Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 2




“Ta thấy các hạ hình như có chút quen mắt?” Mọi người đi xuống chân núi, Tần Vọng Thiên đột nhiên quay đầu, nói với Mộc Lăng đang ngẩn ngơ đi chậm rì rì phía sau: “Chúng ta đã từng gặp qua đúng không?”

Mộc Lăng hoảng hồn, lại giả như không có gì nói: “Rất nhiều người nói với ta như thế…Ha hả, khi nhỏ nương ta vẫn nói ta có đại chúng kiểm, cứ mười người là có một người giống ta.”

Linh Đang trước sau vẫn nắm góc áo Mộc Lăng đề phòng hắn chạy trốn, hiếu kì hỏi: “Đại chúng kiểm là cái gì?”

Mộc Lăng khoát khoát tay, đi chậm vài bước, nhỏ giọng thương lượng với Linh Đang: “Ta nói này tiểu Linh Đang, ta với ngươi thương lượng một chút.”

“Cái gì?” Linh Đang ngẩng mặt nhìn Mộc Lăng, “Ngươi xem đi, ta là một bệnh thư sinh vô dụng, đi cũng chỉ thêm phiền, không phải là đã có mấy người đại hiệp phía trước giúp ngươi rồi sao, ngươi thả cho ta đi đi.”

“Không được!” Linh Đang một mực cự tuyệt.

“Vì sao chứ?” Mộc Lăng phiền muộn.

Linh Đang nhỏ giọng nói: “Đại ca ca kia, dáng vẻ thật đáng sợ.”

Tần Vọng Thiên ở phía trước nghe được, liền quay đầu lại cười cười, hỏi Linh Đang: “Ngươi nghĩ mặt ta đáng sợ sao?”

Tiểu Linh Đang nhìn Mộc Lăng, thè lưỡi, Mộc Lăng liền nói: “Kỳ thực không tồi, rất đặc sắc”

Tần Vọng Thiên nhàn nhạt cười, thả chậm cước bộ đi tới bên người Mộc Lăng, nói: “Chuyện là, năm đó nếu không có người hại ta, ta cũng sẽ không rơi vào hình dạng giống bây giờ”

Trong ngực Mộc Lăng thình thịch mấy tiếng, tự nhủ không được, phải nhanh đổi đề tài mới được, “Cái kia, ngày hôm nay thời tiết không tồi nha, trời trong nắng ấm.” Mộc Lăng cười tủm tỉm.

Tần Vọng Thiên ngẩng đầu nhìn mặt trăng đã lên cao, gật đầu: “Quả là không tồi, đúng rồi, huynh đài xưng hô thế nào?”

“Ách…họ Lâm” Mộc Lăng ngực nghĩ ‘dù sao rừng cũng có nhiều cây, hữu trám bất bồi[ý là có lợi không có hại, bạn cũng không hiểu lắm]‘

“Thì ra là Lâm huynh…”, Tần Vọng Thiên lại hỏi: “Vậy còn tên?”

Mộc Lăng mắng thầm tiểu quỷ chết tiệt nhà ngươi, đâu cần hỏi rõ ràng như vậy, suy nghĩ một chút, trả lời: “Ha, tên là Bách Tuế.”

“Lâm Bách Tuế?” Tần Vọng Thiên cười cười: “Tên rất hay, được rồi, người hại ta họ Mộc.”

“Là có người hại ngươi thành như vậy sao?” Tiểu Linh Đang nghĩ Tần Vọng Thiên thật đáng thương, ngước mặt hỏi: “Người kia sao lại xấu xa như thế?”

“A… Ta nhớ kĩ khi đó ta chỉ có bảy, tám tuổi”, Tần Vọng Thiên nói: “Hắn thì đã mười bảy, mười tám rồi, ta đi trộm cây của hắn, kết quả là bị sét đánh.”

“Ha hả, vậy nguyên nhân gây ra không phải là bởi vì ngươi đi trộm cây sao?”, Mộc Lăng cười hì hì: “Sao lại thành có người hại ngươi?”

“Lúc đó ta còn quá nhỏ.” Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ nói: “Hắn còn trêu chọc ta, khiến ta mỗi ngày đều đi trộm gỗ, kết quả hại ta bị sét đánh, phải biết rằng, nếu như không phải hắn phá rối ta, làm ta một lần thất bại, tuyệt đối sẽ không đi trộm lần thứ hai.”

Mộc Lăng không biết nói gì, cái kia, hình như là mình cũng phải chịu trách nhiệm một phần.

“Bất quá, đáng giận nhất cũng không phải điểm ấy.”, Tần Vọng Thiên hơi khinh thường nói: “Người nọ còn tự xưng cái gì Diêm Vương Địch Thiên Hạ Đệ Nhất Thần Y, mà ngay cả một vết bỏng cũng trị không hết, hại ta âm dương kiểm[mặt âm dương], bị người xem thường…Ta nói, hắn căn bản là lang băm.”

Trên thế giới này, mỗi người đều có một yếu điểm, bị đụng trúng chắc chắn sẽ nổi giận. Chẳng hạn như Tư Đồ kiêng kị nhất là người khác đụng chạm Tiểu Hoàng của hắn, Tiểu Hoàng kiêng kị nhất người khác nói xấu Tư Đồ, mà thứ Mộc Lăng tuyệt không thể tha thứ, chính là có người nói hắn là lang băm.

“Dám nói lão tử là lang băm?” Mộc Lăng vung tay nắm chặt y phục Tần Vọng Thiên, chỉ vào mũi hắn hung tợn nói: “Khi đó nếu lão tử không cứu ngươi, con mẹ nó ngươi đã sớm mất mạng rồi!”

Tần Vọng Thiên nheo mắt quan sát Mộc Lăng một hồi lâu: “Thối mộc đầu, quả nhiên là ngươi!”

…Mộc Lăng muốn nói dối nữa cũng đã không kịp rồi, thầm kêu một tiếng không hay, xoay người muốn chạy, Tần Vọng Thiên nhún người một cái, nhảy lên rơi vào trước mắt hắn, chặn ngang: “Đừng chạy!”

“Ngươi muốn làm gì?” Mộc Lăng nhìn Tần Vọng Thiên nay đã cao hơn hắn: “Đã qua lâu như vậy rồi, mỗi người một nửa huề nhau không phải được rồi sao?”

“Huề nhau?”, Tần Vọng Thiên hung hăng trừng hắn: “Huề nhau thế nào được? Ngươi phải chữa cho hết mặt của ta, bằng không ngày hôm nay ta liều mạng với ngươi!”

Mộc Lăng ngồi xổm qua một bên vẽ vòng tròn, miệng nói thầm: “Sớm biết thế này đã không lo chuyện bao đồng rồi…thật phiền.” Đang nói, chợt nghe từ trên núi truyền đến một tiếng nữ tử hét chói tai, còn có tiếng chó sủa.

“Là tiếng của tỷ tỷ ta!” Linh Đang kêu to “Tỷ tỷ!”, rồi chạy theo hướng tiếng thét.

Bốn thủ hạ của Tần Vọng Thiên quay đầu lại: “Đại ca, có muốn cứu người trước không?”

Tần Vọng Thiên tay cầm đao, cảnh cáo Mộc Lăng: “Ngươi cùng đi!”

Mộc Lăng vừa định bảo không đi thì chợt nghe phía trước truyền đến tiếng hét của Linh Đang, hai người bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tạm buông khí giới, đi cứu hai tỷ muội Linh Đang.

Chạy chưa được bao xa, thì thấy phía trước, trên một mảnh đất trống nhỏ, hai tỷ muội bị một đàn chó gầm gừ vây lại một chỗ, bên cạnh là khoảng mười người vạm vỡ vẻ mặt hung ác.

Một người rống: “Ngươi chạy đi, còn chạy ta đem ngươi cho chúng nó ăn.”

Mộc Lăng ôm Tiểu Hắc, tắc tắc hai tiếng: “ Thật hung hãn, mặt cũng thật xấu xí!”

“Cái gì?” Tên cầm đầu từ nãy vẫn chưa chú ý tới Mộc Lăng, rống lên một tiếng nói: “Người nào?”

Khi thấy rõ là chỉ có sáu người mộtd ngựa thì cười nhạt: “Bớt lo chuyện người khác, để ngựa lại, ngày hôm nay tâm trạng đại gia tốt, tha cho các ngươi một con ngựa.”

Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi, vươn một ngón tay chọc chọc Tần Vọng Thiên, nói: “Đầu óc hắn có bệnh sao, nói muốn chúng ta để ngựa lại, còn nói muốn tha chúng ta một ‘ngựa’, vậy rốt cuộc là có muốn ngựa không?”

Tần Vọng Thiên khinh khỉnh nhìn Mộc Lăng, người này thật khiến người ta mất cảm tình, lời nói ra thật độc địa, tận lực chiếm tiện nghi người khác.

Linh Đang vốn đang sợ đến khóc không ngừng, nghe Mộc Lăng nói xong lại nhịn không được muốn cười, khó chịu vô cùng.

Mộc Lăng híp mắt nhìn chằm chằm bầy chó dữ đang gầm gừ, một hồi sau nhổ vài nhánh cỏ từ ven đường lên chà xát trên tay, đi lên vài bước, ngồi xổm xuống gọi ”Tắc tắc”. Bầy chó ban đầu còn hung hăng, nhìn Mộc Lăng sủa to, Mộc Lăng “Tắc tắc” thêm vài tiếng, cả bốn con không biết vì sao đều chạy tới, ngửi ngửi tay Mộc Lăng. Mộc Lăng vươn tay kia vuốt lông chúng nó. Chỉ chốc lát sau, đàn chó đã rất hưởng thụ kêu ư ử, còn cọ cọ tay Mộc Lăng làm nũng.

“À…ngươi là lão đại sao?” Mộc Lăng còn bắt đầu trò chuyện với mấy con chó: “Sao lớn tuổi nhất thân thể lại nhỏ nhất chứ? Ăn cơm chiều chưa?”

Bọn sơn tặc muốn gọi chó trở lại, nhưng bầy chó bình thường đều rất nghe lời ngày hôm nay không biết vì sao lại không động đậy chút nào, bộ dáng cứ như là nghe hiểu được lời Mộc Lăng.

Linh Đang rất cơ linh[thông minh lanh lợi], thừa dịp mấy người sơn tặc đang đờ ra, kéo tỷ tỷ chạy vọt đến bên cạnh Mộc Lăng.

“Làm thịt chúng cho ta!” Tên sơn tặc cầm đầu nổi giận, dẫn người xông tới.

Tần Vọng Thiên trong tay cầm hắc đao, phi thân tiến lên, chỉ kịp thấy bóng đen lay động, trong tay cầm một cây đao lớn lại sử dụng nhuần nhuyễn không gì sánh được, chỉ quét ngang một chiêu, Tần Vọng Thiên thu đao. Nhìn lại mấy tên ơn tặc, đều thụ thương ngã xuống đất không dậy nổi.

Mộc Lăng vỗ tay: “Oa…thật là lợi hại, thật là lợi hại!”

Lúc này, trăng vốn bị mây mù che khuất chợt lộ ra một góc, ánh trăng xuyên thấu qua khe hở trên cành cây, chiếu đến trên khuôn mặt Tần Vọng Thiên, chỉ thấy nửa bên mặt trái vì bị bỏng mà màu sắc nhạt hơn bình thường hiện ra vô cùng rõ ràng, đối lập, nửa bên mặt phải lại ẩn vào bóng tối, hắc đao đeo sau người toả ra quang huy nhàn nhạt dưới ánh trăng.

“Ngươi…” Tên cầm đầu bọn sơn tặc chỉ vào Tần Vọng Thiên: “Tây bắc đệ nhất mã tặc… Bán Diện Tu La[nửa mặt Tu La]…”

Mộc Lăng thầm giật mình, “Bán Diện Tu La”, danh xưng này hắn cũng nghe nói qua, tuy rằng hắn không quan tâm nhiều chuyện giang hồ, một lòng chỉ nhớ mấy thứ không đâu, nhưng tên này đúng là từng nghe qua, âm thầm giật mình, thật lâu trước đây Tư Đồ đã nói tiểu tử này có tiền đồ, xem ra nói trúng rồi.

Đám mã tặc liếc nhau, thầm nói ‘chúng ta làm sơn tặc, vị này lại chính là tặc tổ tông’, ”Nương a” một tiếng, bưng vết thương bỏ chạy không còn thấy tăm hơi.

Tần Vọng Thiên quay đầu lại, liền thấy Mộc Lăng cùng hai vị cô nương giương miệng, ngốc ngẩn người nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng, Mộc Lăng đột nhiên nói một câu: “Phan diện thật tốt a? Phan diện còn hơn tế diện”*

Mọi người chợt nghe thấy Tần Vọng Thiên nghiến răng ken két, một người thủ hạ của hắn đột nhiên phản ứng lại: “Nga… Phan diện…Ha ha ha”, liền được Tần Vọng Thiên hung hăng lườm.

Trở lại trong ngôi miếu đổ nát, Mộc Lăng kiểm tra tỷ muội Linh Đang một chút, tỷ tỷ chỉ bị một chút vết thương nhẹ, đã không còn đáng lo.

Nữ tử ấy tên gọi Nhạc Thu Linh, chuyến này vốn là muốn tới Thục Trung thỉnh thần y trị bệnh cho phụ thân, không ngờ vừa rời nhà đã nghe tin phụ thân quy thiên, liền vội vàng trở về.

“À!”, Mộc Lăng gật đầu,”Thật đúng là đáng tiếc!”

“Ta cảm thấy phụ thân chết rất kì quặc.”, Nhạc Thu Linh nói: “Vốn là, ta đã mời Giang Nam đệ nhất thần y lão tiên sinh Thạch Văn Thái chẩn bệnh cho phụ thân, hắn nói bệnh phụ thân ta mặc dù nặng, nhưng có thể duy trì ít nhất hai tháng, bảo ta mau đến Thục Trung Hắc Vân Bảo thỉnh Diêm Vương Địch Mộc Lăng Mộc thần y, hiện tại chỉ có hắn mới có thể cứu mạng cha ta…Chỉ là, ta rời nhà còn chưa đến năm ngày, đột nhiên nghe nói cha ta đã bệnh chết.”

Mộc Lăng khẽ nhíu mày, nói: “Cô nương, nếu như Thạch Văn Thái nói người còn có thể sống hai tháng, thì nhất định có thể sống hai tháng, cha ngươi chết quả thật là kì lạ.”

“Thật vậy sao?”, Nhạc Thu Linh cắn môi dưới lắc đầu: “Chẳng lẽ là nhị ca của ta… Không thể nào.”

Tần Vọng Thiên đột nhiên hỏi: “Ngươi họ Nhạc? Cha ngươi sẽ không phải là trại chủ Nhạc gia Nhạc Nam Phong chứ?”

“Đúng vậy.”, Nhạc Thu Linh hơi giật mình nhìn Tần Vọng Thiên: “Ân công ngài biết cha ta?”

Tần Vọng Thiên cười nhạt: “Ta không biết Nhạc Nam Phong, nhưng mà ta biết Nhạc Tại Đình.”

“Ngươi là bằng hữu của nhị ca ta?”, Nhạc Thu Linh có chút căng thẳng.

“Yên tâm, ta và vị nhị ca kia của ngươi một chút cũng không quen biết.”

Tần Vọng Thiên chỉ vào Mộc Lăng: “Muốn biết cha ngươi có phải bị người khác hại chết hay không, thỉnh hắn đi xem sẽ rõ ràng.”

Mộc Lăng kinh hãi nhìn Tần Vọng Thiên: “Không được a, ta bề bộn nhiều việc a, còn có chuyện rất quan trọng phải làm.”

“Vị ân công này là?”, Nhạc Thu Linh nhìn Mộc Lăng.

“Ha hả… không dám nhận là ân công, cái kia, núi xanh còn đó…”, Mộc Lăng đang muốn kiếm đường chuồn đi, chợt nghe Tần Vọng Thiên lạnh băng thả một câu: “Vị này chính là thần y ngươi muốn đi Thục Trung thỉnh, Mộc Lăng!”

Nhạc Thu Linh sửng sốt, lập tức quỳ xuống dập đầu với Mộc Lăng: “Mộc thần y, cầu ngài theo ta quay về Nhạc gia trại, nếu như gia phụ thật sự là bị người khác làm hại, chỉ có lời ngài nói mới có thể làm thiên hạ quần hùng tín phục[tin và nghe theo].”

“A…”, Mộc Lăng kêu khổ không ngớt, hắn ghét nhất bị chuyện phiền toái tìm tới cửa.

Linh Đang không hiểu nguyên cớ, hỏi Mộc Lăng: “Quái thúc thúc, không phải tên ngươi là Lâm Bách Tuế sao?”, vừa mới dứt lời đã bị Nhạc Thu Linh kéo một cái: “Linh Đang, mau quỳ xuống cầu ân công theo chúng ta trở về.”

“A? Quái thúc thúc sẽ theo chúng ta về Nhạc gia trại sao?”, Linh Đang vui vẻ: “Được, quái thúc thúc về cùng chúng ta đi!”

Mộc Lăng rầu rĩ, đang tính toán nên xem từ chối thế nào, lại nghe Tần Vọng Thiên đứng một bên nói với thủ hạ: “Các ngươi trở về trước đi, ta muốn theo Mộc thần y một thời gian.”

“Hả?”, Mộc Lăng há to miệng nhìn Tần Vọng Thiên: “Ngươi theo ta làm chi?”

Tần Vọng Thiên chỉa chỉa mặt mình: “Còn có thể là gì? Ngươi phụ trách chữa cho tốt mặt của ta, nếu không ta chắc chắn sẽ xử lý ngươi!”

Mộc Lăng phiền muộn ngồi chồm hổm một bên vẽ vòng tròn, miệng lẩm bẩm: “Bồ Tát a, lão nhân gia ngươi thật sự bề bộn nhiều việc sao? Làm ta còn dâng cho ngươi nhiều tiền nhan đèn như vậy, ngươi trả bạc lại cho ta…”

Cuối cùng, Mộc Lăng bất đắc dĩ bị Tần Vọng Thiên cùng Nhạc Thu Linh tha đến Lạc Hà thành, không thể làm gì khác hơn là tự an ủi, dù sao …ít nhất… có thể xem “lạc hà chiếu bích thuỷ”.

Nhạc gia trại là một sơn trại, xây dựng trên Lạc Hà Sơn ngoài cửa bắc Lạc Hà Thành. Có người nói Nhạc gia trại là một toà cổ trại, đã có hơn một nghìn năm, cả toà sơn trại khí thế rộng mở, trải dài qua một con kênh trên hai dãy núi, thực giống như một đám mây rơi.

Sơn trại phân thành năm trại nhỏ, bởi vì trại chủ họ Nhạc, cho nên năm trại nhỏ dùng Ngũ Nhạc làm tên, phân biệt thành “Thái, Hoa, Hành, Hằng, Tung”. Nhạc gia trại thực lực hùng hậu, võ lâm hiện nay trừ đệ nhất Hắc Vân bảo, đệ nhị Thất Tinh Thuỷ Trại, thì Nhạc gia trại lớn nhất.

Trại chủ Nhạc Nam Phong có ba nhi tử hai nhi nữ, hai người nữ nhi là Nhạc Thu Linh và Nhạc Linh Đang, ba nhi tử gồm trưởng tử Nhạc Tại Phong, thứ tử Nhạc Tại Đình, tam tử Nhạc Tại Vân. Trong ba người, Nhạc Tại Phong thái độ làm người trung thực, hơn nữa không biết võ công, việc buôn bán của Nhạc gia trại phần lớn do hắn quản lí, đã chuyển ra khỏi Nhạc gia trại từ lâu, định cư tại Nhạc phủ trong Lạc Hà Thành. Thứ tử cùng tam tử đều rất có tiền đồ, Nhạc Tại Đình năm nay hai mươi ba tuổi, văn võ toàn tài, là nhi tử Nhạc Nam Phong xem trọng nhất, gần như quản lý hết sự vụ lớn nhỏ trong trại. Tam tử Nhạc Tại Vân năm nay mười chín tuổi, công phu tốt nhưng thái độ làm người cao ngạo, Nhạc Nam Phong rất yêu thương hắn, thường nói: “Đứa con này rất giống ta ngày trước!”. Bởi vậy, trong giang hồ có lời đồn nói Nhạc Nam Phong chậm trễ không chịu đem chức vị trại chủ truyền cho Nhạc Tại Đình là vì muốn chờ Nhạc Tại Vân lớn hơn một chút.

Lần này Nhạc Nam Phong đột nhiên tạ thế , hơn nữa khi lâm chung để lại di ngôn truyền vị trí Nhạc gia trại chủ tiếp theo cho Nhạc Tại Đình, điều này làm cho Nhạc Tại Vân đang ở bên ngoài tập võ rất bất mãn. Có người nói Nhạc Tại Vân đã khởi hành chạy suốt đêm về, dự định đưa ra kiến nghị trước đại lễ nhậm chức của Nhạc Tại Đình.

Người giang hồ trước nay thích xem náo nhiệt, vừa nghe liền nghĩ lần này sẽ có một hồi huynh đệ tranh đoạt gia quyền đặc sắc. Mặt khác, Hắc Vân Bảo Tư Đồ đã sớm nói, Hắc Vân Bảo không còn tham dự vào chuyện giang hồ nữa, hắn và Hoàng Bán Tiên cùng nhau ẩn cư sống cuộc đời thần tiên quyến lữ. Mà Thất Tinh Thuỷ Trại Tiếu Lạc Vũ cũng thoái ẩn giang hồ, tiêu diêu tự tại. Nói cách khác, Nhạc gia trại thực chất là thiên hạ đệ nhất đại môn phái tương lai. Kẻ nào lên làm Nhạc gia trại chủ, sẽ là tân thiên hạ đệ nhất, hơn nữa hiện nay trong võ lâm luận công phu cũng rất khó có người có thể thắng Nhạc Tại Đình và Nhạc Tại Vân… Bởi vậy, hiện tại huynh đệ chi chiến, trên ý nghĩa thực tế là thiên hạ đệ nhất chi chiến.

Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên theo tỷ muội Nhạc Thu Linh vào Lạc Hà Thành , cũng không vội trở về sơn trại, mà là chọn một khách điếm nghỉ chân. Lạc Hà Thành gần đây chật kín người giang hồ từ bốn phương tám hướng đến xem náo nhiệt, trong miệng bàn luận cũng chỉ có tên hai người “Nhạc Tại đình, Nhạc Tại Vân”.

Mộc Lăng vốn là lòng không cam tình không nguyện, nhưng vừa vào trong thành, phát hiện dường như sẽ có một trận náo nhiệt lớn, bản tính e sợ thiên hạ bất loạn nổi lên, liền ngoan ngoãn ngồi chờ đến lúc xem kịch vui, hơn nữa Lạc Hà Thành còn có một điểm tốt, ở đây có bánh bao nhân cà rốt!

Tại khách sạn bình dân, chưỡng quỷ nói cho bọn họ, gần đây giang hồ nhân sĩ tới rất nhiều, cho nên phòng hảo hạng chỉ còn hai gian. Vì vậy, hai cô nương một gian, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên một gian. Mộc Lăng thật muốn chữa khỏi cho Tần Vọng Thiên, Tần Vọng Thiên lại không quan tâm lắm, nhưng lại rất lưu tâm đến tình hình Nhạc gia trại.

Mộc Lăng rất cơ trí, vừa nhìn liền biết có vấn đề, chiều ngày hôm đó, vừa tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, Mộc Lăng đột nhiên hỏi Tần Vọng Thiên: “Ngươi sốt sắng muốn đi Nhạc gia trại như thế, là vì có mục đích khác sao?”

Tần Vọng Thiên cũng không phủ nhận: “Không sai!”

Mộc Lăng ôm gối lăn lăn trên giường, hỏi: “Ngươi nói nghe thử một chút, ta nghe xem có nguy hiểm không?”

Tần Vọng Thiên cười nhạt: “Ta muốn mạng Nhạc Tại Đình!”

Mộc Lăng lặng lẽ đứng lên, mở cửa sổ: “Cái đó, có vẻ rất nguy hiểm nha, núi xanh còn đó nước biếc chảy dài…”. Đang chuẩn bị nhảy xuống, chợt nghe Tần Vọng Thiên lãnh đạm ném tới một câu: “Lang băm, mười năm trị không hết một người bỏng!”

“…” Mộc lăng đóng cửa sổ lại, đi trở về trong phòng, hất bàn: “Tần Vọng Thiên, lão tử không trị hết cho ngươi, lão tử đổi sang họ của ngươi!”

Tần Vọng Thiên nhẹ nhàng trở mình một cái: “Được, vậy về sau ngươi đổi tên thành Tần Thuỷ Hoàng.”



Đêm, Mộc Lăng ôm gối đầu lăn qua lăn lại trên giường, gặm gối đến mức in lại dấu răng…lửa giận bừng lớn!

——————————————————————-

(*): ta hơi mơ hồ chỗ này nguyên bản Mộc Lăng nói là: “Phan diện hảo a, phan diện hoàn thị tế diện“, “diện” là mặt, khuôn mặt, cũng có nghĩa là mì

“phan diện” có thể là hai mặt, cũng có thể là mì trộn

“tế diện” có thể là khuôn mặt đẹp, tinh tế, cũng có thể là mì sợi mỏng

Mộc Lăng nói như thế, đại ý là khen khuôn mặt hai nửa của Tần Vọng Thiên, nhưng trùng âm thành mì trộn với mì sợi mỏng, dẫn đến Tần Vọng Thiên nghiến răng ken két

ta thật đến chết với những câu em Mộc mắng người