Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh]

Chương 7: Kế hoạch khó đoán




Trở về Thượng hải, đã qua 2 ngày nhưng dư âm của buổi họp mặt đoàn làm phim, đặc biệt là sư phụ vẫn để lại trong lòng Lệ Dĩnh một chút kích động. Trước buổi họp mặt, biết Hoắc Kiến Hoa là diễn viên sẽ là sư phụ màn ảnh của cô, ngoài việc lục gia tài phim ảnh đồ sộ của sư phụ để nghiên cứu, Lệ Dĩnh cũng đọc không ít bài phỏng vấn của anh để hiểu rõ hơn về con người anh. Không weibo, không mạng xã hội...sư phụ đại nhân của cô ngoài lúc đóng phim quả thực muốn tách biệt với thế giới thị phi này. Cô tưởng tượng anh là người lạnh lùng, khó thân thiết. Mặt khác, nghe nói anh không thích ồn ào, lại thích riêng tư nên khá giữ khoảng cách với bạn diễn nữ, hơn nữa cũng vì sợ nảy sinh scandal... Vô hình đã phần nào đó tạo cho cô sự căng thẳng khi gặp anh. Vậy mà, từ sau lần gặp mặt đó trở về, cô không thể thôi nghĩ đến sư phụ. Cô cứ tưởng anh lạnh lùng, nhưng sự dịu dàng của anh hôm đó dành cho cô là có thật. Anh lại ôn nhu gọi cô là Tiểu Dĩnh, khi anh nói cô cùng anh qua chỗ Tưởng Hân, cô thoáng có ý nghĩ muốn bàn tay anh nắm tay cô cùng qua đó. Cảm giác có chút e lệ.

Cô cũng không biết tại sao mình lại gọi anh là sư phụ. Mọi người đều gọi anh là "Hoa ca" hoặc "Kiến Hoa".. Nhưng hai từ đó cứ nhìn thấy anh là tự nhiên lại bật ra. Đâu đó trong ý nghĩ của cô cảm thấy, cô thích gọi anh như vậy, vì xét cho cùng cô sẽ là người duy nhất gọi anh như thế, và giữa muôn vạn người, khi có ai gọi anh như vậy, anh biết cũng chỉ có thể là cô.

"Tiểu Cốt - Tiểu Dĩnh..., không biết mình nói sư phụ gọi mình là Tiểu Dĩnh có gì quá đáng không a". Lệ Dĩnh tựa mình thoải mái trên sofa, lẩm bẩm.

Cuộc đối thoại giữa cô và Kiến Hoa hôm nọ đương nhiên Nancy ở cạnh đều nghe thấy. Buổi họp mặt kết thúc, Nancy nói cô thật quá lỗ mãng rồi. "Tiểu thư à, có cô gái nào yêu cầu một người đàn ông gọi mình là Tiểu Lan, Tiểu Linh... ngay lần đầu tiên không? Em không phải quá ngây thơ đó chứ. Nếu không phải là bậc trưởng bối thì người ta chỉ gọi thân mật như vậy với người mình yêu thương thôi". Lời của Nancy khi đó như sét giữa trời quang bên tai cô. Không phải chứ, cô đâu nghĩ được nhiều như vậy. Thấy sư phụ vẫn vui vẻ gọi cô là Tiểu Dĩnh mà. Chẳng lẽ sư phụ sợ cô xấu hổ nên chiều lòng cô. Liệu sư phụ có hiểu lầm không? Điều này khiến cô bận tâm mấy hôm nay. Đang chìm trong những suy nghĩ rối loạn thì tiếng chuông điện thoại vang lên:

- Lệ Dĩnh, hôm nay chị có chút việc bận sắp xếp lịch trình cho em về dự án quảng cáo tại Nhật, có lẽ sáng mai chị sẽ về. Em tự đi ăn hôm nay được không? Hay chị gọi Tiểu Kiệt mua tới cho em.

- "Không sao, để tự em. Chị cứ yên tâm đi. Tạm biệt" Lệ Dĩnh vội vàng nói.

Hôm nay Nancy lại bận, từ hồi làm trợ lý cho cô, Nancy gần như 24/24h ở bên chăm sóc cô. Đến ba mẹ gần 1 năm còn chưa gặp, Tết vừa rồi cũng không về được. Nancy ở đây, thì cô sẽ bị cằn nhằn đến đau đầu, mà không có thì lại thấy thật buồn tẻ. Nancy chỉ hơn cô có 1 tuổi nên hai người rất thân thiết. Xong dự án Hoa Thiên Cốt, nhất định sẽ nói với công ty cho chị ấy nghỉ phép một thời gian.

Nhưng vừa nói đến ăn, cô tự nhiên thấy đói cồn cào, gạt hết mọi suy nghĩ trong đầu, mặc một bộ trang phục đơn giản, đội mũ và đeo khẩu trang cẩn thận, vui vẻ nhảy chân sáo rời căn hộ của mình đi ăn. Hôm nay không có Nancy kiểm soát, cô phải ra sức nạp năng lượng. Tất cả mọi suy nghĩ trong đầu khi nãy đều bay đi hết. Đúng thật chỉ có đồ ăn mới đưa cô trở lại con người thật của mình.

Bên kia bờ biển, Đảo Đài Loan, người phụ nữ trẻ đẹp đang ngồi tựa lưng vào vai người đàn ông, chăm chú đọc một cuốn sách. Anh có vẻ hơn cô khá nhiều tuổi, gương mặt dù không giấu được nét lãng tử nhưng cũng đã có dấu ấn của thời gian; còn cô lại tràn đầy sức sống, yêu kiều như đóa hoa hàm tiếu e lệ của mùa xuân. Nhưng có thể thấy được nét hạnh phúc viên mãn toát ra từ họ. Liên Tuấn Kiệt và A Kiều kết hôn đã 5 năm, từ khi cô còn đang học đại học, nhưng tình cảm giữa họ vẫn như lúc ban đầu mới bày tỏ. Cô trẻ hơn anh những 10 tuổi, lại xinh đẹp nhưng chính cô là người bám riết theo đuổi anh 2 năm trời. Tuấn Kiệt cuối cùng siêu lòng phải đầu hàng. Trẻ tuổi mà, suy nghĩ của cô nhiều lúc kỳ quái khiến anh không thể nắm bắt mà chỉ có thể chạy theo thu dọn tàn cuộc của cô. Vụ vai diễn Hoa Thiên Cốt cũng thế. Cô nằng nặc đòi anh phải làm Kiến Hoa nhận vai, nếu không sẽ không về ăn Tết khiến anh đứng ngồi không yên cả tuần, may mắn cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ. Ở bên cô đúng thật nhiều lúc anh phải đề phòng xem bà xã còn nghĩ ra những trò kỳ quái gì. Nhưng nói gì thì nói, anh vẫn là yêu cái tính đó của cô. Nếu không có cô, cuộc đời anh vẫn sẽ chỉ như một từ giấy trắng không có đường kẻ, mọi thứ sẽ vô hướng.

Mấy ngày nay, A Kiều không biết ôm ở đâu về một đống tiểu thuyết, tất cả đều là ngôn tình. Không phải cô muốn tham khảo để trở thành tiểu thuyết gia đấy chứ. A Kiều nhất quyết nói khi nào có kế hoạch cụ thể sẽ nói cho anh biết. Cái sự bất an lại nổi lên trong lòng Tuấn Kiệt.

- "Alo, chị dâu. Em với Hoa ca đang ở Thượng Hải đàm phán hợp đồng đại diện thương hiệu." Giọng Khang Vũ máy móc báo cáo. A Kiều tốt nghiệp Đại học Tổng hợp Thương Hải ngành quản lý truyền thông. Từ khi Hoa Kiệt thành lập, cô là người quản lý các hoạt động của Hoa Kiệt, trợ lý cho Tuấn Kiệt đương nhiên Khang Vũ có nhiệm vụ báo cáo với cô.

- "Ok, cậu nhớ qua Plaza lấy đồ cho chị, chị đã dặn họ từ tuần trước. Còn nữa, việc đó, phải làm âm thầm, tuyệt đối không để ai nghi ngờ, biết chưa"

- Dạ, tạm biệt chị dâu.

Tuấn Kiệt ngồi bên cạnh nghe cuộc đối thoại của A Kiều với Khang Vũ, có chút khó hiểu.

- Em lại định làm gì?

A Kiều lại cầm cuốn tiểu thuyết, dựa vào người Tuấn Kiệt rồi tiếp tục đọc, mở nửa miệng cười "Rồi anh sẽ biết".