Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 31




Nhìn chằm chằm vào cô ả trong vài giây, Mục Anh Húc thờ ơ quay đi “Tôi không cần phải báo cáo cho cô biết chuyện tôi làm. Ngay cả một cặp vợ chồng cũng có tự do cá nhân của riêng mình, trong khi cô chưa phải vợ tôi.”

Những lời này của Mục Anh Húc làm tổn thương sâu sắc Cao Trữ Mộc. Cô ả nhìn thái độ hờ hững của anh, tất cả những bất mãn tổn thương tích lũy trong trái tim của Cao Trữ Mộc đột nhiên òa lên nức nở.

“Anh Húc, đừng nói với em như vậy. Em chỉ là quan tâm lo lắng cho anh. Anh gần đây lạnh lùng xa cách với em, ngay đến lời chào hỏi khi về nhà cũng là xa xỉ. Em cảm thấy như mình là một vị khách trong ngôi nhà này.”

Đôi mắt của Cao Trữ Mộc đầy nước mắt, cô ả nhìn chằm chằm vào Mục Anh Húc, hy vọng anh quay lại nhìn ả, ả sẽ sẵn sàng tha thứ cho sự lạnh nhạt của anh.

Tuy nhiên, Mục Anh Húc không quay lại, anh cũng không đáp lời, bước thẳng vào thư phòng như không nghe thấy tiếng khóc tội nghiệp của ả.

Nghe tiếng cửa đóng sầm lại, sức lực của Cao Trữ Mộc như bị lấy đi, ả rũ người xuống ghế sofa.

Cô ả đã cố gắng hết sức để giữ mối quan hệ của họ. Trong ba năm qua, cô ả biết rõ Mục Anh Húc bắt đầu thay đổi, nhưng thái độ của anh vẫn luôn dịu dàng.

Kể từ khi Uông Trữ Hạ xuất hiện, thái độ của Mục Anh Húc đối với cô ả càng khác thường, không chỉ thiếu kiên nhẫn mà còn ngày càng trở nên lãnh đạm.

Mặc dù cô ả biết Uông Trữ Hạ mất trí nhớ, nhưng chính bản thân ả ngay lần đầu gặp cũng nhầm tưởng Uông Trữ Hạ là Cao Trữ Mộc, điều này thật nguy hiểm. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, Cao Trữ Mộc lén lút bước vào phòng tắm vì sợ bị phát hiện.

“Không phải tôi đã nói với anh không được chủ động gọi cho tôi hay sao? Anh muốn chết cả lũ?” Cao Trữ Mộc rít lên thiếu kiên nhẫn.

“Cô Cao, người cần chất vấn ở đây là tôi. Rõ ràng cô nói Uông Trữ Hạ không có người đứng sau chống lưng, nhưng cô ta được Mục tổng của Mục thị cứu thoát. Anh em chúng tôi đã bị bắt giao nộp cho công an.”

“Cái gì?” Cao Trữ Mộc trợn mắt kinh hãi. “Cô ta đã được cứu? Mục tổng cứu cô ta? Anh có chắc chắn việc này không?”

“Mục tổng của Mục thị nổi tiếng trên báo đài, kẻ côn đồ như chúng tôi dù thất học cũng thường xuyên nhìn thấy anh ta. Bây giờ anh em của tôi bị đưa đến đồn công an, cô Cao, cô cần giúp chúng tôi. Tiền bạc chúng tôi sẽ trả lại, chỉ cần cô nhanh chóng can thiệp chuyện bên công an…”

“Được rồi, tôi sẽ lo liệu. Đừng liên lạc lại.”

“Nhưng.”

Không để bên kia nói xong, Cao Trữ Mộc cúp điện thoại, đôi mắt đờ đẫn tràn đầy tuyệt vọng.

Cô ả biết Mục Anh Húc đã đi phía tây ngoại ô thành phố, nhưng cô ả vẫn ảo tưởng chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Mục Anh Húc không thể nào tìm hiểu thông tin và mạo hiểm tính mạng vì một phó thư ký nhỏ.

Nhưng sau cuộc điện thoại này, bất an trong lòng Cao Trữ Mộc đã không còn chỗ chứa. Liệu Mục Anh Húc có vì suy đoán Uông Trữ Hạ là Cao Trữ Tịch mà liều mạng như vậy? Trong khi Cao Trữ Mộc hoảng loạn trước kết quả ngoài mong muốn, Ôn Thế sau khi rời khỏi Ôn gia, liền liên lạc lại với Mục Anh Húc.

Hai người hẹn gặp nhau.

Mục Anh Húc lạnh lẽo nhìn gã đàn ông trí thức trước mặt, giọng nói bất mãn.

“Ôn thiếu gia có thể bớt làm phiền tôi như vậy không?”

“Nếu anh trả Uông Trữ Hạ cho tôi, hoặc nói nơi cô ấy đang ở, tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”

Mục Anh Húc ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, khoanh tay ngạo mạn nhìn Ôn Thế.

“Uông Trữ Hạ không phải vị hôn thê của anh sao? Vậy thì anh phải có con đường tìm ra vợ chưa cưới của mình chứ, tại sao lại phải nhờ đến gã đàn ông khác? Nếu Ôn thiếu gia không làm được bổn phận và chức trách của một vị hôn phu thì có thể buông tha cho Uông Trữ Ha.”

“Mục Anh Húc!!!” Ôn Thế đập bàn đứng lên. “Liên tục xen vào chuyện tình cảm của người khác anh không xấu hổ hả?”

“Ngồi xuống!” Mục Anh Húc cũng quát lớn, giọng ra lệnh. “Ai cho cậu cái quyền đứng nói chuyện với tôi.”

Ôn Thế mặc kệ anh ta, vẫn tiếp tục nói. “Không phải anh còn có một Cao Trữ Mộc luôn bên cạnh ba năm nay sao? Hay anh cảm thấy bản thân ăn năn hối lỗi về chuyện xảy ra trong quá khứ của Tịch Tịch nên gặp bất kỳ ai có điểm giống cô ấy cũng ảo tưởng?”

“Uông Trữ Hạ giống Cao Trữ Tịch điểm nào?”

“Đôi mắt, thói quen, tính tình…” Ôn Thế đang nói thì nhận ra bản thân bị bẫy, liền ngậm miệng. Thở hồng hộc tức giận, quát lên. “Mục Anh Húc, làm phiền anh trao trả vị hôn thê cho tôi!”

“Vị hôn thê của bản thân cũng không giữ được, thì Ôn thiếu gia đừng làm đàn ông nữa.” Mục Anh Húc thất vọng vì không dẫn dắt Ôn Thể nói ra sự thật.

“Mục tổng giữ chị gái của vợ cũ trong nhà ba năm mà không cho cô ấy thân phận thì cũng không xứng làm đàn ông. Cô Cao thật đáng thương khi yêu phải một gã tồi tệ như Mục tổng.” Ôn Thế đáp trả không khoan nhượng.

Hai người nhìn nhau chằm chằm, mùi thuốc súng tỏa ra xung quanh khiến các vị khách đều đổi sang bàn khác, giữ khoảng cách an toàn.

Thời điểm hai người đàn ông quyền lực chế giễu nhau, thì tại khách sạn Uông Trữ Hạ đang nhăn nhó về vết thương trên lưng.

Hai ngày cuối tuần cô đều ở trong khách sạn dưỡng thương, bôi thuốc mà Mục Anh Húc mua giúp, nhưng qua tấm gương vẫn thấy rõ vết bầm tím đáng sợ gang lưng.

Uông Trữ Hạ thấy may mắn khi gậy này không trúng cơ thể của Mục Anh Húc. Nếu anh ta đỡ giúp cô một gậy này, và mọi người trong công ty biết chuyện, cô ấy chắc chắn sẽ bị toàn bộ công ty lên án sỉ vả.

Dù Mục Anh Húc là ông chủ ác độc bóc lột nhân viên, nhưng anh ta là người trực tiếp trả lương nuôi sống nhân viên toàn bộ công ty. Một tổn thương nhỏ của anh ta cũng khiến các đồng nghiệp nữ nháo nhào lo lắng.

Cảm thấy đói bụng, Uông Trữ Hạ lấy áo khoác muốn ra ngoài mua thứ KHành Trình Ph..Của Mục Tổng đó bỏ vào bụng.

Cánh cửa phòng mở ra, Mục Anh Húc đứng ngoài với động tác giơ tay như muốn gõ cửa.

“Chào Mục tổng.”

“Cô định đi đâu?”

Hai người cùng đồng thanh nói.

Uông Trữ Hạ gãi gãi mũi. “Tôi định đi mua đồ ăn.”

“Khách sạn phục vụ ngày ba bữa đầy đủ. Tại sao phải đi tìm đồ ăn?” Mục Anh Húc nghi ngờ. “Cô muốn rời đi tìm Ôn Thế? Không phải tôi nói rồi sao. Đây là trừng phạt hắn ta vì đã không tìm ra vị hôn thê của mình. Mới được hai ngày mà cô đã chịu không nổi muốn quay về bên hắn?”

“Mục tổng tại sao tức giận như vậy?” Cô ngạc nhiên hỏi, giọng nói nhẹ nhàng điềm tĩnh. “Tôi đâu phải tù nhân của anh. Tôi chán thức ăn khách sạn chuẩn bị, nên muốn đi mua thứ gì đó thay đổi thôi.”

Mục Anh Húc nheo mắt nhìn cô không nói. Uông Trữ Hạ thấy khó chịu vì bị săm soi.

“Mục tổng có vào không? Không vào thì tôi đóng cửa.” “Cô không đi mua đồ nữa?”

“Anh làm tôi mất hứng. Không đi. Hứ!!!” Cô quày quả quay vào phòng, ngồi phịch xuống sô pha.

Mục Anh Húc không để ý thái độ xấc xược của cô, lững thững theo sau.

Thái độ ngang bướng cùng tính đỏng đảnh của Uông Trữ Hạ khiến Mục Anh Húc cảm thấy nghi ngờ. Tính cách trái ngược, nhưng khi yên tĩnh lại rất giống. Nhất là dáng ngồi, cái đầu nghiêng nghiêng lâm vào trầm tư, vô cùng giống hình ảnh Cao Trữ Tịch lúc đang suy nghĩ. Đây là thói quen cơ thể, không thể bắt chước.

Hay là cô cố tình giả vờ mất trí nhớ?

Với sự nghi ngờ này, Mục Anh Húc cũng ngồi xuống, và cố tình hỏi, “Uông Trữ Hạ, trước khi đến thành phố A, cô vẫn sống ở nước ngoài?”

Rèm mi cong vút chớp chớp, Uông Trữ Hạ dùng đôi mắt quen thuộc nhìn anh, đầu nghiêng nghiêng suy nghĩ. “Tôi cũng không rõ. Tôi chỉ có ký ức ba năm nước S, chữa bệnh và học Đại học.”

“Còn trước đó? Ký ức cuộc sống trước đó của cô đâu?”

Uông Trữ Hạ tỳ tay lên đầu gối, cằm đặt vào lòng bàn tay, mắt mở tròn xoe thản nhiên nói. “Tôi không biết, tôi bị mất trí nhớ. Tôi gặp tai nạn giao thông khiến não bộ tổn thương, Thế ca nói đây là di chứng sau các lần phẫu thuật.”

Cô chu miệng, mắt nồng đậm nỗi buồn. “Tôi không thích việc này. Ai mà muốn thành người không có quá khứ, đúng không?”