỳnh ở bên kế toán, mới vô làm được hai ngày thôi ạ!

Nó đoán bừa không ngờ lại trúng, chứ cả công ty hơn ngàn nhân viên ngoài những người nó biết ra còn lại chẳng biết đâu mà lần!

-Ukm! Sao e về muộn vậy?

-Dạ! Tại ngày đầu lên chưa quen lên e đánh máy có hơi trễ hì!

-Uầy giống a lúc mới vào đó!

-Hihi!

-Thôi a về trước!

-Dạ! Hihi!

Nó phóng đi, đến chỗ ngã rẽ nó dựng lại chờ e. Lát sau xe của Q cũng ra, có một sự khó hiểu không hề nhẹ là cô ấy dừng xe bên nó. Cô nhìn nó cười mở cốp xe cầm điện thoại lên, hoá ra ai đó gọi đến, làm nó cứ tưởng bở. X0og thấy nó

-A chưa về ạ?

-Ukm! A đang đợi người yêu!

-Là chị Yến Mi phải không?

-Sao biết?

-Hihi! Phải nắm bắt thông tin chứ a! Không sao e biết a là giám đốc được!

-Ukm hihi!

Q cười cất điện thoại đi, vừa xong từ nắp cống có một con chuột to chui ra, chạy qua bên đường, trúng chỗ hai người đứng

-Á Á! Chuột!

Q hét to rồi nhảy lên ôm lấy nó, quá bất ngờ lên nó cũng đứng hình luôn! Đúng lúc ấy xe e tới

Thấy e, nó vội vằng mạnh Q xuống, biết e sẽ hiểu nhầm lên nó chạy ra chỗ e luôn. Còn e, nhìn cảnh ấy e rơi nước mắt rồi quay đầu xe phóng đi

-Yến Mi! Yến Mi! Đứng lại nghe a giải thích đã!

Không kịp, e đi mất rồi, lo lắng, thấp thỏm bây giờ đã bủa vây lấy nó. Nó thở dài tiến lại, Q cũng buồn không kém

-E..e thật sự xin lỗi! E không cố ý! E xin lỗi!

-Thôi không sao đâu e! Sẽ ổn cả! Thôi a về đây!

-Dạ!

Nó phóng xe về nhà e luôn, trên đường nó gọi nhưng e đã tắt máy, lớn chuyện thật rồi! Đến nơi, nó đi vào, có mỗi chị Xuân đang lau nhà

-E chào chị!

-Ukm e!

-Yến Mi về nhà chưa chị?

-Rồi đó e! Mà chị thấy Bống khóc thì phải!

-Dạ e biết rồi! E xin phép!

-Uk!

Nó phi lên tầng, đến phòng e, cửa đã khoá, nó đập nhẹ

-Bống ơi mở cửa cho a!

-Huhu! A cút đi! Huhu!

-A xin lỗi! Nhưng e hiểu lầm a rồi! Mở cửa nghe a giải thích đi e!

-Không! Sờ sờ ra đấy a còn giải thích gì nữa! Hức! A cút đi!

-Mọi truyện không như e nghĩ đâu! Mở cửa cho a đi mà!

-Không a có người ta cần gì tôi nữa!

-Không! A chỉ yêu mình e thôi, mở cửa ra đi! A xin e đấy!

-Hức! Hết rồi hức! A cút đi! Tôi không muốn gặp a! Mình chia tay đi! Hức!

-Chia tay? E nói sao?

-Phải! Tôi muốn chia tay! A cút đi!

Nó lặng người đi ở cửa môt lúc

-Mới có chút hiểu lầm như thế mà e muốn chia tay rồi à, chẳng nhẽ tình yêu a dành cho e không đủ chứng minh sao? Được rồi, nếu đó là điều e muốn, vậy thì mình chia tay! Tạm biệt!

Nó thở dài thủng thẳng đi xuống, lẳng lặng ra về

-Ơ Bảo Nam! E không ăn cơm à?

-Dạ không! Thôi e về đây!

-Ukm!

Chị X nhìn nó khó hiểu. Về khu trung cư, nó vất ệch cái cặp xuống giường rồi đi vào nhà tắm. Xong nó úp gói mì ăn tạm. Ngồi làm việc mà nó không tập trung được, làm sao nó có thể làm tốt khi thiếu e chứ! Nó định gọi cho e nhưng lại thôi! Chán, nó nằm vật ra giường, được một lúc thì điện thoại reo, là mẹ e

-Con nghe cô!

-Ukm! Con ăn cơm chưa?

-Dạ rồi ạ?

-Nghe cô hỏi đây? Hai đưá có chuyện rồi đúng không?

-Vâng!......