Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 21




Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Vọng Thiên thở dài tỉnh lại, vì sao tỉnh lại phải thở dài, bởi vì hắn cả một đêm ngủ không hề ngon, có chút bất đắc dĩ nhìn Mộc Lăng đang ôm hắn như gấu ôm cây… Người đó xem mình như gối ôm sao.

Nói về dáng ngủ của Mộc Lăng, Tần Vọng Thiên thực sự là bái phục, Mộc Lăng dáng vẻ nhã nhặn, thế nhưng dáng ngủ còn không xong hơn cả những tên man di gấp trăm lần, quan trọng nhất là khi ngủ say sẽ ôm lung tung. Tối hôm qua hắn vừa mới ngủ, liền cảm giác hơi khó thở, tỉnh lại thì thấy Mộc Lăng đang ôm chặt cổ mình, hai chân gác lên thắt lưng mình, đầu gối lên vai mình, ngủ khò khò.

Tần Vọng Thiên tâm thật sự muốn chết, vươn tay đẩy tay Mộc Lăng ra, xoay người hướng ra ngoài ngủ, nhưng không bao lâu, cảm giác hai tay Mộc Lăng quấn chặt ngực hắn, làm hại hắn nằm mơ thấy mình bị đại xà tinh quấn lấy, kinh hãi tỉnh lại thì nghe tiếng ngáy như tiếng sấm sau lưng.

Cứ như vậy lật qua lật lại cả đêm, Tần Vọng Thiên mơ thấy vô số ác mộng, sau đó thì trợn tròn mắt nghe gà gáy sáng, rồi trợn tròn mắt nhìn trời sáng.

Quay sang, Mộc Lăng ngưỡng mặt ôm hắn, cằm gác trên vai hắn, môi hơi mở, hai mắt nhắm nghiền, chân mày hơi nhướng, vẻ mặt cực kì vô tội.

Tần Vọng Thiên xoay người, nằm đối mặt Mộc Lăng, tối hôm qua tối lửa tắt đèn, chỉ cảm thấy người này quấn lấy mình ngộp muốn chết, thế nhưng hiện tại thấy rõ mặt hắn, Tần Vọng Thiên có chút hối hận rồi, khả ái như vậy, sớm biết tối hôm qua đã ăn một chút rồi.

Thấy Mộc Lăng hoàn toàn không có ý tỉnh, Tần Vọng Thiên vươn tay vòng qua hông Mộc Lăng, ôm lấy.

Mộc Lăng cũng không phản kháng, còn nghĩ thật thoải mái, chui vào lòng Tần Vọng Thiên cọ a cọ.

Tần Vọng Thiên cúi đầu, chăm chú nhìn Mộc Lăng, thấy miệng hắn hơi mấp máy, dường như đang nói mê. Kề sát đến nghe: “Nồi… gà hầm”

Tần Vọng Thiên bật cười, người này còn đang nhớ thương nồi canh gà hầm tối hôm qua. Đường nhìn chuyển đến đôi môi hơi mỏng hồng hồng của Mộc Lăng, Tần Vọng Thiên lén lút kề sát, muốn hôn… Lúc này, Mộc Lăng đột nhiên mở miệng, “Ngoàm…”, cắn cái miệng đang chu ra chuẩn bị hôn hắn của Tần Vọng Thiên, nhai một cái…

“Ư…” Tần Vọng Thiên đau đến giật mình, lập tức né tránh, môi đã chảy máu, nhưng Mộc Lăng lại tiến tới, há mồm “Gà hầm~” một tiếng liền cắn vào vai Tần Vọng Thiên.

“A!” Tần Vọng Thiên khổ không nói nổi, may mà tối hôm qua hắn ngủ không mơ, nếu không đã xem mình là gà mà ăn mất. Hai tay ôm lại đầu Mộc Lăng không cho hắn cắn nữa, nhưng Mộc Lăng ăn không được liền lộn xộn, tay chân vốn đang ôm Tần Vọng Thiên, cọ một cái liền đụng tới nơi không nên đụng…

“A…” Tần Vọng Thiên hít một hơi, buông tay ra bắt lấy tay chân Mộc Lăng đang đá đạp lung tung, nhưng Mộc Lăng lại bắt đầu cắn, hành hạ Tần Vọng Thiên. Thanh niên khí huyến bừng bừng, làm sao chịu được Mộc Lăng đùa giỡn như thế, Tần Vọng Thiên bị làm cho phát bực, không ngăn Mộc Lăng nữa, xoay người đè lên, hai tay ôm lấy hông Mộc Lăng, cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡi luồn vào trong.

“Ưm…”, Mộc Lăng mở to mắt, trong mắt chợt lóe chút khác thường, như đang hoảng hốt.

Tần Vọng Thiên hé mắt, cắn răng: “Ngươi quả nhiên đã tỉnh, ai bảo ngươi dằn vặt ta!” Vừa nói vừa kéo dây lưng Mộc Lăng, vươn tay vào trong áo sờ soạng thân thể trơn nhẵn, bóp vào hông hắn một cái, mềm thật.

“A~”, Mộc Lăng tức giận rồi, nhấc chân một cước đạp Tần Vọng Thiên bay ra ngoài.

“Tiểu hài tử chết tiệt! Ngươi muốn phản sao!” Mộc Lăng túm y phục, dùng chăn bọc mình lại, còn rất không quân tử giơ chân đạp Tần Vọng Thiên: “Đồ lưu manh!”

Tần Vọng Thiên đứng lên trừng mắt: “Ai bảo ngươi trêu chọc ta?!”

Mộc Lăng có chút lo lắng, kỳ thực khi Tần Vọng Thiên ôm hắn đã tỉnh, thấy tiểu lưu manh lại muốn ăn đậu hủ mình liền mượn cơ hội chỉnh hắn, không nghĩ tới Tần Vọng Thiên quá mẫn cảm, một chút cũng đùa không được.

“Hừ!” Mộc Lăng bĩu môi: “Ngươi là cầm thú sao, vừa chạm một cái đã cứng.”

Tần Vọng Thiên mặt đỏ bừng, bò lên trên giường: “Nam nhân nào bị chạm vào mà không cứng, có bản lĩnh ngươi để ta sờ thử xem!” Nói xong làm như muốn vươn tay chạm đến giữa hai chân Mộc Lăng.

“A a!” Mộc Lăng kêu to lên, túm lấy cả gối lẫn chăn, đánh hết qua: “Đồ lưu manh! Tiểu quỷ chết tiệt! Ta đánh chết ngươi!”

Sau đó, trong biệt viện một trận gà bay chó sủa, Tần Vọng Thiên bị Mộc Lăng đuổi chạy khắp sân, tránh né chậu hoa bay tới.

Hạ nhân ở sân ngoài đều sợ chạy mất, Mộc Lăng đuổi xong một trận, mệt đến ngồi xuống bậc thang thở dốc, lúc này cả sân đã là một đống hỗn độn, Tần Vọng Thiên đứng cách Mộc Lăng ba trượng, nhìn dáng vẻ hắn thẹn quá thành giận mà trên người còn mặc áo trong, đột nhiên thấy sảng khoái. Suy nghĩ một chút, Tần Vọng Thiên không sợ chết hỏi: “Này! Đều là nam nhân, sờ một chút ngươi sợ cái gì, chẳng lẽ nơi đó của ngươi không giống người bình thường… đặc biệt nhỏ? Cái đó không sao, ngươi tuổi đã lớn, ta sẽ không cười ngươi.”

Mộc Lăng trợn to mắt nhìn Tần Vọng Thiên, tức giận đến thở hổn hển, tiểu hỗn đản này đúng là cái gì cũng dám nói, càng nghĩ càng giận, còn dám hoài nghi thực lực của lão tử?!

Chuyện trước có thể nhịn nhưng chuyện này không thể nhịn! Mộc Lăng đứng lên, bổ nhào về phía Tần Vọng Thiên, nhảy lên người véo lấy lỗ tai hắn.

“Ai nha” Tần Vọng Thiên cũng không chịu tỏ ra yếu kém, hai tay véo má Mộc Lăng.

Hai người ai cũng chết không buông tay…

Tiếng ồn ào kinh động đến Nhạc Tại Đình đi ngang, hắn hiếu kì đi vào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng dở khóc dở cười.

Hai người thật vất vả nháo xong, mới phát hiện Nhạc Tại Đình đứng ở cửa viện mỉm cười nhìn bọn họ. Mộc Lăng thấy áo trong mình đang mặc rộng mở, nhăn mặt nhăn mũi, sau đó hung hăng đập mạnh một cái lên đầu Tần Vọng Thiên, nhảy xuống xoay người đi vào nhà.

Tần Vọng Thiên xoa xoa cục u trên đầu, hầm hừ nhìn Mộc Lăng đóng cửa khóa lại, nghĩ thầm ‘sớm muộn gì cũng bắt ngươi cầu xin tha thứ! hừ!’

“A…” Nhạc Tại Đình cười cười, nói: “Lâm huynh và Tần huynh, quan hệ chủ tớ thật tốt.”

Tần Vọng Thiên quay đầu lại nhìn hắn một cái, nghĩ ‘ta hôn hắn ngươi cũng thấy qua rồi, còn chủ tớ cái gì?’

“Đúng rồi” Tần Vọng Thiên đổi đề tài, hỏi Nhạc Tại Đình: “Đã tra ra người giết Tiễn trại chủ tối hôm qua chưa?”

Nhạc Tại Đình lắc đầu, nói: “Ai, còn chưa, ngỗ tác khám nghiệm tử thi cũng không có kết quả gì”

Tần Vọng Thiên gật đầu, nói với Nhạc Tại Đình: “Xin lỗi không tiếp Nhị công tử được.” Sau đó quay người đi vào nhà.

Nhạc Tại Đình nhìn chăm chăm bóng lưng Tần Vọng Thiên một hồi, trầm ngâm quay đi.

Trở lại trong phòng, Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng vẫn đang mặc áo trong, đứng cạnh bàn sau bình phong, thi thể dưới giường đã bị hắn đặt lên bàn, Mộc Lăng đang cúi đầu chăm chú quan sát. Cửa sổ đóng, tia sáng xuyên qua lớp giấy mỏng chiếu vào, xuyên thấu qua lớp áo thuần trắng trên người Mộc Lăng, phác rõ ra thân hình thon gầy… Tần Vọng Thiên nuốt nước bọt, đi tới bên người Mộc Lăng, cúi đầu nhìn.

Tương phản với thân hình xinh đẹp dưới ánh mặt trời ban nãy, thi thể ban ngày càng kinh khủng dị thường, màu da tím đỏ dưới ánh mặt trời hiện ra màu xám đen, nước trong thi thể giống như đều bị bốc hơi, khô quắc như xác ướp, quỷ dị nhất chính là, khóe miệng còn hơi nhếch lên, cảm giác như là đang cười.

Tần Vọng Thiên xoay mặt nhìn Mộc Lăng, thấy hắn hơi cau mày, chăm chú khó thấy.

“Thi thể này có vấn đề sao?” Tần Vọng Thiên nhìn ra Mộc Lăng có nghi hoặc, liền hỏi.

Mộc Lăng nhẹ thở dài một hơi, lắc đầu: “Có thể là ta nghĩ nhiều thôi?”

“Cái gì?” Tần Vọng Thiên không hiểu, vươn tay nâng cằm Mộc Lăng: “Nói rõ xem.”

“Chát!” Tay bị Mộc Lăng phủi xuống, Tần Vọng Thiên cười: “Sao lại giống như con nhím vậy, đụng một chút cũng không cho, cùng lắm thì ta cũng cho ngươi sờ”

Mộc Lăng liếc hắn một cái, nói: “Không có thời gian nói giỡn đâu!”. Nói xong, hắn xoay người rửa tay, đi vòng qua bình phong thay y phục.

“Muốn ra ngoài sao?” Tần Vọng Thiên cũng thay quần áo.

“Mang theo cái bánh chưng.” Mộc Lăng nói: “Chúng ta đi tới một nơi.”

“Một nơi?” Tần Vọng Thiên dùng khăn giường gói kĩ thi thể lại, cùng Mộc Lăng cẩn thận đẩy cửa, hai người thi triển khinh công, chạy đến sau núi.

Chạy thẳng đến sân sau núi, Mộc Lăng mang theo Tần Vọng Thiên đến bãi tha ma tối hôm qua.

“Tới chỗ này làm gì?” Tần Vọng Thiên nhìn bốn phía.

“Ta muốn nhìn một chút xem có đúng không?” Mộc Lăng nói, mở hòm thuốc vẫn luôn mang theo bên mình, lấy ra một mảnh khăn, bên trên bôi đầy một loại thuốc mỡ kì quái, xé đôi ra đưa một nửa cho Tần Vọng Thiên: “Che mũi miệng lại, nếu không sẽ trúng thi độc.”

Tần Vọng Thiên nhận lấy, khó hiểu nhìn Mộc Lăng.

Mộc Lăng dùng mảnh khăn còn lại che mũi, chỉ vào bãi tha ma nói: “Đi tìm xem, còn có thi thể nào giống thế này không.” Nói xong đã chạy tìm xung quanh.

Tần Vọng Thiên liếc nhìn cổ thi thể khô quắc đỏ tím, cùng Mộc Lăng tỉ mỉ tìm. Bãi tha ma là một nơi tuyệt đối không dễ chịu, thi thể khắp nơi thì không nói, chỉ là cách vứt xác chất đống như vứt rác này, nghĩ đến đây đã từng là người sống, có máu có thịt, hiện tại lại bị vứt chồng chất lên nhau dưới hố đất, thực sự khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Hai người bận rộn một trận, những thi thể khác thường đều gom về một chỗ, nhìn lại thì giật mình không nhỏ, trên mặt đất là khoảng mười cổ thi thể, đều là thây khô, đủ loại màu sắc hình dạng, có điều đều là những nam nhân cường tráng

Mộc Lăng xem xong lắc đầu, nói: “Có mấy người quần áo sang trọng, không giống kẻ không có tiền làm tang sự.”

Tần Vọng Thiên cũng quan sát một chút, nói: “Xem thể trạng và vết chai trên tay, là người luyện võ quanh năm.”

Mộc Lăng dùng một cây gậy gỗ giở ra vạt áo trước ngực một cổ thi thể, liền thấy có một dấu chưởng ấn đen bầm.

Tần Vọng Thiên cũng mở ra y phục mấy cổ thi thể nữa, mỗi một người đều có một dấu chưởng ấn màu đen: “Là bị độc chưởng đánh trúng sao?”

“Cũng không phải độc chưởng tầm thường.” Mộc Lăng xem kĩ, thấy da thịt trên ngực đều hoản hảo, thế nhưng hõm vào một khối lớn, dùng gậy ấn vào, cảm giác gân cốt phía dưới đều đã đứt.

“Đây là chưởng pháp gì?” Tần Vọng Thiên hiếu kì, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua.

“Là chưởng pháp thông thường mà thôi.” Mộc Lăng thấp giọng nói: “Chưởng pháp thì không có gì đặc biệt, nhưng hiệu quả rất kinh người.”

Tần Vọng Thiên đứng lên, dường như có chút không rõ: “Làm sao mới có thể đạt được như thế này?”

Mộc Lăng nhìn mấy cỗ thi thể một chút, ngẩng đầu nhìn về phía rừng cây cách đó không xa: “Hỏi bọn hắn đi.”

Tần Vọng Thiên sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng Mộc Lăng đang nhìn… không có người. Tần Vọng Thiên tâm nói mình cũng được xem như là nội lực thâm hậu, xung quanh có người làm sao có khả năng không có cảm giác.

Mộc Lăng xoay mặt nhìn biểu tình nghi hoặc trên mặt Tần Vọng Thiên, mỉm cười, vươn tay vỗ vỗ vai hắn, thản nhiên nói: “Ngươi còn non lắm”

“Cái…” Tần Vọng Thiên nói chưa hết câu, chợt nghe trong rừng có dị động, có người đang hướng đến đây, công phu không tồi.

Mộc Lăng nghe động tĩnh gật đầu, đột nhiên cười nói: “Thật là thú vị.”

“Thú vị?” Tần Vọng Thiên không hiểu, vừa dứt lời, chỉ thấy bóng đen lóe lên, bốn hắc y nhân rơi xuống bên cạnh, trên tay cầm đao, sắc mặt âm trầm, giữa trán vẽ một đường vạch đỏ tươi.

“Là ai?” Tần Vọng Thiên nhìn đoàn người hình dạng kì quái, trên giang hồ hình như không có môn phái nào mặc trang phục như thế này.

“Ng của Quỷ Y Môn.” Mộc Lăng thản nhiên nói: “Đã biến mất trên giang hồ hơn năm mươi năm rồi.”

“Ha ha ha…” Lúc này, chợt nghe trong rừng truyền đến một trận cười, một người chậm rãi đi ra: “Thật không hỗ là Mộc Lăng, ngay cả Quỷ Y Môn cũng biết.”

Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên vừa thấy người liền đã nhận ra, là kẻ giả mạo Mộc Lăng tại bữa tiệc hai ngày trước, Đoan Mộc Viêm.

“Ngươi quả nhiên có liên quan đến Đoan Mộc Liệt.” Mộc Lăng nhìn Đoan Mộc Viêm, lại nhìn tử thi trên mặt đất, khẽ mhíu mày, lẩm bẩm: “Ô… Thì ra tuyệt thế võ công của Đoan Mộc Liệt luyện như thế.”

Đoan Mộc Viêm mặt vốn vẫn cười, nhưng vừa nghe Mộc Lăng nói xong, ý cười nháy mắt biến mất, nheo mắt quan sát Mộc Lăng một lát, cười nhạt: “Ngươi thật giỏi… Nhìn thoáng qua đã có thể biết nhiều như vậy.”

Mộc Lăng quan sát bốn người hắn y vây quanh bọn họ một chút, nói: “Những người này là thủ hạ của ngươi?”

“Không sai!” Đoan Mộc Viêm cười cười, nói với Mộc Lăng: “Năm đó nếu không phải vì Hạc Lai Tịch, gia gia đã không chết thảm như vậy!”

“Gia gia ngươi?” Mộc Lăng gật đầu: “Thì ra là thế”

Tần Vọng Thiên đứng một bên nghe mà như lọt vào sương mù, cũng không thể chen vào nói, chỉ có hể tiếp tục nhẫn nại nghe.

“Kẻ thù lớn nhất của Đoan Mộc gia là Hạc Lai Tịch.” Đoan Mộc Viêm lạnh lùng nói: “Ngươi có thể không biết, ta đã để ý ngươi từ lâu rồi, ngươi vừa rời Hắc Vân bảo ta đã biết. Ngươi là Nhị đương gia Hắc Vân Bảo, đồ đệ của Hạc Lai Tịch, Quỷ Y Môn ta muốn tái xuất giang hồ, tốt nhất là trước tiên bắt ngươi làm tế vật!”

Đoan Mộc Viêm nói xong, Mộc Lăng nhìn hắn một hồi, chớp mắt mấy cái, đột nhiên núp vào sau lưng Tần Vọng Thiên, dùng vẻ mặt chán ghét nói: “Nha, thật xấu xa, biến thái, theo dõi người ta!”

Tần Vọng Thiên mấy ngày nay ở cùng một chỗ với Mộc Lăng đã quen rồi, tuy cũng dở khóc dở cười nhưng cũng không có biểu hiện giật mình, Đoan Mộc Viêm lại sửng sốt, có chút không hiểu nổi nhìn Mộc Lăng.

Mộc Lăng cùng hắn đối mặt, đột nhiên hỏi: “Có điều công phu của ngươi hình như không được tốt lắm đâu, sao thế? Lúc ngươi tìm được bí quyết của gia gia ngươi, đã là tuổi quá lớn không kịp luyện võ rồi đúng không? Cũng vì ngươi không có thiên phú mà.”

“Ngươi!” Đoan Mộc Viêm bị Mộc Lăng nói trúng vết sẹo, cắn răng trừng mắt, khoát tay ra hiệu cho bốn hắc y nhân: “Bày trận!”

Tiếng nói vừa dứt, bốn hắc y nhân đã vây quanh Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên, bày trận pháp.

Mộc Lăng bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Đoan Mộc Viêm: “Mấy tiểu lâu la này làm sao dùng được, ngươi đúng là con ruồi mang theo lính kiến, khi nào ngẩng đầu được, không bằng bái ta làm thầy đi, làm tiểu đệ của hắn!”, vừa nói vừa chỉ Tần Vọng Thiên.

“Ngươi… ngươi bớt khua môi múa mép!” Đoan Mộc Viêm bị Mộc Lăng chọc cho tức giận, lệnh cho thủ hạ: “Lên cho ta!”, hắn vừa ra tiếng, bọn thủ hạ đều giơ binh khí xông lên. Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày, hắn để ý bàn tay của hắc y nhân đều là màu đen, tương tự như dấu chưởng ấn trên mấy cổ thi thể, đang định đánh trả, nhưng cảm giác bị túm lấy y phục kéo qua bên cạnh: “Đừng để tay bọn họ chạm tới… Để ta đánh.”

Nói xong chỉ thấy thân hình Mộc Lăng chợt lóe, Tần Vọng Thiên chỉ thấy bạch y lướt qua, nháy mắt Mộc Lăng đã xuất hiện phía sau bốn người hắc y, vung tay lên, một đạo kình phong đảo qua, quay người lại, Mộc Lăng đã trở lại chỗ cũ. Chợt nghe một tiếng hét thảm, bốn hắc y nhân đã ngã xuống tại chỗ.

Tần Vọng Thiên chau mày, Mộc Lăng bản chất rất tốt, bình thường ngay cả tiểu miêu tiểu cẩu cũng sẽ cứu, lần này sao lại hạ thủ độc ác như thế? Nhưng tập trung nhìn vào, liền lập tức phải hít vào một hơi, chỉ thấy từ trong mấy thi thể vừa ngã xuống, chảy ra máu màu xanh lục.

Đoan Mộc Viêm có chút không dám tin nhìn thủ hạ gục trên đất, cả một chiêu của Mộc Lăng cũng không đỡ được sao?

Mộc Lăng cười nhạt: “Đoan Mộc Viêm, ngươi tâm thuật bất chính, lưu ngươi lại thật sự là làm hại hậu thế.” Nói xong tiến lên trước một bước, đột nhiên thấy Đoan Mộc Viêm ném một quả hỏa đạn xuống mặt đất, khói bốc lên, Mộc Lăng lập tức lùi về phía sau, che kín mũi miệng Tần Vọng Thiên, mang theo hắn tránh qua một bên.

“Biến thái, toàn thân đầy độc!” Sương khói tán đi, côn trùng trên mặt đất cùng chim chóc bay ngang đều đã chết, mà Đoan Mộc Viêm cũng đã chạy mất không còn thấy bóng, tức giận đến giậm chân: “Không ngờ hắn lại dùng chiêu đê tiện này!” Xoay mặt, chỉ thấy Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày nhìn hắn. Mộc Lăng chớp chớp, chỉ chỉ bốn tử thi trên mặt đất: “Những kẻ này đều là độc nhân bị dùng cổ trùng khống chế, sớm đã chết, giữ lại cũng là tai họa.”

Tần Vọng Thiên nhướng nhướng mày: “Ta vẫn chưa nói ngươi giết người không tốt, ngươi giải thích cái gì?” Nói xong liền kề sát: “Thế nào? Sợ ta chán ghét ngươi?”

Mộc Lăng liếc một cái, xoay người một mạch đi về, miệng nói thầm: “Tiểu hài tử chết tiệt, không khiến người ta thích chút nào.”

“Có điều cũng phải nói lại.” Tần Vọng Thiên theo sau: “Công phu của ngươi thật không tồi.”

Mộc Lăng nghe được lập tức ngửa mặt đắc ý: “Đương nhiên, lão tử tài mạo song toàn!”