Hành Trình Đi Tìm... Bạn Trai

Chương 47




“Em hỏi thầy một câu được không????”

Thầy kề sát đôi môi của thầy vào má tôi……….như là một câu trả lời……….

“Giữa em và Thanh…………thầy sẽ chọn ai????”,sau câu hỏi ấy……..hành động “ân ái”trên bỗng dừng lại……….đơn giản và dễ hiểu……….vì dù sao tôi cũng đã có câu trả lời………..

“Thôi………..thầy không cần phải nói đâu!!Em cũng biết thầy sẽ chọn ai mà!!”,tôi vội vàng mở cánh cửa để những giọt nước mắt không làm tôi trở nên thêm yếu đuối……………

“Giá như……….thầy đừng đến đây dạy thay cho cô chủ nhiệm lớp em……….giá như chúng ta chỉ xem như là thầy trò thì có lẽ…………chuyện tồi tệ này đã không xảy ra rồi!!!”,tôi nhìn thầy……………ánh mắt tỏ ra vẻ tiếc nuối…………và sau đó bước đi thật chậm rãi……..

“Có thật………….em muốn điều đó xảy ra không???”

Không nói không rằng………..cũng không ngoảnh đầu nhìn lại…………tôi chỉ biết cắm đầu cúi mặt mà bước ra khỏi cái hành lang này………mặc kệ cảm giác của thầy lúc này ra sao!!Riêng đối với tôi………….bấy nhiêu đây là quá đủ rồi!!!

Trời mưa…………những cơn mưa phùn đầu mùa như thế này thật khiến cho người ta nao lòng…………nhất là khi tôi vừa phải trải qua một sự việc có thể ví như là………..”mình chia tay anh nhé”………….ngồi tựa đầu trên xe bus mà ánh mắt tôi cứ nhìn mưa xa xăm……….tự dưng lại muốn khóc thêm lần nữa cho vơi bớt nỗi buồn……….nhưng khỗ nỗi……..cái xe này sốc quá nên khi tựa đầu vào kính thì cứ y như rằng………cái đầu của tôi đang nhảy disco theo từng chuyển động của xe vậy!!!

“Áh……quên không mang theo áo mưa rồi!!Làm sao đi bộ đến đó được đây trời????”,mãi khi xuống trạm dừng tôi mới chợt phát hiện là còn một quãng đường khá dài để đến tiệm bánh……….mà nếu cứ dầm mưa như vậy thì chắc hẳn ngày mai tôi sẽ nằm liệt giường mất……………

“Xui ghê!!Đành vậy……….”,dứt lời………bất chấp cơn mưa ngày càng lớn dần lên thì tôi vẫn cứ cắm cổ chạy thật nhanh………..có thể đó cũng là biện pháp giúp tôi giảm căng thẳng sau những việc vừa xảy ra chăng????

**************

Hộc………hộc……….

Cuối cùng thi cũng đến tiệm bánh………..vừa mở cánh cửa ra để vào là tôi thở như là người đang “đói” oxy lắm vậy…………mãi khi tôi định thần lại thì mới ngước nhìn lên…………6 căp mắt đang ngơ ngác nhìn tôi đắm đuối…….khiến tôi giật mình khi tự dưng được chú ý đến như thế (dễ hiểu thôi…….vì giờ đây có lẽ tôi ướt chẳng khác nào con chuột lột T.T)

“Trời ơi……mày đó hả Lâm???Sao không đợi tạnh mưa mà đến????Giờ ướt mem rồi……nhìn thấy ghê hông?????”,con Mi là người đầu tiên chạy đến nói câu ấy và không quên….khều khều vào cái đầu đang rĩ nước xuống từng giọt của tôi.

“Hok sao đâu!! Để lát nữa là khô ngay í mà!!Hì hì…….”,tôi đứng thẳng người dậy và nói một cách đầy hung hổ………mặc dù răng tôi đang run cầm cập dữ dội!! T.T

“Cháu vào bên trong bảo thằng Khanh nó lấy đồ cho mà mặc!!Chứ như vậy lát nữa cảm mất thôi!!!”

Khanh???Tôi vừa nghe ông nhắc đến tên nhóc “ngang ngược”ấy……..vậy là hắn còn làm ở tiệm……..nghe đến đây tôi cũng cảm thấy khá vui vì dù sao cũng không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra đối với hắn!!!Mà cái tên này cũng vô tâm thiệt……….vì hắn mà tôi nằm viện ấy thế mà không đến thăm tôi được một lần……. ~.~

“Anh vào trong ngay đi……để lâu không tốt cho sức khỏe đâu!!”,bé Vi lấy tay đẩy đẩy tôi vào………ra vẻ thúc giục lắm vậy!

“Từ…….từ từ………”

***************

Bên trong………..gian bếp thật yên tĩnh……trước mắt tôi là hình ảnh một tên con trai đang say sưa nhào bột…….khuôn mặt nhìn xa xa sao mà…………trông đẹp zai quá không biết????

“Ấy…………theo tôi!!!”

Gì vậy nhỉ???hắn không hề nhìn tôi đến một lần………..dường như chẳng để ý đến việc tôi đang có mặt ở đây………….chỉ ra lệnh cho tôi có một câu đó………..rồi bỏ đi một nước không nói không rằng gì cả……….vậy mà………..tôi vẫn cứ đi theo hắn mới chết chứ!! ~.~

Hắn dẫn tôi và một căn phòng khá nhỏ(mà có thể nói là nhỏ thật sự…….vì chỉ có cái tủ,một chiếc nệm mà đã chật hết lối đi!!)……đây là phòng của hắn chăng………nhưng chẳng lẽ………..

“Ấy lấy tạm đồ của tui rồi thay đi!!!Đồ này lát bỏ vào máy giặt loáng một tý là khô ngay thôi!!!”,nói xong………hắn quăng quần áo sang cho tôi………rồi lặng lẽ cúi mặt bước ra bên ngoài………….

“Nèh…………”,chẳng hiểu sao………..tôi lại gọi với lại hắn……..như không muốn hắn bỏ đi mà tôi chưa biết nguyên nhân vì đâu mà hắn lại né tránh tôi!!

“Gì???”

“Có chuyện gì à???Sao đột nhiên nhok hok thèm nhìn mặt tui đến một lần vậy???”

Sau câu hỏi mà tôi dùng với giọng “ngọt ngào”nhất thì hắn im bặt………..chì chừng mấy giây sau mới dám mở miệng nói một câu……..

“Chỉ là không thích nhìn!!Vậy thôi……” >”<”

“Gì chứ???Nhok nói vậy mà nghe được à???Chẳng lẽ……..sau vụ vừa rồi………..nhok không nói được tiếng xin lỗi với tui sao????”,tui bực dọc quát hắn một câu……..vì cái thái độ “khinh khỉnh” của hắn……

“Xin lỗi???Mắc gì tui phải xin lỗi???Tui đâu mượn ấy xen vào chuyện của tui???Tự ấy chuốc lấy hậu quả mà còn bắt tui xin lỗi à???Mơ đi……”,hắn không thèm nhìn tôi mà vẫn trả lời với thái độ đó……….khiến tôi như muốn phát điên lên được!!!

Xong rồi hắn bỏ đi………..để lại nguyên một cục tức to uỳnh cho tôi………khiến tôi “không thể nào chịu nổi”!!!

“Đúng……..chính tui là người tự chuốc họa mà còn bắt nhok xin lỗi!!Tui điên thật……….tự dưng lại nói ra câu ấy!!!Nhok đi đi………để tui còn thay đồ nữa!!!”,chỉ chờ tôi nói câu ấy……..hắn dửng dưng bỏ đi……..không hiểu con người hắn có trái tim hay không mà lại xem thường cảm giác của người khác như thế!!Hắn đâu có biết…….tôi đã lo cho hắn đến chừng nào(chỉ là lo thường thường thôi đấy nhá!! ~.~),sợ hắn sẽ có chuyện chẳng lành với cảnh sát…….sợ hắn sẽ bị bọn kia trả thủ tiếp…..thế mà………gặp lại nhau hắn”phang”cho tôi nguyên bộ mặt lạnh băng cùng với cái thái độ hách dịch đó………thử hỏi………làm sao tôi có thể chịu nổi đây???

Đóng cửa lại…………..tôi ngồi quỵ xuống đất………thái độ vừa rồi làm tôi nhớ đến chuyện lúc trưa mới xảy ra với thầy……….nó càng làm tôi thêm buồn……….tôi có cảm giác……….dường như mọi người đều xem thường tôi……….họ không màng để ý đển những gì tôi đã làm cho họ???Sự hạnh phúc tôi và tình yêu tôi cố vun đắp cho thầy………sự lo lắng tôi dành cho tên nhok “cà chớn” ấy………nhưng rồi tôi cũng chỉ nhận lại được hai chữ “thờ ơ”…….vì sao????Có lẽ vì tôi đa cảm quá chăng???

Tự dưng……….tôi ngồi khóc như mưa………..có lẽ sự chịu đựng đã vượt quá giớn hạn cho phép……….tôi không khóc………..thì ắt hẳn toi sẽ phát điên lên mất!!!Cho dù ai……cho dù bất cứ người nào đi nữa………tôi cũng mặc…………sẽ chẳng còn quan tâm đến ai………..vì chẳng ai chịu hiểu cho cảm giác của tôi cả!!!