Hành Trình Ở Viễn Cổ

Chương 16




Nấu cơm thì Trình Y đoạt lấy rau dại từ trong tay A Man để nấu cháo rau dại, để cho hắn chuyên tâm nướng thịt. Cháo rau dại nấu rất đơn giản, cơ bản chỉ lại bỏ tất cả vào trong nồi nấu lên, trong lúc nấu chỉ cần khuấy thường xuyên để không bị cháy khét là được.

Gà rừng cũng không tính là lớn, cô ăn một ít là được rồi, A Man đi săn hao phí thể lực, phần còn dư lại để cho hắn ăn hết đoán chừng cũng không no bụng. Vì vậy cháo rau dại được nấu nhiều hơn so với ban sáng, dù sao còn có quả dại, không sợ hắn bị đói bụng.

Nhìn thấy bộ dáng A Man vừa nhổ lông gà vừa canh chừng lửa, Trình Y lại càng kiên định hơn ý niệm bắt cá trong đầu. Cái lưới cá này cô chưa từng làm qua, chỉ là tưởng tượng rồi đan lấy. Không có con thoi. Dây mây cũng không rắn chắc như lưới đánh bắt của ngư dân thời hiện đại. Cho nên cô bện nó trông rất vụng về, rất bình thường, người trong nghề nhìn thấy sẽ chê cười cái này.

Trình Y đan lưới cũng không có kỹ thuật nội dung gì, lưới hình quả trứng bị túm lại một đầu, lưới sâu không đến một mét, khe hở không lớn, khổ chỉ lớn khoảng chừng một nắm tay trẻ em. Bảo đảm trải qua lôi kéo cũng sẽ không làm cho cá chạy trốn qua khe hở, miệng lưới dùng một sợi dây thừng xuyên qua lộ ra hai đầu dây. Nếu cá vào lưới thì lập tức giữ chặt hai đầu dây thừng rồi kéo lên, trừ phi cá tinh quái giống như con khỉ, nếu không thì khả năng chạy đi không lớn. Tuy lưới rất đơn sơ, khả năng không rắn chắc cũng có thể không có bao nhiêu con cá ngốc chui vào, nhưng cô hoàn toàn tin tưởng có thể bắt được một hai con.

Buổi sáng rửa mặt ở bờ sông cô nhìn thấy cá bơi qua bơi lại trong nước, cá lớn dài chừng hai mươi centimet không nhiều lắm, chừng mười phân thì nhiều nhất. Có nhỏ hơn nữa thì Trình Y cũng không lo lắng, cá quá nhỏ xương nhiều đem nướng cũng chẳng còn bao nhiêu thịt ăn rất phiền toái, huống chi cá quá nhỏ có thể chui qua mắt lưới mà trốn đi.

Càng có thêm lòng tin, Trình Y nghĩ trước khi trời tối làm cho xong lưới cá, ngày mai sẽ mang đi thử hiệu quả trong sông.

A Man nướng chín chổ thịt đó rồi đưa cho Trình Y, vừa vặn lúc này cháo cũng chín, hai người vừa ăn thịt nướng một bên vừa ăn cháo. Khẩu vị ăn uống của Trình Y nhỏ, trời nóng lại càng thêm không có khẩu vị, vì vậy ăn rất chậm. Mà A Man ăn rất ngon miệng, từng ngụm từng ngụm mà ăn thịt, chén cháo rau dại cũng không coi là nhỏ hắn cơ hồ ăn hai cái là hết.

Quả nhiên như Trình Y dự liệu, hắn ăn xong thịt nướng còn uống thêm hai chén lớn cháo rau dại nhưng chưa được no bụng lắm, sau đó còn ăn thêm năm quả trái cây căng mọng mới vuốt bụng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

“Đi thôi.” Trình Y cầm chén và nồi gốm đứng lên chỉ chỉ hướng ra bờ sông. Nồi chén chỉ có một cái, chén là cô dùng trước, uống xong hơn nửa chén cháo A Man mới cầm lấy mà dùng sau. Loại cảm giác thân mật này cô không phải thực thích ứng, cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng A Man cực kỳ thoải mái, ăn thịt thừa của cô, dùng chén cô đã dùng qua một chút cũng không mất tự nhiên.

Ăn uống no đủ A Man rất dễ nói chuyện, thuận theo Trình Y đi bờ sông.

Trình Y rửa sạch nồi chén trước, sau đó cởi băng gạc bị nhuộm tím lá cây trên người A Man xuống đi tới trong sông giặt sạch. Hiện tại mặt trời vừa lên đỉnh núi, ban ngày cảm giác trên người của cô dính dấp mồ hôi, vừa rồi ăn cơm cảm giác càng thêm nóng, băng gạc còn chưa giặt sạch sẽ thì cái trán cũng đổ mồ hôi.

Băng gạc không dễ giặt rửa như nồi chén, nước sông ấm, trong nồi chén vừa rồi không có dầu cho nên rất thuận tiện rửa sạch. Còn băng gạc thì khác, chà sát rất nhiều lần mới miễn cưỡng giặt sạch sẽ.

“Ta đi chổ đó một chút.” Sau khi giặt sạch băng gạc rồi phơi nó lên nhánh cây cạnh bờ sông, Trình Y cả ngày chờ trong động giờ muốn đi vệ sinh, chỉ vào tảng đá lớn nói với A Man.

“Ừ.” A Man nhẹ gật đầu, mắt nhìn nước sông rất muốn tắm rửa, vì vậy không chờ đợi được mà kéo cái khố quấn quanh dưới thân.

“A!” Trình Y thấy vậy sợ tới mức quay đi ngay lập tức, cắn răng nổi giận mắng: “Lưu manh!”

“Ha ha.” Trình Y phản ứng như vậy lấy lòng A Man, nhìn cô trong nháy mắt đỏ mặt thì cười rất là vui sướng.

Cô vừa mới nhìn thấy ‘chổ đó’ của hắn rồi! Trình Y không nghĩ đứng ở đây để bị A Man giễu cợt, cắn răng quay đầu lập tới chạy tới tảng đá.

A Man thoát “nội khố” trước mặt cô trêu chọc cô đúng là chuyện thứ nhất, một điểm chính yếu nhất là hắn đem cô trở thành bầu bạn thân mật, cho nên rất tự nhiên mà lõa thể trước mặt cô. Điểm này thì Trình Y hiểu được, cô cùng A Man sống chung một chổ, có một số việc sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh.

Trước kia vận khí tốt tránh thoát . . . . . Hiền, hiện tại nếu còn muốn tránh thoát A Man thì không có khả năng rồi. A Man không thân sĩ như Hiền, ngay tại lúc cô còn đang dán nhãn ‘nữ nhân của người khác’ thì hắn còn sàm sỡ cô, thậm chí cướp cô khiêng cô bỏ chạy ngay trước mặt tộc nhân. Giờ đây cô đi cùng với hắn sinh sống cùng nhau chỉ biết hắn sẽ càng thêm không kiêng nể gì.

Giải quyết dân sinh đại kế xong Trình Y một mực rối rắm vấn đề này. Cô cùng A Man nhận thức chưa lâu, hắn cứu cô hai lần, bây giờ còn rất chiếu cố cô. Cô khẳng định là rất cảm kích hắn, có đôi khi cảm thấy người này so với trong tưởng tượng còn tốt hơn, nhưng chưa tới toàn tâm tiếp nhận tình trạng của hắn. Nhưng mà chính mắt nhìn thấy hắn hẳn là ‘không chờ được’ rồi, nếu như buổi tối đi ngủ hắn dùng sức mạnh với cô thì phải làm sao bây giờ?

Cự tuyệt sao? Cũng đã ở cùng một chổ trải qua ‘thế giới hai người’ rồi, nếu nói cự tuyệt không phải có vẻ quá mức kiểu cách rồi hơn nữa có chút vong ân phụ nghĩa. Không cự tuyệt sao? Cùng một người chưa gặp qua mấy lần hơn nữa là nam nhân vừa mới ở chung một ngày phát sinh quan hệ, chuyện này đối với cô là một người phụ nữ trong xương vô cùng bảo thủ mà nói là vô cùng kích thích, hơi có chút khó chấp nhận.

Đi ‘thuận tiện’ mất hồi lâu, Trình Y giống như người bệnh thần kinh quấn quýt đến quấn quýt đi chuyện ‘có khả năng thất thân’, biểu cảm trên mặt theo tâm tình mà thay đổi không ngừng. Đến cuối cùng lại rối rắm chuyện vừa rồi, nhớ lại mới vừa rồi nhìn thấy ‘chổ đó’ hùng tráng của A Man tự nhiên tóc gáy dựng thẳng cả lên.

“Trình Y!” A Man không kịp đợi, âm thanh thúc giục đã truyền đến. Hai tiếng Trình Y từ trong miệng hắn giống như là mang theo âm lưỡi hơi lớn, không phải rất rõ ràng, mang đậm phong vị thổ ngữ ở đây.

A Man vừa gọi Trình Y mới ý thức được mình ngồi đã lâu, đề phòng hắn xông lại tìm kiếm cô Trình Y tranh thủ đáp lại một tiếng, không suy nghĩ miên man nữa mà vội vàng đứng dậy.

Phía sau tảng đá bày ra hai loại đồ vật, một thứ cô đã dùng qua lần trước giống như cây chổi, một thứ khác là vỏ cây dài khoảng hai mét rộng khoảng hai mươi centimet. Hai thứ này nếu đặt ở nơi nào khác bên ngoài khẳng định Trình Y không dùng để làm gì, mà để ở đây thì cô sẽ biết.

Một tay cầm ‘cái chổi’, một tay cầm ‘cái xẻng’, Trình Y dùng chổi quét vật bài tiết vào cái xẻng rồi dời đến sau tảng đá khoảng mười mét, lấy đất gần bên đắp lại. Sau đó dùng đất cọ sát nhiều lần cái chổi và xẻng cho sạch sẽ rồi cất lại chổ cũ.

Thấy Trình Y về, A Man lầm bầm oán trách vài câu. Toàn thân hắn nhẹ nhàng khoan khoái, tóc vẫn còn ẩm ướt, hiển nhiên là vừa tắm rửa qua, chỉ xuống dòng nước đang chảy kêu cô xuống tắm rửa.

Trình Y quả thực muốn tắm, chỉ là có kinh nghiệm ‘không tốt’ lần trước, cô không dám tắm rửa trước mặt hắn. Vì vậy chỉ vào một chổ cách xa khoảng năm sáu mét kêu hắn qua đó chờ, làm một động tác xoay lưng với hắn ý bảo không cho phép nhìn lén.

A Man mãnh liêt lắc đầu, chỉ vào dòng sông hối thúc Trình Y xuống tắm rửa còn hắn thì vẫn không nhúc nhích đứng ở bờ sông, hoàn toàn không có ý tứ tránh đi.

Rõ ràng hắn không muốn nghe lời cô nói rồi! Trình Y cảm thấy nổi giận, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn trừng mắt nhìn A Man. Trước kia tại Ô Nắm bộ lạc có một lần cô cùng Hiền ra sông tắm, bất quá lúc ấy Hiền đưa lưng về phía dòng sông, căn bản không giống A Man cố chấp giống như một đầu lừa sống chết không chịu nghe lời.

Bị Trình Y trừng A Man cũng không quan tâm, đôi mắt đen bóng cứ như vậy mà nhìn chăm chú vào cô, không sợ cô giận một chút nào. Ngược lại cô càng tức giận, vui vẻ trong mắt hắn lại càng sâu, thoạt nhìn cứ như con mèo đang trêu chọc con chuột.

Sau một hồi hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Trình Y bại trận. Quên đi, cũng không phải lần đầu tiên trần truồng trước mặt hắn, trái lại đã bị hắn xem sạch trơn. Hiện tại che giấu cũng không còn ý nghĩa gì, với thái độ ‘không nói đạo lý’ lúc này của A Man, nếu cô không xuống nước, hắn nhất định sẽ kéo dài cùng với cô. Sau khi ý thức được điểm ấy, Trình Y rất không tình nguyện buông tha cho sự kiên trì của mình.

Nhanh chóng cởi áo và nội y, sau đó cũng cởi ra quần và quần lót, cảm giác được tầm mắt nóng rực của hắn rơi trên người mình, Trình Y giống như là bị nóng đến nhảy ùm vào trong nước. Giống như mấy lần trước, cô không có lập tức bợi lội mà đứng ở bên bờ sông giặt giũ quần áo.

“Ha ha.” A Man vừa cười, vừa đi đến ngồi xuống trước mặt Trình Y, đôi con mắt giảo hoạt nhắm thẳng dưới nước ngắm . . .

Trình Y cố nén xúc động thét lên rồi chạy trốn, mệnh lệnh chính mình giặt đồ, đè xuống nhịp tim cuồng loạn trong lồng ngực bắt đầu tự thôi miên chính mình: hắn chỉ là một con chó nhỏ, hắn chỉ là một con chó nhỏ. . .

Có lẽ tự thôi miên có tác dụng, Trình Y dần dần trầm tĩnh lại, hết sức chăm chú giặt giũ. Mấy cái quần áo này ngày hôm qua đã được A Man giặt qua nên cũng không quá bẩn chỉ cần chà xát qua vài cái là xong.

Trình Y tính toán chỉ định giặt quần áo lót, sau khi giặt xong lại đang lo không biết phơi ở đâu thì bị người ngồi ở trước mặt cô đoạt đi. A Man giống như là chưa từng thấy qua quần lót nên lật tới lật lui nghiên cứu, một bên nhìn một bên lẩm bẩm.

Một người đàn ông cao to cầm cái quần lót của mình nghiên cứu, hình tượng này muốn có bao nhiêu hèn mọn bỉ ổi thì có bấy nhiêu hèn mọn bỉ ổi. Nếu như không biết A Man là người viễn cổ chưa từng thấy qua thứ này, Trình Y tuyệt đối sẽ to tiếng mắng hắn. Chẳng phải ngày hôm qua hắn đã giặt rửa nó rồi sao, chắc có lẽ lúc đó hắn không có tâm tư đi nghiên cứu nó cho nên hôm nay bắt đầu cảm thấy có hứng thú.

A Man nghiên cứu quần lót một lát sau đó hắn đem nó phơi trên nhánh cây chổ băng gạc, sau đó trở lại ngồi xổm trước mặt Trình Y nâng cằm lên hiển nhiên là quan sát cô . . . giặt đồ.

Áo lót giặt xong lại bị A Man đoạt đi, lần này hắn không có nghiên cứu giống như quần lót lật tới lật lui. Mà là tò mò cầm hai cái dây đeo quơ quơ, do dự một chút,mang theo ý tìm tòi nghiên cứu chầm chậm đem một cánh tay với vào một cái dây đeo. Giống như cảm giác là mình làm đúng rồi, nhếch miệng đắc ý nở nụ cười, lại đem một cánh tay khác xỏ vào dây đeo còn lại, làm cho hai cái dây đeo đều ở đọng ở trên bả vai của hắn. Cúi đầu nhìn xuống ánh mắt mang theo nghi ngờ nhìn hai cái ‘nắp đậy’ nằm cúi rạp ở trước ngực hắn, miễn cưỡng che đậy ‘hai điểm’ nào đó. Bàn tay to kéo kéo dây đeo, kết quả dù thế nào cũng không được tự nhiên, nghi ngờ trong mắt lại càng nồng đậm.

Trình Y trừng lớn mắt nhìn tiểu khả ái A Man đến nỗi tắm rửa cũng quên, cái cằm muốn rớt xuống luôn.

Rõ ràng là một đại nam nhân đang mặc áo lót của cô! Hắn sẽ không mặc được, không biết phía sau áo lót có cái móc thể kết lại, cái áo lót nhỏ thích hợp với ngực nhỏ của cô lại treo trên dáng người cao lớn của hắn trông buồn cười cực kỳ, thực chẳng ra ngô ra khoai. Để cho người ta sặc cả cơm chính là hắn mặc ngược!

“Phốc, ha ha ha ha.” Trình Y quên đi cảm giác không được tự nhiên, quên mất ngượng ngùng, chỉ qua vẻ mặt nghi ngờ nhìn A Man không thoải mái vì ăn mặc mà cười ha hả, cười đến ngửa tới ngửa lui, xém chút nữa rơi luôn xuống nước.

Lông mày A Man nhăn lại mím môi trừng mắt nhìn Trình Y cười run rẩy hết cả người, bị cô cười không nhịn được sĩ diện mở miệng phun ra mấy chữ.

Trình Y suy đoán đại khái hắn nói là: Ngươi cười cái gì?

Lúc A Man mất hứng thoạt nhìn uy nghiêm rất dọa người, chỉ là trên người mặc áo lót, rộng rãi suy sụp ‘tiểu khả ái’ làm ảnh hưởng tới hiệu quả. Trình Y không bị vẻ mặt thối của hắn hù đến một chút nào, nhìn không được đưa tay muốn lấy xuống áo lót trên người hắn.

A Man đẩy tay Trình Y ra, lui về sau một bước, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn cô, cô càng cười hắn càng không trả nó cho cô!

Nghiêng đầu nhìn Trình Y cười đến cong quai hàm, sau đó cúi đầu đánh giá vài lần ‘gì đó’ đọng ở trên người hắn, nghi ngờ trong mắt càng đậm. Sau đó vặn lông mày suy tư mà vẫn không nghĩ ra vì vậy liền hỏi Trình Y.

A Man đang hỏi cái gì tự nhiên Trình Y không hiểu nên không cách nào trả lời hắn.

Thật lâu về sau, khi Trình Y quen thuộc ngôn ngữ ở đây cùng A Man trở nên thân mật khắng khít ngẫu nhiên nhớ tới, vì vậy hỏi chuyện hôm nay. Khi đó cô mới biết được lúc ấy lời A Man hỏi là: “Ta mặc thì có cái gì buồn cười? Nó không phải là dùng để che lấp bảo vệ đầu nhủ sao?”